Chương 101-200
Chương 198: Thời Gian Tiệc Tùng – Phát Triển, Chuẩn Bị Cho Phòng Tiếp Theo (2)
1 Bình luận - Độ dài: 2,713 từ - Cập nhật:
Khi tôi triệu hồi Quỷ Thư, Ahri bắt đầu từ tốn giải thích.
“Cuốn sách này là nguồn gốc những năng lực siêu nhiên của anh, đúng chưa?”
“Khoảng phân nửa là vậy. Phần còn lại chắc là Phước Lành và hình xăm này.”
“Đương nhiên rồi. Đằng nào thì, đa số thực thể có thể dùng siêu năng lực sẽ phải dựa vào các vật dụng đặc biệt. Như chúng ta, những người chơi của Khách Sạn chẳng hạn. Nhưng mà, anh đã từng nghĩ những vật dụng đó sẽ tác động thế nào tới chủ nhân của chúng chưa?”
“...”
“Thật ra, chuyện này không chỉ áp dụng cho các ‘vật dụng siêu nhiên’ mà còn là cho các hiện tượng siêu nhiên nói chung nữa. Kiểu như là tìm ra chuyện con cún mình nuôi ở nhà bấy lâu nay lại là địa ngục khuyển đó.”
Songee ngạc nhiên lẩm bẩm.
“Kể cả Perro sao?”
“Đúng vậy, kể cả nó luôn. Đằng nào thì, có một tổ chức vẫn luôn luôn muốn tìm hiểu xem các hiện tượng siêu nhiên ảnh hưởng tới con người thế nào. Mọi người biết quá rõ là ai rồi còn gì.”
“Cục Quản Trị.”
“Chính xác. Cục Quản Trị nắm giữ bộ sưu tập vật dụng siêu nhiên đồ sộ nhất thế giới. Họ đã quan sát nhiều năm xem những thứ này ảnh hưởng tới chủ nhân thế nào. Và cũng đã tìm ra vài thay đổi rõ rệt.”
Tôi nghe câu chuyện đó và nhận ra chuyện này không chỉ là về riêng tôi.
Songee, người là chủ sở hữu chiếc vòng tay, và anh Jinchul cùng Ngôi Sao, đều xích lại gần Ahri với vẻ chăm chú.
“Chủ nhân của các vật phẩm siêu nhiên, cho dù họ vốn là người bình thường đi nữa, thì cũng sẽ dần thay đổi theo thời gian. Bản chất của các biến đổi đó mỗi trường hợp một khác. Có người thì mọc sừng, có người thì nhìn được những thứ vô hình, còn có người lại phát điên.”
“Thế là có thể biến đổi tích cực lẫn tiêu cực sao?”
“Có thể cho là vậy. Cục Quản Trị gọi những biến đổi này là ‘nâng tầm đẳng cấp linh hồn’.”
“Nghe có vẻ không hợp lý lắm nhỉ. Tại sao tự nhiên lại nhắc tới linh hồn?”
“Hỏi hay lắm. Lí do nó nghe có vẻ không liên quan là bởi vì bọn em không tự nghĩ ra cái tên này. Nó là kiến thức truyền lại từ các thực thể gần với thế giới siêu nhiên hơn – tức những con ma con quỷ mà bọn em có thể giao tiếp được. Khi bọn chúng thấy những người này, thì đã bảo rằng ‘Linh hồn đã được nâng tầm’, hay gọi là nâng cấp cũng được đi.”
Songee, không nhịn được nữa, hỏi lại.
“ ‘Linh hồn’ thực ra là cái gì chứ? Và đẳng cấp của nó được nâng lên nghĩa là sao?”
Câu trả lời có hơi thất vọng.
“Chúng ta không biết được.”
“Hả?”
“Bọn em thật sự không biết. Như em đã nói thì phần lớn những thành viên của Cục chỉ là những con người sinh ra và lớn lên tại Trái Đất. Đương nhiên là họ thông minh lẫn sở hữu tinh thần mạnh mẽ hơn người bình thường một chút, nhưng suy cho cùng thì vẫn là con người. Vậy nên, khi những con quỷ nói về linh hồn của con người, thì bọn em không hiểu được bọn chúng đang nói cái gì. Linh hồn với chúng ta là vật vô hình và vô dạng mà.”
Ông thoáng chêm vào.
“Chúng ta có thể không biết ý nghĩa thực sự của ‘nâng tầm đẳng cấp linh hồn’, nhưng chúng ta cũng hiểu được đại khái những thay đổi mà nó mang lại. Đáng chú ý nhất là ‘linh cảm’.”
“Linh cảm?”
“Hiện tượng mà Ahri vừa nói khi nãy đó. Kiểu như đột nhiên nhìn thấy được thứ cháu không thể thấy trước đây, hoặc là nghe được giọng nói kì lạ nào đó.”
Anh Jinchul, người vẫn lặng im nãy giờ, hỏi.
“Thế hai người đã thay đổi thế nào? Ông thì sao?”
Mặt của ông nghiêm lại trong thoáng chốc, và Ahri trả lời thay.
“Mooksung đã âm thầm phẫu thuật để loại bỏ những biến đổi đó.”
“Khụ! V- vậy là ông đã bị biến đổi về thể chất hả? Em thì sao Ahri?”
Ahri ngần ngại, xong đáp lại một cách mơ hồ.
“Khó mà nói được. Chắc chắn là em đã trải nghiệm một vài biến đổi, nhưng không thể chỉ ra chính xác chúng là gì.”
Anh Jinchul có vẻ hơi bối rối.
“Ý em là sao?”
Tôi nghĩ là tôi hiểu ý mà Ahri định nói.
“Là do cơ thể của em đã hòa làm một với ‘Cổ Huyết’, phải không?”
“Đúng rồi đấy ạ. Anh không tự hỏi tại sao em làm được đủ thứ trò với chỉ một Di Sản sao?”
Ngay khi Ahri nói vậy, tất cả mọi người, kể cả tôi, cũng gật đầu đồng ý.
Mình đã nghĩ về chuyện này vô số lần rồi.
Cổ Huyết thật sự vô cùng khác biệt với bất cứ Di Sản nào chúng tôi từng gặp trước giờ.
Số siêu năng lực mà Ahri có thể sử dụng chỉ với mình nó là khủng khiếp.
Thôi miên, bay lượn, cường hóa sức mạnh chỉ là phần cơ bản thôi. Em ấy còn dùng được máu để chữa trị hoặc ghi lại kí ức.
Theo một cách nào đó thì Cổ Huyết có vẻ là ẩn chứa sức mạnh vô biên.
Chưa có báu vật nào mà chúng tôi nhận được tới giờ có độ đa dụng gần chạm được tới nó luôn.
Từ cuộc đối thoại này, tôi dần hiểu ra một phần bí mật của nó.
“Em đã dành nhiều năm tích lũy kinh nghiệm và sử dụng Cổ Huyết. Ma và quỷ đều bảo em rất nhiều lần rằng đẳng cấp của linh hồn em đã được nâng tầm. Rồi khi thời gian trôi qua...”
“Thì?”
“Em thấy mình làm được ngày một nhiều thứ hơn. Một ngày, em nhận ra mình có thể bay. Ngày khác, thì em thấy mình có thể nghiền nát đá bằng tay không. Vấn đề là, em không thể phân biệt được đâu là thay đổi tới từ linh hồn, hay là việc thuần thục sử dụng Cổ Huyết mà ra.”
Đó là một giải thích đơn giản.
Đối với Ahri, người đã gắn liền với Di Sản này từ khi được sinh ra, thì Cổ Huyết đã hoàn toàn gắn liền với bản thân em ấy.
Vậy nên em ấy không thể nói rằng đâu là khác biệt tới từ việc linh hồn mạnh lên hay là do thành thạo sử dụng Cổ Huyết.
Trong khi mọi người đều đang hỏi Ahri thì tôi hướng sự chú tâm của bản thân vào bên trong.
Mình có đang phát triển những siêu năng lực không?
Cũng có thể. Vài trải nghiệm độc đáo từ Địa Ngục Giáng Sinh của Miro chạy dọc tâm trí tôi.
Nhưng giờ thì chỉ dẫn của Con Cú không phải là để tìm ra siêu năng lực mới.
Là học bài lại.
Học bài có nghĩa là đọc sách, nên tôi nghĩ rằng Con Cú bảo tôi lật lại những phần sau của Quỷ Thư, đặc biệt là phần nói về “Năng Lực Hóa Thần.”
Tôi vuốt ve quyển sách, và hạ quyết tâm sẽ xem lại phần đó sau, vào buổi tối khi chỉ có một mình.
Sau cuộc đối thoại buổi sáng, thì chúng tôi rời Phòng 105 và đi tới hướng thang máy.
Tôi tự hỏi những thay đổi gì đang chờ chúng tôi trên tầng hai.
***
“Wow! Sang trọng quá đi mất!”
“Tuyết ngừng rơi rồi, và giờ có trần nhà luôn.”
“Đó là một cái đèn chùm à? Và một cây thông Giáng Sinh nữa?”
Tầng hai sau khi được sửa chữa xong thì phải gọi là đỉnh cao của một Khách Sạn 5 sao lộng lẫy.
Không gian tràn ngập những vật trang trí lấp lánh, những bức tranh tuyệt đẹp, và những khu vực từng trống trải trước kia giờ cũng đã biến thành các phòng độc lập.
Đặc biệt đáng chú ý là cây thông Giáng Sinh khổng lồ tại trung tâm đại sảnh, trông nó choáng ngợp tới mức chúng tôi buộc phải ngừng lại thưởng thức vẻ đẹp của nó.
Trong khi chúng tôi lượn lờ xung quanh thì cũng đã tìm ra vài chi tiết mới, cũng như bí ẩn mới của tầng 2.
Trước tiên là có nhiều phòng không được đánh số.
Ở dưới tầng 1, tất cả các phòng đều được đánh số từ 101 tới 107, mỗi phòng có một mục đích riêng – Nguyền Rủa, Nghỉ Ngơi, Nhiệm Vụ và Cửa Ngõ.
Ngược lại thì vài phòng ở tầng 2 không được đánh số. Đương nhiên là vẫn còn các phòng số, từ 201 tới 207.
Và với những phòng mới và đại sảnh lộng lẫy này thì tầng 2 có vẻ rộng gấp đôi tầng 1.
Thứ hai, là một cánh cửa ra đàng hoàng đã được lắp đặt, dẫn ra thế giới bên ngoài.
Tuy chúng tôi không thể khám phá thế giới bên ngoài quả cầu tuyết được nữa, nhưng cánh cửa đó thì vẫn dẫn tới vùng hoang dã phủ tuyết trắng ngoài kia.
Ít nhất thì chúng tôi không cần phải đục tường mỗi khi muốn ra ngoài nữa.
Thứ ba, là “Thợ Thủ Công Thần Bí” mà chúng tôi khám phá ra ở thế giới bên ngoài, cùng một “kiện hàng” bí ẩn đã được đặt tại tầng 2.
Cũng đáng chú ý là, Phước Lành “Bí Mật” của Ahri đã được tái kích hoạt trở lại.
“Ê! Phước Lành của em hoạt động trở lại rồi này!”
“Ồ! Bí Mật hả?”
“Ừ. Em sẽ chia sẻ những thông tin mới nhận được. Có 2 NPC ẩn và 2 phòng ẩn trên tầng 2.”
“Chúng ta đã tìm ra 1 NPC và 1 phòng ẩn rồi nhỉ?”
“Chính xác. Chúng ta đã tìm ra Thợ Thủ Công Thần Bí và Phòng Phục Sinh. Em cũng tìm ra cái tên của một phòng khác nữa, ‘Phòng Gương Kính’, và giờ nó đã xuất hiện trong Phước Lành của em.”
Ahri đã viết những thông tin này lên bảng trắng được dựng tại trung tâm tầng 2.
NPC Ẩn
1, Thợ Thủ Công Thần Bí. Đang thức tỉnh.
2, ???
Phòng Ẩn
1, Phòng Phục Sinh (!)
2, Phòng Gương Kính (?)
“Đang thức tỉnh sao? Và còn dấu chấm than với dấu chấm hỏi cạnh tên phòng là sao?”
“Em thấy gì thì viết vậy thôi. Biết đâu cái mô hình Lego đó sẽ tỉnh lại sau vài ngày và nói chuyện với chúng ta thì sao. Còn dấu chấm than thì nó sẽ giải thích về Phòng Phục Sinh. Mọi người đều biết nó như thế nào rồi. Dấu chấm hỏi nghĩa là chúng ta chưa tìm ra Phòng Gương Kính.”
“Phước Lành của em được dùng để khai phá bí mật của Khách Sạn mà? Em không cảm nhận được nơi đó ở đâu à?”
“Nó không có cơ chế bị động như vậy. Em phải lang thang, rồi em sẽ có cảm giác mang máng rằng nó sẽ ở đâu. À này, cổng vào Phòng Phục Sinh nằm ở bên trái cây thông Giáng Sinh nhé.”
“Vậy là chúng ta vẫn phải tìm Phòng Gương Kính và NPC ẩn kia à?”
Chị Eunsol chêm vào
“Để việc tìm kiếm đó sau đi. Em thấy đấy, mọi người vẫn còn rất mệt.”
“Vâng ạ, mình sẽ xử lí sau. Mình vẫn còn một ngày nghỉ nữa, nhưng tạm thời cứ ngừng hết mấy chuyện khám phá lại đi.”
Chúng tôi đều bị chuyến thám hiểm ra thế giới bên ngoài bào đi tương đối, và những người bị Trầm Hương rút sinh lực trông vẫn còn hốc hác. Hai ngày nữa là mọi người lại phải vào một Phòng Nguyền Rủa, nên giờ phải tập trung hồi phục hơn là bắt đầu một việc mới.
Trong khi chúng tôi tiếp tục trò chuyện, một thông báo đột nhiên hiện lên trước mặt tất cả mọi người.
[Đang giao hàng]
“Hả? Gì thế này?”
“Ồ, xin lỗi, mọi người! Em đang cố mở gói hàng, thì thông báo này hiện ra.”
Phát hiện thứ ba từ thế giới bên ngoài – một kiện hàng ẩn dưới đáy quả cầu tuyết – là một món đồ khó hiểu nhất từ trước tới giờ.
Đương nhiên nó sẽ không thể là một kiện hàng bình thường, phải có gì đó tuyệt diệu bên trong.
Thế nhưng [Đang giao hàng] nghĩa là sao nhỉ?
Elena nói y chang những suy nghĩ của tôi.
“Thế có vô lý không chứ? Nếu nó ‘đang được giao hàng’ thì kiện hàng còn chẳng nên ở đây chứ? Thế mà kiện hàng lại ở đây rồi, chỉ là không chịu mở ra thôi. Quá sức lố bịch rồi!”
Ahri cười khúc khích.
“Có khi đây là trò đùa của Khách Sạn thì sao! Nói thật thì em thấy khá là buồn cười.”
Khách Sạn cổ đại này có kiểu đùa hợp với người già nhờ...
Nhưng tôi không buồn chỉ ra điều đó.
“Có khi nó sẽ mở ra khi ngày nghỉ chấm dứt. Thôi thì cứ đợi xem sao. Cũng phải một lúc quả trứng vàng mới nở mà.”
“...”
Cùng với những lời của tôi, thì im lặng bao trùm Khách Sạn.
Tôi có kế hoạch tự nghiên cứu cuốn Quỷ Thư, và Elena thì cần tập luyện thêm năng lực Tưởng Tượng U Ám, nhưng lại chẳng còn nhiều chuyện cho tất cả mọi người cùng làm.
Thường thì nhiệm vụ quan trọng nhất trong Thời Gian Tiệc Tùng là quyết định phòng kế tiếp, và khám phá, nhưng lần này thì cả hai lại không cần thiết nữa.
Chúng tôi đã chốt xong Phòng 104, và chúng tôi quá mệt để tiếp tục rồi.
Chỉ còn một chuyện nữa để làm trong buổi họp này.
Hồi sinh.
Lần này có nên dùng Tấm Vé đó không?
Và nếu có thì cho ai?
Trong khi mọi người tản đi và dành thời gian cho bản thân, thì tôi cũng hướng về phía hoang nguyên tuyết trắng một mình, và định rằng sẽ xem lại cuốn Quỷ Thư trước bữa trưa.
- Bốp!
Đột nhiên tôi bị một quả cầu tuyết ném trúng.
“Oái! Miro, lại là - ồ, không phải Miro sao. Là chị Eunsol à?”
“Xin lỗi nhé! Chị gọi em mà em chẳng nghe thấy gì từ xa. Thế là, Miro ném tuyết vào em hồi ở trong địa ngục đó à?”
“Haha! Vâng ạ, cậu ấy có làm thế.”
Tôi nghĩ lại về trận chiến cầu tuyết với Miro mà không thể không bật cười.
Có lẽ đó là một trong những khoảnh khắc vui vẻ nhất trong Khách Sạn rùng rợn này của tôi.
Có hơi lạ vì kí ức tốt đẹp nhất lại tới từ nơi gọi là Địa Ngục theo nghĩa đen, nhưng biết đâu đấy lại phản ánh Khách Sạn nhiều hơn là mình.
“Hmm...”
Chị lại gần tôi cùng vẻ mặt đăm chiêu.
“Thế, Miro thế nào?”
“...Chị đã hỏi ai khác chưa?”
“Chưa. Chị chưa hỏi ai khác, và chị không định làm thế. Hỏi con gái hay đồng nghiệp của cô ấy sẽ chẳng có nghĩa gì cả. Nhưng để chị làm rõ một chuyện nhé – chị không muốn hồi sinh một người mất trí tí nào. Chị chỉ hỏi em vì em là người duy nhất từng thấy một thứ gì đó mà có thể làm chị đổi ý. Và trước khi em quên thì phải kể cho chị nhé.”
Tôi bước đi ngang qua cánh đồng tuyết trắng, và hồi tưởng lại quãng thời gian trong Địa Ngục Của Miro.


1 Bình luận