• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 107: Thời Gian Tiệc Tùng (9) – Thú Nhận (2), Họp Chiến Lược

9 Bình luận - Độ dài: 2,648 từ - Cập nhật:

Han Kain

Tôi dành cả buổi sáng nghĩ về cách thông báo chuyện này.

Khi thời gian ăn trưa tới, tôi tiến vào Phòng 105.

Quả nhiên, Seungyub không ở đó.

Em ấy chắc đang được bác sĩ điều trị hay gì đó.

Thời gian thú nhận bắt đầu.

“Mọi người vui lòng chú ý ạ. Hôm nay em có vài điều cần nói.”

Tôi lên tiếng mở màn và mọi người nhìn tôi với vẻ băn khoăn.

Ahri khẽ thở dài và gục đầu xuống.

Tôi bắt đầu nói về bản thân.

Lối thoát ẩn trong thang máy.

Bộ Đồ Bảo Hộ và mật khẩu.

Lời Khuyên tiêu tốn điểm cống hiến khi hỏi về những thứ không liên quan tới việc khai phá Phòng Nguyền Rủa.

Quá trình tôi phát hiện ra bí mật của Ahri khi Trí Tuệ mạnh lên.

Tiếp theo, tôi định tiết lộ bí mật của Ahri, thì em ấy nói rằng mình không phải kẻ hèn nhát, đã tự lên tieesgn.

Sức mạnh thực sự của Phước Lành ‘Bí Mật’, Di Sản mang tên ‘Cổ Huyết’, kí ức của đội đầu tiên, và thêm nữa.

Sau khi Ahri và tôi chân thành thú nhận, cả căn phòng đều im lặng.

“Có vẻ chị không phải là người duy nhất có phiền não.”

Chị Eunsol thở dài.

“Là chị thôi à?”

Gì thế này-

“Có vẻ là nhiều người cũng muốn nhưng chỉ có một người dũng cảm dám nói.”

Chỉ sau khi nghe những lời đó của ông Mooksung tôi mới hiểu.

Những người khác ngoài Ahri và tôi cũng đều đang che giấu gì đó.

Chị Eunsol nói với một giọng hơi rưng rưng.

“Sau khi nghe lời của Ahri, chị đã hiểu ra. Nơi này. Chúng ta không thể để đánh mất bản thân mà chúng ta phải đoàn kết và tụ tập sức mạnh lại. Vì lí do đó mà chị có hai điều cần nói.”

Thứ nhất là về ghi chép chị ấy đã mua của tên “Thương Nhân Kì Lạ” rất lâu trước đây.

Ngạc nhiên là, tờ giấy đó có thêm thông tin ở dưới cùng, cho biết rằng ai đó đang che giấu Lối Thoát Số 1.

Chị ấy theo lẽ thường sẽ cảnh giác và nghi ngờ bộ đôi thuộc Cục Quản Trị.

Lời thú nhận thứ hai cũng nghiêm trọng hơn một chút.

Tính chất của Bàn Tay Dục Vọng. Chị ấy đã nhận ra sau khi thực sự sử dụng nó.

Bàn Tay Dục Vọng biến điều ước của chủ sở hữu thành hiện thực.

Cái cách nó ban cho điều ước không phải là ngay lập tức tạo ra món đồ được yêu cầu, mà là tạo ra một tình huống cho phép nhận được phần thưởng.

Trong trường hợp này, tính chất của điều ước bị giới hạn, và tình huống nhận được món đồ cũng có thể ẩn chứa nguy hiểm.

Tới giờ thì nó vẫn giống như Bàn Tay Của Khỉ khét tiếng, nhưng lại có một khác biệt lớn.  

[note75758]

“Chủ sở hữu sẽ không bao giờ bị đặt vào vòng nguy hiểm!”

Ngay sau khi nghe thấy vậy, mồm tôi há hốc.

Nhìn quanh thì mọi người cũng không thể giấu được sự ngạc nhiên.

Chị Eunsol nói với một giọng cay đắng.

“Chị không biết về đặc tính này trước khi sử dụng. Sau khi sử dụng thì chị mới biết tại sao con rồng đó lại khoa trương về năng lực này. Không có rủi ro gì cho chị cả. Rủi ro đổ lên đầu mọi người.”

Tôi vô thức lẩm bẩm.

“Chị đã cân nhắc nói về một khía cạnh nguy hiểm như vậy à?”

Thật tình thì, đây chẳng phải một thứ mà mọi người sẽ muốn che giấu tới tận cùng hay sao?

“Nghe em và Ahri nói thì chị không muốn giấu giếm điều gì nữa. Kể cả khi nhìn vào nội dung của Phước Lành này chị cũng có thể đoán được. Hậu Thuẫn Giả của chị là một kẻ vô cùng ích kỉ. Chị không muốn sống như vậy.”

“Nghe giống một chuyện to tát đấy,” anh Jinchul trả lời, “Nhưng phân biệt được ai phải gánh rủi ro, dù là em hay ai khác thì cũng chẳng quan trọng mà đúng không? Nếu bất cứ ai trong chúng ta bị thương thì cuối cùng cả nhóm cũng bị ảnh hưởng. Từ quan điểm đó thì anh nghĩ nó giống Giáng Lâm của em, Kain ạ. Hãy dùng nó khi cần thiết.”

“Cảm ơn vì những lời đó. Như Jinchul đã nói thì đây là năng lực chúng ta cần sử dụng hợp lí khi rơi vào bế tắc. Nó không phải là một năng lực sử dụng mỗi khi có thể được.”

Ông Mooksung cũng lên tiếng.

“Chà, nếu ta có thể thêm gì đó thì thực ra, ta có thể mở cửa sổ chat riêng. Nhưng người đối thoại thì luôn phải có ta.”

Một cửa sổ chat riêng.

Bộ đôi Cục Quản Trị vẫn luôn giao tiếp như vậy à?

Tự nhiên thì chúng tôi cảm giác cứ như đã đến giờ thú nhận, lúc mà mọi người chia sẻ bí mật giấu kín của họ.

Sau khi Ahri và tôi nói xong thì chị Eunsol cùng ông Mooksung cũng lên tiếng.

Theo tự nhiên, mắt chúng tôi đảo tới anh Jinchul.

“Cái gì? Anh chả có gì đâu nhé.”

Nhiều khả năng là như vậy.

“Cũng chẳng phải bí mật gì nhưng mọi người có nghĩ dạo này anh to ra không?”

Mọi người nhìn anh ấy và tự hỏi anh ấy đang nói về cái gì.

Anh ấy có vẻ đã cao hơn 190cm rồi.

Nhìn thấy anh ấy mỗi ngày khiến chúng tôi cũng không thể nhận ra những sự thay đổi nhỏ trong vóc dáng.

Ông Mooksung kiểm tra anh ấy cẩn thận và trả lời.

“Hả? Có vẻ là thật thế này. Chiều cao của chú đã tăng lên khoảng 3cm? Bên cạnh đó thì chú có vẻ lực lưỡng hơn một chút.”

“Đây cũng là Phước Lành Dũng Cảm à?”

Phước Lành Dũng Cảm cường hóa cơ thể.

Rất có khả năng nó cũng khiến thể hình đô lên.

Nhưng một người cao hơn 190cm còn có thể tiếp tục phát triển à?

Tới lúc chúng tôi rời Khách Sạn, không biết anh ấy có cao hơn 2m không nữa?

Elena lên tiếng.

“Nếu nói về ‘phát triển’, thì tôi cảm thấy Phước lành của tôi cũng phát triển nữa đó. Thời hạn sử dụng ‘Phát Hiện Nói Dối’ đã tăng lên rồi, và tôi có thể sử dụng nó một cách ‘bí mật’ hơn trước. Thực ra thì tôi nãy giờ vẫn dùng đó. Có ai để ý không?”

“...!”

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Elena.

Chắc chắn rồi, mắt cô ấy vẫn đang phát sáng mờ.

Thay vì ánh sáng chói như trước thì giờ đây đôi mắt của cô ấy chỉ tỏa sáng vàng nhạt.

Nếu ai đó nhìn kĩ Elena từ chính diện thì họ sẽ có thể dễ dàng để ý...

Thế nhưng, rất khó để nhìn thẳng vào Elena quá chăm chú, vì thực sự áp lực này hơi kinh khủng.

Chị Eunsol cảm giác hơi khó thở nên đã lên tiếng.

“Không có gì... phải không?”

“Không ạ. Không có ai đang nói dối.”

Sợ thật.

Mọi người cuối cùng quay sang Songee.

“Em che giấu điều này vì nghe có vẻ hơi điên, nhưng em có thể nói chuyện với Perro được một thời gian rồi.”

“Cái gì? Cháu là Dr. Dolittle à?”

Ông Mooksung kêu lên kinh ngạc.

“Huh?”

“Ta đang hỏi cháu có phải Dr. Dolittle không? Nói chuyện với động vật -”

Ahri thụi vào sườn ông.

“Ông ơi. Ở đây có còn ai biết tới bộ phim đó không?”

“...Chẳng phải nó rất nổi tiếng sao?”

“Nó nổi tiếng khi ông còn trẻ đó, ông nội à.”

Có vẻ Ahri cũng biết rõ về bộ phim.

Nhưng, việc em ấy có thể nói chuyện với động vật khá là thú vị và kích thích tò mò.

“Em có nói chuyện với Perro thường xuyên không?”

“Có ạ”

“Em hay nói về cái gì? Có câu chuyện gì hay không?”

Songee nghĩ một lúc, rồi rút tờ giấy ra và viết gì đó.

Đánh giá bằng 1 câu của Perro.

“Gì thế này?”

“Perro nói về chúng ta gần như cả ngày. Em ấy nói, ‘Thích người này, không thích người kia’, dạng như vậy ạ.”

... Tôi đã học được về bản năng tám chuyện của động vật, thứ mà tôi không muốn biết cho lắm.

Đánh giá bằng một dòng của Perro:

Yu Songee: Tình Yêu. Mẹ.

Lee Eunsol: Mang đồ ăn. Bát đồ ăn lớn.

Elena: Tỏa sáng. Lấp lánh.

Kim Ahri: Máu Đỏ. Mùi.

Park Seungyub: Ngu. Thấp kém hơn ta.

Kim Mooksung: Ồn ào. Thích hợp làm tổ.

Cha Jinchul: Quái vật. Đánh ta.

Han Kain: Ác quỷ! Tránh xa!

“...”

Mọi người đều câm nín. Songee tiếp tục giải thích.

“Perro có vẻ biết chị Eunsol là người order đồ ăn cho em nó. Nó thích Elena vì chị ấy tỏa sáng mỗi khi gặp. Ngoài ra, Perro có vẻ cảm nhận được Phước Lành lẫn Di Sản của chúng ta. Em không hiểu được ý kiến về ‘Máu đỏ’ hay ‘mùi’ của Ahri, nhưng có lẽ là Di Sản có tên ‘Cổ Huyết’ bên trong người em ấy. Còn về Seungyub thì... May là em ấy không ở đây. Perro có vẻ khinh thường em ấy một chút. Ông Mooksung ‘ồn ào’ vì có vẻ Perro hiểu được các dòng chat của chúng ta.”

“...”

Songee? Sao lại ngừng giải thích ở đó? Phần phía sau nghe có vẻ hơi bất ổn đó.

Ông Mooksung ngay lập tức phản ứng.

“‘Thích hợp làm tổ’ là cái gì? Ta có cảm giác xấu, nhưng mà dạo này con chim nhỏ đó đã nhổ tóc ta mỗi khi có cơ hội đấy?”

“Perro có vẻ nghĩ tóc bạc của ông rất thích hợp để làm tổ ạ.”

“Chúng ta nên đun sôi một nồi nước và bắt con chim đó nhỉ,” Ahri tinh nghịch đáp lại.

“Wow~ Anh Jinchul là một con quái vật vì đã đấm Perro trong ngày đầu tiên, và Kain là... Ác quỷ! Anh làm gì Perro mỗi ngày vậy?”

“...”

“Anh Kain luôn nhập xác Perro để tập bay. Anh ấy còn không thể bay được quá 3 giây trước khi hạ cánh” Ahri trả lời và cười như điên, “Không sao. Nếu anh tập thêm cỡ một tháng nữa thì chắc anh bay được 10 giây đó. Miễn là Perro không rụng hết lông vì stress thôi!”

Vậy là, chúng tôi kết thúc bữa trưa và mọi người đều cười đùa vui vẻ.

Tôi tiếp tục đi tìm Perro để “tập bay”.

Perro phải thông cảm chứ!

Nếu tôi mà bay với cơ thể của Perro được thì sẽ là một cú hích lớn đối với cả nhóm.

                                                            ***

Buổi tối thứ 3, Thời Gian Tiệc Tùng.

“Giờ là lúc cho buổi họp cuối cùng! Vì chúng ta đã quyết định nghỉ ngơi xả láng vào ngày cuối cùng như hồi trước, nên cuộc họp hôm nay là vô cùng quan trọng. Tất nhiên, chỉ có một người trong chúng ta biết về Phòng Cửa Ngõ và tầng 2! Giáo Sư Ahri sẽ giảng bài ngày hôm nay, mọi người vui lòng cho một tràng pháo tay đi ạ!”

Sau khi mọi người vỗ tay, Ahri bắt đầu giải thích.

“Trước tiên mọi người cần nhớ, kiến thức của em có thể sai lệch. Đây là kí ức từ rất lâu rồi, và Khách Sạn này liên tục thay đổi nội dung các phòng. Phòng Cửa Ngõ được thiết kế với một chuỗi Phòng Nguyền Rủa tiếp nối nhau. Có một vài quãng nghỉ ngắn giữa chừng nhưng chỉ đủ lấy hơi. Những người tham gia bị loại sẽ không được hồi sinh trong Phòng Cửa Ngõ, và họ chỉ hồi sinh nếu ít nhất một người vượt qua cả căn phòng. Nơi này không có vẻ là có Tù Nhân. Phần thưởng cũng không có vẻ là Di Sản luôn.”

“Nếu nó không phải là Di Sản thì là gì?”

“Em không biết. Người đã vượt qua Phòng Cửa Ngõ của nhóm đầu tiên đã giữ bí mật.”

Bực mình thật đấy.

Người nhận thưởng đã giấu nó đi nên chúng tôi không biết phần thưởng là gì.

Thế nhưng, chắc hẳn họ là một tổ đội tuyệt vời mới có thể lên tầng hai.

“Tầng hai thì sao?”

“Mọi người nên nhớ nó có thể thay đổi. Tầng 2, giống tầng 1, đều có Tù Nhân và Địch Thủ, nhưng có 2 thay đổi lớn. Thứ nhất, nó rộng hơn nhiều so với tầng 1. Ví dụ, tuy rằng cả thế giới được sử dụng làm bối cảnh cho các Phòng ở tầng 1, thì các hoạt động chính vẫn chỉ diễn ra ở một nơi cố định, như các phòng, đài truyền hình, xung quanh biệt thự, tàu vũ trụ hay khuôn viên nhà trường. Tầng 2 có những khu rộng lớn hơn nhiều, và nhiều người liên quan vào sự việc hơn. Thứ hai là Phong Ấn, và Giải Phóng. Từ tầng thứ 2 đổ đi, một người sẽ bị Phong Ấn mỗi khi vào phòng.”

Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Phong Ấn? Người đó không thể làm gì trong phòng luôn à?”

“Chính xác. Lí do thì sẽ thay đổi, vì dụ như bị nhốt trong một buồng giam một mình, hoặc chìm vào giấc ngủ sâu không hồi kết. Kể cả người bị Phong Ấn có sở hữu 2 hay 3 Di Sản đi nữa thì Khách Sạn cũng sẽ chặn chúng, khiến chủ sở hữu không thể tự mình ra ngoài được. Mọi người có thể tiếp tục khai phá mà không Giải Phóng người bị Phong Ấn, nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu làm vậy, bởi họ sở hữu năng lực hữu dụng nhất đối với căn phòng. Đó là lí do tổ đội trước đã ngừng khai phá ở tầng 2.”

“Ý em là sao?”

“Tổ đội trước có một cá nhân độc chiếm Di Sản và sử dụng các năng lực mạnh mẽ để đàn áp người khác, rồi vơ vét phần thưởng. Vậy nên rốt cuộc chỉ có hai người phát triển mạnh mẽ. Nhưng trên tầng 2, một trong hai người đó cuối cùng cũng bị phong ấn, vậy nên lực chiến bị chia đôi. Người đó may mắn trốn thoát được nhưng không thể tiếp tục các Phòng Nguyền Rủa nữa.”

“...”

Tôi nhận ra một điều.

Mẹ của Ahri là một đặc vụ tinh nhuệ, một người mạnh mẽ, dễ làm hại người khác hơn là bị người khác làm hại.

Một trong  hai người độc chiếm kho báu chắc chắn phải có mẹ Ahri.

Từ những gì tôi nhìn thấy trong gương ở Hotel Land Hi Vọng, cô ấy nhìn rất giống Ahri và có một vẻ đẹp vô cùng hiền từ, nhưng rõ ràng không thể đánh giá quyển sách qua vẻ bề ngoài.

Tôi nghĩ tôi đã hiểu lí do Ahri được “tạo ra”.

Khi một người mạnh mẽ, bao gồm cả cô ấy, bị phong ấn, thì họ không thể tiếp tục khai phá, vậy nên họ đã tạo ra “một cá nhân mạnh mẽ khác”.

Chị Eunsol nãy giờ vẫn nghe chăm chú, ngắt lời.

“Các câu chuyện tầng 2 thì cũng hay, nhưng chúng ta phải tập trung vào Phòng Cửa Ngõ. Nhớ kĩ lời giải thích của Ahri chưa? Giờ thì lên kế hoạch thôi.”

Ghi chú

[Lên trên]
Bàn Tay Của Khỉ - The Monkey's Paw là hình tượng được xuất hiện trong truyện ngắn cùng tên của WW Jacobs xuất hiện vào năm 1902. Nội dung truyện chính là một bàn tay có khả năng ban điều ước nhưng cái giá vô cùng tàn khốc. Ví dụ, ông bố ước nhận được 200 bảng Anh, nhưng ngày hôm sau đứa con trai đi làm bị tai nạn lao động chết, và được bồi thường đúng 200 bảng. Họ ước cho con trai quay lại, nhưng tới khi có ai đó gõ cửa thì do quá sợ nên đã ước cho điều ước kia bị hủy, và câu chuyện kết thúc
Bàn Tay Của Khỉ - The Monkey's Paw là hình tượng được xuất hiện trong truyện ngắn cùng tên của WW Jacobs xuất hiện vào năm 1902. Nội dung truyện chính là một bàn tay có khả năng ban điều ước nhưng cái giá vô cùng tàn khốc. Ví dụ, ông bố ước nhận được 200 bảng Anh, nhưng ngày hôm sau đứa con trai đi làm bị tai nạn lao động chết, và được bồi thường đúng 200 bảng. Họ ước cho con trai quay lại, nhưng tới khi có ai đó gõ cửa thì do quá sợ nên đã ước cho điều ước kia bị hủy, và câu chuyện kết thúc
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Tr đất ơi, Con rồng "Của cải" cũng không muốn teamwork, Hậu thuẫn giả duy nhất thích teamwork chắc chỉ có Người khổng lồ "Giao tiếp" quá
Xem thêm
Đã speedrun xong 107 chap trong 2 ngày








*thúc đít trans*
Xem thêm
Nghe đánh giá của Perro thấy tội Seungyub ác:))
Xem thêm
Vậy tóm lại là trên tầng 2 lúc vào phòng lúc nào cũng có 1 người offline à :v (thế team có giải phóng người đó đc ko trong này giải thích hơi khó hiểu)
Xem thêm
Ýe, team có thể giải thoát ng bị ban đc :)
Xem thêm
@bombardino crocodilo: công nhận đoạn này giải thích bruh vl đọc lú lú vãi :))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Trans nổ bom kinh thật :v
Xem thêm
Đoạn 15: "Tự lên tiếng"
Xem thêm