Chương 101-200
Chương 179: Thời Gian Tiệc Tùng - Thực Thể Tai Ương Nhất (6)
0 Bình luận - Độ dài: 2,717 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: 90
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 - Phòng Nghỉ
Lời khuyên Hiền triết: 3
Han Kain
Ngay sau khi Elena vội vã đi đến Safari, Ahri xuất hiện.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“À, Elena vừa nói với anh một chuyện kỳ lạ trước khi rời đi.”
“Ừm. Chị ấy cũng nói với em một chuyện kỳ lạ.”
“Hai người gặp nhau rồi à?”
“Một lát thôi. Chị ấy bảo Hậu Thuẫn Giả đã nói một chuyện kỳ lạ.”
“Họ đã nói gì?”
“Người đó nói vấn đề liên quan đến cái lạnh không phải là việc Elena cần ra mặt. Và... người đó còn nhắc đến anh. Thậm chí chị ấy còn hỏi em nữa.”
Nói xong, Ahri cười rồi nhìn tôi với vẻ thích thú.
“Ý em là gì?”
“Không có gì đâu.”
“Không có gì là sao? Rõ ràng là em có chuyện gì đó muốn nói mà.”
“Thật sự không có.”
Cảm giác như mình đang bị trêu vậy!
Không hiểu sao tôi lại muốn kiểm tra người Ahri lần nữa, nhưng trước khi tôi kịp hành động, các đồng đội đã lần lượt kéo đến bàn ăn.
“Chào buổi sáng!”
“Mọi người ngủ ngon không?”
Cùng với những lời chào ngắn, bữa sáng bắt đầu.
***
Chủ đề trò chuyện đầu tiên tất nhiên là về Elena.
Chị tò mò hỏi.
“Vậy là, sáng nay Elena đã nói với Kain một chuyện kỳ lạ rồi đi đến Safari sao?”
“Vâng, cô ấy nói sẽ tạo ra ‘thứ gì đó vừa tà ác lại vừa có thể giao tiếp được’. Em không biết chị ấy định tạo ra thực thể nào nữa.”
Ahri tỏ ra như không có gì to tát.
“Tự chị ấy sẽ làm tốt thôi. Dù sao thì nơi đó cũng là Safari mà, đúng không? Đến cả Perro cũng không vào được Safari, nên em không nghĩ con quái vật chị ấy tạo ra sẽ thoát ra ngoài được. Em nghĩ không cần phải lo lắng lắm đâu.”
“Ý em là sao?”
“Ý em là, dù Elena có tạo ra một con quái vật kỳ lạ ở Safari đi chăng nữa, thì sản phẩm lỗi đó có lẽ cũng không thể ra khỏi Safari được. Vì Safari và phần còn lại của Khách Sạn giống như hai thế giới tách biệt, và chỉ có chúng ta, người tham gia có thể ra vào được thôi.”
Nghe vậy, Songee thắc mắc.
“Vậy không phải có nghĩa là dù cho chị ấy có tạo ra được sản phẩm thành công thì cũng không thể mang ra ngoài được sao ạ?”
“Hừm... Chắc Elena cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Có lẽ chị ấy có kế hoạch rồi.”
Tôi có chút phỏng đoán về việc này.
“Có lẽ một khi đã thành công tạo ra được thứ gì đó, thì cô ấy có thể dựa vào cảm giác đó để tạo ra nó ở bên ngoài Safari chăng?”
Nói ra rồi tôi mới thấy thật sự tò mò.
Vì có vẻ như ngay cả Beatrix, người đã thành thạo năng lực, dường như cũng không thể liên tục tạo ra những sản phẩm thành công được.
Tất nhiên, bản thân năng lực có vẻ đã thay đổi một chút vì Khách Sạn đã can thiệp, và vì người sử dụng cũng khác, nên không thể quả quyết rằng những gì áp dụng được cho Beatrix cũng sẽ áp dụng được cho Elena.
Sau khi kết thúc cuộc thảo luận liên quan đến việc phát triển năng lực của Elena, chủ đề chuyển sang một vấn đề cấp bách hơn, chuẩn bị đối phó với Khách Sạn đang lạnh đi.
Chị tóm tắt ngắn gọn thông tin tìm ra được hôm qua.
“Có vẻ như khi Thời Gian Tiệc Tùng kết thúc, chúng ta phải làm gì đó ở một nơi đáng ngại mang tên 'Địa Ngục Băng Giá' để giải quyết tình hình.”
“Chúng ta có nên dùng Lời Khuyên để hỏi về địa ngục không?”
“Hãy bàn bạc thêm chút đã. Đêm qua chị đã suy nghĩ kỹ rồi, thông báo hôm qua có vẻ quan trọng.”
Chị đứng dậy rồi viết nội dung thông báo lên bảng trắng.
Quý vị có muốn mở cánh cổng đến Địa Ngục Băng Giá không? Ngay khi cánh cổng mở ra, Thời Gian Tiệc Tùng sẽ kết thúc.
“Hôm qua chúng ta chỉ chú ý đến những từ đầu tiên, 'Địa Ngục Băng Giá' thôi phải không? Nhưng suy nghĩ thêm một chút thì chị thấy vế sau, 'Thời Gian Tiệc Tùng sẽ kết thúc' có vẻ cũng quan trọng. Mọi người nghĩ câu này có nghĩa là gì?”
“Nghĩa là bây giờ vẫn đang là Thời Gian Tiệc Tùng.”
“Chính xác. Chúng ta thì cuống cuồng lên vì sắp chết cóng, và tầng hai thì đã trở thành địa ngục lạnh hơn cả vùng cực rồi, vậy mà Khách Sạn lại nói 'bây giờ vẫn đang là Thời Gian Tiệc Tùng'. Nói cách khác...”
Nghe đến đây, ông nói với giọng than thở.
“Khi Thời Gian Tiệc Tùng kết thúc, chúng ta sẽ thật sự gặp rắc rối. Theo tiêu chuẩn của Khách Sạn thì bây giờ mới chỉ là khởi động thôi!”
“Mọi người bình tĩnh nào. Thời Gian Tiệc Tùng vẫn chưa kết thúc mà phải không? Ít nhất ở tầng một bây giờ cũng chỉ ở mức hơi khó chịu thôi. Ví dụ như cái này.”
Với câu nói 'như cái này', chị ấy giơ lên một miếng cốt lết heo huyền bí chỉ có phần thịt bên trong bị đóng băng.
Ari nói với vẻ mặt có phần bất an.
“Em vừa nghĩ ra một kịch bản khá kinh khủng dựa trên kinh nghiệm trước đây.”
“Kinh nghiệm?”
“Bây giờ chỉ có tầng hai là địa ngục vô vọng, còn tầng một thì phần lớn vẫn ổn phải không? Nếu Khách Sạn thực sự muốn hành hạ chúng ta thì chẳng phải sẽ biến tầng một thành tủ đông luôn sao?”
Seungyub đáp lại với giọng điệu buồn bã.
“Vốn dĩ tại sao Khách Sạn lại muốn hành hạ chúng ta chứ ạ!”
“Ý hay hay đấy. Phần đó sau này anh nhất định hỏi con Cú nếu có cơ hội. Câu hỏi nào khác nữa không?”
“Đương nhiên, chúng ta cần phải hỏi về cái 'Địa Ngục Băng Giá' đó nữa.”
Nhiều câu hỏi dồn dập xuất hiện. Đã đến lúc đặt câu hỏi rồi.
Câu hỏi đầu tiên: Tầng một cũng sẽ trở nên kỳ lạ khi Thời Gian Tiệc Tùng kết thúc,sao?
[Lời Khuyên: 3 -> 2]
[Khi đợt lạnh cực hạn ập xuống tầng một, hầu hết hệ thống của Khách Sạn sẽ ngừng hoạt động. Có lợi và cũng có hại.]
Chúng tôi đã đoán được câu trả lời, nhưng để xác nhận thì lại nhận được một câu trả lời rất rõ ràng từ con Cú.
Chỉ có điều, nội dung vừa nghe xong đã khiến tôi chửi thề.
“Đệt, thật này!”
“Cái gì thật?”
“Hầu hết hệ thống của Khách sạn sẽ ngừng hoạt động. Có nghĩa là Phòng 105 chắc cũng toi đời luôn.”
“Cái này thật là -”
Một vài tiếng chửi thề vang lên trong phòng
Dù đã lờ mờ đoán được, nhưng khi biết chắc chắn rồi thì chúng tôi không khỏi tức giận
Ngoài việc tức giận ra, nghe câu phía sau, ‘cũng có lợi’, khiến tôi có một vài suy nghĩ.
“Khoan đã, mọi người. Nghe em nói một lát. Nó nói việc hệ thống của Khách Sạn ngừng hoạt động cũng có lợi cho chúng ta. Em nghĩ điều này có ý nghĩa rất rõ ràng.”
Chị phản ứng ngay.
“Phòng Nguyền Rủa cũng ngừng hoạt động?”
“Chính nó. Trong số các hệ thống của Khách sạn, nếu thứ mà khi ngừng hoạt động lại có lợi cho chúng ta thì đương nhiên là Phòng Nguyền Rủa rồi.”
“Nếu Phòng Nguyền Rủa cũng ngừng hoạt động, thì Khách Sạn định bắt chúng ta làm gì chứ?”
“Hãy hỏi câu thứ hai.”
Câu hỏi thứ hai: ‘Hãy cho tôi biết về Địa Ngục Băng Giá.
Thay vì câu trả lời, một thông báo hiện lên.
[Câu hỏi này yêu cầu tiêu tốn toàn bộ 3 Lời Khuyên. Vì đã sử dụng một, ngươi không thể hỏi câu hỏi này.]
“... Vậy là, ngoài câu hỏi liên quan đến Phòng 104 ra, lại có trường hợp khác phải dùng hết cả ba Lời Khuyên nữa.”
“Vậy… bây giờ không hỏi được à?”
“Đúng vậy. Câu hỏi này bị phán là 'vượt quá giới hạn'. Chúng ta hãy suy nghĩ thêm về các câu hỏi khác cho đến trưa đi. Dù sao thì cũng phải dùng nốt hai Lời Khuyên còn lại trước khi hết hôm nay.”
Mọi người đều có phần hụt hẫng khi cuộc họp buổi sáng kết thúc.
Điều duy nhất chúng tôi phát hiện ra từ thông báo chẳng lành là tầng một cũng sẽ toi đời khi Thời Gian Tiệc Tùng kết thúc.
***
Elena
--- Grào!
Tiếng gầm rú kinh người đến mức có thể cảm nhận được mặt đất rung chuyển vọng lại từ xa.
Loại sinh vật nào có thể phát ra âm thanh này?
Liệu sinh vật như vậy đã từng tồn tại trên Trái Đất chưa?
Theo thông báo nhận được ngay khi vừa vào Safari, bây giờ tôi đang ở 330 triệu năm trước, có lẽ là kỷ Permi hoặc kỷ Than Đá.
--- Bzzzz! Vụt!
Khi tôi ngơ ngác quay đầu lại, một con côn trùng giống chuồn chuồn khổng lồ bằng cả đầu tôi bay qua.
Nếu nhìn thấy con côn trùng lớn đến mức đó trước khi trải nghiệm Khách Sạn,có lẽ tôi đã la hét thất thanh và ngất đi rồi.
Nhưng Khách Sạn đã biến tôi thành một con người hoàn toàn khác từ lâu rồi.
Đã được mấy tháng trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu chạm trán xác chết và quái vật như cơm bữa mỗi ngày.
Thật lòng thì bây giờ, mình còn có thể ăn cơm ngon lành bên cạnh một con quái vật nữa ấy chứ. La hét vì một con chuồn chuồn khổng lồ sao? Thôi cho xin đi, cái thời đó đã qua lâu rồi nhé-
“Kyaaaaa!!!”
Gián mà to bằng con chó thì hơi quá rồi đấy!
Dù nghiêm túc mà nói thì đó chắc là tổ tiên của loài gián, nhưng mà cũng quá đáng quá rồi!
Tôi hoảng đến mức phải chạy đến 30 mét mới bình tĩnh lại được.
Khi đang dựa vào cái cây hay gì đó để thở dốc, tôi cảm thấy có 'thứ gì đó' đang làm lưng mình nhột nhột.
Tôi chỉ cọ lưng vào cây để nó rơi ra mà không thèm xác nhận xem đó là gì.
Có nên cảm thấy nhẹ nhõm không?
Ngoại trừ thứ gì đó đang gầm rống từ xa, thì hầu hết các sinh vật ở đây chỉ là những con côn trùng to xác thôi.
Chúng chắc chắn là kinh tởm rồi, dù cho có to bằng chó con đi chăng nữa, nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ là côn trùng thôi,.
Mình không thấy có con quái vật nào đủ sức ăn thịt mình cả.
Đi bộ khoảng 10 phút, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một hồ nước.
Đây là nơi mà tôi đang tìm kiếm.
“Liệu có thành công không? Anh nghĩ sao, Kain?”
Tất nhiên, ở nơi này không có ai có thể trả lời tôi.
Hồ nước không sạch lắm.
Những sinh vật kỳ lạ trôi nổi khắp nơi.
Nếu là trước đây, tôi còn ghét phải nhìn thấy chúng nữa.
Tôi cởi áo khoác, giày, và thả váy rơi xuống đất... Chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, tôi ngâm nửa người xuống hồ.
“Bắt đầu thôi.”
Cái bình chứa nghiêng đi.
Năng lượng u ám tràn ngập tâm hồn tôi đang lan ra khắp nơi như lửa cháy.
Trong phút chốc, thế gian chìm vào im lặng.
Cả bọ nước trong hồ, chuồn chuồn trên không, và cả con rết đang bò trên mặt đất, tất cả đều vội vã rời xa tôi.
--- Tõm!
'Tưởng Tượng U Ám' chính xác là sức mạnh gì.
Kain đã từng giải thích cho mình dựa trên ký ức của Thủ Trưởng Nghiên Cứu. Nói ngắn gọn thì đó là sức mạnh biến những khoảnh khắc bất an trong cuộc sống thường ngày thành hiện thực.
Hậu Thuẫn Giả cũng đã cảnh báo rằng nếu sử dụng sức mạnh này đúng cách thì sẽ ảnh hưởng đến thần kinh của mình.
Ngoài những thông tin bề nổi này, thì 'Tưởng Tượng U Ám' rốt cuộc là gì?
Cảm nhận sức mạnh đang sục sôi bên trong, tôi suy nghĩ.
Sức mạnh này chính là năng lực biến sang chấn tâm lý thành hiện thực!
Năng lực của Beatrix đã tiến hóa thành một sức mạnh biến đổi các vật dụng xung quanh thành hình dạng méo mó, và biến động vật bình thường thành những con quái vật kinh khủng, là bởi vì cô ta đã thức tỉnh sức mạnh này khi còn là một đứa trẻ.
Bạn có nhớ những nỗi sợ khi còn bé không? Khi bạn run sợ suốt đêm?
Tắt đèn nằm trên giường, lại có cảm giác như con búp bê trên giá sách đang nhìn mình, và mỗi khi cửa sổ kêu lạch cạch vì gió thổi, bạn lại nghĩ như có ai đó sắp xông vào.
Tất cả những tưởng tượng bất an này đã trở thành nguồn gốc sức mạnh của Beatrix.
Nhưng mình khác với cô ta hồi nhỏ.
Sang chấn tâm lý của tôi khác với những nỗi sợ hãi mơ hồ của Beatrix khi còn nhỏ. Sang chấn tâm lý của tôi được hình thành từ 'những trải nghiệm thực tế'.
A ha!
Cuối cùng mình cũng hiểu lời cảnh báo của Hậu Thuẫn Giả rồi.
Tôi đau đớn nhận ra lý do tại sao Tưởng Tượng U Ám lại là một sức mạnh có bản chất tương tự như bệnh tâm thần.
Tôi cảm nhận được bóng dáng một người đàn ông mặc vest đen không ngừng đuổi theo tôi từ phía sau.
Tôi nghe thấy tiếng bà cụ bán củ cải buổi sáng tố cáo gia đình tôi.
Khoảnh khắc rời khỏi giường và bước ra phòng khách, tôi nhìn thấy cảnh tượng bố tôi miệng đang rỉ máu.
Ngay lúc tâm trí tôi sắp sửa sụp đổ vì sức nặng của địa ngục do chính tôi tạo ra, hiện thân của mọi tai ương đã trỗi dậy từ mặt hồ.
Thực thể này giống với người đàn ông mặc vest đen đã đuổi theo gia đình tôi khi tôi còn nhỏ.
Thực thể này giống với bà cụ ở chợ đã cười rồi phản bội chúng tôi.
Thực thể này giống với quản gia đã bỏ độc vào tách trà của bố tôi.
Vượt lên trên tất cả những cơn ác mộng này - thực thể này giống với một cô gái, người mà dù cho tôi có nghiền nát cơ thể, bổ nát đầu của cô ta, thì ngay cả cái đầu nát bét đó cô ta cũng coi như một trò đùa và bật cười.
“Xin chào?”
--- Phập!
Bàn tay trồi lên từ mặt nước đã đâm xuyên qua bụng tôi trong chớp mắt.
Cơn đau dữ dội đến mức khiến tôi không thể hét lên.
Khi cơ thể tôi dần lạnh đi, cơ thể của con quái vật cũng bắt đầu phân hủy.
Nó phát ra những âm thanh kỳ dị, không hiểu tại sao mình lại tan rã.
Không thể kiềm chế được mà giết ngay người trước mắt sao?
“…”
Ngươi là một sản phẩm lỗi. Là một đứa trẻ hư.
Không sao... không sao... không có gì to tát cả. Ta sẽ tạo ra ngươi lần nữa.
Sẽ tạo ra ngươi hết lần này… đến lần khác…
Cho đến khi nào ta tạo ra được một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời ta.


0 Bình luận