• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 147: Nghỉ Ngơi Và Tái Tổ Chức (3)

3 Bình luận - Độ dài: 2,645 từ - Cập nhật:

Han Kain

Ngay sau khi Bàn Tay Dục Vọng được kích hoạt, không gian xung quanh rung lắc một hồi, và tên thương nhân quen thuộc xuất hiện.

Lần đầu tiên chúng tôi sử dụng Bàn Tay Dục Vọng, nó đã kích hoạt một sự kiện săn quái vật, nên tôi tưởng chúng tôi lại phải chiến đầu lần nữa, nhưng tôi đã lầm.

Lần này là một kiểu sự kiện hoàn toàn khác.

Một sự kiện trao đổi à?

Mọi người đều hơi bất ngờ trong khi tập trung chú ý vào tên thương nhân.

Tên thương nhân, những dải băng quấn quanh hắn bay phấp phới, bắt đầu một bài diễn văn lê thê.

“Chào mừng các vị khách quý! Ta đã tới theo yêu cầu của quý khách hàng kính mến đây, Cô Lee Eunsol. Khách Sạn này quả là nơi khắc nghiệt và đáng sợ! Chẳng dễ dàng gì mà sống sót nếu không có bảo vật mạnh mẽ hay siêu năng lực phải không? Ước muốn mạnh lên – Ta hoàn toàn hiểu. Ta có thể cảm thông sâu sắc nữa luôn chứ. Tất nhiên, không có gì gọi là bữa trưa miễn phí cả! Các vị hiểu chứ?”

Chị Eunsol nói với giọng hơi mệt mỏi, “Vào thẳng vấn đề luôn đi. Ngươi bán cái gì, và giá là gì?”

“Ta bán cái gì sao? Ồ không, không! Các vị hiểu nhầm rồi. Lần này ta không bán gì ở đây cả.”

“Ý ngươi là sao?”

“Ta e rằng những món đồ ta mang theo lần này là quá quý giá để bán đi. Không may, chúng sẽ không thể được mang ra ngoài Khách Sạn.”

“Không thể mang ra ngoài Khách Sạn? Vậy là ngươi cho thuê à?”

“Quý khách rất thông minh. Chính xác là như vậy. Những món đồ ta chuẩn bị cho mọi người xem không thể được mang ra ngoài Khách Sạn. Chúng sẽ bị thu hồi lại ngay khi mọi người rời đi. Thế nhưng phí thuê hàng là không thể hoàn trả.”

Những món đồ đó là “bộ phận cơ thể”.

Tôi có một cảm giác tồi tệ về cái giá phải trả.

“Ngươi nói phí thuê hàng... ý là, bộ phận cơ thể gốc của bọn ta sao?” Tôi hỏi để xác nhận lại.

Thay vì trả lời, cái miệng của tên thương nhân ngoác ra thành một nụ cười rộng tới mức có thể rớt hàm xuống.

Đó là tất cả những gì tôi cần biết.

Tên thương nhân, có vẻ ngày một thích thú, bắt đầu giải thích cặn kẽ.

“Tất cả những món đồ ở đây đều là bộ phận cơ thể! Nếu các vị muốn, các vị có thể trao đổi bộ phận cơ thể cá nhân đổi lấy hàng thuê đây. Khi các vị rời khỏi Khách Sạn, thì chúng sẽ bị thu hồi. Nói cách khác, bộ phận cơ thể gốc chính là phí thuê, còn những bộ phận vạy mượn đây sẽ biến mất khi rời khỏi Khách Sạn. Cần ta giải thích thêm không?”

Tôi hiểu rõ ràng.

Tóm lại, chúng tôi sẽ thành người khuyết tật sau khi rời khỏi Khách Sạn.

Mọi người đều bị sốc.

Ông Mooksung hỏi một câu, “Có thể được chữa trị không?”

“Không khi các vị đang còn trong Khách Sạn! Các bộ phận cơ thể gốc sẽ không thể được phục hồi, kể cả trong Phòng 105. Thực ra ấy, nếu phục hồi được thì còn lạ hơn. Nếu các bộ phận cơ thể vay mượn ở nguyên đó, rồi bộ phận gốc phục hồi lại, thì các vị sẽ có ba đầu sáu tay phải không? Thế nhưng bên ngoài Khách Sạn thì các vị có thể tự do làm gì tùy thích. Chỉ cần có đủ tiền và Y học phát triển tiên tiến là chữa trị được.”

Một kiểu giao dịch vay mượn, nơi mà cá nhân sẽ hi sinh bộ phận cơ thể thật để đổi lấy bộ phận cơ thể đặc biệt. Thứ này sau đó sẽ bị thu hồi lại khi rời Khách Sạn.

Tôi nghe xong, thì tự hỏi liệu đây có phải cái giá duy nhất không. Nếu đúng thế thì còn trả được.

Ví dụ, nếu ai đó đổi cánh tay của mình lấy cánh tay mạnh hơn.

Trong Khách Sạn, có một cánh tay mạnh sẽ vô cùng hữu dụng,

Và khi họ rời Khách Sạn, thì sẽ phải có cách phục hồi chứ?

Nếu chúng tôi mượn tầm ảnh hưởng của Cục Quản Trị, thì rất có thể sẽ phục hổi được cánh tay đã mất.

Ahri cũng có cách tư duy tương tự, hỏi, “Điều kiện có vẻ quá tốt cho chúng ta, nhất là tới từ người như ngươi. Có cái giá nào khác không?”

Tên thương nhân khôi hài nói, “Haha! Cái giá ta lấy là tất cả. Ngươi nghĩ ta –”

“...?”

Tên thương nhân đột nhiên im bặt.

“...”

Thế rồi, miệng hắn đột nhiên tách làm bốn, bên trong là vô số chiếc răng nhọn hoắt!

Tên thương nhân, kẻ vẫn luôn giữ nụ cười, kể cả khi chúng tôi đánh hắn, giờ mang vẻ mặt như ác ma tới từ địa ngục, khiến chúng tôi lạnh hết sống lưng.

Tên thương nhân nhìn chằm chằm vào chị Eunsol rồi nói.

“Haha, phải rồi, có vẻ là Hậu Thuẫn Giả của ngươi yêu cầu ta phải ‘giải thích cặn kẽ hơn’.”

Hậu Thuẫn Giả của chị Eunsol đã can thiệp à?

“Bảo nó là ta cảm ơn.” Chị Eunsol đáp lại đơn giản.

Tên thương nhân ép cho nụ cười trở lại, và, có lẽ vì áp lực tới từ Hậu Thuẫn Giả, bắt đầu giải thích chi tiết hơn nhiều.

“Ta nghĩ là những lời này khá nhàm chán, nhưng ta chẳng có cách nào khác. Nếu phải xét nét, thì ta không phải người nhận, nên cũng không thể gọi đó là cái giá phải trả được. Thế nhưng, từ góc nhìn của các ngươi, thì cần phải cân nhắc một điểm nữa. Đó là áp lực những bộ phận mới sẽ tạo nên cho cơ thể của các ngươi.

Cơ thể con người là một cỗ máy được tinh chỉnh hết sức tinh vi. Tuy chỉ một bộ phận được yểm sức mạnh bất thường vào, nhưng cũng không có nghĩa là áp lực sẽ chỉ nằm ở bộ phận đó. Một cánh tay biến dị có thể ảnh hưởng tiêu cực tới toàn thân trên, và một con mắt biến dị có thể ảnh hưởng tới não bộ. Và áp lực này không thể chữa trị được trong Khách Sạn.”

Cái giá thứ hai: Áp lực lên toàn bộ cơ thể.

Theo một cách khác thì đây có lẽ mới là cái giá thực sự.

Cái giá đầu tiên, mất đi một bộ phận cơ thể thì trong Khách Sạn không cần phải lo lắng, và khi ra ngoài cũng có thể điều trị được phần nào.

Nhưng cái giá thứ hai, áp lực lên toàn bộ cơ thể, không thể được điều trị trong Khách Sạn, nên người đó phải nghiến răng chịu đựng.

Mọi người đang suy tư thì tên thương nhân bắt đầu show hàng.

Món đầu tiên là một cánh tay phủ vảy đen kịt.

“Đây là cánh tay thuộc về một chiến binh mạnh mẽ của tộc Abras. Nó có thể sinh ra lực mạnh gấp ba lần người đàn ông trưởng thành, và nó bền tới mức đánh bật được đao kiếm. Nó cũng có năng lực tái tạo đủ mạnh để khiến một con thằn lằn phải ghen tị. Chỉ với cánh tay này thôi, ai cũng có thể trở thành một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.”

Món đồ thứ hai là một chiếc chân đảo ngược, phủ lông trắng.

“Đây là chân phải của chủ nhân Núi Essede. Sức mạnh lẫn sức bền của nó thì người thường không thể so sánh. Sử dụng những cơ bắp của nó như một chiếc lò xo, thì các ngươi có thể nhảy xa từ 20 tới 30m trong một lần. Ấn tượng nhất khả năng co dãn của nó. Nó có thể co hay giãn tùy tình hình.”

Món đồ thứ ba là một con mắt lớn, khoảng bằng một nắm tay.

“Đây là mắt của độc nhãn điểu tới từ hòn đảo Philote. Nó có nhãn lực tuyệt vời, có thể nhìn rõ một con ruồi từ khoảng cách 100m, và đọc được chữ viết trên một mũi tên bay qua. Con mắt này có thể bắt trọn toàn bộ khung cảnh trong tầm nhìn y hệt camera luôn. Và kinh ngạc nhất là nó còn có thể loáng thoáng nhận ra được những sinh vật vô hình với mắt người.”

Cuối cùng là một cột sống.

“Món đồ cuối cùng này là cột sống của một Phloxian. Nó – ”

Ahri lập tức ngắt lời.

“Chờ đã. Chọn món này có nghĩa là cột sống của chúng ta sẽ bị thay thế à?”

“Chính xác.”

Ahri quay qua chúng tôi nói.

“Cái này không thể chọn được. Kể cả với công nghệ của Cục Quản Trị thì cũng không cách nào 100% tái tạo lại một cột sống được. Nếu cột sống của mọi người bị mất đi thì mọi người chắc sẽ chết ngay khi về Trái Đất. Không ai muốn chết khi mới ra ngoài đâu phải không?”

Tôi hỏi Ahri, “Em chỉ phản ứng mạnh mẽ vậy với chiếc cột sống. Tay, chân , và mắt có thể được phục hồi à?”

Ahri gật đầu.

“Mắt thì có thể thay bằng mắt giả được, nhưng hai thứ kia có thể điều trị phần lớn.”

Có vẻ chúng tôi cần phải cân nhắc những món hàng khác ngoài cột sống.

Chị Eunsol, người đã kích hoạt Bàn Tay Dục Vọng, đang ép tên thương nhân trả lời chi tiết hơn, rõ ràng là bị mấy món đồ làm cho hứng thú.

Tôi nhìn quanh thì thấy rõ những người hứng thú, và những người không.

Nhìn chung, những người đã có sức mạnh ổn định, như là Di Sản – tôi, anh Jinchul, Songee, và Ahri đều không thích thú mấy.

Nói thật thì so với Di Sản, những thứ này nghe chẳng ấn tượng lắm, và tôi nghi ngờ những áp lực lên cơ thể sẽ cản trở khả năng tự do dùng Di Sản của chúng tôi.

Seungyub, trái lại, lại tỏ ra khá hứng thú, nên tôi kéo em ấy sang một bên. Tôi đã thảo luận với anh Jinchul và ông Mooksung rồi – Nếu xét về Phước Lành của em ấy, thì Seungyub là người thích hợp nhất để mặc Bộ Đồ Bảo Hộ trong những Phòng Nguyền Rủa.

Nếu em ấy đã mặc Bộ Đồ Bảo Hộ rồi thì những bộ phận biến dị này chẳng quan trọng là bao.

Cuối cùng, chị Eunsol, ông Mooksung và Elena bắt đầu thảo luận gay gắt.

Ông Mooksung đang say sưa diễn thuyết

“Ta bảo rồi, con mắt là thứ duy nhất đáng giá thôi! Cái tay lẫn cái chân đều là rẻ rách. Mọi người không thấy à? Nó chẳng có gì ngoài sức mạnh. Chúng ta đã có Jinchul, Perro, và Bộ Đồ Bảo Hộ làm nguồn sức mạnh rồi. Nói chung là nhiều phương án. Nhưng mà nhãn lực tuyệt đối à? Không có gì thay thế được đâu nhé.”

Chị Eunsol đồng ý một phần, nhưng cũng có suy nghĩ riêng.

“Cháu đồng ý là con mắt chính là tuyệt nhất, nhưng cánh tay và cẳng chân cũng không tệ chút nào. Vì chỉ có ba người hứng thú nên tốt nhất là một người lấy con mắt, rồi hai người kia chia nhau tay chân nhỉ?”

Elena nhảy vào.

“Em nghĩ cái chân là bẫy. Một cánh tay mạnh lên sẽ rất có ích, nhưng một cẳng chân mạnh lên chẳng có nghĩa gì. Dù là chạy, nhảy, hay hoạt động gì cần chân đi nữa thì cũng phải cân bằng giữa cả hai. Mọi người có thể chạy nhảy bình thường nếu chỉ một chân khỏe hơn không?”

“Hmm.. Cái chân nhìn giống bẫy thật. Vậy chúng ta nên lấy con mắt và cánh tay thôi nhỉ?”

Tôi nói lên ý kiến của mình.

“Cuối cùng thì vẫn là quyết định của mọi người , nhưng Elena này, tôi không nghĩ cô nên lấy bất kì thứ gì.”

Elena nhìn tôi tò mò.

Hay đúng ra là , cô ấy nhìn xuống chân tôi.

Chúng tôi vẫn chưa thể nhìn nhau tử tế được.

“Những bộ phận cơ thể này có vẻ rất hữu ích, nhưng chúng không thể so được với Di Sản hay Phước Lành. Thế nên là, nếu những thứ này cản trở lại khả năng dùng Di Sản hay Phước Lành thì sẽ phản tác dụng. Nó như kiểu bỏ cái lợi lớn để lấy cái lợi nhỏ vậy.

Xét dựa vào đó thì Phước Lành Của Cải của chị Eunsol và Giao Tiếp của ông Mooksung đều không gắn liền với cơ thể, nên họ sẽ ổn. Kể cả những bộ phận đó có tạo nên sức ép thì nó cũng không ảnh hưởng tới Của Cải lẫn Giao Tiếp.”

“Nhưng Elena này, cô nhớ chuyện xảy ra trước kia không? Những vết thương phải chịu trước khi Công Lý kích hoạt sẽ không thể lành lại. Chính chúng ta cũng xác nhận là cô sẽ bị choáng, hay thậm chí là ngất vì những vết thương đó mà, phải không?”

Elena hiểu lập trường của tôi.

“Nếu những áp lực lên cơ thể đó tích tụ lại thì tôi có thể ngất đi sau khi kích hoạt Công Lý. Vậy tôi sẽ bỏ qua chúng vậy.”

Thế là, chúng tôi quyết định chị Eunsol sẽ lấy con mắt, còn ông Mooksung lấy cánh tay.

Cả hai người đó lại gần tên thương nhân.

Chị Eunsol, đứng trước mặt hắn, hơi sợ hãi nói.

“Ta sẽ lấy con mắt, còn ông sẽ lấy cánh tay...

Nhưng ngươi sẽ đưa chúng cho bọn ta kiểu gì? Ngươi không định móc mắt và chặt tay bọn ta đấy chứ -”

“Ôi lạy chúa! Ai lại đi làm chuyện hồ đồ vậy chứ? Ta đâu phải quân mọi rợ? Móc mắt và chặt tay mà không có thuốc mê sao? Ngươi sẽ chết vì sốc, ngươi hiểu đấy chứ?”

“...”

Chẳng phải thằng cha này vừa mới bảo chúng tôi chặt ngón tay lẫn chi trong lần gặp nhau lúc trước sao?

“Mọi người đừng lo. Khi mọi người ngủ, chúng ta sẽ gắn sản phẩm vào mà không đau đớn gì cả. Tất nhiên, để thông báo trước thì mọi người đừng có cố mà thức cả đêm đấy. Chỉ làm mọi chuyện khó khăn hơn thôi.”

Giao dịch hoàn tất.

Tên thương nhân cất lại những bộ phận bỏ đi khác, và sau khi cho chúng tôi nhìn lại con mắt lẫn cánh tay một lần cuối cùng, thì biến mất.

“...”

Đó là cái giá phải trả để nhận được năng lực mạnh mẽ, nhưng cả hai bộ phận đó đều khác hẳn với tay và mắt của người.

Đặc biệt là con mắt – Nó lớn tới độ khó mà tin được nó sẽ vừa với sọ người.

Elena chắc cũng từ bỏ cái chân ngay từ sớm, do vẻ ngoài quái dị của nó.

Nhưng mà bên cạnh việc phải chịu đựng sự xấu xí kia, thì quyết tâm của những người dám chấp nhận trao đổi lấy con mắt và cánh tay, phải là phi phàm.

Tôi nhìn chị và ông với lòng ngưỡng mộ.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

PHÓ THỚT
Như đã thông báo, mai tớ up nốt chương (tới 150 hoặc 151) rồi nghỉ để đi cờ zếch nhé các con vợ.
Xem thêm
PHÓ THỚT
Tuần sau quay lại hè hè hè
Xem thêm