• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 137: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Perfect Life’ (28)

4 Bình luận - Độ dài: 2,268 từ - Cập nhật:

Chương 137: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Perfect Life’ (28)

Kim Ahri

-           Vùuuuu!

Tôi ôm đôi chân run rẩy của mình bằng cả hai tay.

Tôi chưa từng tưởng tượng ra gió sẽ mạnh thế nào ở trên nóc nhà.

Từ nóc tòa nhà ngụy trang thành nhà xuất bản đây, tôi nhìn xuống thành phố bên dưới.

Dù cho đã gần tới nửa đêm, thành phố vẫn tỏa sáng dưới ánh đèn neon, cùng sự bận bịu của quán xá, những quầy bar sống động, và cái náo nhiệt của con người

Mình đã bao giờ thấy một thế giới đẹp như vậy bao giờ chưa?

Nhưng rồi mình lại ở đây, trên nóc nhà này, chuẩn bị nhảy xuống.

Tôi đã nghĩ về việc tìm một con đường khác, nhưng tôi chẳng nghĩ được cách nào tốt hơn việc tự sát.

Một sự kiện kinh khủng, đáng sợ, tồi tệ hơn cả “cái chết của tôi” – có câu trả lời khác không nhỉ?

Chẳng dễ mà người sống có thể trải nghiệm cái chết rồi hồi sinh, không giống như một ông nào đó bị đóng đinh lên cọc, rồi tái sinh vào ba ngày sau.

Tất nhiên thì, trong những kí ức mờ nhạt tôi gợi lại được, thì chẳng có kí ức của cái chết.

Khi tôi lên nóc nhà, tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng một khi tới nơi thì chân tôi bắt đầu run rẩy.

...Nếu như suy nghĩ rằng thế giới này giả tạo chỉ là tôi hoang tưởng ra thì sao?

Nếu như tâm trí của tôi đã vỡ vụn trong khi làm nhiệm vụ tuyệt mật thì sao?

Tôi nuốt khan một ngụm, rồi bước tới rìa sân thượng, nhìn xuống mặt đất bên dưới, cảm giác như hơi thở kẹt lại trong cổ họng mình.

Tôi nhắm chặt mắt rồi bước tới rìa sân thượng.

Một bước. Chỉ một bước thôi, và chuyện này sẽ kết thúc. Đừng nhìn xuống.

Chỉ cần nhắm mắt và bước một bước đó...

“Hớp!”

Tôi mở mắt ra cùng một hơi thở hắt, cái khung cảnh chóng mặt trên trần nhà đó lại đập vào mắt tôi.

Thế này không đúng!

Chắc chắn phải có cách tốt hơn thế này.

Có khi mọi chuyện mình đã nghĩ tới giờ chỉ là hiểu lầm thôi sao?

Xem lại nào.

Phải có một phương pháp hợp lí hơn là tự sát.

Suy cho cùng, cần cân nhắc kĩ trước khi hành động –

-           Piyooooo!

“...?”

...???

-           Rầm!

Thứ gì đó đã huých tôi từ sau lưng, và đột nhiên tôi đang rơi tự do!

Con chim chết tiệt đó – bà mày thề là bà sẽ luộc mày!

“WAAAAH! CON CHIM NGU NGỐC CHẾT TIỆT! AAAAAAAAAAA! AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!”

Mình sẽ chết à?

Mình có thật là sẽ chết như thế này không?

Mình còn không tự nhảy. Mình sẽ chết vì một con vẹt húc mình xuống à?

Mặt đất lao về phía tôi với tốc độ chóng mặt.

Không, phải là tôi đang lao về phía nó mới đúng.

Một cảm giác sợ hãi không tưởng chưa từng trải qua đổ ập lên linh hồn tôi.

Trong khoảnh khắc thoáng qua đó, toàn bộ những suy nghĩ che mờ tâm trí tôi bị cuốn trôi sạch sẽ.

Toàn bộ sự tồn tại của tôi bám vào một ước vọng duy nhất.

Dừng lại đi!

Thế giới, dừng lại đi! Dừng lại đi mà!

Và thế giới dừng lại.

Những con người đang xả hơi với cốc bia sau một ngày dài mệt mỏi đột nhiên bị đóng băng.

Những bảng hiệu neon thắp sáng thành phố không ngủ ngừng nhấp nháy.

Không khí vẫn đang đánh vào mặt tôi khi rơi cũng ngừng lại.

Kể cả con vẹt ngạo mạn đang nhìn tôi từ trên kia cũng ngừng lại.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, khi cả thế giới ngừng lại để đáp ứng nguyện vọng của tôi, thì tôi mới chấp nhận sự thật nằm sâu thẳm trong tim tôi.

Sự thật là thế giới này chỉ là giả dối!

Mặt dây chuyền treo trên cổ tôi tự nhiên nổi lên ngang tầm mắt tôi, rồi mở ra.

Cùng một tiếng click, bên trong là một bức ảnh được cất.

Lí do tôi quay về khách sạn này.

Một kí ức quý giá tôi không được quên.

Bức ảnh đó là một cô gái  giống tôi y như đúc trừ màu tóc.

Không giống như người tôi gặp sáng nay, đây là mẹ tôi, nhìn không già hơn 15-16 tuổi là bao.

Cả thế giới đó ngừng lại, thì tâm trí tôi trôi về quá khứ như thể bị một dòng nước cuốn đi.

                                                            ***

Một kí ức từ rất lâu về trước.

-           Két.

Tôi bị đánh thức bởi âm thanh của thứ gì đó chà xát lên tường.

Một tên hề với hơn 10 con mắt phát sáng đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lập tức nghẹn lại.

Nhưng không sao cả.

Chẳng còn gì trong bụng tôi để nôn ra nữa.

“Biến đi.”

-           Két!

Tên hề dùng vô số nanh vuốt của nó cào vào chiếc hộp thủy tinh đang bảo vệ tôi.

“Vô ích thôi. Đây là một món đồ được Khách Sạn đặc chế.”

Tôi dụi đôi mắt ngái ngủ rồi nhìn quanh.

Một khách sạn đã từng tráng lệ, nguy nga hơn bất kì khách sạn nào khác, giờ đã biến mất.

Khách sạn, giờ giống một công trình bỏ hoang, đang sụp đổ khắp nơi, và đầy rẫy các con quái vật khủng khiếp tới mức tôi không thể nhìn thẳng vào chúng.

...Miro? Mẹ đâu rồi? Mẹ đi đâu rồi, bỏ con lại trong chiếc hộp thủy tinh này?

Thời gian trôi đi.

Kí ức lay động như cơn gió thoảng rồi chuyển sang cảnh kế tiếp.

Tôi vẫn còn trong chiếc hộp thủy tinh.

Miro xuất hiện, thân thể đã nhuốm máu.

“Mẹ làm sao vậy? Một con quái vật khác xuất hiện à?”

“Không, mẹ hơi bị thương trong khi tìm kiếm vật này.”

Miro đưa ra một vật trông giống quả bóng bay.

“Đó có phải là ‘Bóng Khí’ không? Đó chẳng phải là một thứ ‘Nhóm kia’ có sao? Chờ đã, sao mẹ - không đời nào!”

“Mẹ không còn cách nào khác. Đây là thứ duy nhất có thể cứu con.”

Với những lời đó, Miro đẩy tôi vào sâu hơn trong hộp thủy tinh.

“Mẹ lại làm gì thế? Tại sao - ”

“Ahri, đứng yên nào.”

“Miro!”

“Ahri, con gái thông minh xinh đẹp của mẹ. Mẹ không thông minh như con, nhưng giờ mẹ đã hiểu. Chúng ta không thể sống sót ở đây nữa đâu đấy?”

“...”

“Lạ thật. Vẫn từng có thức ăn ngon mỗi bữa ăn, nhưng giờ đây chẳng còn gì nữa. Những tên hề đang xuất hiện từ dưới gầm giường, và bọn quái vật vô hình thì bắt đầu bò trên tường rồi.”

“... đó là vì chúng ta đã không vào Phòng Nguyền Rủa.”

“Và chúng ta sẽ không thể vào đó được nữa. Chúng ta không thể khai phá Phòng Nguyền Rủa nữa mà, phải không?”

“Mẹ ơi...”

“Không sao đâu. Mẹ vẫn luôn nghĩ chuyện thế này rồi sẽ xảy ra mà.”

Quả bóng bay trong tay Miro bắt đầu giãn nở, lớn tới mức bao phủ được chiếc hộp thủy tinh của tôi.

“Sao mẹ kiếm được Bóng Khí vậy? Mẹ đã cướp nó à? Đừng bảo con là... Mẹ đã giết ‘nhóm chơi kia’ nhé? Chúng ta đã hứa sẽ không làm vậy rồi mà.”

“Mẹ không còn cách khác.”

“Làm ơn mà. Chúng ta có thể trốn thoát cùng nhau. Chúng ta có thể khiến Bóng Khí nở ra thêm một chút nữa.”

“Không. Chỉ dẫn đi kèm nói nó chỉ dành cho một người. Nếu hai người vào trong thì chắc chắn sẽ gặp vấn đề.”

Kể từ khi tôi tỉnh dậy, thì Miro vẫn luôn cư xử như một đứa trẻ, nhưng ngày hôm đó thì cô ấy trưởng thành và thông minh kì lạ.

“Vậy mẹ đi đi. Con nghĩ mẹ vẫn là một người vô cùng quan trọng ngoài kia -”

-           Chu!

Đôi môi mềm của Miro thoáng chạm vào trán tôi, và chiếc hộp thủy tinh đóng lại.

“Mẹ yêu con.”

Bàn tay của Miro chạm vào chiếc hộp, thì tâm trí tôi nhòe đi.

Những giọt nước mắt tôi tưởng đã cạn khô, giờ đây chảy ra như suối từ nơi khóe mắt.

Lấy nước mắt của tôi làm mực, và linh hồn của tôi làm giấy, tôi ghi lại một lời thề không thể phá vỡ.

Con sẽ không bao giờ quên đi khoảnh khắc này.

Một ngày, con sẽ trở lại nơi này.

Và như mẹ đã từng bỏ mạng để cứu con, thì con thề rằng lần sau, con mới là người cứu mẹ.

                                                            ***

Kim Ahri

Tôi đã thật sự tỉnh lại rồi.

Một lượng thông tin ào vào tôi như thác lũ, lấp đầy não bộ tôi.

Luồng thông tin đó khiến tôi đau đầu, và tôi phải ôm đầu dựa tường mất một lúc.

... Tôi tỉnh lại thì nhận ra một điều lố bịch.

Mình đã chết vài lần trong khách sạn này rồi.

Những kí ức về trải nghiệm Khách Sạn của tôi vẫn chưa trở về hoàn toàn.

Vì thế, tôi không thể tưởng tượng ra “cái chết”, vậy nên tôi có thể tỉnh lại bằng cách tự sát.

Thế nhưng, nếu kí ức của cái chết trở về thật, và tôi tưởng tượng được cái chết, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Tôi rùng mình rồi quên chuyện đó đi.

Nghĩ lại thì đây cũng là một phương pháp vô cùng nguy hiểm!

Thôi thì, thế là hết rồi mà nhỉ?

Kết thúc của hành trình dài đằng đẵng trong Phòng Cửa Ngõ này!

Ahri xinh đẹp lại gánh team rồi ~!

Một thông báo hiện lên trước mặt.

Chúc mừng, Người Chơi Kim Ahri, vì đã vượt qua Thử Thách Cuối Cùng, ‘Perfect Life’!

Vì một thành viên đã hoàn thành thử thách, nên toàn bộ thành viên có thể an toàn trở về.

Những người đã vượt qua có thể ngay lập tức trốn thoát khỏi Phòng Cửa Ngõ.

Bạn có muốn rời khỏi Phòng Cửa Ngõ ngay lập tức không?

(Y/N)

“Ahhhh~! Cuối cùng cũng xong rồi! Thật sự là xong rồi!”

Thế giới vẫn đang đứng im, không ai nhìn được tôi, tôi xoay vài vòng và nhảy cẫng lên trong vui sướng một lúc lâu!

Ngay khi tôi định bấm nút Y trên thông báo, thì một cảm giác bất an ùa tới.

Tại sao lại phải có “lựa chọn”?

Tôi đã phá giải lẫn trốn thoát khỏi Phòng Nguyền Rủa nhiều lần trước đây rồi.

Nhưng Khách Sạn chưa từng cho tôi một lựa chọn kiểu này.

Khi tôi trốn thoát, tôi đột nhiên bị đẩy ra ngoài, và khi tôi phá giải phòng, thì nó sẽ biến mất.

Thậm chí là “trốn thoát tự động” đã có lúc cản trở chúng tôi khi cố phá giải căn phòng cơ.

Vậy tại sao mình lại đang đứng giữa lựa chọn lúc này?

Tôi đã vượt qua thử thách rồi, vậy mà tôi lại có lựa chọn rằng “không trốn thoát”.

Có nghĩa là...

...Vẫn còn việc mà mình phải làm.

“Tôi muốn hỏi một câu.”

Bạn muốn hỏi gì?

“Chuyện gì sẽ xảy ra với những đồng đội khác sau khi tôi rời đi.”

Bạn đã biết câu trả lời rồi.

Phòng Cửa Ngõ về cơ bản là một Phòng Nguyền Rủa cấp cao hơn.

Vậy nên, nhiều nguyên tắc trong Phòng Nguyền Rủa cũng sẽ áp dụng cho Phòng Cửa Ngõ.

Tôi nhớ lại kí ức khi chúng tôi liên tục thử thách Phòng Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức.

Seungyub vẫn thường tự mình giãn cách khỏi gia đình từ sớm để chúng tôi có đường thoát.

Chuyện đó là khả thi vì khi Seungyub trốn thoát, tiến độ của những người chơi khác không bị ảnh hưởng.

Không giống như khi căn phòng hoàn toàn sụp đổ nếu bị “phá giải”, “trốn thoát” có nghĩa là cá nhân đó rời khỏi cuộc chơi, còn mọi người sẽ tiếp tục.

Tiếp tục tới khi nào? Tới khi họ phá giải thành công, trốn thoát, hoặc là chết.

Tôi nhìn thông báo trước mắt mình lần nữa.

Những người đã vượt qua có thể ngay lập tức trốn thoát khỏi Phòng Cửa Ngõ.

Bạn có muốn rời khỏi Phòng Cửa Ngõ ngay lập tức không?

(Y/N)

Đây không phải phá giải. Đây là trốn thoát.

Kể cả sau khi mình trốn thoát, thì Phòng Cửa Ngõ cũng không biến mất, và đồng đội mình sẽ tiếp tục.

“...”

Một suy nghĩ đáng sợ chạy trong đầu tôi.

Nếu đồng đội mình tiếp tục mà không tỉnh lại thì sao?

Không giống Phòng Nguyền Rủa, thì nơi này yên bình, ấm áp, chẳng có mối đe dọa nào với mạng sống của họ.

Trong cuộc sống hoàn hảo này, nếu họ sống tiếp hàng thập kỉ, hay lâu hơn, rồi sau đó tình cờ tỉnh dậy hoặc sau khi chết đi một cách tự nhiên thì sao...?

Một cảm giác kinh hãi làm tôi nghẹn lại.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mình phải lựa chọn.

Vẫn còn việc cho tôi làm ở đây.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tưởng dễ xơi chứ
Xem thêm
Đoạn 70: "bằng vô số mảnh vuốt" -> "khỏi vô số mảnh vuốt"
Đoạn 108: T nghĩ nên có từ "Với" ở đầu đoạn để hay hơn? (Theo t thấy là như thế)
Đoạn 109: T nghĩ nên chuyển xưng hô từ "Tôi" sang "Con"
Đoạn 110: Tương tự như trên, t thấy nên chuyển từ "Ta" sang "Con". À và thêm từ "nào đó" vào "Một ngày"


(😝 Đoạn Ahri với Miro đấy là một trong những đoạn theo t thấy là hay nhất nên riêng phần đấy t thấy hơi kĩ tính một chút)
Xem thêm
PHÓ THỚT
1, Ý là, thằng hề dùng móng vuốt để cào, raw cũng ghi vậy. Có khi mình sẽ viết lại câu này cho chuẩn hơn xíu.
2, 3, 4 Cũng được, cảm ơn bạn đã góp ý
Xem thêm
Mới nghĩ màn cuối sao hơi dễ xong :))))
Xem thêm