• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 129: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Bí Mật Của Tàu Esper’ (20)

4 Bình luận - Độ dài: 2,226 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 46

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)

Lời Khuyên Hiền Triết: 2

Han Kain

Chúng tôi vừa mới chỉ biết được sự thật kinh ngạc rằng bản thân đã quay về quá khứ.

Tôi đã dành một lúc lâu sắp xếp lại những ghi chép mà “quá khứ của tôi” đã ghi lại trong Cửa Sổ Hệ Thống.

Mặc dù tình huống hiện tại không rõ ràng nhưng có vẻ là tôi đã viết chúng trong trạng thái vô cùng cấp bách.

Chữ viết không hề ngay ngắn. Chúng chỉ có vẻ là một tập hợp những suy nghĩ đầy hỗn loạn và ngổn ngang.

Ahri thở dài sau khi nghe tôi giải thích.

“Có vẻ là anh đã nghĩ gì viết nấy.”

“Chắc anh đã phải trong tình huống vô cùng cấp thiết. Chữ viết tay sắp tràn ra khỏi khung viết rồi. Để anh tổng hợp những gì hiểu được đã. Ở đâu đó trên con tàu này, một nghi thức tà ác sử dụng con người làm vật tế đang diễn ra. Ông Mooksung bị đưa tới đó và đã hi sinh. Elena dùng Công Lý để giết toàn bộ thuyền viên lẫn hành khách, rồi ác ma đó đã đảo ngược thời gian, đưa chúng ta tới hiện tại.”

“Nghi thức đó cần tên và nơi sinh của chúng ta à?”

“Ừ, và có một cái đồng hồ ở tế đàn, hiện tại chỉ về số 1.”

“Cái gì kiến cho kim đồng hồ chuyển động?”

“Ghi chú khá mơ hồ, nên anh không rõ. Có vẻ cả anh của quá khứ cũng không chắc.”

Elena nghe một lúc rồi lên tiếng.

“Tôi nghĩ tôi hiểu được tình huống đại khái rồi. Cứ làm theo chỉ dẫn của Kain trong quá khứ đi. Có vẻ là giờ có hai việc chính.”

“Ừ. Một, bữa dạ tiệc chính là vùng cấm của bọn chúng, nên chúng ta cần phải phá hoại nó. Nhưng mà cẩn thận vì các thuyền viên có mang súng.”

“Chúng ta phải phá hoại bữa tiệc thế nào nếu thuyền viên có trang bị súng? Giờ Ông chết rồi thì cũng đâu còn súng -”

“Một khẩu súng à?”

“Chúng ta có chứ.”

Ahri rút khẩu súng từ bên hông ra, hơi bối rối.

Tại sao Ahri lại cầm khẩu súng?

Thôi thì, cũng là may mắn.

Tôi tiếp tục nói, “Thứ hai. Có một nơi trông giống một nhà lao ngầm trên con tàu này. Chúng ta nên kiểm tra nơi đó.”

Songee nghiêng đầu.

“Một nhà tù ngầm... Đó không phải nơi thường gặp trên tàu. Và chúng ta còn không biết tới đó kiểu gì nữa.”

Tôi nói ra các thông tin khác mà bản thân trong quá khứ đã viết lại.

Như tôi nghi ngờ, thì tôi hỏi Elena để xác minh.

“Cô còn dùng được Công Lý không?”

Elena lắc đầu như thể đương nhiên.

“Không. Tôi chưa từng cảm thấy như thế này bao giờ. Lạ thật đấy. Nó không phải vì chúng ta thiếu chứng cứ hay gì, nhưng mà bản thân năng lực đã cạn kiệt. Bình thường, nó là một chai nước đầy nhưng khó mở, còn lúc này thì chai nước đó đã trống không rồi.”

“Nó có đang hổi lại không? Nếu có thì chị nghĩ mình dùng lại được khi nào?” Ahri lo lắng hỏi.

“Nó đang hồi phục lại thật, nhưng cần ít nhất hai hoặc ba ngày.”

Hai hoặc ba ngày là một thời gian dài ngang một thế kỉ trong Phòng Cửa Ngõ.

Có vẻ chúng tôi sẽ không còn có thể sử dụng Công Lý trong Thử Thách Thứ Tư nữa.

Trong note của tôi còn hai từ khó hiểu khác, là “Ttangbeol”  và “Tiền bối”.

Những từ này nghĩa là sao nhỉ?

Chúng tôi đều không hiểu và bước ra ngoài cabin.

Có hai chuyện đã thay đổi.

Một là, Perro không biết từ đâu bay tới.

Dựa theo note, Songee đã bảo nó bay ra ngoài, nên có vẻ là nó đã an toàn.

Perro không bị thời gian đảo ngược ảnh hưởng à?

Có khi chỉ là nó ở ngoài phạm vi con tàu thôi.

Trong khi Songee và Perro bùi ngùi đoàn tụ và ép má vào nhau, tình huống đã cập nhật.

Phần lớn chỉ là mô tả tình hình chung, nhưng có một chi tiết trọng yếu.

Thuyền viên và hành khách của tàu Esper đều kinh hãi khi “Đồng Hồ Khế Ước” chuyển động.

Khi bước ra ngoài và quan sát những người xung quanh, tôi hiểu ý của những lời đó.

Những thuyền viên và hành khách đều nói chuyện với nhau thành những nhóm nhỏ, hoàn toàn không chú ý đến chúng tôi nữa, và đi kèm vẻ mặt lo âu cực độ.

Bọn họ có nhắc nhở vài câu về việc tới bữa tiệc tối, nhưng hoàn toàn không thể chú ý tới chúng tôi nổi nữa.

Thấy vậy, Ahri lên tiếng khích lệ.

“Tình hình không tệ nhé. Có vẻ là một sự bất đồng thông tin đã xảy ra.”

Songee hỏi.

“Bất đồng thông tin?”

“Không ai có thể nhớ lại mọi chuyện trước khi thời gian đảo ngược, nhưng nhờ vào Cửa Sổ Hệ Thống của Kain, chúng ta đã có rất nhiều thông tin. Trong khi đó, những người này lại chẳng nhớ gì, và chỉ biết kim đồng hồ đã chuyển động.”

Nghe em ấy nói, tôi cũng tò mò.

“Chuyện gì có thể khiến Đồng Hồ Khế Ước chuyển động nhỉ? Bản thân quá khứ của anh cũng chỉ mơ hồ đề cập tới thôi.”

“Chính xác là anh viết cái gì?”

“Con số của đồng hồ = Số lần thời gian đảo ngược? Anh đã hai lần gạch đi số lần thời gian đảo ngược.”

“Thế nghĩa là sao? Vậy số lần thời gian đảo ngược là đúng hay sai? Anh không viết gì dễ hiểu hơn được hả?”

“Sao em đổ lỗi cho anh hiện tại được chứ? Anh nghĩ anh còn không chắc khi viết ra cơ.”

Elena xen ngang.

“Tập trung vào kế hoạch tiếp theo thôi. Chúng ta còn nửa ngày mới tới dạ tiệc, nên chúng ta nên kiểm tra tầng hầm con tàu trước đã.”

Mặc dù tập trung suy nghĩ khá nhiều nhưng chúng tôi không thể nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu được.

Vấn đề lớn nhất là chúng tôi không có sức mạnh.

Công Lý đã cạn kiệt nên chúng tôi không còn sức mạnh nào để trực tiếp đối đầu với thuyền viên của tàu Esper.

Nếu có một nơi bí mật ở dưới hầm thì chắc chắn phải có thuyền viên tuần tra.

Sau khi cân nhắc kĩ, tôi quyết định sử dụng Lời Khuyên Hiền Triết. Tôi đã nghĩ mình sẽ nhận được một lời khuyên không rõ ràng, nhưng thế cũng đủ rồi.

Lời Khuyên Hiền Triết: 2 → 1

Giương Đông Kích Tây

“A, gì nữa chứ...”

“Nó nói gì thế?” Ahri hỏi.

“Nó chỉ nói là, ‘Giương Đông Kích Tây’.”

“Đó có phải một trong Tam Thập Lục Kế không? Có nghĩa là gì ạ?” Songee hỏi?

“‘Giương Đông Kích Tây’? Có nghĩa là nhắm về một hướng rồi tấn công ở hướng ngược lại.”

Elena vỗ đùi.

“Tôi nghĩ tôi hiểu rồi!”

                                                            ***

Elena

Tôi xoay người để kiểm tra bản thân mình.

Bộ váy hoa mỹ tôi chưa từng mặc qua mang sắc tím pha lẫn ánh bạc, như thể một dải thiên hà trên bầu trời đêm, còn chiếc khăn lông mềm đi kèm được làm từ lông trắng, gợi nên hình ảnh một con thỏ tuyết giữa trời đông.

Nhưng, mình mới là minh tinh!

A, có hơi xấu hổ thật.

Nhưng với mức độ hào nhoáng cỡ này thì mình có thể thu hút mọi ánh nhìn.

Trong kế hoạch này, tôi sẽ làm “mồi nhử”, nên tôi cần phải trông thật tráng lệ.

Nếu tôi có một chút nuối tiếc thì những người tôi muốn khoe vẻ đẹp này đã đi xuống tầng hầm với nét mặt căng thẳng từ lâu.

Trước đó, khi tôi đang thay đồ, các bạn đồng hành của tôi đều quá bận rộn chuẩn bị kế hoạch khám phá tầng hầm, để mà nhìn tôi.

Thật tình thì tôi cảm thấy mình có chút bị bỏ rơi.

Cuối cùng, tôi giấu một ngọn đèn nến nhỏ trong bộ váy để hoàn tất vẻ ngoài của mình.

Vẫn còn khá nhiều thời gian mới tới lúc dạ tiệc.

Thế nhưng, nhiều người đã mặc đồ dự tiệc và đi dạo quanh tàu rồi.

Khi tôi lại gần nhóm người trong sảnh tiệc thì tự nhiên rất nhiều người kéo lại gần.

“Ôi chà! Tôi có mắt như mù rồi. Một ngôi sao từ trên trời rơi xuống chăng? Thưa quý cô -”

Thật tình... Những lời sến súa này hả?

Chúng quá lỗi mốt rồi.

Thế nhưng, mình vẫn phải đáp lời.

“Tên tôi là Elena Ivanov.”

“Hahaha! Quý Cô Elena, tôi là Stevenson. Liệu tôi có thể có vinh hạnh tháp tùng quý cô đây không?”

Câu này còn tệ hơn. Nó hơn trăm tuổi rồi chứ?

Nhưng tôi cũng nối tay cùng người đàn ông tên Stevenson, rồi đi về phía sảnh tiệc.

Khá hài hước khi thấy vài người đàn ông khác ghen tị thấy rõ với Stevenson.

Khi chúng tôi định tiến vào sảnh tiệc, thì một nhân viên tới.

“Giờ chưa phải lúc dạ tiệc. Hai vị chưa thể vào ạ.”

“Tôi biết thời gian chứ. Tôi chỉ nghe đồn sảnh tiệc vô cùng tráng lệ. Tôi không thể vào nghía chứ?”

Mặc cho tôi có ra vẻ thành khẩn, nhưng tên thuyền viên kia không hề lay động.

“Thưa quý cô, tôi rất tiếc. Chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị xong. Hãy quay lại trong khoảng gần bữa tối -”

“Thật sự không thể à?”

Giờ tôi dùng đôi mắt nai tơ nhìn vào tên thuyền viên.

Tên thuyền viên bối rối lùi lại, chuẩn bị từ chối thêm lần nữa.

Tên này khó nuốt đấy! Nhưng bà đây còn một lá bài nữa!

Tôi quay sang Stevenson.

“Không thể nhìn sảnh tiệc một lần thôi sao? Tại sao chúng ta không thể ra ngoài cabin chứ? Hay mình về cabin nhé?”

Kì lạ thật.

Thuyền viên đó không nói gì về việc trở về cabin.

Nhưng là đủ với người đàn ông cạnh tôi.

“Cậu kia! Tránh ra đi! Tôi không hiểu cậu đang khó dễ cái gì với chỉ một chút tham quan. Tránh ra!”

Quả nhiên là có tác dụng.

Đây là lí do mình ăn mặc bằng cả trái tim.

Các thuyền viên và hành khách không phải người bình thường, và có một chút ràng buộc hắc ám ẩn sau vẻ ngoài của chúng.

Tôi phải làm hết sức để ăn mặc, nghĩ rằng mình phải trở thành thiên thần cỡ 70%, và ngay sau khi ra ngoài thì mọi người xúm lại.

Giữa bọn họ thì có vẻ người đàn ông tự tin này nắm một vai trò quan trọng.

Quả nhiên, theo lời Stevenson, thuyền viên đó lùi lại, trông có vẻ bối rối, không giống như khi nói chuyện với tôi.

Sảnh tiệc đã tuyệt vời sẵn rồi.

Vì vẫn chưa tới thời gian dự tiệc nên còn khá ít người.

Stevenson, người đi cùng tôi, bắt đầu ba hoa về công việc kinh doanh của hắn.

Tôi tiếp chuyện hắn khoảng 10 phút, rồi xin được tham quan một mình, nên hắn rời đi.

Hắn có lẽ nghĩ chúng tôi đang tán tỉnh nhau kiểu gì đó.

Sao cũng được, giờ là lúc giương đông kích tây.

Mình đã sống ở Hàn Quốc rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa quen với những thành ngữ Trung Quốc kì lạ này.

Tại sao Hàn Quốc lại dùng thành ngữ Trung Quốc chứ?

Giương Đông Kích Tây?

Sao không phải là Lừa Đông Công Tây?

Hay Hô Đông Đấm Tây?

Tôi nghĩ mấy thứ nhảm nhí đó xong rồi rút bật lửa nến ra.

Đến lúc Giương Đông rồi.

                                                            ***

Han Kain

Trong khi chúng tôi ở gần cầu thang, một sự kiện đã xảy ra.

“Cháy!”

“Sảnh tiệc đang cháy!”

Tôi trong quá khứ có để lại một tin nhắn: “Sảnh tiệc là vùng cấm của bọn chúng.”

Lời khuyên đó quả là chính xác.

Ngay sau khi Elena châm lửa đốt sảnh tiệc, toàn bộ con tàu chìm vào hỗn loạn, mọi người đều lao tới sảnh tiệc.

Songee lên tiếng lo âu.

“Chị Elena sẽ ổn chứ ạ?”

“Đừng lo cho cô ấy.”

Tôi hoàn toàn không lo lắng.

Tôi đã chứng kiến khả năng diễn xuất của Elena trên đoàn tàu song trùng rồi.

Kể cả cô ấy có bị tóm đi nữa, thì cô ấy chỉ việc khóc một chút, và tỏ vẻ không biết mọi chuyện sẽ đi xa thế, và chúng chắc cũng sẽ thả cô ấy đi thôi.

Thực ra chúng tôi còn đang gặp nhiều hiểm nguy hơn Elena.

Sau khi nhìn nhau, ba người chúng tôi bước xuống cầu thang dẫn tới tầng hầm tàu Esper.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Elena and harin lét gooooooioo
Xem thêm
Thank chương mới trans nhá, dịch hay lúm
Xem thêm
PHÓ THỚT
<3 hehe
Xem thêm