• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 185: Lời Cầu Nguyện Cho Miro (4)

0 Bình luận - Độ dài: 3,080 từ - Cập nhật:

-          Bên ngoài, Park Seungyub.

Ngọn lửa bập bùng. Ngọn lửa bập bùng. Ngọn lửa bập bùng.

Cứ như mình đang nằm mơ vậy, tâm trí mình cứ mờ mờ ảo ảo, còn nén hương Prayer of Rest dần tắt đi.

Chuyện này không thể xảy ra được... Nếu nén hương đó tắt đi, thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với đồng đội của mình.

Nén hương, thứ cho phép người sống tiến vào lãnh thổ của người chết, sử dụng sinh lực của con người để làm nhiên liệu cháy.

Tôi nghiến răng và cấu đùi mình. Chẳng còn chỗ nào trên đùi tôi mà chưa bầm tím nữa.

Giờ tôi mới hiểu Hậu Thuẫn Giả của tôi nói gì khi đó.

Nó khác với Căn Phòng Nguyền Rủa. Không phải ai cũng cần tham gia.

Không cần cậu phải làm quá sức mình.

Nhìn lại, thì nó là một câu nói có phần mâu thuẫn.

Phần thứ nhất bảo tôi không cần tham gia, nhưng phần sau lại cảnh báo tôi không nên làm quá sức mình.

Có hơi lạ nếu bảo một người không tham gia rằng họ không nên làm chuyện quá sức.

Lời khuyên đó vốn dành cho một người có chuyện cần làm, nhưng cũng nhắc nhở rằng giữ gìn bản thân.

Cuối cùng thì nó cũng không phức tạp cho lắm.

Phần thứ nhất có nghĩa rằng tôi không nên tiến vào địa ngục của Miro, trong khi phần thứ hai bảo tôi rằng tôi không nên làm quá sức khi tham gia vào nghi thức Cầu Nguyện An Nghỉ ngoài kia.

Ngọn lửa khẽ động.

Mới thoáng qua thôi, nhưng có vẻ là nén hương đã đốt sạch toàn bộ  sinh lực còn lại của tôi. Tôi không thể kiểm soát được nước dãi chảy ra khỏi mồm mình, và tâm trí tôi bắt đầu nhòe đi.

Ah!

Đột nhiên, tôi nổi cáu!

“Không có tố chất, lại còn chẳng cần mẫn nữa. Ngoài kia cũng thế, trong Khách Sạn này cũng vậy.”

Nghĩ lại thì độc mồm quá rồi đấy, thằng khốn Hậu Thuẫn Giả kia!

Có thằng nhóc sơ trung nào trên thế giới này phải chật vật với cuộc sống như tao không?

Anh Kain vẫn luôn nói Con Cú còn ít hữu dụng hơn cả Perro, nhưng Hậu Thuẫn Giả chơi LOL của tôi chỉ giả bộ nuông chiều, trong khi cứ gặp tôi là chửi thôi ấy.

-           Vụt!

Trong khi tôi nhất thời phát cáu, thì ngọn lửa trước mặt tôi đã lớn lại thành cỡ nắm tay trẻ em.

Có vẻ mình vẫn còn trụ lại được thêm chút nữa.

Ơn trời.

Lượt tiếp theo là của chị Songee, nhưng trước đó, thì mình sẽ trụ vững thêm chỉ một chút thôi.

Ông Mooksung, chị Ahri, anh Kain! Làm hết sức nhé! Và..

Nếu được thì “nhanh hơn” một chút đi ạ.

                                                            ***

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 92

Địa Điểm Hiện Tại: Địa Ngục Của Miro

Lời Khuyên Hiền Triết: 2

-           Han Kain

Sau khi chém vào mắt của Miro với cây bút rồi chạy về phía hành lang, thì nỗ lực trốn thoát thảm thương của tôi cũng đã chấm dứt.

Tôi bị khiển trách.

Bị khiển trách rất rất nặng.

... Thì, mình đoán bị mắng là cũng bình thường nếu đột nhiên huơ bút trước mặt bạn cùng lớp mà.

Mình có nên cho rằng mình may mắn không?

Những màu sắc kì lạ đột nhiên xuất hiện rồi biến mất trong mắt cô ấy không thể dùng logic thông thường giải thích được.

Các giáo viên cho rằng tôi chỉ huơ bút quanh quanh và tình cờ làm Miro sợ.

Sau khi bị giáo huấn cỡ hai hay ba lần về việc phải xin lỗi Miro trước giờ ăn tối, thì cuối cùng tôi cũng được thả ra.

“Khục! Hí hí hí!”

“Đừng khúc khích nữa. Nếu muốn cười thì cứ cười to ra đi.”

“Anh thật sự ngu thế à? Đột nhiên vẽ một đường rồi chạy khỏi một con bé sao?”

Cái thái độ này của Ahri khiến tôi cũng muốn vẽ một đường lên mắt của con nhãi này luôn.

Ông đây bị dây vào mớ bòng bong này vì mẹ của cô, thế mà còn dám lớn gan cười vào mặt ông?

“Này, tất cả là vì mẹ em đấy nhé!”

“Em nghe nói là Miro chỉ muốn chơi ném tuyết thôi mà?”

“Không phải thế. Cô ta đã sử dụng năng lực kì lạ gì đó! Kiểu thôi miên hay gì ấy. Cô ta định kiểm soát anh bằng siêu năng lực kì lạ gì đó.”

Chỉ khi đó thì Ahri mới chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc.

“Không chỉ là sức hút, mà còn là thôi miên sao? Cảm giác khi ấy thế nào? Những năng lực liên quan tới chuyện đó đa dạng hơn anh tưởng nhiều. Cô ấy có cho anh thấy ảo ảnh như Songee không? Hay làm anh quẫn trí? Hay thẳng tay đè nén ý chí luôn?”

Càng hỏi thì tôi càng thấy khó mà nói rõ ràng được. Thế nhưng, có một chuyện tương tự tôi có thể nghĩ ra ngay.

“Giống chuyện mà em thỉnh thoảng hay làm.”

Ahri nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

“Cái đó là khi em dùng năng lực của Cổ Huyết. Ma cà rồng dùng chúng để quyến rũ con mồi – nhưng thôi, lạc đề rồi. Ý em là, Miro không thể dùng nó lúc này bởi chưa có Di Sản.”

“Không, anh chỉ muốn nói là anh cảm thấy tương tự, nhưng vẫn có những khác biệt rõ ràng. Khi em dùng năng lực thì ‘đôi mắt’ là mấu chốt, phải không?”

“Nguồn gốc sức mạnh của em luôn là máu, nhưng trong trường hợp thôi miên, thì đôi mắt là phương thức để truyền tải năng lực.”

“Đối với Miro thì đôi mắt chỉ là phụ. Sức mạnh thực sự tới từ ‘lời nói’ của cô ấy. Và hơn hết thì...”

“Hơn hết?”

“Một khi cô ấy nói những lời kì lạ đó, thì chúng đột nhiên chuyển sang tiếng Anh. Tất nhiên, dựa vào bối cảnh là nước Mỹ, thì ai cũng nói tiếng Anh mà.”

“Khách Sạn tự động dịch tất cả mọi thứ, nên đối với chúng ta thì nghe giống tiếng Hàn. Thế mà chỉ ‘một cụm từ đó’ là tiếng Anh thôi sao? Có khi siêu năng lực trong lời nói không thể được dịch mà vẫn giữ nguyên sức mạnh. Kiểu gì thì đó cũng là chuyện tốt.”

“Chuyện đó thì tốt ở đâu?”

“Nếu Miro sử dụng năng lực thông qua lời nói, thì phần lớn mọi người sẽ không thể ngay lập tức để ý. Thế nhưng dựa vào hệ thống phiên dịch của Khách Sạn thì chúng ta sẽ biết ngay. Nếu chúng ta nghe thấy tiếng Anh phát ra, thì cô ấy rõ ràng đang âm mưu gì đó, và chúng ta phải cảnh giác.”

Hiểu rồi.

Giờ thì chúng tôi đã có một phương pháp rõ ràng để biết khi nào Miro đang dùng “lời nói siêu năng lực”. Khi nào cô ấy nói tiếng Anh, tức là đang có thủ đoạn gì đó.

... “Thủ đoạn gì đó” à?

Ahri cũng bắt đầu dùng ngôn từ hơi nặng mỗi khi nhắc tới Miro.

“Em nói mấy từ như ‘thủ đoạn’, tức là cũng bắt đầu sợ mẹ mình dần rồi hả?”

“Thật tình thì có một chút. Cô ấy là một siêu nhân có phần hoang dại, không nhận được bất kì huấn luyện nào từ Cục Quản Trị cả.”

“Một siêu nhân hoang dại sao?”

“Là một người mà có thể dùng siêu năng lực lên người phàm mà không có chút do dự nào, và dùng năng lực trong cuộc sống thường ngày tự nhiên như không vậy. Đó là biểu hiện thường thấy của mấy siêu nhân hoang dại. Cục Quản Trị huấn luyện đặc vụ của họ nghiêm chỉnh, chỉ được dùng siêu năng lực khi tình thế cực kì cấp bách.”

Hừm. Nghe giống một câu chuyện tốt hiếm hoi của Cục Quản Trị đây. Tôi phải công nhận là thế giới mà tôi nhớ vẫn tồn tại được chính là nhờ một tay của Cục Quản Trị.

“À Kain này, có gì mới xuất hiện trong ‘tình huống’ chưa? Phước Lành của chúng ta vẫn hoạt động bình thường nhỉ?”

“Có thì anh đã bảo rồi. Giờ không có gì hết. Chỉ là mớ vô nghĩa thường thấy về việc tổ đội Khách Sạn đã tiến vào Địa Ngục Cảnh của Miro hay gì đó, rồi chờ đêm tới.”

“Chắc là sẽ có biến khi trời tối à?”

“Biết đâu đấy? Sao nãy ông gọi em thế?”

“Ông đã tìm thấy vài dấu vết kì lạ của một nghi thức. Chúng ta cần phải điều tra kĩ hơn. Dấu vết đó cũ lắm rồi.”

“Anh có nên kiểm tra luôn không?”

Ahri lắc đầu.

“Dấu vết đó cũ và rất mong manh, nên tay mơ tốt nhất là đứng ngoài thôi. Đằng nào thì, ông và em đang thu hẹp danh sách nghi phạm rồi, nên chắc tới tối là có kết quả thôi. Anh không cần phải hỗ trợ điều tra đâu.”

“Tốt. Thôi cũng là may mắn.”

“Vậy nên là, anh làm việc cần làm của mình đi.”

“Hả?”

“Đi xin lỗi Miro đi.”

Và thế là, Ahri lại cười khúc khích và biến mất.

Các giáo viên, và cả Ahri nữa – sao mọi người luôn bắt mình phải xin lỗi vậy?

Chẳng phải Miro mới là người sai khi sử dụng thôi miên sao?

Chuyện này vô nghĩa thật. Ai đúng ai sai không quan trọng nữa, chắc họ chỉ muốn mình làm dịu tình hình xuống. Hơn nữa là, bảo rằng Miro dùng thôi miên thì cũng chẳng ai hiểu cho đâu.

Tìm ra Miro khá dễ.

Tôi không biết là cô ấy thích chơi ném tuyết cỡ nào, nhưng mà bây giờ cô ấy vẫn còn đang ở ngoài sân trường chơi với bạn bè.

Nhìn cô ấy ném tuyết với bọn nhóc từ cửa sổ, thì thật tình không có vẻ cô gái này là một người ‘tà ác’ cho lắm. Tất cả những gì cô gái này đã làm tới giờ là chơi đùa thỏa thích trong giờ học mà thôi.

Nếu mà mình nghĩ kĩ thì, tất cả những đứa trẻ đều nghĩ lớp học thật buồn chán và chỉ muốn đi chơi thôi mà.

Miro chỉ tình cờ là người có năng lực biến chuyện đó thành sự thật.

Tôi bước ra ngoài thì thấy thời tiết lạnh một cách sảng khoái – là một ngày đông bình thường, không phải là cái thứ trên tầng 2 của Khách Sạn.

Trong khi tôi đang đi ngang sân trường thì những đứa trẻ khác đã để ý tới tôi.

Bọn chúng là gì chứ, vệ sĩ riêng của Miro à?

Bản thân Miro có vẻ không quan tâm cho lắm, nhưng mấy đứa trẻ đó nhanh chóng khoác lên vẻ mặt giận dữ và lại gần tôi.

“Này! Han Kain! Mày -”

“Mày nghĩ mày đang làm gì sau khi Miro mời mày chơi cùng hả?”

“Mày có định xin lỗi không hả thằng khốn – ”

Cảm giác lúc đó là như vậy. Tôi đang lơ đễnh nghe mấy lời nạt nộ của các ‘vệ sĩ’, thì đột nhiên âm thanh dừng lại. Miro phẩy tay một cái, và bọn trẻ lùi lại.

Và với chỉ một cái giậm chân, thì bọn chúng tản đi mất.

Cô ấy chẳng khác nào một nữ hoàng đang thống trị một vương quốc, điều khiển hơn chục đứa trẻ với chỉ một cử chỉ.

“...”

“Hmm. E hèm! E hèm!”

Cô ta đang trông có vẻ rất kiêu căng.

Có phải là cách để cô ta nói rằng, “Cậu đã làm sai với ta, nhưng giờ ta sẽ rất rộng lượng tha thứ sao?”

Mình dần hiểu rồi.

Người tạo ra Ahri, người sinh ra đã là siêu nhân, người có được sự ủng hộ kể cả trong Cục Quản Trị. Bỏ qua tất cả những huyền bí đó, thì đây chỉ là một nữ sinh sơ trung mà thôi.

Những hành động và cách suy nghĩ của cô ấy còn trẻ con hơn cả Seungyub nữa.

Khi tôi ngấm dần cái nhận thức đó, thì tôi cảm thấy vừa bực mình, lẫn nhẹ nhõm. Nếu cô ta mà là cô gái khó đoán, tỏa ra bầu không khí tà ác không thể đọc được ngay từ khi còn nhỏ như vậy, thì tôi đã sợ hơn phải 30 lần rồi.

“Ừ... Miro? Tớ xin lỗi về khi nãy nhé. Tớ đột nhiên nghe thấy ‘lời kì lạ’ từ miệng cậu nên mới hoảng lên à.”

“Lời kì lạ à.”

“...”

“Cậu có thể phân biệt được lời của tớ sao?”

Dù câu hỏi đó có hơi đột ngột, nhưng tôi cũng ngay lập tức hiểu ra hàm ý của nó – cô ấy đang hỏi liệu tôi có thể phân biệt được lời nói bình thường và lời nói có sức mạnh hay không.

“Ít nhất thì bây giờ nghe vẫn bình thường.”

-           Hấp!

“...Cậu đang làm gì vậy?”

“Cậu đang nhìn lên trời.”

Tôi cố tình né đi ánh nhìn của cô ấy, nhưng vì lí do nào đó mà cô ấy thấy buồn cười, nên đã nhảy lên để lọt vào tầm mắt của tôi.

-           Hấp! Hấp!

Thay vì ném tuyết thì giờ đây chúng tôi đang chiến đấu để giành tầm mắt của nhau, hay chính xác hơn là tránh tầm mắt của nhau.

“Hừ, mệt chết đi được! Cứ đứng yên một chút đi. À này, cái bút cậu dùng khi nãy là gì vậy?”

“...”

“Nếu cậu định nói, ‘Đắt tiền lắm’ thì tớ sẽ chôn cậu trong tuyết đó. Tớ biết nó là một vật kì lạ rồi.”

“Cái bút đó hả? Nó là bảo vật gia truyền từ ông cố nội đã mất -”

“Đừng có nói dối.  ‘Đã mất’ là nói dối rồi, nên giờ cậu sẽ bị vùi tới đầu gối.”

Đây là sức mạnh kiểu gì à?

Hay là cô ta chỉ cảm nhận được rằng mình đang nói dối vì lời nói dối của mình dở tệ? Chả biết nữa.

-           Vù!

Tuyết đột nhiên rơi, và chồng lên người tôi.

“Cậu lại làm thế nữa hả?”

-           Vù!

“Cậu không định né sao?”

“Cậu bảo sẽ chôn tớ tới đầu gối rồi mà?”

-           Uỳnh!

“Thế cậu thực sự đứng đó để tớ vùi cậu trong tuyết à?”

We wish you a Merry Christmas

We wish you a Merry Christmas

We wish you a Merry Christmas

And a Happy New Year!

Một giai điệu vui nhộn bắt đầu vang lên từ đâu đó.

Trong khi tôi nghe giai điệu đó, thì tôi nhận ra mình đã nắm một quả cầu tuyết trong cả hai tay.

Mình đã bị thôi miên rồi à?

“Á! Trong này có băng! Cậu ta đã bỏ băng vào!”

Tình hình là, quả fastball có chứa băng của tôi đã làm Miro ngất xỉu chỉ với một đòn!

Mình có nên ném một quả nữa không nhỉ?

“Hây!”

“Á! Cậu ta ném tuyết giỏi quá!”

We wish you a Merry Christmas

We wish you a Merry Christmas

We wish you a Merry Christmas

And a Happy New Year!

                                                            ***

Khoảng hai giờ đã trôi qua. Trời đang chuyển tối.

Có vẻ sắp tới giờ ăn tối.

Ngay cả bây giờ, thì tôi vẫn chưa hiểu tại sao nơi này lại bị coi là “Địa Ngục”, nhưng đã hơn nửa ngày kể từ khi chúng tôi vào Địa Ngục của Miro rồi.

Tới lúc này thì tất cả hiềm khích giữa tôi và bọn trẻ đều đã tan biến.

Suy cho cùng thì chỉ là vài tranh cãi giữa bọn con nít với nhau.

“Này! Này!”

“Hả?”

“Mọi người vào trong thôi. Sắp tối rồi đấy. Mọi người không đói hả?”

Bọn trẻ bắt đầu lần lượt đồng ý, nói rằng chúng cũng đói rồi, và bắt đầu tản đi.

“Tớ vẫn muốn chơi ở ngoài thêm chút nữa...”

“Miro ơi, vào trong thôi. Trời tối rồi. Và ban đêm... nguy hiểm đó.”

Dựa theo “Nắm Bắt Tình Huống” thì sẽ có chuyện xảy ra vào ban đêm.

Phải có lí do mà nơi này được coi là “Địa Ngục”.

Trong khi phần lớn bọn trẻ đều hướng về phía kí túc xá, thì Miro vẫn ở lại, vẫn ném cầu tuyết về phía tôi.

“Vào trong thôi.”

“A~! Cậu lại nói mấy lời kì lạ và tất cả mọi người đi vào hết rồi!”

“Tớ chỉ gợi ý mọi người nên đi ăn tối thôi mà.”

“Khó chịu thật đấy! Nhận lấy này! Hả, cậu né được hả?”

Tôi bắt đầu mệt rồi. Dù cho cơ thể của tôi đã trẻ lại, nhưng lý trí của tôi lại không phải là của học sinh sơ trung. Nếu tôi quay về trước thì cô ấy sẽ theo sau chứ?

“Tớ quay về trước đây.”

“Cậu thật sự bỏ tớ lại một mình sao?”

“...”

“You like me too, don’t you? Everybody likes me.”

“Tớ bảo rồi, chiêu đó không có tác dụng với tớ đâu.”

“...Sao cậu cứ nhìn thấu được lời nói của tớ thế?”

-           Vù!

Hơi thở của tôi nghẹn lại.

Chỉ trong một thoáng, cảm giác như thể thời gian đã bị chia cắt thành mười mảnh, và một khoảng không gian đáng sợ lộ ra.

Một sự im lặng dồn nén bao trùm cả khu vực.

Tiếng chim hót trên cây, âm thanh mềm mỏng của tuyết trượt khỏi tượng và xe cộ, và tiếng chuông Giáng sinh reo trong gió.

Tất cả những thứ đó đều đã biến mất.

-           Vù! Vù!

Tôi có thể nghe thấy hơi thở.

Một hơi thở trầm, thấp, không giống bất kì con người nào, vang vọng trong tai tôi.

“Kain? Cậu làm gì thế?”

Và rồi có một cô gái hoàn toàn không nhận ra những thay đổi đó.

... Làm sao mình có thể “cảm nhận” được những thay đổi này?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận