Chương 101-200
Chương 193: Thời Gian Tiệc Tùng – Bí Mật Của Tầng Hai (2)
1 Bình luận - Độ dài: 2,399 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 94
Địa Điểm Hiện Tại: Địa Ngục Băng Giá – Phòng Phục Sinh
Lời Khuyên Hiền Triết: 0
- Han Kain
Dù chúng tôi đã bước những bước chân đầu tiên đầy cảm xúc, nhưng không lâu sau thì chúng tôi cũng quay về tầng 1.
Trên tầng 2 Khách Sạn, nơi mà trần nhà rộng mở, một cơn bão tuyết dữ dội vẫn đang gào thét.
Nhìn vào mặt tích cực thì ít nhất tường nhà vẫn không gặp phải chuyện gì.
Thế nhưng, cơn bão tuyết bên ngoài Khách Sạn khác biệt hoàn toàn so với những gì chúng tôi gặp phải trên tầng 2.
Dù nhiệt độ vẫn có vẻ như vậy, nhưng vấn đề lại nằm ở những cơn gió gắt. Gần như không thể bước một bước tới phía trước được.
Hoặc ít nhất là mọi người nói vậy.
Tôi không cảm thấy gì nhiều, vì có Bộ Đồ Bảo Hộ.
Đã có người đề xuất rằng gọi Perro theo, nhưng Perro thường ở trong phòng của Songee, và chúng tôi có gọi em ấy thế nào đi nữa thì cũng không có hồi âm.
Mọi người, trừ anh Jinchul, đã có vẻ là ngất xỉu từ tác động của Trầm Hương Cứu Rỗi.
Trì hoãn cuộc tìm kiếm này tới mai không phải là một nguy cơ chúng tôi muốn chấp nhận.
Chúng tôi không thể chắc chắn rằng liệu bản thân có thể quay lại ra bên ngoài Khách Sạn sau khi sửa chữa mọi thứ xong không.
Ai mà biết được, nếu họ sẽ gia cố tường ngoài, khiến chúng tôi không thể phá tường được nữa?
Chắc chắn phải có lí do Con Cú đưa ra lời khuyên hành động hôm nay, bất chấp hình phạt.
Cuối cùng thì chúng tôi đã làm tương tự trước kia – gỡ bỏ những tấm rèm cửa của Khách Sạn, bện chặt lại thành dây thừng, và buộc bốn người chúng tôi lại.
Đây là đội hình chúng tôi đã quyết định.
Đi đầu hàng là tôi, mặc Bộ Đồ Bảo Hộ, và có tổng khối lượng hơn 200kg, vậy nên tôi cũng đóng vai trò mỏ neo. Sau lưng tôi là Ahri và Ông, hai người đều mặc quần áo rét rất dày. Sau cùng là anh Jinchul, người duy nhất có thể chịu được thời tiết cực hạn này mà không cần quần áo đặc biệt.
Và rồi, chúng tôi lại bắt đầu công cuộc tìm kiếm.
***
- Vùuuuuuuu!
Cơn gió tàn nhẫn quất vào người chúng tôi, khẽ nhấc bổng cơ thể tôi rồi lại hạ xuống.
Tôi nặng hơn 200kg với bộ đồ này mà, nên cơn gió này rõ ràng là bất thường.
Từng bước từng bước một, bàn chân tôi lún sâu vào tuyết tới tận đầu gối, khiến chuyện đi về phía trước cực kì khó khăn.
Han Kain: Mọi người ổn không?
Kim Ahri: Hết sức trả lời.
Cha Jinchul: Chậm hơn thôi.
Tuy chúng tôi đã đi chậm hơn tốc độ của trẻ em tập đi rồi, nhưng giờ còn chậm lại bằng tốc độ bò nữa. Những người khác đều đang gắng gượng để đứng vững, nên chẳng còn lựa chọn nào khác.
Trong khi chúng tôi tiếp tục, tôi không thể không để ý tới chuyện nơi này kì lạ thế nào. Thứ nhất là chẳng có gì ngoài ngọn núi đó. Cơn bão tuyết vẫn đang cản trở tầm nhìn của chúng tôi, tất nhiên rồi, nhưng mà kể cả vậy thì chúng tôi vẫn phải nhìn được vài hình bóng mờ mờ phía xa chứ.
Chúng tôi bước ra khỏi tầng 2 của Khách Sạn, và ngọn núi giờ đây đã rõ ràng trong tầm mắt. Thế nhưng ngoài ngọn núi ra thì cũng chẳng có gì cả.
Cứ như thể... Không có địa hình nào khác ngoài ngọn núi đó.
Khả năng này phải được cân nhắc tới.
Suy cho cùng, chúng tôi cũng nhận ra chuyện tầng 2 khác tầng 1 rồi.
Chúng tôi không thể cứ bám vào các định kiến.
Nơi này có khi còn không phải là Trái Đất.
Nó có thể là một không gian đặc biệt, như là tầng hầm Khách Sạn.
Ví dụ là Phòng Leo Núi ở tầng hầm Khách Sạn, nơi mà chẳng có gì ngoài một ngọn núi cho mọi người leo.
***
Sau khoảng 30 phút, chúng tôi nhận ra mình đã đi vào ngõ cụt.
Chúng tôi làm một vòng quanh tầng 2 Khách Sạn và nhận ra có vách núi ở khắp các hướng.
Có vẻ là Khách Sạn được xây ở trên một địa hình sâu hun hút.
Ở thế giới bình thường thì xây Khách Sạn ở một nơi như vậy là chuyện vô lí.
Thế khách tới đây mà không có đường kiểu gì chứ?
Chỉ có một Khách Sạn bắt cóc các vị khách của nó mới có thể tồn tại ở nơi như này.
Han Kain: Khắp nơi đều là vách đá. Cứ như là một hòn đảo trên không.
Cha Jinchul: Không có cách nào ra khỏi ngọn núi.
Địa hình ngày một kì lạ hơn.
Một nơi như thế này có thể tồn tại trong tự nhiên không?
***
Sau khi thảo luận về vấn đề này, chúng tôi đã vẽ ra một kế hoạch.
Tôi sẽ dùng khối lượng hơn 200kg của mình làm mỏ neo tại đỉnh của vách núi, rồi những người còn lại sẽ hạ xuống bằng dây thừng tự chế.
Mỗi khi chúng tôi gần tới ngưỡng kiệt sức, thì anh Jinchul sẽ phá băng ở vách núi để tạo ra những chỗ nghỉ chân cỡ nhỏ, và mọi người sẽ được nghỉ ngơi trong thoáng chốc.
Thế nhưng cuối cùng, tôi thấy chuyện leo núi cẩn thận là quá phiền phức và cứ thế nhảy thẳng xuống vách núi, va đập đủ kiểu trên đường rơi..
Chuyện gọi nó là leo núi hay rơi tự do thì cứ để đó mà thảo luận đi, nhưng kể cả có Bộ Đồ Bảo Hộ thì tôi cũng bị choáng vì cú va chạm, nên cũng không thể cử động mất một lúc.
Sau khi tiếp tục cuộc tìm kiếm trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, chúng tôi cuối cùng cũng tìm thấy một cái cây lớn tới nỗi không thể thấy ngọn của nó.
Chúng tôi tập trung bên dưới tán cây.
“Ít nhất thì ở đây mọi người cũng nghe được nhau tốt hơn.”
“Ừ, cành cây to và đủ chắc chắn để chặn được chút gió.”
“Thế mọi người nghĩ sao? Cảnh quan có rất lạ không? Nhìn phía kia kìa.”
Tôi chỉ về một hướng phía xa.
Nó hoàn toàn trắng xóa.
Trắng tinh khiết.
Bất kể cơn bão tuyết có dữ dội thế nào đi nữa, thì một người vẫn phải nhận ra ít nhất là vài hình bóng mờ ảo.
Ahri gật đầu.
“Có vẻ là chẳng có gì ở đây ngoài ngọn núi đó. Có một chuyện còn lạ hơn cơ. Trong khi đi thì có ai thấy sinh vật sống nào ngoài chúng ta không?”
Ông nhanh chóng đáp lời.
“Ta cũng để ý thế. Bất kể một ngọn núi có hoang vu tới đâu, thì ít nhất cũng phải có một con thỏ hay một con cáo ở đâu đó chứ. Nhưng chẳng có một sinh vật sống nào ở ngọn núi khổng lồ này. Còn chẳng có cả cỏ dưới đất nữa. Chúng ta là những sinh vật sống duy nhất ở đây.”
“Chà, chính xác thì vẫn có một cái cây.”
Ngay lúc đó thì anh Jinchul nói với giọng khó hiểu.
“Cái cây này sao thế nhỉ? Mọi người ơi, lại đây này!”
Chúng tôi đi tới gần gốc cây hơn và cuối cùng cũng hiểu lời anh ấy.
“Đây không phải là một cái cây thật, phải không?”
Trong môi trường đầy tuyết trắng này, thì đã mất một lúc thì chúng tôi mới nhận ra, cái cây chúng tôi đang dùng làm chỗ trú không phải là thật.
Có vẻ nó được làm bằng nhựa, có khi là lẫn chút kim loại nữa, nhưng rõ ràng là một cái cây nhân tạo.
Mọi thứ ngày một khó giải thích hơn.
Kể cả cái cây này cũng không phải là sinh vật sống, vậy có nghĩa tất cả sinh vật sống trong không gian này là chúng tôi.
... Chuyện này có hơi rợn người.
Một môi trường tự nhiên như thế này phải có đầy sự sống, nhưng nơi hoàn toàn thiếu đi sinh vật thế này khiến chúng tôi rùng mình bất an.
“Giờ mọi người đã lấy lại hơi rồi thì phải di chuyển tiếp thôi. À này, chắc cũng đã quá giờ ăn tối rồi đấy.”
“Đừng lo, anh đã bỏ lại một cái note trên bàn ăn nói rằng chúng ta đang ra ngoài khám phá, nên ai tới ăn thì sẽ hiểu thôi. Nhưng còn một chuyện nữa mà chúng ta phải để tâm.”
“Chúng ta quay lại thế nào?”
“Chính xác là chuyện anh đang nghĩ tới. Mình đã đi tít xuống dưới vách núi sâu gần Khách Sạn rồi, thế còn leo lên trên thì phải thế nào?”
Ahri nói như thể chẳng có gì đáng lo.
“Nếu rơi vào trường hợp tệ nhất, thì Kain có thể dùng Giáng Lâm và bế chúng ta lên lại thôi.”
Anh Jinchul bật cười.
“Nói thật thì anh cũng nghĩ vậy trên đường xuống. Em sẽ chăm sóc mọi người mà, phải không?”
“Nếu không còn cách nào khác thì vâng ạ.”
Như thường lệ, “Giáng Lâm” là tấm lưới an toàn tối thượng của chúng tôi.
Dù tình huống có khó khăn hay bất khả thi thế nào đi nữa, chỉ cần mình có thể niệm Giáng Lâm, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Và đúng là như vậy – mình có sức mạnh xử lí gần như mọi vấn đề mà mọi người gặp phải trong Khách Sạn này.
Vấn đề là “Đấng”, kẻ đã cho mình năng lực này...
Anh Jinchul trấn an mọi người.
“Chúng ta không xuống đây mà chỉ dựa vào Giáng Lâm. Anh có một kể hoạch khác, anh gọi nó là ‘Con Đường Ngôi Sao’.”
“Anh định dùng Ngôi Sao để đào núi lên trên à?”
“Sao chứ? Nghe cũng khả thi mà phải không?”
Ngạc nhiên là tôi cũng cảm thấy nó khả thi, và tôi thả lỏng ra một chút.
“Lên đường thôi!”
Sau khi thoáng suy nghĩ về Phòng 104, chúng tôi lại khởi hành, tiếp tục khám phá vào vùng hoang nguyên trắng xóa.
***
Chúng tôi đi và đi khắp bình nguyên trắng vô tận.
Cảm giác rằng chúng tôi đã đi được 4 hay 5 tiếng rồi, nhưng trong những tình huống kiểu này, thì rất dễ ước lượng thời gian quá tay.
Cửa Sổ Hệ Thống đã xác nhận rằng còn chưa tới nửa đêm.
Kể từ khi leo xuống vách núi sâu gần Khách Sạn, thì vẫn chẳng có thay đổi gì về cảnh quan, vẫn chỉ là một cánh đồng trắng trải dài trước mắt chúng tôi.
Không một ai nói gì trong khi chúng tôi tiếp tục tiến bước.
Rồi, một thứ gì đó xuất hiện.
- Rầm!
“Gì thế? Ồ, mọi người nghe được rồi à?”
“Ừ, ở đây yên tĩnh hơn một chút. Đây là... một bức tường à?”
Ông gõ nó vài lần.
“Một bức tường sao? Trông giống như một khối pha lê lớn hơn. Chúng ta có nên thử phá nó không?”
“Để suy nghĩ thêm một chút đã.”
Cuối cùng, chúng tôi cũng đã tới rìa của địa hình tuyết phủ ngoài tầng 2 Khách Sạn.
Đứng trước mặt chúng tôi là một bức tường trong suốt sừng sững, cao tới mức không thể thấy được đỉnh.
Và cuối cùng, tôi cũng hiểu được một phần cảm giác kì lạ từ trước tới giờ vẫn nằm trong lòng.
Tại sao lại không có hình bóng nào ngoài ngọn núi này, không có gì khác ngoài cánh đồng tuyết trắng?
Là bởi vì thật sự chẳng có gì khác ngoài ngọn núi cả.
Toàn bộ không gian bị bức tường trong suốt này bao phủ.
Tới lúc này, tôi không còn quan tâm tới những phần thưởng gì đang chờ đợi chúng tôi ở cuối chuyến thám hiểm nữa.
Thay vào đó, trí tò mò thuần túy đổ vào não tôi.
Nơi này là đâu?
Tại sao một không gian khó hiểu thế này có thể tồn tại?
Ngay khi tôi còn đang băn khoăn thì Ahri, người đã im lặng một lúc lâu, lẩm bẩm gì đó.
“Em nghĩ em biết chúng ta đang ở đâu rồi.”
Mọi ánh nhìn đổ dồn vào em ấy.
Anh Jinchul hỏi, rõ ràng là bị câu trả lời lôi cuốn.
“Ở đâu?”
“...”
“Nói cho mọi người đi, chúng ta đang ở đâu?”
“Làm sao... Sao mà Khách Sạn có thể ở một nơi như thế này được? Sao chuyện này có thể xảy ra được? Không, chờ đã, em có sai không? Quay lại nhìn đi, mọi người, và nhìn cảnh quan đi. Rồi nhìn lại vào bức tường này. Cái khung cảnh này không quen thuộc một cách kì lạ à? Nó là một thứ ai cũng đã nhìn thấy ít nhất một lần trong đời.”
Chuyện này rất lạ.
Ahri đang cư xử như thể nơi kì lạ này là một thứ chúng tôi đều có thể nhận ra.
Tôi quay đầu lại và kiểm tra xung quanh, cân nhắc những chi tiết chúng tôi đã để ý.
Trước tiên là tuyết, gió bao phủ khắp mọi nơi.
Thứ hai là chỉ có ngọn núi và Khách Sạn xây trên sườn dốc là những chi tiết đáng kể.
Thứ ba là không có sinh vật sống nào – không có chuột, không có cỏ - chỉ có một cái cây giả khổng lồ.
Thứ tư, sau khi đi ngang qua đồng tuyết, chúng tôi thấy một bức tường khổng lồ trong suốt chạm tới bầu trời.
... Và rồi nó ập đến.
Chúng tôi đang ở trong một quả cầu tuyết khổng lồ.


1 Bình luận