• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 141: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Perfect Life’ (32)

2 Bình luận - Độ dài: 2,467 từ - Cập nhật:

Han Kain

Bốn ngày trôi qua kể từ lúc tôi nhàn rỗi uống cafe hàng ngày tại quán cafe gần Bờ Biển Gangneung.

Liệu kế hoạch kích thích trí tò mò của Songee bày ra sẽ có tác dụng chứ?

Tôi không chắc, nhưng vì tôi cũng không thể nghĩ ra phương pháp nào khác nên tôi ủng hộ theo luôn.

Trong hai ngày đầu tiên, thì Songee và Ahri có vẻ đang chuẩn bị gì đó.

Nhưng từ ngày thứ ba đổ đi, họ chỉ chơi đùa trên bãi biển cứ như thể đang đi nghỉ mát.

Tôi có thấy hơi vô lí, nhưng cùng lúc, tôi cũng hiểu rõ.

Chả lẽ không thể thư giãn một chút sao, kể cả trong một thử thách cam go thế này?

Kể từ khi chúng tôi vào Khách Sạn, mọi thứ vẫn luôn là một chuỗi ngày khó khăn, và chúng tôi hàng ngày đều phải đối phó với hiểm nguy.

Kể cả giữa chiến trường thì con người vẫn cần ăn và ngủ.

Và đương nhiên, họ cũng cần xả stress nữa.

Ý tưởng rằng, chúng tôi không nên nghỉ ngơi vì hôm nay là một ngày thách thức rất vô lí.

Ngày mai cũng là một ngày đầy thách thức, và ngày kia cũng thế.

Tôi băn khoăn trong khi nhấp từng ngụm cafe, thì người tôi đang chờ đợi đã xuất hiện.

                                                            ***

Ngay khi tôi nhận ra âm thanh của ai đó tiến vào, tôi quay đầu về phía cổng quán cafe.

Mặc cho thời tiết nóng nực thì người đó vẫn mặc kín mít từ đầu tới chân, và đeo khẩu trang che mặt lại.

Kể cả thế thì cũng không khó để nhận ra người đó bởi thân hình và mái tóc vàng óng ả.

Chẳng cần lo về việc gọi cô ấy tới bàn của tôi.

Ngay khi Elena vào quán cafe, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và Elena mở to mắt ngạc nhiên.

Elena, cứ như thể bị thôi miên, gọi một ly cafe latte rồi ngồi xuống trước mặt tôi.

“... Anh có gì cần nói với tôi sao?”

“Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cô nói những điều cô muốn, Elena à.”

“Anh có thể ngay lập tức nhận ra tôi, dù tôi có đeo khẩu trang và ăn mặc kín mít.”

“...”

“Dạo gần đây tôi mơ những chuyện rất lạ. Tôi mơ về việc gặp những người xa lạ, rồi đi qua những nơi đầy rẫy quái vật. Thứ duy nhất tôi biết là, nơi đó giống một kiểu Khách Sạn gì đó. Anh hiểu ý tôi đang nói không?”

Cô ấy có vẻ gần tỉnh rồi.

Kể hoạch của chúng tôi là tạo ra những điều kiện để cô ấy tự nhớ ra, thay vì chúng tôi thúc ép, đang có hiệu quả.

“Tôi hiểu mà. Cô cứ nói tiếp đi.”

“Tôi từng nghĩ chúng chỉ là những giấc mộng thoáng qua, anh hiểu chứ? Tôi vẫn luôn hứng thú với những thứ thần bí từ khi còn nhỏ, vậy nên tôi nghĩ chúng chỉ là những gì giấc mộng của tôi phản chiếu lại. Nhưng gần đây, tôi có một trải nghiệm không thể tin được. Tôi thấy một con chim tựa như giáng thế từ thiên đường, rồi một cô gái cứ như là một phù thủy. Sau khi nhìn thấy họ thì nội dung của những giấc mơ trở nên rõ ràng hơn. Con chim đó, và cô gái đó cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa. Và... ”

“Và?”

“Và tôi thấy cả anh nữa. Anh nhìn hơi khác với bây giờ, nhưng mà...”

“Cô dần nhớ ra mọi chuyện rồi đó.”

“Vậy là không phải giấc mơ, đúng không? Thế nó là gì vậy? Xin anh hãy giải thích.”

Wow ~ ! Có vẻ như Thử Thách Cuối Cùng sắp chấm dứt rồi.

Elena có vẻ đã sẵn sàng chấp nhận sự thực, nên tôi đã giải thích cặn kẽ mọi thứ.

Tôi kể với cô ấy rằng chúng ta đang vượt qua một nơi kì lạ có tên là Khách Sạn, chiến đấu chống lại các thực thể ngoại lai không thể giải thích.

Tôi cũng giải thích rằng, nơi đây là một thách thức được Khách Sạn chuẩn bị, và thế giới này là nơi phản chiếu lại ước nguyện của Elena.

Cô ấy chăm chú nghe, và một cảm giác trống rỗng xuất hiện trên khuôn mặt Elena.

“...”

Có phải vì cô ấy nhận ra rằng tất cả thành công mình đạt được chỉ là ảo giác không?

May mắn thay, bầu không khí hiện tại cho thấy, không phải cô ấy không tin tôi.

Chúng tôi lặng lẽ uống cafe, nhìn ra bãi biển.

Ngoài kia, Ahri, người mà Elena đã gọi là “phù thủy”, đang xúc cát đổ vào miệng Songee, chỉ để ăn một đá rồi ngã bổ nhào về phía sau.

Perro, bay từ trên trời xuống, đang ăn trộm mấy xiên gà nướng của một chủ quán ven bãi biển, rồi bị chính ông chủ đuổi theo.

...Bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Tại sao mỗi mình mình phải cày cuốc?

“Ngoài kia vui vẻ thế nhỉ.”

“Ừ. Nhìn cái cách họ chơi đùa thì trông họ chẳng khác gì học sinh sơ trung, và con chim đó chỉ là một con bồ câu bình thường.”

Phản ứng của Elena khác tôi.

Cô ấy đang nhìn ra ngoài với vẻ mặt mơ màng.

“Anh làm ơn nghe tôi một lát nhé?”

“Tôi vẫn nghe từ nãy tới giờ mà? Chẳng có người đàn ông nào trên thế giới này không muốn lắng nghe cô đâu, Elena ạ.”

Elena khẽ cười, rồi bắt đầu một câu chuyện dài.

“Thực ra... Cha mẹ tôi đều rất thành đạt khi tôi còn trẻ. Tôi vẫn nhớ rất rõ những mùa hè chúng tôi vui chơi cùng nhau tại căn villa tại vùng quê.”

Câu chuyện của Elena là thứ tôi đã loáng thoáng nghe từ trước tới giờ.

Cha của Elena là người đã thăng tiến thần tốc trong bộ máy chính phủ từ khi Elena còn trẻ.

Gia đình cô ấy vẫn hòa hợp và giàu có. Lúc đó thì chẳng có dấu hiệu bất an nào trong thế giới của Elena.

Nhưng một ngày, mọi chuyện bắt đầu diễn ra theo những cách không thể lường trước.

Đột nhiên, cha cô ấy mất việc, và căn nhà lẫn villa đó biến mất qua đêm.

Nhưng mất việc và tài sản chỉ mới là khởi đầu.

Những kẻ khả nghi bắt đầu rình mò bên cạnh cha cô ấy mỗi ngày.

Cha cô ấy gặp các nhà báo thường xuyên hơn, thì mọi chuyện cũng ngày một khó hiểu hơn.

Cuối cùng, khi những người thân cận với cha cô ấy bị bỏ tù, hoặc nhập viện, thì quãng thời gian lưu vong dài đằng đẵng bắt đầu.

Tôi chẳng có gì để thêm vào, nên chỉ im lặng lắng nghe.

Thật tình, đó là kiểu câu chuyện mà bạn sẽ nghe được trên mục thời sự.

Tôi đã nghe về tên độc tài ở Nga, người mà nghe đồn đã gần trở thành Sa Hoàng, đang dốc sức thanh tẩy bè phái đối lập.

Nhưng mà khi minh chứng sống đang ở trước mặt tôi đây, thì tôi lại chẳng biết cách để phản ứng.

Mình có nên nói là mọi thứ sẽ tốt dần lên theo thời gian không? Đó sẽ chỉ là nói dối.

Tôi đã nghe là tên độc tài đó vẫn sống khỏe, và tỉ lệ người dân ủng hộ hắn vẫn cực kì cao.

Khi Elena đang kể câu chuyện dài của mình, thì Songee và Ahri đã lỉnh vào trong quán cafe, cả hai đều đang mặc đồ bơi thêm chút quần áo gọn nhẹ.

Khi họ thấy tôi và Elena đang nói chuyện thì cả hai lặng lẽ ngồi xuống khoang bên cạnh, cố gắng không thu hút sự chú ý.

...Cả hai đứa này đang định làm gì nữa đây?

Có thật là cả hai nghĩ rằng mình đang trốn không?

Elena đã chú ý tới cả hai khi họ vào quán rồi.

Nhờ cả hai mà câu chuyện của Elena ngừng lại một lát.

“Hai người họ buồn cười nhỉ?”

“Phải rồi. Tôi cũng ước rằng mình có được một thời gian như vậy.”

“Một khoảng thời gian như vậy?”

“Khi tôi ra khỏi... ‘Khách Sạn’ này và trở về thế giới thực, chắc tôi sẽ tiếp tục theo đuổi giấc mơ làm diễn viên. Nếu tôi cố hết sức và may mắn, thì tôi sẽ đạt được thành công không ai có thể sánh bằng.”

“Tôi chắc chắn cô sẽ thành công thôi.”

Tôi thật sự nghĩ vậy.

Tôi mới chỉ loáng thoáng trải nghiệm khả năng diễn xuất của Elena, nhưng tôi nghĩ nó không tệ chút nào.

Và hơn nữa là cô ấy có vẻ ngoài bốc lửa!

Đấy chẳng phải là vũ khí lớn nhất trong ngành điện ảnh sao?

Sẽ lạ hơn nếu cô ấy không thành công đó.

Thật tình, Elena chắc cũng phải biết rõ. Nếu bảo cô ấy không biết thì là nói dối.

Nhưng vẻ mặt của Elena vẫn u ám.

“Nếu tôi có đạt được thành công rực rỡ trong tương lai, thì vẫn có những chuyện không thể quay lại.”

“Ý cô là sao?”

“Tôi đã mất rất nhiều thời gian trốn chạy rồi. Anh thì sao Kain? Anh có nói anh là học sinh cao trung nhỉ?”

“Tôi bị Khách Sạn bắt đi ngay trước khi chuẩn bị nhập học, nên tôi vẫn nghĩ mình là ½ học sinh đại học...”

“Tôi nghĩ anh chắc cũng có một cuộc đời thiếu niên rất vui nhỉ. Anh đã kết bạn được với rất nhiều người, và có rất nhiều kỉ niệm đẹp.”

“Cuộc đời học sinh sơ trung lẫn cao trung ở Hàn Quốc nói thật thì cũng chẳng vui thế đâu. Kí ức của tôi về thời gian đó chỉ toàn học hành và chuẩn bị thi đầu vào đại học thôi.”

“Nhưng... Ít nhất anh đã dùng thời gian đó để tự phát triển bản thân... Tôi đã dành hơn nửa đời mình để trốn chạy, lãng phí thời gian trốn trong các tủ quần áo, sợ rằng cha mẹ mình đã bị giết mỗi khi họ về nhà trễ.”

Có gì đó không đúng.

Chắc chắn có gì đó không ổn.

Đây không phải cái cách mọi chuyện nên diễn ra.

Tôi có thể cảm thấy sự xúc động trong giọng nói của Elena mạnh lên theo từng lời nói.

Kể cả Songee và Ahri, nhận thấy bầu không khí bất thường, cũng nhìn lại về phía chúng tôi.

Ahri rối rít ra hiệu cho tôi rằng “làm gì đó đi!”

Nhưng mà mình làm được cái gì?

Elena bắt đầu tự nói một mình, và rồi rơi vào cái đường hầm cảm xúc này mà.

“Tôi biết, tôi chưa già thế, và những người già hơn, những người đã cố gắng cả đời sẽ nói là, ‘Cô thì biết gì về khó khăn khi mới hai mươi tuổi đầu chứ?’ Nhưng thế thì sao? Tôi vẫn tràn ngập đau buồn sau khi đã trốn chạy nửa đời người rồi!”

“Ờ... Elena này? Có khi cô nên bình tĩnh lại và – ”

Elena không còn nghe tôi nói nữa.

“Tại sao cuộc đời tôi lại thành ra thế này? Tôi cũng muốn được sống hạnh phúc chứ. Như Ahri! Như Songee! Tôi muốn được đi biển vào mùa hè! Tôi muốn được đi trượt tuyết vào mùa đông! Tôi muốn xem phim cùng gia đình vào cuối tuần và nuôi một con chó hay một con mèo. Tôi muốn được đi học và kết bạn với rất nhiều người. Tôi muốn nghe chuyện về con cái của bạn bè cha mẹ tôi!

Anh đã bao giờ vượt năm biên giới trong vòng một tháng chưa? Anh đã bao giờ sợ hãi việc ngồi xuống tận hưởng một cốc trà chưa? Anh đã bao giờ gặp một người đàn ông đội mũ trên đường, và nhận ra đó là cùng một người đã gặp hai tháng trước khi qua biên giới, và ớn lạnh sống lưng chưa? Anh có biết cảm giác thế nào khi kẻ đã làm hỏng cuộc đời của cha tôi, ép tôi phải chạy trốn không ngừng lại được tung hô là anh hùng quốc gia trên truyền hình không?”

Ahri, bối rối, cố can thiệp.

“Um! Em nghĩ là có hiểu lầm, nhưng em cũng chẳng có cuộc đời niên thiếu hạnh phúc vậy đâu – ”

“Không, đồ ngu! Nói cái gì mà nghe có vẻ thuyết phục hơn ấy!”

“C-chị E-Elena? Làm ơn bình tĩnh lại đi ạ. Chị có thể bơi lẫn trượt tuyết ở Khách Sạn mà, chị biết đó.”

“Em gọi cái đó là an ủi à?”

“Thế anh nói gì coi!”

“Chà, có khi tên độc tài đó rồi sẽ bị bắn chết thì sao?”

“Wow! An ủi dữ chưa! Và anh dám giáo huấn bọn em thế à?!”

Elena nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó tả trong khi chúng tôi đang cãi nhau.

“...???”

Vừa xong, tôi cảm thấy một thứ gì đó không thể giải thích.

Elena đang... trôi khỏi chúng tôi.

Dù vẫn đang ngồi ngay trước mặt tôi, nhưng Elena có vẻ mờ đi như một ảo ảnh, trôi về nơi tôi không thể với tới.

Mặt Ahri xanh lại, có vẻ cũng nhận ra điều tương tự.

Elena lại một lần nữa cầu nguyện với thế giới.

Và thế giới đã đáp lại.

                                                            ***

Han Kain

Tôi bị cuốn đi với một cú sốc lớn, cảm giác như cả thế giới đã đảo lộn, như một người bị sóng thần đánh bay.

Chỉ sau khi tỉnh lại tôi mới nhận ra.

Sự sinh ra của trời và đất đã xảy ra lần nữa, theo nghĩa đen!

Tôi choáng váng nhìn quanh.

Mọi biển báo treo xung quanh tôi, mọi chi tiết, đều là cảnh quan xa lạ.

Xung quanh tôi, những đứa trẻ ngoại quốc đang nhanh chân chạy tới những tòa nhà trắng bóc.

... Nhìn vẻ mặt của những đứa trẻ xung quanh, tôi có một suy nghĩ kì lạ, và tôi nhìn vào ảnh phản chiếu của tôi trên gương chiếu hậu của một chiếc xe gần đó.

Trong thế giới mà Elena đã tạo ra lần thứ hai.

Tôi đã bị biến thành một thiếu niên trẻ.

Và trước mặt tôi là một cô gái tóc vàng với nụ cười tỏa nắng.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Tr ơi, nó khịa Putin đại đế :v
Xem thêm
Thế giới nơi anh là của em :))))
Xem thêm