Chương 101-200
Chương 131: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Bí Mật Của Tàu Esper’ (22)
2 Bình luận - Độ dài: 2,427 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 46
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)
Lời Khuyên Hiền Triết: 1
Han Kain
Dù chân ông ta đã mọc lại nhưng Harrison vẫn chưa thể đứng thẳng được.
Chúng tôi phải dìu ông ta trong khi di chuyển lên tầng 1.
Tôi đã chuẩn bị cho một trận chiến sau khi ra khỏi cánh cửa “Khu Vực Hạn Chế” nhưng chẳng có ai ở gần.
Tôi nhìn quanh với vẻ ngờ vực thì Harrison cười.
“Không cần phải căng thẳng thế đâu. Mọi người có nghe thấy tiếng âm nhạc không? Bữa tiệc đã bắt đầu rồi. Những kẻ kí kết khế ước với Marcas buộc phải tổ chức yến tiệc lẫn hi sinh vật tế.”
“Tôi chỉ cẩn thận chút thôi...”
Chúng tôi dìu ông ấy trở lại phòng để nghỉ ngơi rồi ra ngoài.
Ngay khi bước ra khỏi cửa thì Ahri nói, “Anh có tin tưởng ông ta không?”
“Bản thân Harrison hả? Hay kể hoạch đánh chìm tàu của ông ta?”
“Cả hai.”
“Anh chẳng tin ông ta chút nào, nhưng kế hoạch thì có một chút.”
“Một chút hả? Ngay khi em nghe là đã thấy lạ rồi. Bên cạnh đó, nếu tàu chìm thì chúng ta cũng tiêu đời.”
“Để anh giải thích đã. Suy cho cùng, anh nghĩ giải pháp của chuyện này là vặn kim đồng hồ tại đấu trường lên số 3. Phản ứng của kẻ thù khi nó nhích lên số 1, rồi tình huống cũng liên tục nhắc tới ‘Đồng Hồ Khế Ước’ là đủ để nói lên tầm quan trọng của nó.”
“Em đồng ý chuyện cái đồng hồ đó đóng vai trò quan trọng trong vụ này.”
“Dựa vào note của anh trong Cửa Sổ Hệ Thống, kim đồng hồ dịch sang số 1 sau khi toàn bộ kẻ thù bị tiêu diệt, và thời gian đã đảo ngược. Anh đoán rằng ý nghĩa của chiếc đồng hồ đó là, ‘số lần thời gian đảo ngược’.”
“Nên anh nghĩ kim đồng hồ sẽ lại chạy lần nữa nếu con tàu phải đối mặt với thảm họa chìm tàu?”
“Ừ. Nếu con tàu cứ thế chìm và tất cả chết đuối ngoài biển thì sẽ là vấn đề lớn. Nhưng nếu con tàu chuẩn bị chìm, thì rất có khả năng thời gian sẽ lại đảo ngược lần nữa, và kim đồng hồ sẽ một lần nữa chuyển động.”
Giải pháp hiện tại của tôi đơn giản thôi.
Cố gắng khiến kim đồng hồ tại đấu trường quay tới số 3.
Khi kẻ địch bị tiêu diệt, kim đồng hồ chạy từ 0 tới 1, và thời gian đảo lộn.
Nếu chúng tôi đánh chìm tàu, kim đồng hồ có thể sẽ chạy tiếp, và thời gian sẽ tiếp tục đảo lộn.
Thế nên, chúng tôi không cần lo về việc chết đuối khi tàu chìm.
Sau khi nghe tôi giải thích, Ahri nghĩ một chút rồi nói.
“Em cũng đã nghĩ về một giải pháp khả thi khác...”
Tôi lập tức trả lời.
“Coi nó như giải pháp cuối cùng thôi.”
“Anh biết em đang nói gì à?”
“Anh biết. Anh cũng nghĩ về nó khi Thuyền Phó kể câu chuyện kia. Rõ ràng rồi.”
Tôi chỉ về Ahri và kéo ngón tay cái ngang cổ.
Ahri cười ranh mãnh trước hành động đó.
“Được rồi. Đó là kế hoạch Z, đối sách cuối cùng của chúng ta. Nếu nó thất bại thì em chết chắc.”
Cuối cùng, Songee, người vẫn im lặng lắng nghe, lên tiếng.
“Hai người đang nói gì vậy? Phương sách cuối cùng là gì?”
Chúng tôi cười khẽ và đi tới sảnh tiệc, địa điểm của Elena.
Khi chúng tôi tới sảnh tiệc thì tôi nhận ra mình đã lầm.
Elena đang gặp nguy hiểm chết người.
***
Han Kain
Khi chúng tôi tiến vào sảnh tiệc, một người đàn ông mặc bộ đồ kì lạ đứng tại trung tâm căn phòng hân hoan cất tiếng.
“Thưa quý vị và các bạn! Các ngôi sao khác của bữa tiệc đã tới rồi! Làm ơn cho họ một tràng pháo tay ạ.”
Bốp! Bốp! Bốp!
Một tràng pháo tay rền vang cất lên, đi kèm những ánh nhìn xoáy thẳng vào chúng tôi.
Có một cây cột kì lạ tại trung tâm sảnh tiệc, và Elena bị trói vào đó.
Cô ấy bị treo ở đó, lặng lẽ cúi đầu.
“Chị ơi!”
Songee hét lên vì sốc, thì Ahri kéo em ấy lại.
“Bình tĩnh nào. Cô ấy vẫn còn sống. Cứ nghĩ bọn chúng sẽ không làm hại cô ấy trong bữa tiệc nhưng có vẻ trói người lại là chấp nhận được.”
“Cũng có một cái note ghi lại rằng, bọn chúng sẽ rút súng nếu chúng ta phá hoại bữa tiệc. Có vẻ bọn chúng được quyền phản kháng nếu chúng ta vượt quá giới hạn. Elena chắc chắn đã làm vậy khi châm lửa đốt sảnh tiệc.”
Chúng tôi đã bị tóm gọn.
Chiến thuật “Giương Đông Kích Tây” cũng có giới hạn của nó.
Vẫn quá khó để tránh bị phát hiện trong khi đồng thời châm lửa đốt sảnh tiệc lẫn đột nhập vào nhà lao trên tàu.
Thế nhưng ngược lại thì chúng tôi cũng xác thực được một điều.
Bọn chúng tuy có biết hành tung của chúng tôi, thế nhưng bản thân chúng lại không thể lập tức tấn công. Chúng chỉ lườm nguýt, trong khi một số bắt đầu chơi nhạc hoặc khiêu vũ.
Buổi tiệc không phải để trưng, mà là một phần quan trọng của nghi thức!
Không lâu sau, mọi người trong sảnh tiệc bao vây quanh chúng tôi.
Tiếng nhạc giao hưởng cổ điển du dương cất lên, và những kẻ dự tiệc bắt đầu khiêu vũ quanh chúng tôi.
Trong bối cảnh mà mọi người đều biết mọi chuyện này, Ahri cười và nói.
“Một khi bữa tiệc kết thúc, bọn chúng sẽ tấn công ta. Bọn chúng nhìn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta ấy nhỉ.”
Một tên cười ngoác miệng và trả lời.
“Lạy chúa, chúng ta không phải là bọn mọi rợ đâu. Thịt người ngon hơn nhiều khi được nấu đấy nhé.”
Tôi ngửa mặt lên tràn nhà.
Elena đã đốt cháy nơi này khá cẩn thận; sảnh tiệc này chắc chắn không còn trong điều kiện tối ưu.
Khắp nơi đầy vết cháy xém.
Elena có ổn không?
Từ xa xa nhìn lại thì có vẻ cô ấy không phải chịu đựng quá nhiều.
Tôi thấy Ahri nắm chặt khẩu súng.
Một cử chỉ vô nghĩa.
Có hàng tá kẻ khác cũng có súng trong sảnh tiệc này. Nếu phải đấu súng thì chúng tôi hoàn toàn không có cửa thắng.
Tất nhiên, chúng tôi không phải tới đây mà chỉ mang theo mỗi khẩu súng.
Perro, nãy giờ vẫn đóng vai một con vẹt hiền lành trên vai Songee, nhảy xuống.
Trong nháy mắt, một sinh vật Quái Đản xuất hiện trong sảnh tiệc.
Những kẻ nãy giờ vẫn chế nhạo chúng tôi trong lúc khiêu vũ, giờ đây há hốc miệng trước cảnh tượng đó.
- Ré!
Một tiếng ré kinh hãi vang lên khắp nơi này!
***
Han Kain
Một tiếng gầm khiến con người phát điên cất lên, nhấn chìm sảnh tiệc trong hỗn loạn.
Đây là năng lực Perro sử dụng trong đêm đầu tiên nó sinh ra ở Khách Sạn.
Chúng tôi đã chuẩn bị trước, nên đã nhanh chóng hồi phục lại bằng cách bịt tai hay sử dụng bộ lọc, nhưng những người khác không biết về năng lực này đã phát điên, rồi bắt đầu cắn xé lẫn nhau.
Năng lực này có vẻ đã mạnh lên.
Nó mạnh hơn rồi à?
“Mọi người ra ngoài đi! Em sẽ gặp lại sau cùng Perro và chị Elena!” Songee khẩn thiết kêu lên.
Ahri và tôi chạy ra khỏi sảnh tiệc.
Chúng tôi phải đi đâu?
Chúng tôi có nên tập hợp lại với Harrison không?
Chúng tôi chạy trối chết về cabin, thì Elena và Songee đã đuổi kịp bằng cách cưỡi trên lưng Perro.
Elena vẫn đang bất tỉnh.
“Cái gì thế này? Giờ nó biết chở người rồi à?” Ahri kinh ngạc nói.
“Chạy đi! Chúng đang đuổi theo ta đấy!”
- Bùm ! Bùm !
Những lời đó vừa dứt khỏi mồm thì đã có những phát súng nổ ra sau lưng chúng tôi!
Bữa tiệc có vẻ đã kết thúc, và giờ chúng có thể tấn công.
Chúng tôi lăn lộn né tránh sau các bức tường và chướng ngại, còn Ahri trả lại vài phát đạn.
Sau đó một chuyện kì lạ xảy ra trên tàu.
- Clang!
Một âm thanh ầm ĩ vang lên khắp con tàu!
Âm thanh gì vậy?
Chuyện gì đang diễn ra?
Giữa sự hỗn loạn đó, những thuyền viên và hành khách đang bắn chúng tôi bắt đầu hét lên.
“Aaaaa!”
“Lũ chó! Tao sẽ xẻ thịt bọn mày -”
Tôi nhận ra sau khi nghe thấy tiếng hét du dương của cả thuyền viên lẫn hành khách.
Kim đồng hồ đã lại di chuyển!
Ahri lập tức lên tiếng, “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Kẻ địch đâu phải đã bị tiêu diệt, nhưng kim đồng hồ lại -”
“...”
Tôi chợt hiểu ra.
Ý nghĩa của chiếc đồng hồ.
Lí do kim đồng hồ lại di chuyển.
Cùng lúc đó, mắt Ahri mở to do cũng nhận ra điều tương tự.
Kế hoạch Z là khả thi!
Con tàu lại bắt đầu rung lắc.
Đột nhiên, đèn tắt ngúm, và những kẻ đuổi theo chúng tôi dính chặt vào tàu như thể bị một lực hút cực mạnh kìm chân.
Chúng tôi đứng đờ ra vì sốc thì một thông báo vang lên khắp con tàu.
[E hèm. Ta rất vui vì được dùng lại thứ này. Mọi người, tới chỗ ta đi]
Thông điệp đó của Harrison không nói cụ thể là ở đâu nhưng chúng tôi cũng có một ý tưởng rồi.
Perro chở theo Elena trên lưng, còn chúng tôi chạy.
Những thuyền viên lẫn hành khách bị dính chặt vào tàu rủa xả chúng tôi bằng giọng cay nghiệt nhất có thể.
***
Han Kain
- Cạch!
Chúng tôi mở cửa cabin thuyền trưởng.
... Tôi đã chuẩn bị cho một thứ gì đó tà ác nhưng cảnh tượng bên trong cabin thuyền trưởng còn vượt quá tưởng tượng của tôi.
Harrison đã mất đi nhân tính của hắn từ lâu.
Trong khi Songee và tôi cố kìm cơn buồn nôn xuống, Ahri bình tĩnh bước tới trước.
“Wow ~ Tuyệt thật nha. Đầu của ngươi bị kẹt vào trần, tay của ngươi đang lái tàu, nhưng chân của ngươi lại biến đâu rồi? Ngươi hòa làm một với con tàu rồi hả?”
“Quý cô đây thấy ấn tượng thì đó là vinh hạnh của ta. Quý cô đây quả có mắt thẩm mỹ đó.”
“Ta có khiếu thưởng thức nghệ thuật hiện đại mà. Càng kì lạ khó hiểu thì càng ‘có tính nghệ thuật’. Thế, ngươi gọi bọn ta tới đây làm gì, hả ‘Thuyền Trưởng’ Harrison?”
Harrison bật ra một tiếng cười khan, trước khi hỏi lại, “Ngươi biết ta là thuyền trưởng rồi hả?”
“Giấu đầu thì hở đuôi thôi mà. Ngươi chính là tên thuyền trưởng sùng quỷ đó. Thế rồi làm sao ngươi lại bị nhốt vào nhà lao?”
“Bọn ngu dốt đó thiếu đi lòng dũng cảm. Hòa làm một với con tàu bất tử này chính là con đường dẫn tới bất tử.”
Tôi không thể không bật cười.
Nhìn cái hình dạng quái đản đó của tên thuyền trưởng, kẻ đã hòa làm một với con tàu, thì tôi cũng hiểu tại sao các thuyền viên lại nổi loạn và cầm tù hắn.
“Thế là kế hoạch đánh đắm con tàu chỉ là xàm xí à?”
“Đánh đắm? Ngươi mất trí rồi hả? Con tàu 120 nghìn tấn Esper này là con tàu hảo hạng nhất. Sao ngươi có thể nói những lời nhảm nhí đó được?”
“Không may là bọn ta vẫn nghĩ rằng đánh chìm con tàu là một ý hay. Thực ra bọn ta vẫn muốn thử đó.”
“Ta hiểu ý định của các ngươi rồi. Nhưng thảo luận chuyện đó sau nhé?”
Cơn buồn nôn bắt đầu dịu xuống.
Có vẻ cơ thể tôi đã được cải thiện chút xíu.
“Vậy thì tại sao ngươi lại gọi bọn ta tới đây?”
“Không nhiều lắm. Ta chỉ đang đề xuất chúng ta liên minh vì lợi ích lớn lao hơn.”
“...”
“Ta đã tạm thời áp chế các thuyền viên và hành khách, nhưng thứ đó sẽ không tồn tại lâu. Những tên khốn đó cũng học được chút pháp thuật của con tàu sau nhiều thập kỉ rồi. Không lâu sau thì bọn chúng sẽ lại tới giết các ngươi và cầm tù ta. Nói thẳng thì, ta không thể xử lí bọn chúng một mình.”
Songee lên tiếng.
“Thật tình thì, ngươi cũng chẳng ngồi ở vị trí đề xuất liên minh đâu, phải không?”
“Ta làm sao?”
“...Ta dám cá cả gia tài của mình rằng, một khi bọn ta áp chế được nhóm hành khách thì ngươi cũng sẽ quay sang giết bọn ta.”
“Haha! Vậy chẳng phải các ngươi cũng định giết ta sau khi xử lí chúng sao?”
Tôi cũng phải bật cười.
Tôi đáp lời.
“Tất nhiên bọn ta cũng sẽ giết ngươi rồi, tên khốn!”
“Ồ, chàng trai trẻ à, nặng lời quá đấy. Ý của ta rất đơn giản thôi. Chúng ta hãy tạm gạt bỏ mọi hiểm khích và liên minh chống lại những kẻ thù đang tấn công ngoài kia. Ngươi chưa nghe câu, ‘Kẻ thù của kẻ thù là bạn’ bao giờ à? Nghe đi... Ta cảm thấy bước chân của chúng đang tới gần rồi đó.”
Giờ chúng tôi có thể cảm thấy các rung động dưới sàn nhà rồi.
Tiếng bước chân của một nhóm không ít người đang chạy tới chỗ chúng tôi.
Sau lưng là một kẻ sùng quỷ chắc chắn sẽ phản bội chúng tôi, còn trước mặt lại là những con ác ma chỉ chực chờ ăn tươi nuốt sống chúng tôi.
Đêm nay sẽ rất khó nhằn đây.
Đêm cuối cùng trên tàu Esper đã bắt đầu.


2 Bình luận