• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 177: Thời Gian Tiệc Tùng - Trăn trở về Phòng 104, Thám hiểm tầng 2 (4)

1 Bình luận - Độ dài: 2,447 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 89

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Hành lang

Lời khuyên Hiền triết: 0

Han Kain

Tôi hoang mang trước lời khuyên khó hiểu mà tôi nhận được.

Mọi người xung quanh tôi bắt đầu đặt câu hỏi.

“Em nhận được phản hồi ra sao?”

“...”

“Xem ra lại là kiểu câu đố bí ẩn đặc trưng của con Cú rồi.”

“Lời khuyên nói là, ‘Người sáng suốt  nhất là người tạo ra một ván cờ mà tất cả mọi người đều được hưởng lợi’”

Một khoảng lặng ngắn trước khi chị phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Nghe quen lắm. Chị giải thích theo những gì chị biết nhé. Trong kinh doanh, nếu tạo ra một chiến lược chỉ có lợi cho bản thân thì đó được xem là hạ sách. Nếu thiết lập mọi thứ sao cho chỉ bản thân mình có lợi, bên còn lại dĩ nhiên sẽ phản kháng, nên thế cục đó sẽ sụp đổ.”

“Vậy, ý chị là phải tạo ra một tình hình mà tất cả mọi người đều hưởng lợi thì mới ổn định phải không ạ?”

“Đúng vậy. Như thế thì mọi người đều hài lòng, thế cục mới được bảo toàn nguyên vẹn và tất cả cùng nhau giàu lên. Cái này hơi giống lý thuyết trò chơi. Em đã nghe qua Cân bằng Nash chưa?”

Trong lý thuyết trò chơi, cân bằng Nash là trạng thái mà khi tất cả người chơi đều đã đưa ra lựa chọn tối ưu nhất của mình, nên không ai có thể cải thiện vị trí của mình bằng cách thay đổi chiến lược nữa.

Nói một cách đơn giản hơn thì nó tương tự như ‘không ai muốn phá vỡ tình huống mà mọi người đều có lợi’.

“Em hiểu khái niệm, nhưng có quá nhiều điểm khó hiểu. Trước tiên, ‘người sáng suốt nhất’ là ai? Theo suy luận thì có vẻ như nó đang khuyên em hãy khôn ngoan sắp xếp tình hình có lợi cho mọi người vì em là người nắm giữ Trí Tuệ.”

“Chị nghĩ ngay đến con Cú. Chẳng phải là Hậu Thuẫn Giả Trí tuệ sao?”

Ahri lập tức lắc đầu.

“Em không nghĩ con Cú là chủ ngữ đâu. Phải nghĩ đến cả vế sau nữa. ‘Người tạo ra ván cờ’ mới là chủ ngữ của câu, đúng chứ? Hậu Thuẫn Giả không phải là thế lực sắp đặt bàn cờ. Em nghĩ đây giống như đang nhắc đến ‘Đấng’ thì đúng hơn. Vì là một tồn tại sắp ngang ngửa thần thánh, nên việc gọi là người sáng suốt nhất cũng hợp lý mà.”

Luận điểm của Ahri rất xác đáng. Ở Khách sạn, Hậu Thuẫn Giả là những thế lực đứng ngoài thì đúng hơn, nên họ không thể là ‘người tạo ra ván cờ’ được.

Chỉ có điều, nếu xem chủ ngữ là ‘Đấng’, thì tại sao lại cố tình dùng từ ‘sáng suốt’?

Ở Khách sạn, ‘sáng suốt’ đồng nghĩa với Phước lành ‘Trí Tuệ’ của mình. Con Cú sẽ không dùng từ đó một cách tùy tiện đâu.

Tôi nhớ lại lời Thủ Trưởng Nghiên Cứu đã nói ở Phòng 201.

Những câu trả lời như câu đố của con Cú tuyệt đối không phải vì mục đích trêu chọc hay làm khó tôi. Mà chúng được thiết lập để gói ghém nhiều ý nghĩa nhất có thể vào một câu ngắn gọn, thường bao gồm nhiều tầng ý nghĩa.

Câu đố đã hành hạ chúng tôi suốt Phòng 201, ‘Kiến Nguyệt Vọng Chỉ’ 

Cái gì là ngón tay, và cái gì là trăng?

Lúc đầu, tôi đã nghĩ Khối Lập Phương là ngón tay, còn trụ sở chính là trăng. Rồi sau đó, tôi lại nghĩ đó có thể là về Beatrix, kẻ gửi bản sao ra trước còn bộ não thật sự của cô ta thì lại ở nơi khác.

Sau tất cả mọi chuyện, có vẻ như bản thân Beatrix chính là ngón tay, và trăng nghĩa là phải tập trung vào ‘Tù Nhân’.

Biết đâu tất cả những diễn giải này đều được gói gọn trong những Lời Khuyên ngắn gọn đó thì sao..

Nếu nhìn theo hướng này, thì tôi không nên cố gắng tìm một diễn giải duy nhất đúng cho lời nói của con Cú. 

Mục đích của nó chính là truyền đạt nhiều ý nghĩa cùng một lúc.

“Có thể cả hai đều đúng. Chủ ngữ có thể là em, cũng có thể là ‘Đấng’. Lời Khuyên của con Cú có lẽ có ý nghĩa như thế này chăng?”

Tôi viết cách hiểu của mình lên bảng trắng.

1. Đấng đã bày ra một ván cờ mà tất cả mọi người đều có lợi.

2. Để phá vỡ ván cờ đó, ngươi cũng phải bày ra một ván cờ khác mà tất cả mọi người đều có lợi.

Ahri nghiêng đầu, lẩm bẩm.

“Em vẫn không nghĩ chúng ta có thể đi đến kết luận nào rõ ràng chỉ với chừng này...”

Đúng vậy. Dù cách diễn giải của mình rõ ràng hơn so với lời khuyên ẩn ý, nhưng nó vẫn còn rất trừu tượng.

Không thể dễ dàng giải mã nó được. Có lẽ mình phải dùng thêm nhiều Lời Khuyên nữa mới có thể đi đến kết luận chắc chắn.

Nhưng hiện tại, mình không thể dùng thêm Lời Khuyên để giải quyết sự tò mò về Phòng 104 của mình trong khi vấn đề cái lạnh ở Khách Sạn vẫn còn tồn tại được.

Đột nhiên Ahri trông có vẻ hơi mệt mỏi.

“Chúng ta đã bàn về Phòng 104 trước đây rồi phải không?”

“Đúng vậy.”

“Anh đang quá ám ảnh với suy nghĩ phải phá đảo Phòng 104 rồi đấy không phải sao? Em không hiểu tại sao anh nghĩ chúng ta phải làm như vậy. Vốn dĩ Khách Sạn đâu có được thiết lập theo kiểu bắt buộc chúng ta phải giải quyết hết tất cả các phòng.”

“...”

“Là vì anh tiếc nuối vì đã bỏ lỡ Di Sản ở phòng đó sao? Nhưng anh đã nhận được phần thưởng riêng biệt với Di Sản ở Phòng 104 rồi còn gì.”

Đúng vậy. Mình đã nhận được một phần thưởng hùng mạnh mang tên ‘Giáng Lâm’ ở Phòng 104 rồi.

Nhưng chị Eunsol khẽ bênh vực tôi.

“Chị hiểu suy nghĩ của Kain. Về cơ bản thì tầng một sẽ dễ hơn tầng hai, đúng không? Nếu cứ để lại phần thưởng của tầng dễ hơn mà đi tiếp với tầng khó hơn thì cảm thấy bất an là chuyện bình thường.”

“Quan điểm đó cũng có lý, nhưng Phòng 104 quá kỳ lạ rồi. Có điểm không ổn, cảm giác như một ‘căn phòng mục nát’  hay sao đó.”

“Cái đó... Ừ. Đúng là một căn phòng kỳ lạ. Nó có một bầu không khí rùng rợn.”

Mình hiểu ý em ấy. Vì mình cũng thường nghĩ như vậy.

Chúng mình đã vượt qua tất cả các phòng ở tầng 1, ngay cả Phòng Cửa Ngõ khó nhất, vậy mà Phòng 104 vẫn còn là một ẩn số.

Kỳ lạ thay, mình đã được trao phần thưởng mang tên ‘Giáng Lâm’ dù chưa giải quyết xong Phòng 104.

Kỳ lạ thay, Tù Nhân của Phòng 104 còn làm biến dạng cả thông báo của Khách Sạn để nói rằng ‘ngươi không hề thất bại’.

Kỳ lạ thay, để hỏi câu hỏi liên quan đến Phòng 104, phải tốn đến 3 Lời Khuyên.

Ở cái Khách Sạn này, sự kỳ lạ chính là điềm gở, và là nỗi sợ hãi.

Tất cả những thay đổi kỳ lạ này đang khiến các đồng đội của mình e sợ phòng 104.

... Một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng tôi.

Như thể một con nhện xảo quyệt đang theo dõi chúng tôi từ một nơi rất cao, mạng nhện dính nhớp của nó bủa vây khiến chúng tôi dù muốn cũng không thể dễ dàng thoát ra.

‘Đấng’ rốt cuộc đang mưu tính cái gì?

Một khoảng lặng ngắn trôi qua trước khi có ai đó đi đến từ xa.

“Em quay lại rồi đây!”

“Hả? Seungyub à?”

Em ấy rời khỏi Thánh Địa Phước Lành mới được khoảng 30 phút thôi mà.

Lý do nhanh chóng được sáng tỏ. Giống như tôi trước đây, em ấy đã lựa chọn để dành độ cống hiến để nhận một sự cường hóa mạnh mẽ sau này.

“À, với lại Hậu Thuẫn Giả của em cũng có nói về cái lạnh ạ.”

Ông, người nãy giờ vẫn đang vật lộn với khối băng trà xanh, trợn tròn mắt hét lên.

“Gì? Thằng nhóc đó có cho cháu gợi ý nào ra hồn không?”

“... Ngài ấy nói hãy chuẩn bị chống chọi cái lạnh cho tốt vào?”

Như vậy mà cũng gọi là lời khuyên sao?

Hắn nghĩ hắn là con Cú à?

Tất cả mọi người đều ngớ người trong giây lát.

Với sự trở lại của Seungyub, chủ đề cuộc trò chuyện tự nhiên chuyển từ Phòng 104 sang việc chuẩn bị chống rét.

Chị mở lời trước.

“Hãy bắt đầu với những việc cơ bản trước đã. Chúng ta cần phải chuẩn bị theo kiểu như sắp có một đợt rét đậm. Chị đã đặt hết những thứ chúng ta sẽ cần ở Chợ HP rồi. Chị còn đặt cả lều để phòng hờ nữa.”

Ông cũng trả lời ngay.

“Hãy đi lượm lặt đồ dùng trong Khách Sạn kể từ hôm nay đi. Chúng ta có lấy được gì từ các cơ sở dưới tầng hầm không? Trong ‘Phòng Leo Núi’ có nhiều đồ chống rét hiệu quả lắm.”

“Chắc khó đấy ạ. Mấy thứ đó ra khỏi phòng là biến mất hết mà.”

“Vậy thì biến hình con vẹt kia rồi vặt lông nó đi.”

 --- Két!

“Két cái con khỉ! Nếu ta gom được nhiều lông như số tóc mà mày đã giật khỏi đầu ta là đủ làm được một cái mũ rồi đấy!”

Perro à? Mày giật nhiều tóc của ông đến thế sao?

“Được rồi, mọi người, im lặng nào. Giờ thì ai cũng hiểu ý nhau rồi phải không? Tự đi vòng quanh Khách Sạn rồi lượm lặt hết những thứ có ích để chống rét.”

Mình có thể tìm thấy gì nhỉ?

Tiếc là chúng mình không thể mang được bất cứ thứ gì ra khỏi các cơ sở dưới tầng hầm, nên phải tìm quanh tầng 1 thôi.

Rèm cửa hay khăn trải bàn mà chúng tôi đã dùng để làm quần áo chống rét tạm thời lọt vào tầm ngắm của tôi.

Ahri đặt câu hỏi.

“Nhân tiện nói chuyện tìm đồ, chị có thể dùng 'Bàn Tay Dục Vọng' được không? Có thể nó sẽ giúp chúng ta tìm được vật phẩm phù hợp để chuẩn bị cho cái lạnh?”

“Chị cũng đã nghĩ đến việc đó, nhưng sau lần nhận được con mắt lần trước thì chị vẫn chưa thể dùng nó được nữa. Có vẻ nó có thời gian hồi rất dài.”

“Cũng phải thôi. Vì là kỹ năng đều cho trang bị siêu nhiên mỗi lần dùng nên thời gian hồi lâu cũng hợp lý. Tiếc là chúng ta không thể dùng nó lúc này.”

Trong lúc mọi người đang bàn bạc về cách chống chọi cái lạnh ở Khách Sạn, tôi lại đắm chìm trong suy nghĩ riêng.

Chỉ đơn thuần chống chọi với cái lạnh thì không đủ.

Chúng tôi phải kết thúc Kỷ Băng Hà bất thường ở Khách Sạn, và giải pháp cho vấn đề này chắc hẳn phải nằm ở tầng 2.

Chúng tôi phải lên tầng 2 để xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

“Chúng ta có nên kiểm tra tầng 2 một lần trước khi trời lạnh hơn nữa không?”

Mọi người đều gật đầu, có vẻ tất cả đều có suy nghĩ giống nhau. Anh Jinchul hào hứng đáp.

“Ý hay đó. Đúng lúc anh cũng định nói vậy. Lên tầng 2 thôi. Ai đi với anh đây?”

Dù có vẻ như đang đề nghị với tất cả mọi người, nhưng thực ra ánh mắt của anh ấy vẫn hướng về một người.

Số lượng và người phù hợp cho việc thám hiểm đã được định sẵn.

Ngoại trừ anh Jinchul, người có thể chống lại cái lạnh với sức mạnh của Dũng Cảm, trang bị duy nhất có thể chịu đựng được cái lạnh khắc nghiệt của tầng 2 chỉ có Bộ Đồ Bảo Hộ.

Do đó, chỉ còn một người có thể tham gia cuộc thám hiểm.

Cũng chỉ có một người trong số chúng tôi có thể xuyên qua bão tuyết để quan sát khu vực.

Chị thở dài một hơi.

“Hừ~ Vì biết thế này nên chị đã không muốn đề cập đến tầng 2. Cơ mà, việc cần làm thì phải làm thôi. Jinchul với chị sẽ đi.”

“Tuyệt vời. Em sẽ phá băng mở đường, còn chị sẽ quan sát bằng mắt. Thế nào chúng ta cũng tìm ra được gì đó thôi.”

Có vẻ hai người họ đã bỏ qua một sự thật quan trọng.

“Xin lỗi nhưng phải đi thêm một người nữa ạ.”

“Gì? Em quên là chúng ta chỉ có một Bộ Đồ Bảo Hộ thôi sao -”

“Người đó sẽ không tham gia vào việc thám hiểm. Chỉ cần quấn chăn ngồi một góc chịu đựng là được. Chúng ta chắc chắn cần đến người này. Ông ơi?”

Tình trạng bất thường trên tầng 2 khiến việc giao tiếp bình thường trở nên bất khả thi.

Chúng tôi cần sự hỗ trợ của Cửa Sổ Trò Chuyện.

Ông ôm gáy.

“Ài! Cứ tưởng ta già rồi nên mấy việc vất vả sẽ được miễn, ai ngờ chàng trai này lại nhất quyết đẩy ta vào chỗ nguy hiểm.”

“...”

“Được rồi, được rồi! Chẳng phải người ta nói đánh sắt khi còn nóng sao. Đi ngay thôi.”

“Gì đây? Ông cũng là thợ rèn nữa à?”

“...”

“...”

“Seungyub à, chắc em mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Sắc mặt Seungyub lập tức tươi tỉnh hẳn lên trước lời nói quan tâm của Ahri. 

“Mọi người mang cả Perro theo đi nhé! Trong chuyến đi đến Phòng 201 của chúng ta, em thấy Perro cũng chịu lạnh giỏi lắm ạ.”

--- Kétt! Kétt!

“Aaa! Đừng mổ mà!~ Đau lắm~!”

Chúng tôi dành ra vài phút để tiễn nhau, nhìn con vẹt tức giận giật tóc của Songee.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Vẹt và những pha giật tóc :)))
Xem thêm