Chương 101-200
Chương 101: Thời Gian Tiệc Tùng (3) - Quái Đản, Thảo Luận
10 Bình luận - Độ dài: 3,001 từ - Cập nhật:
Bình Minh Ngày Thứ Nhất, Thời Gian Tiệc Tùng
Yu Songee
- Quácccccc!!
Tôi tỉnh giấc giữa đêm. Tôi bật đèn lên và kiểm tra đồng hồ, thì thấy hiện tại đang là 3 giờ sáng.
Tôi tới chỗ cái tổ nhỏ mà mình mới làm bằng mớ khăn lau mình tìm được quanh Khách Sạn, thì thấy Perro đã ăn hết chỗ đồ ăn chuẩn bị sẵn rồi.
Tôi phải chuẩn bị thêm đồ ăn.
Ngay trước khi rời phòng, tôi quay đầu lại và thấy Perro đang nhìn thẳng vào tôi.
Tôi nhớ về cảnh báo, “Đừng bỏ nó một mình”, nên tôi đã cố tình mở toang cửa Phòng 105 để em ấy có thể nhìn thấy tôi.
Bên ngoài Phòng 105, ở phía hành lang là một núi đồ ăn chị Eunsol đã order trước khi đi ngủ.
Sau khi mang chỗ đồ ăn khô vào trong rồi trộn với một chút trứng, tôi đưa nó cho Perro, nãy giờ vẫn dán mắt vào chỗ đồ ăn. Em ấy lập tức đưa mỏ về phía chiếc bát và ngấu nghiến ăn.
***
Dù mới nở đêm qua thôi, nhưng giờ đây em ấy đã lớn hơn hẳn rồi.
Perro giờ đây đã lớn bằng một con vẹt trưởng thành nhỏ và tôi còn không phải cho em ấy ăn bằng xilanh nữa. Nó có thể ăn toàn bộ chỗ hạt trong thức ăn khô mà không có vấn đề gì.
Em ấy cũng thông minh tới mức biết đi tiểu và đại tiện ở một chỗ riêng.
Tôi ngạc nhiên là việc này dễ hơn hẳn nuôi chó mèo!
Chỉ mệt nhất là lượng thức ăn mà nó tiêu thụ thôi.
Có thể là vì em ấy vẫn đang phát triển. Dù em ấy có to hơn bàn tay tôi chỉ một chút, nhưng nó vẫn ăn nhiều hơn cả một đứa trẻ con người, và cũng bình thường khi em ấy phải mất một lúc lâu mới ăn hết được với chiếc mỏ nhỏ xíu đó.
Tôi quan sát em ấy ăn, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
***
***
***
- Kéttttttttttt!
***
***
***
Kwang!
Một tiếng rầm điếc tai cùng một chấn động khiến tôi tỉnh giấc ngay lập tức!
Tôi phải dựa vào tường sau khi bị đẩy văng.
“Chuyện gì đấy!”
“Cái gì vậy!”
“Hả? Sao đấy?”
Chúng tôi ngu người tỉnh dậy, và mọi người xung quanh cũng thế. Đó là khi Elena, người mặc một chiếc negligee (váy ngủ xuyên thấu), và anh Jinchul, người cũng đang cởi trần, đều đang khẩn trương tìm quần áo mặc lại.
- Kwang!!!!
Cùng một tiếng rầm khác, cánh cửa Phòng 105 giờ đây hoàn toàn đã bị hỏng.
Chúng tôi quay tới cánh cửa vì sốc và thấy một con quái vật lần đầu gặp trong Khách Sạn.
Nó cao ít nhất phải... 4 mét.
Nó trông như một con đà điểu khổng lồ, gớm ghiếc, và mỏ nó to tới mức có thể nuốt chửng đầu tôi.
Nó còn có những lông vũ sắc nhọn, rắn chắc, cơ thể nó còn có cả vảy, lưng nó thì có xúc tu lẫn sừng thay vì cánh.
Nó thực sự là một con quái vật chỉ xuất hiện trong phim kinh dị!
Mọi người đều chết lặng.
Con quái vật bước vào qua cánh cửa bị hỏng, và ‘dán mắt vào tôi’.
Khi nó tiếp cận tôi, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của nó.
Niềm vui. Nhẹ Nhõm. Hạnh Phúc
***
Chờ đã, đó có phải là...?
Không may, mọi thứ đã quá muộn.
“Mọi người, cẩn thận!”
Trước khi tôi có thể cản anh ấy, anh Jinchul hét lên rồi chạy ra-
Anh ấy đấm vào mỏ con chim lớn rồi sút vào người nó khiến con quái vật lăn ra khỏi phòng đầy đau đớn.
Sao mà anh ấy khỏe như thế chứ?!
“Chờ đã! Mọi người, bình tĩnh lại -”
- PIYOOO!
Con quái vật ngoài hành lang – Perro – kêu lên một tiếng khô khốc.
Ngay khi nghe vậy, mọi thứ cảm xúc sôi trào bên trong tôi. Sợ hãi, ghê tởm, và phẫn nộ - đó là một hỗn hợp tiêu cực ngẫu nhiên trộn lẫn vào nhau!
Đó là năng lực của Perro hả? Nhưng giờ thì thực sự không phải lúc!
Tôi muộn màng kích hoạt chiếc vòng tay để bảo vệ bản thân, nhưng mọi người đều đã bị tiếng kêu vừa rồi tác động.
Anh Jinchul gầm lên rồi lao tới con chim.
Đó là một cảnh tượng mà một con người lao tới một con chim cao 4m, nhưng rõ ràng ai mới là người gặp nguy hiểm ở đây.
Mạng của Perro đang gặp nguy hiểm!
Anh Jinchul đã đấm và đá Perro lăn quay rồi, và đây không phải là một trận chiến nó có thể thắng chỉ vì kích cỡ lớn hơn.
May mắn là, Perro đang chạy như điên sau khi cũng nhận ra điều đó.
Ai đó nắm vào vai tôi để tôi bình tĩnh lại trong mớ hỗn loạn.
“Con quái vật đó là con chim nở ra từ quả trứng vàng à?”
“Ahri, em ổn không?”
“Em ổn.”
“Ừ, đó là Perro. Vẫn là con chim đó đó.”
“Em không biết tại sao nó to như vậy, nhưng trước tiên thì, phải ngăn Jinchul lại trước khi anh ta đập chết con chim”
Chúng tôi nhanh chóng chạy ra khỏi Phòng 105.
Ơn trời là anh Jinchul đã có vẻ tỉnh lại – anh ấy đang dựa vào tường với một tay ôm đầu.
Nhưng Perro, chắc cũng đã bị đánh; con vật dễ tổn thương này... thật ra thì không dễ tổn thương lắm – Perro đang rất sợ hãi và phá hủy mọi thứ gần bên.
“Oppa! Anh ổn không?”
“Ah. Giờ anh ổn rồi. Tiếng thét đó là sao vậy? Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng giận dữ và sôi máu.”
“Có vẻ là anh tỉnh lại cũng khá nhanh sau khi nhận ra mà?” Ahri hỏi lại từ bên cạnh.
“Đây không phải là lần đầu tiên việc này đã xảy ra trong Khách Sạn mà phải không? Anh thấy lạ nên đã ngăn bản thân mình lại... Thứ đó là con chim nở ra từ quả trứng vàng, phải không?”
“Vâng, em ấy là Perro ạ!”
“Perro?”
“Chắc đấy là tên Songee đặt cho con chim. Đằng nào thì, chúng ta phải khiến nó bình tĩnh lại kiểu gì?”
- Choang! Rầm! Xoảng!
Cứ như là một cảnh trực tiếp lấy từ phim hành động.
Chúng tôi đã quen với vô số chuyện lạ liên tiếp xảy ra, và vì chúng tôi đã biết về con chim nở ra từ quả trứng vàng nên mọi người nhanh chóng tập trung trở lại.
Thế nhưng, Perro vẫn vô cùng sợ hãi sau khi bị đấm nên em ấy vẫn tiếp tục tàn phá mọi thứ xung quanh.
May mắn là, ít nhất em ấy vẫn không nhắm vào chúng tôi, chắc là vì sợ anh Jinchul.
Mọi người vẫn đang nhìn nó mà không biết làm gì thì anh Kain bước lên.
“Anh sẽ làm nó ngoan ngoãn trở lại. Nó sẽ không bị đau đâu.”
***
Sau khi bước tới, anh ấy đột nhiên đứng lại rồi nhìn thẳng vào Perro.
Trong khoảnh khắc kế tiếp, vòng tay tôi đã phát hiện một sự ‘thay đổi góc nhìn’.
Tôi không thể giải thích được cảm giác đó, nhưng trực giác bảo tôi rằng, anh Kain đã ăn trộm cơ thể của Perro!
...Ngay trước khi Perro mất tỉnh táo... tôi cảm thấy tâm trí em ấy đang có một cảm giác vô cùng sợ hãi không thể diễn tả thành lời.
Sau đó, mọi thứ nhanh chóng lắng xuống.
Ngay sau khi anh Kain nhập vào cơ thể Perro, em ấy đã quay về hình dạng đáng yêu khi trước. Sau đó, anh Kain định “bay” vài lần nhưng -
“Anh! Đừng làm chuyện kì lạ nữa và đứng yên đó đi!”
... Anh ấy đâm vào tường ba lần trước khi thực hiện một điệu nhảy kì lạ. Có vẻ là con người không thể bay chỉ bằng cách chiếm lấy cơ thể một con chim.
Tôi ôm Perro vào lòng rồi anh Kain trở về cơ thể của mình.
“Sao em biết anh đã nhập vào xác con chim?”
“Có thể là em đã tập trung, nhưng em có thể lờ mờ cảm nhận được”
“Chiếc vòng tay quả là một bảo vật vĩ đại. Hmm...”
“Sao thế ạ?” Tôi hỏi.
“Không, chỉ là đây là lần đầu tiên thực sự nhập xác, và anh biết được vài thứ mới.”
“Vài thứ mới ạ?” Ahri đã tò mò mà ngắt ngang hỏi.
“Anh sẽ nói với mọi người sau khi thử vài lần. Có thể cũng chỉ là sai lầm.”
Anh Kain đứng đó ngoài hành lang và lẩm bẩm một mình, còn mọi người thì cố gắng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Sau khi tỉnh lại, Perro vẫn vô cùng khiếp đảm, rồi dụi vào lòng tôi. Tôi sử dụng Thần Giao Cách Cảm và chứng cứ xung quanh để tìm ra sự thực đằng sau chuyện này, việc mà rất đỗi bất ngờ và ngớ ngẩn.
Giữa đêm đó, tôi mở cửa và Perro nhìn tôi mang đồ ăn từ ngoài hành lang vào.
Nhìn thấy vậy nên Perro nhận ra có “đồ ăn ngoài cửa”, và lần sau nó tỉnh lại thì nó đã tự mình ra ngoài kiếm ăn thay vì gọi tôi dậy!
Thế nhưng, vì lí do nào đó thì Perro có thể rời Phòng 105 nhưng lại không thể quay lại.
Cuối cùng, sau khi bị bỏ lại ở ngoài vài giờ, Perro đã hoảng sợ và biến thành con quái vật khổng lồ để phá cửa.
***
Chị Eunsol ngu người nói.
“Vậy ý em là, nó tự ý ra ngoài vì đói, và gây ra cả mớ này chỉ vì bị bỏ rơi và sợ hãi à?”
“Có vẻ là như vậy ạ.”
“Haa...” chị ấy thở dài. “Ừ, em có thể trông mong gì từ não của một con chim chứ? Nhưng sao nó mở cửa ra ngoài được ngay từ đầu nhỉ?”
Ông Mooksung đáp lại sau khi cẩn thận kiểm tra tay đấm cửa.
“Có rất nhiều vết ở tay đấm đây. Ta đoán nó đã cắn vào một đầu tay cầm rồi dùng cánh kéo xuống. Thằng nhóc này khá khỏe đấy!”
“Ý là, tại sao phải làm tất cả những chuyện như vậy chỉ để ra ngoài?”
“Chà, ta không biết con chim nghĩ gì, nhưng vẹt là giống chim tò mò, nên có lẽ nó chỉ muốn nhìn bên ngoài xem có gì. Nó chắc không nghĩ rằng việc trở lại sẽ gặp khó khăn như vậy.”
Nhưng tại sao?
“Tại sao em ấy không quay lại được ạ?” Tôi hỏi. “Khách Sạn này cũng không có chìa khóa, nên nếu em ấy biết dùng tay cầm thì vẫn có thể mở lại cửa từ bên ngoài vào mà.”
“Ta cũng chưa nghĩ về vấn đề này trước đây,” Ông trả lời. “Nhưng nếu cháu nghĩ kĩ thì, Phòng 105 chẳng khác nào vài chiều không gian khác nhau được chồng gộp làm một, phải không? Chúng ta không thể gặp nhau trừ khi vào giờ cơm, và ta cũng đoán động vật khác không thể vào Phòng 105 trừ khi đi kèm một người chơi.”
Seungyub thở dài và dụi mắt.
“Thế chúng ta làm gì bây giờ ạ, khi Perro đã phá hủy Phòng 105 rồi?”
“Chà,” Ahri đáp lời. “Kain đã cho chúng ta biết rồi mà, phải không? Họ chắc sẽ thông báo ‘đại tu’ và bảo chúng ta xuống khu cắm trại”
Hai giờ sau.
Buổi sáng đã tới, và Ahri đã đúng.
Chúng tôi phải xuống khu cắm trại lần nữa.
***
Buổi Sáng Ngày Thứ Nhất, Thời Gian Tiệc Tùng
Han Kain
Đây đã là lần thứ hai của chúng tôi ở đây nên mọi người đã khá quen rồi.
Chúng tôi lấy vài tảng thịt ra đặt lên lò nướng. Nơi này khác với khung cảnh quen thuộc trong Khách Sạn nên cũng sảng khoái và thú vị hơn.
Nhưng đằng nào thì...
Tôi đang suy tư một mình thì Ahri lại gần.
“Anh đang nghĩ về cái gì vậy?” em ấy hỏi.
“Con chim và quỷ thư.”
“Perro à? Nó còn không muốn rời vai Songee. Còn năng lực của nó thì em đoán là biến hình thành quái vật và tiếng thét chơi đùa cảm xúc kia.”
“Chắc còn có nhiều hơn nữa đó.” Tôi đáp.
“Thế này thôi cũng khá đáng kể rồi. Vậy thì, quyển quỷ thư kia làm sao?”
“Đây là lần đầu tiên anh dùng quỷ thư, vậy mà đã có chuyện lạ rồi.”
“Trên đường thì... anh có nhắc tới Chiếm Hữu và Hóa Thần. Vì anh nói anh chưa hiểu Hóa Thần nên chuyện này là về Năng Lực Chiếm Hữu, phải không?”
“Ừ.”
“Nó thì sao?”
“Trừ khi là lỗi của anh, thì cửa sổ hệ thống đã biến mất và có một con số kì lạ dưới góc bên phải.”
“Hmm.”
Ahri nghĩ một chút rồi nghĩ ra một giải pháp đơn giản.
“Dùng nó lên em ngay bây giờ đi.”
“Em chắc chứ?”
“Đây là cách nhanh nhất rồi. Dùng nó lên em đi.”
***
Lần thử thứ hai.
Tôi nhìn Ahri, nghĩ về việc cởi bỏ thân xác của tôi và “mặc” thân xác của Ahri vào.
Tâm trí tôi bị hút đi, rồi ... tôi tỉnh lại trong cơ thể của một thiếu nữ tuổi teen xinh đẹp hút hồn!
Mọi thứ lại đột nhiên trở nên khó nói.
Trước tiên, tôi kiểm tra chuyện quan trọng nhất
59:52
59:44
“...”
Chuyện này y hệt như khi tôi nhập xác Perro.
Cửa sổ hệ thống đã biến mất, và một dòng số nhỏ xuất hiện. Những con số đó có ý nghĩa tương đối rõ ràng – đó là một bộ đếm ngược 1 giờ.
Nhập xác có giới hạn thời gian à?
Tên Sứ Đồ kìa đâu có như vậy?
Họ áp giới hạn lên Chiếm Hữu, tương tự như việc họ bỏ đi năng lực thứ 3, Năng Lực Hiến Tế à?
Tôi có thể hiểu về giới hạn này, thế nhưng tại sao tôi không dùng cửa sổ hệ thống được?
Mọi chuyện vẫn rất khó hiểu.
Hmm... Đó là khi tôi muốn làm gì đó ngu ngốc.
Tôi nhớ là mình đã xem nó trong một bộ phim hồi trước. Tôi hơi hạ tay mình xuống vùng ngực –
Thùng!
Đột nhiên đầu óc tôi bị đánh văng và tôi bay về xác mình.
“AHAHAHAHA! Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Anh cứ như học sinh tiểu học ấy nhỉ? Anh muốn bóp chúng tới vậy à?”
***
Ah! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy nhỉ?
Một cảm giác xấu hổ và ghét bỏ bản thân đổ lên đầu tôi và tôi cúi đầu...
Tôi còn không quan tâm tại sao tôi lại bị đuổi khỏi cơ thể của em ấy. Nghĩ lại thì kể cả khi Thiên Nữ thôi miên chúng tôi, Ahri vẫn có thể tự mình tỉnh lại. Chắc vừa rồi cũng tương tự.
“Anh vẫn còn muốn sờ thử chúng không?”
“...Xin lỗi nhé. Nhất thời thôi.”
“Buồn cười thật đó. Đằng nào thì, chuyện tương tự xảy ra à?”
“Ừ, hệ thống đã biến mất, và có một đồng hồ hẹn giờ 1 tiếng. Em nghĩ có thể là sao nhỉ?”
“Chuyện thứ hai thì đơn giản – Có vẻ là giới hạn thời gian thôi. Cả chiếc Vòng tay lẫn Ngôi Sao đều bị hạn chế năng lực ngoài Phòng Nguyền Rủa mà? Chắc Quỷ Thư này cũng vậy thôi.”
“Tiếc thật đấy... Anh cứ nghĩ mình đã được trường sinh bất lão với cuốn quỷ thư này rồi.”
Trường Sinh.
Ngay sau khi nghe thấy những lời đó, Ahri ngửa mặt lên trời với một vẻ mặt suy tư.
Những lúc thế này tôi tự hỏi, cô gái này đã bao nhiêu tuổi rồi.
Tôi vẫn chưa hỏi nên lời bao giờ, nhưng tôi ít nhất cũng có thể giả định rằng cô gái này thực chất già hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
“Có khi anh đã đạt được trường sinh rồi cơ. Thậm chí có khi là cả các người khác nữa.”
“Ý em là sao? Anh sẽ không thể sống cuộc đời trường sinh nếu việc nhập xác bị giới hạn thời gian mà, phải không? Và ý em người khác là sao?”
“Anh đã thấy năng lực Tái Tạo Sinh Lực của Jinchul chưa?”
“...”
“Da của anh ta bị thiêu rụi, còn đạn thì xả vào người nhưng anh ta đã tái tạo lại toàn bộ mọi thứ. Anh nghĩ cơ thể như vậy có thể già đi không?”
“...”
“Cuốn sách của anh cũng vậy thôi. Nếu Khách Sạn đã muốn nerf cuốn Quỷ Thư thì đã có một vết tích gì đó để thông báo, y hệt như khi họ bỏ đi ‘Hiến Tế’. Nhưng anh bảo là không cảm thấy gì sau khi đọc nó.”
“Ý em là sao?” Tôi hỏi lại để hiểu kĩ hơn.
“Ý em là, bộ đếm ngược đó không liên quan tới việc cuốn Quỷ Thư bị thay đổi. Cả việc cửa sổ hệ thống biến mất lẫn bộ đếm ngược đều liên quan tới một chuyện này.”
“Một chuyện này?”
“Anh muốn nói về ‘Giáng Lâm’ nữa đúng không? Những gì em sắp nói lúc này sẽ liên quan tới mọi vấn đề anh đang gặp phải. Nó sẽ khá mất thời gian đấy, nên nghe cho kĩ vào.”


10 Bình luận
Đù má, ông cháu Kain chương này buồn cười vcc luôn (mà ai chẳng muốn, Ahri ngon vl hí hí)