• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 187: Lời Cầu Nguyện Cho Miro (6)

2 Bình luận - Độ dài: 2,579 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 93

Địa Điểm Hiện Tại: Địa Ngục Băng Giá – Phòng Phục Sinh

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

-           Han Kain

Tôi tỉnh lại từ cảm giác quay cuồng đầu óc thì đã thấy mình ở bên ngoài cánh cửa.

Kiểm tra Cửa Sổ Hệ Thống, tôi nhận ra ngày đã thay đổi khi chúng tôi còn ở trong đó.

“Ugh ~ Không thể tin được Santa lại là thủ phạm. Mọi người đều ổn chứ?”

Ông day thái dương của mình như thể bị đau đầu, rồi trả lời.

“Tên khốn Santa đó khó chịu thật đấy. Hắn dùng đủ thứ chiêu trò pháp thuật trong khi hát, rồi cũng chẳng có phương pháp nào rõ ràng để đối phó cả. Ahri, cô ổn chứ?”

“Không sao. Ugh... Đáng ra phải biết trước có chuyện không ổn khi nghe thấy bài ca Giáng Sinh bắt đầu vang lên chứ!”

Lúc đó thì chị Eunsol từ bên kia lại gần.

“Từ những gì chị nghe được thì có vẻ mọi người chưa thành công nhỉ?”

“Có vẻ là bọn em sẽ phải vào lại. Còn giờ thì cứ lấy hơi đã và -”

“Xin lỗi, nhưng mọi người phải quay lại vào trong đó ngay.”

“Hả?”

“Chị xin lỗi, nhưng tình hình phía này tệ hơn dự liệu. Chúng ta phải tiết kiệm thời gian càng nhiều càng tốt.”

“...???”

Chuyện gì thế này? Tiết kiệm thời gian?

Mình tưởng đội cầu nguyện chỉ đang ngồi không thôi mà?

Không giống tôi vẫn đứng đờ ra đó, thì Ahri nhanh chóng hành động.

“Có vẻ đằng kia cũng gặp vấn đề rồi. Mình phải vào lại ngay thôi. Chúng ta có thể thảo luận mọi thứ một khi đã vào trong. Vẫn còn chút thời gian trước khi tên Santa đó bắt đầu gây ra hỗn loạn lần nữa.”

“...Mọi người, cẩn thận nhé. Bọn em sẽ cố gắng giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.”

Chúng tôi ngay lập tức trở lại Địa Ngục Của Miro.

                                                            ***

Ngay sau khi Đội Địa Ngục làm theo chỉ dẫn của Lee Eunsol và quay lại Địa Ngục Của Miro, thì Cha Jinchul, người đi kiểm tra tình hình dưới tầng 1, chạy tới.

“Chị ơi! Sao rồi ạ?”

“Lần thử đầu tiên có vẻ là đã thất bại. Có vẻ là họ phải thử lại rồi.”

“Em hiểu rồi.”

“Seungyub và Songee sao rồi.”

“Hai đứa nó gần như không thể chịu được nữa, nãy giờ đã hớp hơi thở dốc rồi. Em đã cuốn chặt chăn với nhét vào túi ngủ rồi.”

“Thời tiết này thật sự là điên rồ. Ai mà nghĩ được ‘Trầm Hương Cứu Rỗi’ lại đốt sinh lực con người để làm nhiên liệu chứ? Tình hình dưới tầng 1 sao rồi?”

“Là một mớ hỗn loạn rồi ạ. Thật tình, nó cũng thành một cái cảnh chẳng khác tầng 2 là bao. Cửa vào Phòng 105 đã hoàn toàn bị khóa kín. Elena sao rồi chị?”

“Đã khoảng 3 giờ kể từ khi em ấy vào trong rồi. Chị bắt đầu thấy hơi bất an. Lần sau để chị đi.”

“...”

“Đây, cầm lấy đi.”

“Cái gì đây ạ...?”

“Nó rất có thể là thứ sẽ cứu chúng ta.”

Trong tay Cha Jinchul là một mảnh giấy trắng.

‘Vé nghỉ 3 ngày.’

                                                            ***

We wish you a merry Christmas,

We wish you a merry Christmas,

We wish you a merry Christmas,

And a Happy New Year!

Bài ca Giáng Sinh hát bằng ‘Tiếng Anh’ vang lên thì tôi nhận ra một chuyện mới.

Bởi nơi này là một trường của Mỹ, vậy nên theo bối cảnh, mọi người, bao gồm cả học sinh lẫn giáo viên nói Tiếng Anh cũng là chuyện đương nhiên.

Khách Sạn đã tốt bụng dịch mọi cuộc đối thoại sang tiếng Hàn cho chúng tôi.

Những cụm từ duy nhất nó không dịch là những cụm từ có ẩn chứa sức mạnh siêu nhiên, giống như ‘Lời Nói Chứa Sức Mạnh’ của Miro.

Vậy nên tại sao chỉ bài ca Giáng Sinh lại được nghe bằng tiếng Anh?

Đó chính là một cảnh báo rằng bản thân bài ca có một ý nghĩa siêu nhiên nào đó?

Ngay khi tôi tỉnh lại bên trong Địa Ngục Của Miro, tôi chạy thẳng tới văn phòng giáo viên, vị trí hiện tại của Ahri và Ông.

“Mọi người nghĩ về chuyện này chưa ạ?”

“Về cách đối phó với Santa ấy hả? Tên đó không đùa được đâu.”

“Trong dòng thời gian gốc thì cháu đoán là Cục Quản Trị đã xử lí hắn ạ? Miro chắc đã sống sót chỉ dựa vào may mắn thuần túy.”

“Có khả năng là vậy. Cục Quản Trị chắc hẳn đã dùng trực thăng, tên lửa – mọi hỏa lực cần thiết để tiêu diệt hắn. Nhưng mà chúng ta phải tìm cách khác. Chúng ta không có cách để liên lạc với Cục Quản Trị.”

Ahri gật đầu đồng ý.

“Có thể là Khách Sạn đã không tái tạo lại Cục Quản Trị bên trong ‘Địa Ngục Của Miro’, hoặc là chúng ta chỉ đơn thuần không có phương thức liên lạc. Dù sao thì, kết luận vẫn là như vậy. Chúng ta phải tự mình giải quyết thôi.”

“Mọi người chia sẻ những điểm yếu của hắn đi. Một điều anh nhận ra là, hắn ta sẽ chưa hành động trước ‘Giáng Sinh’. Như mọi người đã biết thì, Santa sẽ hiện thân trước khi Giáng Sinh diễn ra. Hắn có khi giờ đã hiện thân rồi cũng nên!”

Trong lần thử đầu tiên, tôi đã gặp Santa khi đang chơi ném cầu tuyết với Miro.

“Đó chắc chắn là một chuyện mấu chốt. Có khi chìa khóa là đánh bại hắn trước khi Giáng Sinh tới.”

Ahri thêm vào nhận định của mình.

“Điểm yếu em nhận ra là hắn phải hát bài ca Giáng Sinh trước khi sử dụng ma thuật của mình. Cứ như thể tất cả năng lực của hắn cần một dạng ‘thời gian chuẩn bị’.”

“Ừ, là triệu hồi bão tuyết hay gọi mấy con tuần lộc, hay khiến đầu người nổ tung thì hắn phải hát một bài ca tương ứng trước khi làm gì đó.”

Ông trầm tư một thoáng rồi lên tiếng.

“Hắn có vẻ cũng không phải bất hoại đâu. Mọi người chắc không nhớ, nhưng khi ta đấm hắn với cánh tay mua được từ Thương Nhân, thì hắn bị đánh bay khá là dễ dàng.”

“Hắn ta có bị đánh bay, nhưng chẳng phải là gần như ngay lập tức đứng dậy sao? Hắn ta vẫn ổn kể cả khi bị bắn mà.”

Ông có vẻ suy nghĩ thêm chút trước khi trả lời.

“Ta nghĩ nhận định của ta là đúng đắn. Không có cảm giác cú đấm của ta hay đạn dược bị vô hiệu. Nó chỉ là chưa đủ thôi. Hay là mình thiêu trụi hắn thì sao?”

Ahri nhanh chóng tổng hợp lại những ý tưởng.

“Vậy là, cơ thể của hắn không mạnh lắm, và hắn sử dụng bài ca Giáng Sinh để niệm phép phải không? Nếu Mooksung giữ chân hắn trong khi chúng ta bóp cổ và đốt cháy hắn thì sao?”

Nó có vẻ khá là ổn nếu xét tới việc ý tưởng này được chúng tôi đưa ra trong thời gian ngắn ngủi như vậy.

Một sinh vật có thể chất yếu ớt, và sử dụng phép thuật bằng cách niệm chú -  một dạng pháp sư gì đó nhỉ.

Bóp cổ và thiêu cháy hắn nghe có vẻ là một chiến lược hiệu quả nếu xét kĩ những năng lực của Ông già Noel kia.

Chúng tôi dành thêm 30 phút kế tiếp để đưa ra các chi tiết cho kế hoạch và chờ Santa đến.

                                                            ***

Trong lần đầu tiên, Santa đã xuất hiện với con tuần lộc của hắn vào khoảng 6 tới 7 giờ, trong khuôn viên trường học.

Chúng tôi vẫn chưa biết chính xác điều kiện để hắn xuất hiện, thế nên, chúng tôi phải tái tạo lại tình huống nhiều nhất có thể.

Nói ngắn gọn thì, tôi đang chơi ném cầu tuyết với bọn trẻ.

-           Bốp!

“Cú Ném Lốc Xoáy!”

“...”

“Nhận lấy này!”

Kể từ khi mình gặp Ahri thì mình vẫn luôn ngạc nhiên về việc em ấy có thể làm được bất kì chuyện gì.

Không chỉ thông minh mà em ấy còn có năng lực thể chất khỏe mạnh hơn nhiều người khác.

Dù sức mạnh siêu phàm tới từ Cổ Huyết đã biến mất, nhưng thiên phú của em ấy thì vẫn chưa phai mờ.

“Sao em lúc nào cũng ném trúng đầu được thế hả?”

“Em nhắm vào đầu và ném thôi.”

“...Đó cũng là một cách nhỉ.”

-           Bốp!

Ngay lúc đó, một quả cầu tuyết găm thẳng vào mặt tôi.

Ahri bật cười, và Miro cùng bọn trẻ phía xa cũng thế.

Nó có vẻ là một kết cục có hậu – ai nấy đều cười đùa vui vẻ, trừ tôi ra, người bị trúng đạn.

We wish you a merry Christmas

Tôi đứng đó nghe bài ca, thì nhận ra thời gian đã điểm.

Tôi ra dấu cho Ahri.

Han Kain: Tới lúc rồi.

Kim Ahri: Có nên cho bọn trẻ vào trong không?

Vì chúng tôi không biết chắc chắn điều kiện để Santa xuất hiện nên chúng tôi phải giữ tình hình sát với lần đầu tiên nhất có thể.

Han Kain: Để Miro ở ngoài.

Không lâu sau, Ahri và Ông, người đứng quan sát ở gần kề, bắt đầu cho bọn trẻ vào trong.

Làm sao chúng tôi có thể bỏ Miro ở ngoài được?

May thay là vấn đề này nhanh chóng được giải quyết.

Trong khi Ông bắt đầu cho bọn trẻ vào trong, Miro nắm lấy tay Ahri và kéo em ấy trốn ra sau một chiếc ô tô, còn Ông lại cố tình làm ngơ để chuẩn bị di chuyển, sẵn sàng nghênh đón Santa.

Han Kain: Giữ Miro cạnh em.

Giờ, chúng ta chờ đợi.

...

...

-           Grừ!

Tôi nghe thấy một hơi thở lạnh lẽo, gần như là gây nhột ở phía sau tai! Đôi mắt tôi mở bừng và tôi quay mặt về phía âm thanh đó, chỉ để nhận ra –

Chỉ mình tôi nghe được âm thanh đó.

Cả Ahri lẫn Ông đều không có phản ứng.

Tới khi họ thấy biểu cảm của tôi thì họ mới quay đầu về phía âm thanh.

Không lâu sau, một con tuần lộc bước ra từ phía khu rừng.

-           Grừ! Hộc. Cộp.

Con tuần lộc vừa mới nhai đầu người vài tiếng trước giờ đây lại bước đi một cách duyên dáng ngang sân trường đầy tuyết, trông lãnh đạm hết sức có thể.

“...Trông nó thật trang nhã.”

“Hoho! Cháu có con mắt tinh tường đấy chứ. Con tuần lộc đó thật sự hiền từ và có duyên hơn bề ngoài đó.”

Santa đã xuất hiện!

Một lần nữa, sự xuất hiện của hắn vẫn y hệt như trước.

Trong khi mọi người đang chú ý tới con tuần lộc, thì hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng chúng tôi như thể dịch chuyển ra.

“Hả? Ông già Noel?”

“Đương nhiên rồi. Cháu ơi, tên cháu là gì?”

“Han Kain ạ. À, hai bạn đang tới kia là Miro và Ahri.”

... Có gì đó hơi khác. Tôi nhận ra một chuyện chưa từng chú ý tới trong lần gặp đầu tiên.

“Được rồi, được rồi. Giờ là một thời gian tuyệt vời trong năm đó. Nhưng Kain này?”

“Dạ?”

Are you a good kid?

Đột nhiên, câu nói đó được nói bằng tiếng Anh.

Nghĩa là sao đây?

Pháp thuật có ẩn chứa trong những lời nói đó à?

Trong khi tôi suy tư chuyện đó, thì cửa sổ chat đã trở nên ồn ào.

Kim Mooksung: Để ta làm hắn câm miệng.

Han Kain: Dừng lại.

Kim Ahri: ?

Kim Mooksung: ?

Han Kain: Vô ích thôi. Giờ nó sẽ không có tác dụng.

Là do tôi không trả lời câu hỏi của Santa hay sao, mà hắn có vẻ đang mất kiên nhẫn nhỉ?

“Cháu à, khi mà một người lớn hỏi cháu thì cháu phải trả lời chứ. Ta sắp tự hỏi liệu cháu có phải là trẻ hư không đó.”

“Cháu xin lỗi ạ. Cháu chỉ đang suy nghĩ sâu sắc về việc liệu cháu có phải là trẻ ngoan không, vậy nên mới không thể trả lời ông ngay.”

“...Bản thân câu trả lời đó cũng là chấp nhận được. Có vẻ như cháu là một người khá là để tâm tới việc mình có ngoan hay không. Chỉ việc đó thôi cũng nói lên được rằng cháu là một đứa trẻ ngoan.”

“Cảm ơn ông ạ.”

“Không ai là hoàn hảo cả mà. Con người lớn lên thì ai cũng sẽ mắc sai lầm và khiến bản thân vấy bẩn. Nhưng nếu cháu liên tục tự kiểm điểm bản thân, lặp đi lặp lại, thì một ngày cháu sẽ trong sạch và trắng như tuyết.”

Phải kiềm chế lắm tôi mới không bật cười.

Nghe hắn nói thì người khác sẽ tưởng hắn là chuyên gia giáo dục trẻ mất.

Thế mà, đây là một sinh vật đã tàn sát lũ trẻ chỉ mới vài giờ trước.

“Cháu sẽ tiếp tục kiểm điểm ạ.”

“Tốt lắm! Thế thì, Kain, cháu muốn quà của mình là gì? Cháu và cô bé Ahri đó không viết mình muốn gì trong thư, nên ta không biết nữa.”

“Uh...”

“Santa này thích cháu đấy, Kain à. Thế nên cứ tự nhiên mà xin một món quà tử tế nhé. Những đứa trẻ ngoan thì xứng đáng nhận quà.”

Santa sẽ cho quà kiểu gì nhỉ? Một thứ gì đó tử tế à?

Tôi bị giật mình vì câu hỏi đột ngột đó nên đã buột miệng nói lên thứ đầu tiên nghĩ ra.

“Một con búp bê thì sao ạ? Cháu muốn có thêm những người bạn mới.”

Đó là thứ quà mà bọn nhóc tầm tuổi này nên xin chứ nhỉ?

Santa mỉm cười với tôi và “biến mất”.

                                                            ***

Một lúc sau, Miro, Ahri, và Ông xuất hiện lại.

“Qủa là một cuộc trò chuyện kì lạ. Hắn có vẻ rất chú tâm tới cụm từ ‘trẻ ngoan’ đấy chứ nhỉ?”

“Ừ... Nhưng anh tò mò hơn về việc xin hắn quà cáp. Hắn thật sự sẽ cho gì đó à?”

“Sao không bóp cổ hắn như đã lên kế hoạch chứ? Chúng ta đáng ra phải làm hắn câm mồm rồi!”

“Thầy ơi, thầy đang làm Miro sợ đó.”

Kim Mooksung: Mọi người đã đồng ý chuyện bóp cổ và thiêu cháy hắn rồi mà!

“Ờ, Miro này! Đi kiếm gì đó ăn đi.”

Tôi lặng lẽ nhìn vào khoảng không gian nơi Santa đã biến mất.

Trong khi chúng tôi đều bị con tuần lộc làm phân tâm, thì Santa đã đột nhiên xuất hiện phía sau lưng chúng tôi, và đi vòng quanh trên tuyết một khoảng khá lâu.

Nhưng giờ đây khi Santa đã đi mất thì tôi nhận ra một chuyện.

Trên tuyết không còn một dấu chân nào.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ê nha, rất ê nha :v chưa hiểu được nguyên lý hoạt động của Santa
Xem thêm
Ổng làm tôi liên tưởng đến Krampus - cái bóng của Thánh Nicholas, con quỷ chuyên trừng phạt trẻ em hư vào lễ Giáng Sinh!
Xem thêm