Chương 101-200
Chương 168: Phòng 201, Phòng Nguyền Rủa – ‘The Cube’ (17)
1 Bình luận - Độ dài: 2,452 từ - Cập nhật:
Kim Ahri
Sau khi bắt giữ được Patrick, thì mọi chuyện vẫn xuôi chèo mát mái tới khi chúng tôi lên tầng 3.
Tới lúc đó thì chúng tôi đã hạ gục được phần lớn lực lượng vũ trang bên trong căn cứ, và trở ngại thật sự duy nhất, tức Beatrix, lại mất nhiều thời gian hơn dự kiến để xuất hiện.
Có khi Beatrix dùng một lối khác cánh cổng TV mà chúng tôi dùng thì sao?
Ai mà biết được?
Tình trạng của Patrick ngày một kì lạ. Không phải là riêng trí não hắn đang gặp vấn đề…
“Ah… Thủ Trưởng. Đây cũng là kế hoạch của ngươi sao? Âm mưu của ngươi còn cắm rễ sâu tới mức nào?”
“…”
“Ta vẫn luôn tự hỏi. Chính xác thì ngươi đang nghĩ cái gì? Ngươi có thực sự quan tâm tới nhân loại không?”
“…”
Có gì đó rất lạ.
Những lời lải nhải này chẳng liên quan gì tới ám thị của tôi.
Những đồng đội của tôi cũng ngày một bứt rứt.
Songee không thể nhịn được và hỏi, “Ahri…”
“Ừ?”
“Tên đó làm sao vậy?”
Mình không biết.
Chúng tôi cuối cùng cũng tới tầng 3. Eunsol định dẫn chúng tôi bằng cách nhớ lại kí ức, nhưng cũng không cần thiết.
Patrick đã dẫn đoàn và tự mình chỉ đường cho chúng tôi!
Tôi có một cảm giác bất an, nhưng cản hắn lại cũng có hơi kì lạ. Tại sao phải cản lại một tên đang làm chính xác những gì chúng tôi cần?
Sau khoảng 10 phút, một cỗ máy phức tạp xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Nó giống một bộ máy khổng lồ dùng để tập trung toàn bộ năng lượng vào một điểm, giống như thể lò phân hạch hạt nhân.
Trong trung tâm của cỗ máy, bên trong một buồng bằng kính, là một khối đa diện màu đỏ bí ẩn với hình thù quái dị.
Và đằng sau đó nữa –
Chúng tôi đã thấy được chiếc ống nghiệm đã tìm kiếm bấy lâu.
Ngay khi họ nhìn thấy nó, mắt của các đồng đội tôi mở to, và họ lao thẳng về phía đó!
- Rầm!
Cha Jinchul, người đang lao như bay về phía ống nghiệm, đột nhiên đâm phải gì đó.
“Cái quái gì thế này?”
Elena giơ tay ra trước mặt và bảo.
“Có một thứ gì đó như bức tường vô hình ở đây.”
Một giọng nói mệt mỏi vang lên trả lời.
“Đây là một màn chắn không gian tạo bởi Đa Diện Bất Đẳng Biên. Trông nó ở ngay trước mặt các ngươi thôi, nhưng thực tế hoàn toàn khác xa đấy. Đừng phí sức vung nắm đấm làm gì, giữ nó cho trận chiến thực sự ấy.”
“…”
Đôi mắt bối rối của mọi người quay sang Patrick, và tôi không thể kìm được mà hỏi.
“Những cỗ máy này được thiết kế để đối phó với khối Đa Diện Bất Đẳng Biên, phải không?”
“Đúng vậy. Chúng chính là lí do tại sao tổng hành dinh này tồn tại.”
“Patrick, ngươi có vẻ đã hồi phục lại từ nãy – ”
- Ầmmmmmmm!
Sàn nhà rung lắc mạnh mẽ, và một thứ gì đó sắc nhọn bắn lên!
“Ặc! Áaaaa!”
“Cái quái gì – ”
Cuối cùng, thực thể chúng tôi sợ nhất đã tới!
Ngay khi Beatrix tới, thì lực lượng vũ trang lẫn các nghiên cứu viên còn lại cũng xuất hiện từ tứ phía, như thể căn thời gian chuẩn từng ly.
Trong thoáng chốc đó, một sự căng thẳng tột độ ập xuống căn phòng.
Kì lạ thay, cô gái xuất hiện từ dưới sàn nhà không khác gì thạch đó lại không nhìn vào chúng tôi lấy một cái.
Nếu một ánh nhìn có thể chứa đựng ý định, thì cái nhìn hoang dại, phát điên có thể xẻ một người làm năm mảnh đó đang dán chặt vào Patrick.
[Patrick! Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Đừng có cho ta cái lí do lố bịch là bị tẩy não đấy nhé!]
“Beatrix…”
[Ngươi đang làm cái gì vậy?]
“Tôi vừa nghĩ ra chuyện này: Những kẻ này đã tiến vào tổng hành dinh như thể nắm rõ cả căn cứ trong lòng bàn tay. Chuyện này cũng có nghĩa là, tất cả thông tin của chúng ta đều đã bị rò rỉ cho Cục Quản Trị.”
“…”
“Cô nghĩ cô còn có thể chống cự được bao lâu? Kể cả nếu có giết hết được bọn chúng thì có tạo ra khác biệt gì không? Lần sau bọn chúng chỉ việc cử một đạo quân đông gấp 5 tới thôi.”
[Hmph! Kể cả có gấp 5 thì – ]
“Cô có giết sạch chúng thì chúng cũng sẽ gửi một đạo quân nữa đông gấp 25 lần.”
“…”
“Kết thúc rồi. Ngay khi chúng ta bị tìm ra thì chúng ta đã thua cuộc chiến này rồi.”
[Ha! Thế thì sao? Ngươi định đánh thức Thủ Trưởng lại để quỳ dưới chân hắn sao? Ngươi định van xin hắn tha thứ sao? Hay ngươi định xin quay lại Cục Quản Trị? Ngươi thật sự nghĩ chúng sẽ tha cho ngươi sao?]
“Cô vẫn không hiểu gì phải không?”
[Cái gì?]
“Chẳng phải đã hơn 10 năm kể từ khi cô được giải phóng khỏi phòng thí nghiệm đó sao? Trong thời gian đó thì cô đã phải tìm ra được danh tính của Thủ Trưởng – tại sao hắn vừa là đấng cứu thế, vừa là con quỷ tàn ác nhất lịch sử nhân loại.”
[Ngươi đang nói cái quái gì vậy – ]
“Cô có biết tại sao Thủ Trưởng lại nuôi nấng cô không? Đừng có bảo tôi là cô vẫn tin vào cái lí do lố bịch rằng, cô được tạo ra để sản sinh quái vật làm vũ khí đấy nhé.”
Cái cớ lố bịch sao?
Vậy ra Beatrix không được nuôi dạy để tạo ra quái vật làm vũ khí?
Chúng tôi không phải là người duy nhất choáng váng trước tiết lộ động trời này, mà Beatrix cũng mở to mắt kinh ngạc.
Thấy vậy, vẻ mặt của Patrick trở nên mệt mỏi, nhưng đã mang hàm ý khác.
“Một nhóm người điên rồ nào sẽ sử dụng một năng lực mà sinh ra quái vật không thể kiểm soát tới 95% làm vũ khí chứ? Cô có thể bảo vệ quốc gia của chúng ta ba lần liên tục nếu chỉ đơn thuần đầu tư số tiền và nhân lực đó vào xe tăng, trực thăng, drone lẫn khí tài di động rồi!”
Hắn ta quay lưng lại, và bước tới bảng điều khiển khối Đa Giác đang trôi nổi.
Khoảnh khắc sau thì mọi thứ trở nên phức tạp.
Beatrix phóng vọt về phía Patrick với một tốc độ gần như không thể quan sát, với tay ra định làm gì đó.
Một đợt sóng vàng tỏa ra từ cơ thể Elena, đánh lui Beatrix, và cả hai giao chiến dữ dội, đập tan phòng thí nghiệm và biến mất khỏi tầm nhìn.
Cổ của Patrick bắt đầu mọc lưỡi, và trên lưng hắn bắt đầu mọc ra tay.
Giật mình, tôi và Eunsol lao về phía Patrick.
Những tên lính chĩa súng vào chúng tôi, và Jinchul triệu hồi Ngôi Sao, sẵn sàng phản kháng.
Ngay lúc đó, những nghiên cứu viên đứng cạnh bọn vệ sĩ hét lên thảm thiết.
“Làm ơn! Làm ơn mọi người hãy bình tĩnh lại! Vì lợi ích của nhân loại và thế giới, làm ơn!”
Tới lúc tôi hoàn hồn lại, thì Elena và Beatrix đã biến mất sau khi hủy diệt tòa nhà, những tên lính và Jinchul đang đối đầu nhau một cách kì quặc, còn chúng tôi thì vẫn chưa biết làm gì tiếp với Patrick.
“Ahri! Ahri! Ahri! Ahri!”
“Eunsol, trật tự giùm.”
“Mình nên làm gì? Không có hắn ta thì không thể giải phong ấn cho Kain được!”
“Chà, cũng không phải là bất khả thi đâu. Mình vẫn còn Kế Hoạch D mà, phải không?”
“Em cũng nói chuyện đó quá nguy hiểm mà!”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Patrick đã biến thành một sinh vật quái đản khó mà coi là Homo sapien được nữa, cổ hắn thì mọc lưỡi còn lưng hắn thì mọc tay.
Cuối cùng, Kim Mooksung, người đã tới gần hơn, chĩa súng thẳng vào đầu Patrick.
“Chúng ta nên làm gì với hắn? Ta giết hắn luôn nhé?”
Trong khi mọi người đang chần chừ, Patrick nói những lời có thể coi là cuối cùng của hắn.
“Beatrix… Cô còn không định tìm hiểu về Thủ Trưởng lẫn bản thân cô, mà chỉ phá hoại cơ thể của tôi. Góc nhìn của cô quá hạn hẹp… Sao cô có thể trẻ con như vậy…?”
Cũng những lời đó, khuôn mặt của Patrick sụp xuống, và ngay khi một con quái vật bò ra, thì tiếng súng vang lên, rồi cơ thể của Patrick lả đi.
“Có vẻ dùng tên này để giải phóng Kain là một thất bại rồi. Ta cũng đã đoán trước điều này.”
“Mooksung, ông thật sự nghĩ là sẽ khó sao?”
“Ahri, cô cũng nghĩ vậy mà? Ngay từ khi Eunsol đề nghị tẩy não Patrick, cô cũng liên mồm nói không có tác dụng, năm lần bảy lượt luôn.”
“…”
“Eunsol có vẻ thông minh, nhưng lối suy nghĩ thì vẫn là của con người. Cháu nó chưa biết cách tính toán cho các biến cố siêu nhiên.”
“…Mooksung, Eunsol ngay cạnh ông kia kìa.”
“Cháu xin lỗi vì làm người bình thường nhé. Và nếu kế hoạch có vẻ sai sót thì sao ông không nói từ nãy?”
Dù họ có già tới đâu thì hai người đó vẫn cứ trẻ con như vậy.
Tôi thở dài mà không nhận ra, rồi nhìn quanh.
Patrick đã chết, Beatrix và Elena đã biến mất, Jinchul vẫn đang trong tình huống đối mặt kì lạ kia, và sàn nhà thì đang rung lắc.
…?
Rung lắc?
“E-Eunsol!”
“Ahri?”
“Sao mà rung thế này?”
Eunsol cuối cùng cũng tỉnh lại, và mặt tái mét khi thấy sàn nhà rung chuyển!
“Là nó phải không? Bọn quái vật từ dưới hầm căn cứ đang trồi lên phải không?”
Chúng tôi không cần phải chờ lâu để nhận được câu trả lời.
Âm thanh rung lắc ngày một to hơn thì mọi người cũng dần nghiêm mặt lại, bao gồm cả những tên lính và nghiên cứu viên!
Cha Jinchul lao về phía chúng tôi.
“Có vẻ phải dùng Kế Hoạch D rồi. Nếu anh sử dụng sức mạnh của Ngôi Sao để phá hủy cỗ máy đang kiểm soát khối Đa Diện Bất Đẳng Biên hay gì đó, thì Kain sẽ được tự do, phải không?”
“…”
Chúng tôi rơi vào im lặng, thì một nghiên cứu viên bên kia, đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi hét lên, gần như là phát khóc.
“Làm ơn! Làm ơn! Mọi người bình tĩnh lại đi, tôi cầu xin đó! Tôi không chỉ nói vậy để cứu mạng mình đâu. Nghĩ về thế giới ngoài kia đi. Ngoài kia là những con người đã chăm chỉ làm việc, về nhà để ăn bữa tối yên bình cùng gia đình đó.”
…Chà! Thật sự cứ như thế chúng tôi mới là kẻ xấu ấy!
Thế nhưng Cha Jinchul chỉ cười khan. Anh ta đã quyết định rồi.
“Thế à, chúng ta đang ở đâu? Phòng 201. Một nơi còn khó nhằn hơn tầng 1 kinh khủng đó. Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc phải mạo hiểm. Suy cho cùng, thì chẳng phải Thủ Trưởng là người đã phong ấn thứ đó từ đầu sao? Chắc chắn anh ta sẽ có cách khác để đối phó.”
Nghiên cứu viên đó cảm thấy được độ nghiêm trọng của tình hình, kêu lên.
“Anh đang nói cái quái gì vậy?”
“Kính thưa các đồng đội Khách Sạn thân mến, làm ơn chuẩn bị tinh thần và làm hết những gì có thể. Đặc biệt là em, Songee?”
Nếu có chuyện gì sai sót thì chỉ có cô ấy là người có thể sống sót.
Cùng một vẻ mặt căng thẳng, Songee gật đầu.
Bằng cách nào đó, Nút Trốn Thoát đã tìm tới tay Songee.
Một làn sóng tà ác tỏa ra từ bàn tay của Cha Jinchul và tỏa ra khắp viện nghiên cứu.
Và rồi, thế giới kết thúc.
***
Mọi thứ sụp đổ.
Viện nghiên cứu sụp đổ.
Thành phố sụp đổ.
Cả quốc gia sụp đổ.
Và rồi cuối cùng, âm thanh của thế giới sụp đổ vang lên trong tai tôi.
Con mắt vĩ đại quan sát vạn vật mọc lên khắp thế gian.
Chỉ với một hơi thở, nó đã bao trùm cả những vì sao, và tới hơi thở kế tiếp, là cả vũ trụ này.
Ah –
Ánh nhìn xoáy thẳng vào tôi áp đảo tới mức tôi nghĩ thậm chí sẽ là báng bổ nếu tôi dùng đôi mắt hèn kém này đáp lại.
[Ta đã để ngươi đi một lần rồi, và giờ ngươi lại quay lại để chết sao?]
Mình phải làm gì?
Nếu mình cứ đứng đó thì sẽ bị bọn quái vật dưới kia giết chết!
Dưới áp lực đè nén của ánh nhìn đó, thì cơ thể, tâm trí, và linh hồn của tôi tiêu tán như một lâu đài cát trắng bị sóng đánh vùi.
Cổ Huyết trong người tôi nhanh chóng trở nên cạn kiệt, và tôi chấp nhận cái chết không thể né tránh –
Tôi nhìn thấy “nó” đằng sau những con mắt.
Giờ tôi đã hiểu. Tôi đã biết được bản chất của con mắt quan sát vạn vật – chân tướng của Con Mắt Không Thứ Nguyên.
Nỗi buồn, niềm vui, sợ hãi, cực khoái, sung sướng, tuyệt vọng, phẫn nộ - tất cả những xúc cảm đó đều bị bỏ lại bởi một nhận thức mới trong tôi, vượt qua hết thảy.
Trong khi tâm trí tôi mờ đi, tôi nhận ra một sự thật đáng buồn sâu sắc.
Tôi sẽ không thể nhớ được kiến thức này. Nó là kiến thức mà đã vượt qua quá nhiều giới hạn.
Trong khi tâm thức tôi dần nhòe, thì tôi nghĩ:
Kể cả nếu mình có rời đi thì cũng nên nói lời chào tạm biệt chứ nhỉ?
“Mọi người có đang tận hưởng câu chuyện của chúng tôi chứ?”


1 Bình luận