Lee Eunsol
- Ring! Riiiing!
- Cạch!
Sáng rồi à.
Tôi dịu đôi mắt ngái ngủ rồi tỉnh dậy, đi tới nhà vệ sinh để rửa mặt.
Khi tôi rửa mặt và đưa tay qua làn tóc, vài sợi rụng xuống.
Cảnh ba sợi tóc chầm chậm rơi xuống, đung đưa trên không, trước khi cuối cùng cũng hạ cánh trên nền nhà tắm, khắc ghi vào tâm trí tôi như một thước phim quay chậm.
Khi tôi thoa kem lên mặt tại bồn rửa, tôi thấy được nó thấm vào từng lỗ chân lông nhỏ xíu trên cơ thể, mỗi lỗ chân lông đều hiện lên rõ nét -
“A! Đủ rồi! Tao có cần phải thấy hết những thứ đó không?”
Chẳng có nghĩa gì khi tôi phàn nàn như vậy.
Chẳng ai ép tôi phải nhận thứ này.
Tầm nhìn được cải thiện của tôi chỉ đơn giản là cho tôi thấy toàn cảnh thế giới, tất cả những thứ tôi đã không biết tồn tại tới bây giờ.
Cuối cùng, tôi nhìn vào gương.
Con mắt trái, thứ đã phục vụ tôi cả đời, trông vẫn bình thường.
Nhưng trái ngược hoàn toàn, thì con mắt phải – Con mắt Quái Đản – lớn hơn phải ít nhất là 30%
Đồng tử của nó liên tục co giãn, và ba dấu chấm ở góc trên phải, góc dưới trái, và góc dưới phải liên tục di chuyển, hấp thụ thông tin về thế giới này một cách tham lam.
Trong khi tôi tắm, tôi có thể nhìn thấy hơi nước cô lại thành từng giọt trên tấm gương, và cái cảnh từng giọt nước hình thành được ghi lại trong tầm nhìn của tôi.
Sau khi ngắm những giọt nước chảy xuống, tôi bước ra khỏi nhà tắm.
Đã là ngày nghỉ ngơi thứ năm rồi.
Đã là hai ngày kể từ khi tôi nhận được con mắt từ chỗ tên thương nhân.
Ban đầu, tôi rất mừng vì cả nhóm được bảy ngày nghỉ, nhưng giờ thì tôi lại ước mình có thêm vài ngày nữa.
Bước ra khỏi phòng, tôi thấy vài đồng đội đã dậy trước rồi.
“Chào buổi sáng chị Eunsol! Chị ngủ ngon chứ ạ?”
“Chào buổi sáng em nhé!”
Tôi chào họ đơn giản rồi quay đầu đi.
Tôi cũng không ngạc nhiên hay bị xúc phạm bởi chuyện đó.
Kể cả tôi cũng giật mình khi nhìn vào trong gương và thấy con mắt mới của mình, nên đồng đội phản ứng như vậy cũng dễ hiểu.
Họ chỉ cần thời gian để làm quen thôi.
Suy cho cùng thì con mắt này cũng lớn hơn con mắt thường tới 30%.
Hộp sọ của con người không có chỗ chứa con mắt lớn như vậy.
Thế nên, buổi sáng sau khi tôi nhận được con mắt, tôi nhận ra là bác sĩ của khách sạn (có lẽ) đã thực hiện vài ca đại phẫu đối với đầu tôi.
Khi thời gian ăn sáng tới, các đồng đội khác dần tập trung tại bàn ăn Phòng 105.
Dù ban đầu họ có bị sốc, họ vẫn tươi cười và chào tôi.
Tôi để ý thấy những vết rạch cực mỏng như sợi chỉ trên má Kain.
Em ấy bị thứ gì cào à?
Tôi có thể từng lỗ chân lông của Songee khi em ấy kéo mỏ Perro.
Em ấy chắc đã tắm bằng nước quá nóng sáng nay.
Tôi cảm giác rằng Elena vẫn cư xử như thể có một bức tường vô hình giữa em ấy và Kain, dù em ấy rất hào hứng được ăn sáng.
Kể từ khi rời khỏi Phòng Cửa Ngõ thì hai người đó vẫn như vậy.
Có lẽ là một chuyện khôi hài đã xảy ra giữa hai người rồi.
Một chiếc vảy rơi khỏi cánh tay bí ẩn của bác Mooksung khi bác ấy ngáp.
Và rồi hành vi lạ của Jinchul mà tôi đã để ý từ hôm qua.
... Mình đang thấy quá nhiều thứ. Đầu mình bắt đầu đau rồi.
Con mắt phải của tôi có thể có siêu năng lực, nhưng não của tôi vẫn là của người bình thường.
Não người không được lập trình để liên tục xử lí lượng thông tin thị giác khổng lồ này.
Để chống lại điều đó, thì tôi thoáng che mắt phải lại với một chiếc bịt mắt, và dựa vào tường suy nghĩ.
Không tệ lắm.
Cái giá phải trả không hề nhỏ chút nào.
Tôi mất đi con mắt thật, vẻ ngoài của tôi trở nên hơi quái dị, và tôi còn bị đau đầu mãn tính nữa.
Nhưng tôi có tầm nhìn của siêu nhân rồi.
Một cảm giác thành công khó tả trào lên trong tim tôi.
***
Lee Eunsol
Sau bữa sáng, mọi người lại đi tới nơi họ thích. Chuyện này tới giờ đã là bình thường rồi.
Tôi chặn Jinchul lại, người có vẻ định quay lại cái khu Safari chết tiệt đó lần nữa.
“Jinchul.”
“Hả? Chị à? Chị cần gì sao?”
“Đi theo chị chút. Chị cần hỏi em một chuyện.”
Một lát sau, chúng tôi ngồi tại một quầy bar cocktail cùng đồ uống của mình.
Jinchul, ngồi đối diện tôi, lại cư xử kì lạ lần nữa.
Mắt cậu ấy cứ tập trung vào thứ gì trên không.
Ánh nhìn của cậu ta đuổi theo thứ chỉ mình thấy.
Mồ hôi chảy trên trán như thể sợ hãi gì đó.
Những thay đổi đó là những thứ tôi chỉ mới nhận ra gần đây. Jinchul không phải là loại phàn nàn về vấn đề cá nhân, chắc cậu ta vẫn cứ giữ kín trong lòng, nghĩ rằng đấy không phải thứ gì to tát.
Nhưng ở nơi này, che giấu những chuyện kì lạ không phải là mạnh mẽ - mà là ngu ngốc.
“Em nhìn thứ gì chăm chú vậy? Có con ma trôi nổi trên không à?”
“À... Chị nhận ra rồi ạ?”
“Chị nhận ra sau khi nhận được con mắt mới này.”
Jinchul mất một lát để định thần lại, rồi hớp một ngụm cocktail.
Tôi có một dự cảm về chuyện này sẵn rồi – là vấn đề phát sinh khi xử lí phù thủy trong Phòng Cửa Ngõ kia.
Kain đã cảnh báo chúng tôi.
Em ấy dù đã xử lí phù thủy bằng phương pháp nào đó, nhưng chỉ cần Jinchul còn sống, phù thủy sẽ không bao giờ bị hoàn toàn tiêu diệt.
Chúng tôi đã kể cho Jinchul thông tin này.
Sau một khoảng lặng ngắn, Jinchul cuối cùng cũng nói.
“Em để ý tới chuyện này sau khi rời khỏi Phòng Cửa Ngõ. Một thứ gì đó – là bóng ma hay tà vật gì đó em không biết – vẫn luôn luẩn quẩn xung quanh. Em tự hỏi là Khách Sạn này có vấn đề không, nhưng sự tồn tại kì lạ đó chỉ mình em thấy.”
“Có vẻ là vậy. Chị không thấy gì với con mắt này.”
“Có khi là bóng ma của phù thủy đó thì sao?”
“Chị không nghĩ vậy. Dựa theo mô tả của Khách Sạn thì con mắt của chị có thể phát hiện được những thực thể vô hình. Kể cả có là bóng ma, thì chị cũng có thể lờ mờ thấy nó. Sự thật rằng chị không thấy nó nghĩa là nó không phải ma hay gì thật cả - nó chỉ là ảo ảnh mình em thấy thôi.”
“Nó là gì đi nữa, thì vấn đề là ảo ảnh ngày một rõ hơn.”
“Rõ hơn à?”
“Vâng ạ. Em bắt đầu nhận thức được nó hai ngày trước, tại khu resort trượt tuyết. Em nhảy lên bắt lấy Kain trong khi em ấy tập luyện dịch chuyển, và khi đang hạ cánh thì thấy một thứ trông như mặt người. Trước kia thì nó chỉ là một cái bóng mờ thôi.”
“Giờ thì sao?”
“Cũng giống vậy ạ. Nó đang dần tạo nên hình dáng của một người. Nhưng em vẫn không thể nói đó là ai.”
“Có khi là tàn dư của phù thủy, giờ biến thành ảnh ảo chăng?”
“Chị có ý tưởng gì không?”
“Chị xin lỗi, chị chẳng biết gì về mấy sự kiện siêu nhiên như vậy. Hay em hỏi đội Quản Trị xem?”
“Em đã hỏi rồi ạ. Ông nội nói mình cũng chẳng biết phải làm gì nữa luôn.”
“...”
“Em cứ chờ xem sao vậy. Khi hình bóng đó trở nên rõ ràng hơn, thì có khi một ngày em sẽ nói chuyện với nó được. Tới lúc đó thì em sẽ hỏi xem nó muốn gì.”
Nó không phải một thực thể hữu hình, hay một con ma, mà chỉ là một ảo ảnh mờ mờ chỉ Jinchul mới thấy, một tàn dư trong tâm trí cậu ta.
Tôi không rõ chúng tôi có thể làm gì được.
Tôi cũng chẳng nghĩ ra giải pháp nào khác ngoài chờ đợi như Jinchul đã gợi ý.
“Tí nữa Kain trở lại thì bảo em ấy dùng Lời Khuyên Hiền Triết xem sao.”
“Em không trông mong lắm đâu ạ. Từ những gì mình biết thì có vẻ Lời Khuyên chỉ để lấy lệ nếu ở ngoài Phòng Nguyền Rủa thôi.”
“Như Kain đã nói thì Con Cú không thật sự muốn giúp chúng ta đâu nhỉ? Nó chỉ muốn giúp Han Kain thôi. Vậy nên, nếu Kain xin lời khuyên ‘dành cho chúng ta’ thì câu trả lời nhận được chỉ là nửa vời.”
“Đúng vậy nhỉ.”
“Chị không thể giúp em ngay được, nhưng nếu có chuyện lạ khác xảy ra nữa thì phải báo với mọi người luôn. Em chưa bao giờ gặp phù thủy đó nhưng chị vẫn nhớ cô ta vô cùng rõ ràng. Cô ta là một tồn tại điên cuồng không thể tưởng tượng được.”
“Em hiểu rồi ạ.”
“Thôi thì, mình cũng nên đi gọi mọi người thôi nhỉ. Thời gian nghỉ ngơi sắp hết rồi, nên là phải thảo luận ‘chủ đề đó’ thôi?”
“Để em đi gọi họ ạ.”
Jinchul đứng lên và rời quầy bar, cậu ấy dừng lại hỏi một câu nữa, “Không cần gọi mấy đứa trẻ đâu đúng không?”
Tôi khẽ mỉm cười đáp lời. Có vẻ đầu óc cậu ta không chậm chạp như mọi khi.
Cậu ta nhanh chóng hiểu tại sao tôi chọn quầy bar cocktail là nơi gặp gỡ từ đầu.
***
Han Kain
Tôi đi tới quầy bar cocktail sau khi được gọi.
Mọi người ở đây trừ Seungyub và Ahri.
Có lẽ là hơi nặng nề quá nếu chúng tôi đi thẳng vào chủ đề khó nói à?
Chị Eunsol chuẩn bị vài thứ cocktail khác nhau rồi phân phát cho mỗi người.
Ly cocktail đứng trước mặt tôi là hỗn hợp của Kahlua, rum và cola.
“...”
Tôi vẫn không chắc lắm về vị cồn.
Tôi quyết định phát biểu hơi táo bạo.
“Chị ơi.”
“Ừ? Ngon không?”
“Tại sao không uống thẳng cola thay vì trộn linh tinh mấy thứ nọ kia vào cola rồi làm ra một thứ nhái cola? Cứ như là hàng rẻ tiền - ”
- Bốp!
Chị ấy đánh tôi một cái. Chị ấy nói rằng mình sẽ không bao giờ làm cho tôi một ly cocktail nào nữa, rồi bỏ đi.
Nhưng thật tình, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm rằng cola uống ngon hơn hỗn hợp cola và rượu linh tinh.
Thôi thì, ngay khi mọi người tập trung đông đủ, chúng tôi đã biết chính xác chủ đề thảo luận hôm nay là gì.
Đó là vấn đề phải thảo luận sớm hay muộn thôi.
Đây là lúc để thảo luận về “hồi sinh”.
Một khi bầu không khí đã giãn ra, thì chị Eunsol là người đầu tiên lên tiếng.
“Như mọi người đã đoán được, thì chị gọi mọi người để thảo luận xem nên hồi sinh ai. Hôm nay chúng ta vẫn chưa phải đưa ra quyết định cuối cùng đâu. Suy cho cùng, thì tấm vé thôi là chưa đủ để mang ai đó quay lại, phải không? Chúng ta vẫn còn phải tìm ra Phòng Hồi Sinh nữa. Một khi tìm ra nó, chúng ta sẽ tập trung lại lần nữa để chốt lại quyết định. Bây giờ thì chúng ta nên dùng chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ thôi.”
Elena bắt đầu bằng một câu hỏi, “Ahri không ở đây vì em ấy đã có câu trả lời rồi ạ?”
“Ừ. Chính xác hơn thì, chị đã loại trừ những người không thể tiếp cận chuyện này một cách tỉnh táo. Ahri không thể giữ được tính khách quan vì chuyện này có liên quan tới mẹ em ấy, còn Seungyub vẫn trẻ nên sẽ chọn phe Ahri bất chấp.”
Tôi không thể không thở dài một tiếng.
Seungyub ơi...
“Trước tiên thì chúng ta cần phải xem lại những ứng cử viên hồi sinh. Trước tiên là mẹ của Ahri, hay là Miro. Thứ hai là bác sĩ đã điều trị cho Kain, hay là Kim Sanghyun. Thứ ba là người ngoài hành tinh đã giúp Songee, hay là Estavio. Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng là người lính đặc nhiệm đã giúp Seungyub trong Phòng Cửa Ngõ, tức Cha Seungjin.”
“Chúng ta đã gặp khá nhiều người rồi, nhưng chẳng có ai là ứng cử viên hồi sinh rõ ràng nhỉ.”
“Đúng vậy. Nhưng chúng ta sẽ gặp nhiều người hơn trong tương lai, và cũng còn những người khác trong số đã gặp nữa. Chị chỉ liệt kê ra những cái tên nổi bật nhất.”
Anh Jinchul lên tiếng.
“Để em nói trước. Em nghĩ rằng hơi lạ vì phải dùng tấm vé này cho người chơi khác. Có nên để dành cho một người trong nhóm chúng ta nếu họ vĩnh viễn chết đi không?”
“Cũng đúng.”
“Vậy nên em không muốn dùng nó lên bất kì ai chị kể tên. Em có thấy hơi tội nghiệp cho Ahri, nhưng những con người đang ở đây quan trọng với em hơn.”
“Để dành tấm vé nếu một người nằm xuống. Hiểu rồi. Đó là một ý kiến quan trọng cần cân nhắc.”
Chị ấy viết lên bảng trắng rồi quay sang nhìn những người còn lại.
“Mọi người nghĩ sao?”
Tôi bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
Nếu chúng tôi phải sử dụng tấm vé lên người khác, thì nên là ai?
Chúng tôi phải cân nhắc những gì khi chọn người để hồi sinh?


1 Bình luận