Chương 101-200
Chương 132: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Bí Mật Của Tàu Esper’ (23)
1 Bình luận - Độ dài: 2,408 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 46
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)
Lời Khuyên Hiền Triết: 1
Han Kain
- Rầm!
Cánh cửa rung lên bần bật cùng một tiếng rầm lớn như bị búa tạ nện vào.
Ahri khẩn thiết kêu lớn, “Perro! Mày có dùng được tiếng thét bây giờ không?”
Songee đóng vai thông dịch viên cho Perro, đáp lời.
“Không được đâu ạ. Chắc phải 10 phút nữa -”
- Rắc!
Trước khi Songee kịp dứt lời, thì một vật kim loại đã đâm xuyên qua cánh cửa kính của cabin thuyền trưởng.
“Cái quái gì vậy!”
- Bùm!
Ahri lập tức bắn vào cánh tay cầm vật đó, nhưng trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu.
Lại tiếp tục có một tiếng rầm lớn khác.
Ai đó đã mang tới một vật như bình oxy, rồi nện lên cánh cửa.
Rõ ràng là cánh cửa không thể chịu được lâu hơn nữa.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi nhìn về phía sau lưng.
“Harrison! Ngươi không nghĩ bọn ta có thể đối phó với toàn bộ chúng chứ, phải không?”
“Đương nhiên là không. Ta cũng đang chuẩn bị vài chiêu, nên các ngươi cố cầm cự một chút đi.”
Hắn ta nói vậy trong khi nhập lệnh vào bảng điều khiển, đồng thời viết vài thứ gì đó lên tường.
Cái cảnh cọc sắt đâm xuyên qua cửa kính đã cho tôi một ý tưởng.
“Cả hai người, đưa anh bình xịt capsaicin.”
Tôi tập trung lại toàn bộ số bình xịt của chúng tôi.
- Xìììiiiiiiii! Xìiiiiiiiiiiii!
“Ugh! Cái quái gì thế này!”
“Ga mù tạt à? Nó màu đỏ rực! Bọn chúng lấy thứ này từ đâu ra vậy?”
Tôi xì thẳng vào lỗ hổng để lại trên cửa kính, không nhắm vào ai cụ thể cả, mà chỉ làm khu vực này tràn đầy hơi cay, và câu thêm một chút thời gian.
- Bùm ! Bùm !
“A!”
“Anh Kain! Anh bị thương à?”
“Không, nó chỉ sượt qua người anh.”
Các thuyền viên đã bắt đầu nổ súng qua ô cửa sổ bị vỡ, ép chúng tôi phải lùi lại khỏi đó.
Bản lề cửa dần bị những cú nện đẩy bay, và cánh cửa cuối cùng cũng sập xuống. Thế rồi, một thứ quái đản trồi lên từ dưới sàn, đi cùng một âm thanh đáng sợ, lấp lại lối vào một lần nữa.
Harrison chắc hẳn đã làm gì đó rồi.
Một khối thịt trong suốt đáng kinh tởm, pha trộn giữa gân và các xúc tu, đã chặn lối vào lại.
Đằng sau lối vào là hàng tá người đang nhìn chúng tôi với sự thù địch và giết chóc.
Không có cánh cửa, nghĩa là giờ đây chúng tôi có thể nhìn nhau rõ ràng.
Giữa bầu không khí căng thẳng, một giọng tràn đầy ý định giết chóc vang lên.
“Bọn khốn! Tao sẽ lột da chúng mày! Đừng nghĩ rằng cái khối thịt này sẽ tồn tại lâu!”
Tôi đang băn khoăn xem có nên chửi lại không thì Perro Quái Đản đột nhiên lao về bên kia và mở rộng mỏ ra!
Perro đột nhiên định kích hoạt tiếng thét đó mà không báo trước, khiến chúng tôi giật mình.
Tôi nhanh chóng mở rộng bộ lọc bao phủ tầm nhìn lẫn đôi tai.
Những kẻ đã trải nghiệm qua tiếng thét đó cũng nhanh chóng bịt tai và nằm sụp xuống sàn.
“...”
“...”
“...”
Cái gì?
Perro chỉ há miệng và không làm gì hả?
“...”
“Con chim chết tiệt đó lừa chúng ta rồi!”
Wow! Perro thông minh nha!
Là một cú lừa thôi hả?
Sự ngưỡng mộ của tôi bị cắt ngang khi một người đàn ông đội mũ beret vuông, cùng một thuyền viên xuất hiện từ giữa hàng ngũ kẻ thù.
Hắn ta gõ vào bức tường và lầm rầm gì đó, rồi lá chắn thịt dần tan chảy.
Hắn ta là một kẻ đã học được ma pháp trong hàng thập kỉ lênh đênh trên biển à?
Ahri thử bắn vào hắn, nhưng khối thịt bảo vệ chúng tôi cũng đồng thời chặn đi những viên đạn đó, nên chúng tôi chẳng thể cản hắn lại.
Khối thịt dần tan chảy, và Perro Quái Đản đưa mỏ lại cái lỗ mở ra.
Một giọng nói khiêu khích vang lên từ bên kia.
“Mày nghĩ bọn tao sẽ mắc lừa lần nữa hả? Chuẩn bị -”
- Piyoooooo!
Lần này thì là hàng thật
Vì nhiều tên đã rút súng ra nên hiệu quả còn mạnh hơn trước.
- Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng súng điên cuồng vang lên từ bên kia, đi kèm với âm thanh chiến đấu hỗn loạn giữa lòng địch.
Trong khi đó, giọng của Harrison vang lên sau lưng chúng tôi, “Sắp xong rồi! Các ngươi cầm cự tốt lắm. Chỉ thêm chút nữa là ta sẽ trói chặt tất cả bọn chúng.”
Cái thứ ma pháp quỷ quái của Harrison sắp sẵn sàng rồi hả?
Tôi đi lại gần về phía Harrison và lấy khẩu súng từ tay Ahri.
- Bùm!
“A! Địt mẹ con chó này!”
“Thuyền trưởng Harrison, sao ngài lại chửi thề?”
“Mày bắn vào đầu ông nhưng không cho chửi thề ấy hả?!”
“Người bình thường có nói được không nếu bị đạn bắn vào đầu hả? Việc mày ăn đạn nhưng vẫn nói được chứng tỏ mày bất thường, thằng khốn điên rồ ạ.”
Trong lúc chửi thề thì cái đầu vừa nổ tung của Harrison cũng dần tự tái tạo.
“Songee! Bảo Perro nuốt chửng cái lá chắn thịt này đi!”
“Chờ, chờ đã! Chúng ta chẳng phải thống nhất giải quyết bọn ở ngoài trước rồi mà?!”
Giọng khẩn thiết của Ahri vang lên, “Han Kain! Cứ bỏ đó đi! Tiếng thét sắp hêt hiệu lực và bọn chúng đang tỉnh lại rồi. Harrison! Ngươi chuẩn bị nghi thức đó thế nào rồi?”
“Nếu thằng chó này không bắn vào đầu ta thì giờ đã xong rồi.”
Hắn trắng trợn đổ lỗi cho tôi, nhưng có vẻ là hắn vẫn cần thêm chút thời gian.
“Được rồi, được rồi. Bọn ta sẽ không cản trở nữa, nên là nhanh lên.”
Giữa cuộc đối thoại hỗn loạn đó, một giọng nói khiêu khích vang lên, “Thuyền Trưởng Harrison luôn có một tài lãnh đạo đáng ngạc nhiên nhé. Sao ngài luôn luôn tìm được những tên ngốc như vậy làm đồng minh thế? Nếu mọi người luôn luôn phản bội ngài, thì có khi ngài mới là vấn đề, không phải họ đâu nhé.”
“Stevenson! Im mẹ mồm vào!”
Tôi cũng phải xen vào.
“Thuyền trưởng, thay vì cãi nhau thì ngươi có thể hoàn thành ma pháp không?”
“Chuẩn bị tinh thần bị thiêu sống đi!”
“Tao sẽ chuẩn bị cho việc nướng thân trên và rán thân dưới của mày.”
Nghe những lời rủa xả nửa nướng nửa rán từ cả hai phía là quá sức chịu đựng đối với tinh thần của tôi.
Kể cả giữa màn hỗn loạn này, thì mỗi bên đều đang suy tính nước đi tiếp theo hết sức cẩn thận.
Ở phía bên kia, các hành khách và thuyền viên, sau khi tỉnh lại từ tiếng thét của Perro, lại bắt đầu nung chảy lá chắn thịt bằng một thế lực bí ẩn nào đó.
Sau lưng chúng tôi, Harrison đang ôm cái đầu bị bắn tung tóe, trong khi tiếp tục chuẩn bị ma pháp.
Ahri lại gần tôi giữa chiến sự.
“Đứng sát Harrison, và đừng có rời khỏi hắn.”
“Sao tự nhiên lại?”
“Chỉ là suy diễn thôi. Nghe lời em.”
Tôi hơi tò mò nhưng cũng làm theo. Tôi dìu Elena vẫn đang bất tỉnh rồi lại gần Harrison.
Lúc đó là lúc cái đầu mới lành lại của Harrison quay lại phía chúng tôi.
“Các ngươi có bản năng tốt đó.”
- Ruỳnh!
Một cơn chấn động làm rung chuyển cả con tàu.
“Aaaaaaaaaaa!”
Những tiếng rên bắt đâu vang ra từ phía ngoài cabin thuyền trưởng.
Khi nãy Harison có dùng sức mạnh gì đó để dính chặt các thuyền viên và hành khách vào con tàu.
Thứ này là một phiên bản còn mạnh hơn thế à?
Các thuyền viên và hành khách còn không bị dính vào tàu nữa, họ bắt đầu hòa làm một với nó.
Những sợi cáp, trụ bê tông, và tấm kim loại vươn ra và che phủ lấy thân xác của họ một cách ghê tởm, trong khi da thịt của họ dần hòa vào con tàu.
Kể cả trong trạng thái khủng khiếp đó thì họ không thể chết. Thứ duy nhất có thể làm, là rên rỉ đau đớn.
Người hòa làm một với tàu, và tàu hòa làm một với người. Tôi không thể hiểu được thứ sức mạnh nào có thể làm ra chuyện khủng khiếp này.
Cơn sóng chấn động rung chuyển cả con tàu đó bắt đầu phản lại vào trong cả cabin, và chỉ địa điểm gần Harrison mới bình yên vô sự.
Tôi đờ ra vì sốc, tới nỗi tôi lập tức bắn tiếp vào đầu Harrison.
- Bùm!
“Ngươi định biến bọn ta thành thứ đó hả?!”
“Và ngươi ngạc nhiên vì điều đó, sau khi bắn vào đầu ta tới tận hai lần?” Harrison nói với vẻ bất mãn.
Tôi nhất thời câm nín.
Tôi quay qua Ahri.
“Sao em biết chuyện này sẽ xảy ra?”
“Cảm giác thôi. Hắn ta chuẩn bị ma pháp gì đi nữa thì em có cảm giác nó cũng sẽ cuốn chúng ta theo. Nhưng hắn cũng phải ít nhất bảo đảm cho bản thân bình yên vô sự.”
- Rắc!
Perro Quái Đản trở lại, nghiền nát phần thịt mới nối liền của Harrison cùng một cú mổ giận dữ.
... Chưa phải kết thúc đâu.
Quả nhiên, giọng nói của Harrison vang lên khắp con tàu.
“Đã quá chậm rồi! Ta đã hòa làm một với con tàu Esper 120 nghìn tấn. Một cơ thể xác thịt chẳng khác nào đất sét. Còn ta giờ đây đã trút bỏ cơ thể đó, và nhận lấy cơ thể bằng thép này.”
Lời Khuyên Hiền Triết: 1 → 0
Nhảy sang bên ngay lập tức!
- Bùm!
Trước khi tôi kịp phản ứng thì cơ thể tôi đã bay đi trên không, sau đó đâm vào tường của cabin thuyền trưởng.
Cái quái gì vậy?
Cứ như thể con tàu này đã mọc thêm cơ bắp rồi.
Một khối cơ bắp khổng lồ tạo nên bởi vô số mảnh thịt đã nhấc tấm sàn thép của cabin thuyền trưởng lên, rồi quẳng tôi đi.
Đây là cái sự hợp nhất giữa người và máy mà Harrison mong ước hả?
“...”
Nhưng mà lời khuyên chết tiệt này...
Mày không thể nhắc tao trước 10 giây thay vì 0.3 giây trước khi hiểm họa ập tới à? 0.3 giây thì tao làm được cái gì?
Tôi bắt đầu tò mò.
Có lúc thì nó cho tôi thời gian chuẩn bị, nhưng có lúc thì lại nhắc ngay trước khi nguy hiểm ập tới nên cũng chỉ là vô nghĩa.
Phải có bí mật nào đấy đằng sau sự khác biệt này.
Cú nện vào tường đó mạnh tới mức tôi không thể nhúc nhích được nữa.
Cứ như là tôi bị cái lưỡi mọc ở hồ bơi tấn công vậy.
Cơn đau khiến toàn bộ cơ thể tôi tê bì, nhưng trí não tôi lại thông suốt.
Tôi có thể cảm thấy tâm trí tôi đang nhòe đi sau cú va chạm.
Tôi níu giữ chút tỉnh táo còn sót lại, và nghĩ về “Đồng Hồ Khế Ước”.
Ý nghĩa của kim đồng hồ là gì?
Giả thuyết đầu tiên là số lần thời gian bị đảo ngược.
Thế nhưng, theo lời tên thuyền trưởng thì tàu Esper đã đang chìm khi nó kí khế ước với quỷ dữ rồi.
Ác ma khi đó đã đảo ngược thời gian một lần, nên nếu nó là số lần đảo ngược thời gian thì đồng hồ phải bắt đầu từ số 1, chứ không phải 0.
Giả thuyết khác là số lượng vật tế được hi sinh.
Nhưng cũng không đúng.
Tàu Esper đã lênh đênh trên biển 40 năm, hiến tế rất nhiều sinh mạng, nên kim đồng hồ khó có thể bắt đầu từ số 0.
Kể cả xét từ cái đêm quá khứ đã không còn tồn tại đó, thì một vật tế đã được chuẩn bị trước ông Mooksung, nên cũng không thể là số 0 được.
Tất nhiên, trên giấy tờ thì màn chơi này “được tạo ra” khi chúng tôi tiến vào, nên nó có thể tính từ lúc đó.
Nhưng mà dù sao thì cả hai giả thuyết cũng không thể giải thích được cho việc kim đồng hồ chạy sang số 2 khi bữa tiệc bị phá hoại.
Thời gian không bị đảo ngược, và cũng không có ai bị hiến tế cả.
Loại bỏ từng giả thuyết một, thì chúng đưa tôi tới một giả thuyết mới.
Số lần vi phạm khế ước.
Nội dung khế ước giữa tàu Esper và Marcas là, tàu Esper sẽ tổ chức yến tiệc và hiến tế, còn Marcas sẽ ban thưởng cuộc sống trường sinh.
Khi kim đồng hồ chuyển động lần đầu, chúng tôi đã ngắt ngang nghi thức hiến tế của Ông.
Tôi chẳng biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ Elena đã hủy diệt tế đàn.
Vì nghi thức không được tiến hành đúng điệu, kim đồng hồ đã nhảy một nấc.
Còn mới đây, kim đồng hồ nhảy nấc thứ hai, thì Perro đã biến bữa tiệc thành thảm họa điên loạn với tiếng thét của nó.
Vì bữa tiệc không thể được tiến hành như thường lệ, nên kim đồng hồ đã nhảy thêm một nấc nữa.
Tất cả những giả thuyết đó và thông tin kiếm được từ Harrison đã hình thành nên Kế Hoạch Z của chúng tôi.
Tâm trí tôi đang nhòe đi.
Tôi nhìn về phía Ahri và nhủ thầm, “Kế Hoạch Z, em sẽ xử lí nó hoàn mỹ chứ nhỉ? Anh tin em, nên giờ anh sẽ ngủ đây.”


1 Bình luận