• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 145: Nghỉ Ngơi Và Tái Tổ Chức (1)

3 Bình luận - Độ dài: 2,718 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 74

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng Hầm, Khu Resort Trượt Tuyết

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

Han Kain

Cơ thể tôi phóng xuống triền dốc ở tốc độ cao, lớp tuyết lay động xung quanh.

Tôi tập trung toàn lực vào một điểm rồi nhìn về phía trước.

Giữa khung cảnh đang thay đổi chóng mặt, tôi nhận thấy mọi người đang lo lắng nhìn tôi.

Giờ là lúc này.

Hình xăm lông vũ trên vai tôi khẽ động, và như thể một bàn tay vô hình nắm lấy cổ áo tôi và quăng đi, thì tôi có một cảm giác bị giật lại.

“...”

Khi tôi hiểu chuyện thì tôi đã đang bay trên không.

“Aaaaaaaaa!”

-           Rầm!

Từ phía xa, tôi nghe thấy âm thanh của tuyết bị giẫm nát, và một người khổng lồ cao gần 2m phóng lên cao, bắt lấy tôi khi còn đang bay.

-           Bộp! Rầm!

Vì có cơ thể rắn chắc của người đó hấp thu hết va chạm nên tôi hạ cánh bình yên vô sự.

“A, sao khó thế nhỉ? Cảm ơn anh nhé anh Jinchul. Nếu không có anh thì em cũng chẳng tập luyện được – ”

Tôi đang nói, thì một thứ gì đó rơi ra, và tôi quay sang nhìn anh ấy.

Anh Jinchul có vẻ đang chìm vào suy tư.

“Anh?”

“Ồ, không có gì đâu. Nhưng mà này, cái phép dịch chuyển đó nhìn khó dùng phết nhỉ? Anh thấy em thử 7 hay 8 lần trong hai ngày rồi, nhưng xuất hiện sai địa điểm phải tới một nửa.”

“Em xin lỗi.”

“Việc gì mà phải xin lỗi; mọi người đồng ý huấn luyện cùng nhau rồi mà. Nhưng có cần phải làm vậy khi trượt tuyết không?”

“Em thấy là dùng nó khi đứng yên thì dễ, nhưng sẽ khó hơn khi em đang di chuyển, và khó nữa khi em di chuyển với tốc độ cao.”

“Thế à? Chà, huấn luyện thì cũng đâu cần phải tự làm khó mình vậy chứ.”

-           Soạt!

Cùng âm thanh trượt xuống, thì Ahri uyển chuyển tới chỗ chúng tôi. Không lâu sau Songee và Elena cũng tới.

“Mỗi khi anh phạm sai lầm thì anh vẫn có thể dịch chuyển tới, lui và sang ngang được, mỗi tội là toàn trên không nhỉ,” Ahri lập tức chỉ ra cùng một biểu cảm khôi hài.

“Ừ.”

“Em nghĩ là khi anh tập trung vào dịch chuyển, anh đã vô thức nhắm nó lên cao hơn chút, vì sợ bản thân sẽ kẹt ở dưới lòng đất.”

“Hmm...”

“Có lẽ là thế này: Khi anh quyết định hướng dịch chuyển từ nơi xuất phát, anh vô thức chỉnh hướng lên cao hơn bình thường để tránh bị kẹt dưới đất. Nó nhỏ tới mức anh không nhận ra được chỉnh sửa này, nhưng sai lệch sẽ trở nên đáng kể khi quãng đường là hơn 10m.”

“Phân tích vậy cũng có lý nhỉ.”

Như mọi khi, Ahri, với kinh nghiệm sử dụng “năng lực”, đã đề xuất một giả thuyết khá hợp lý.

Trong khi tôi đang băn khoăn, tôi cảm thấy một cái chạm nhẹ đang gạt chỗ tuyết trên đầu và người tôi đi.

Khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy Elena đang thản nhiên phủi tuyết trên tóc tôi.

“...”

Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều ngượng ngùng lùi lại.

Có vẻ Elena cũng không cố tình làm vậy.

“Ồ, trên người anh có nhiều tuyết quá nên tôi đã vô thức làm...”

“C - Cảm ơn cô”

“...”

“...”

Sau đó là một quãng im lặng khó xử.

May mà có Ahri phá vỡ bầu không khí, rồi tiếp tục cuộc trò chuyện, “Tập luyện khả năng dịch chuyển với cơ thể mình khá nguy hiểm đó. Jinchul cũng đâu thể ở đó cứu anh suốt được. Sao không thử dùng cơ thể của Perro xem? Nếu anh có dịch chuyển lên trời thì Perro vẫn có thể hạ cánh được mà.”

Nghe vậy, Songee há hốc miệng, rồi thì thầm gì đó với Perro.

-           Piyoo!

“Á! Á! Songee ~ bỏ nó ra ngay!”

Không lâu sau, một con vẹt vô cùng tức giận bắt đầu nhổ tóc Ahri, và chúng tôi bật cười rồi rời khỏi khu resort.

Khung cảnh trước mặt tôi có buồn cười thật đấy, nhưng gợi ý lúc nãy là vô nghĩa.

Sức mạnh dịch chuyển của tôi bắt nguồn từ hình xăm trên cơ thể.

Tôi không thể dùng nó khi nhập xác ai đó. Tôi đã xác minh chuyện đó từ hôm qua, trước khi Ahri gợi ý rồi.

Sau khi vượt qua Phòng Cửa Ngõ, chúng tôi được nghỉ một tuần.

Phước Lành của Ahri đã xác minh chúng tôi không còn nơi nào để khám phá trên tầng một nữa, nên mọi người đều dành thời gian thư giãn.

Trước kia, tôi không hiểu tại sao phải chờ một tuần trước khi mở cửa tầng hai, nhưng giờ mọi chuyện dần trở nên rõ ràng.

Nếu tầng hai đã mở cửa ngay lập tức thì chúng tôi đã dành thời gian khám phá thay vì nghỉ ngơi rồi.

Có vẻ Khách Sạn cố tình đóng cửa tầng hai để chúng tôi được nghỉ ngơi tử tế.

Ai nấy đều đi tới nơi họ thích để tận hưởng.

Songee, người đã nhận ra bóng tối ẩn sâu trong trái tim của Elena, hào hứng dẫn chúng tôi tới khu resort núi tuyết, và chúng tôi dành ngày đầu tiên ở đó cùng nhau.

Tất nhiên, không phải ai cũng thích trượt tuyết.

Khoảng nửa nhóm đã tách ra và đi tới những khu khác vào hôm sau.

Thế nên, mọi người đều dành thời gian để thư giãn tại nơi họ thích, trong khi chuẩn bị cho tầng hai.

Nhưng cuối cùng, đây vẫn là Khách Sạn – một nơi chứa đựng vô số thử thách khó nhằn.

Chúng tôi không thể hoàn toàn thả lỏng.

Có vài nhiệm vụ trọng yếu cần xử lí trong thời gian này.

                                                            ***

“Hắt xì!”

“Jinchul oppa? Anh ổn chứ?”

“Ừ anh ổn, anh chỉ hơi lạnh sau khi lăn lộn trong tuyết để cứu một người thôi, nên mới hắt xì.”

Tôi thấy hơi tội lỗi.

“... Em xin lỗi.”

“Ô kê! Chúng ta đi ăn thôi. À này, khu resort này khá độc đáo nhé. Cứ như là mây cuốn quanh cả ngọn núi này vậy.”

Songee nhìn quanh với vẻ thích thú.

“Không biết cái gì ở bên kia lớp mây nhỉ?”

“Có khi chẳng có gì thì sao. Giống ‘Phòng Leo Núi’ ấy. Ở nơi đó, nếu em đi quá xa ngọn núi, em sẽ bị dịch chuyển về nơi xuất phát. Chắc ở đây cũng thế.”

Sau cuộc trò chuyện ngắn đó, chúng tôi bắt đầu ăn chút đồ ăn vặt đơn giản như xúc xích, hot bar và bánh cá được khu resort chuẩn bị.

Sau một lúc, cuộc trò chuyện lại tiếp tục.

Chủ đề chúng tôi vẫn thường xuyên thảo luận nhất kể từ khi bắt đầu nghỉ ngơi là ‘phong ấn’.

Anh Jinchul nói trước, “Anh lo đấy. Nếu Kain mà bị phong ấn thì sẽ cực kì khó khai phá.”

“Phải. Những năng lực khác của anh ấy cũng rất giá trị, nhưng vấn đề thực sự là mất đi Nắm Bắt Tình Huống. Chúng ta có thể khai phá mà không có năng lực đó không...?” Ahri đáp lại với vẻ mặt lo âu.

Nhìn thấy mọi người lo cho tôi nếu ‘vắng mặt’ khiến tôi cảm thấy vui vẻ lạ thường. Nhưng cuối cùng, tôi cũng không thể che giấu nỗi lo của riêng mình.

Nếu mọi người thất bại trong khi mình bị phong ấn, thì tôi sẽ chết mà không làm được gì sao?

“Mọi người, đừng lo lắng quá. Chúng ta đã vượt qua nhiều Phòng Nguyền Rủa mà không có Nắm Bắt Tình Huống rồi còn gì?”

Anh Jinchul thở dài một hơi sâu hơn sau khi nghe vậy.

“Mình chỉ dùng sức vượt qua thôi, và cũng chết rất nhiều. Anh đoán là mình lại phải chơi kiểu vậy lần nữa rồi.”

Câu chuyện giữa tôi và những đồng đội đều dựa trên một sự thật.

Ít nhất trong phòng đầu tiên của tầng hai, tôi gần như chắc chắn mình sẽ bị phong ấn.

Ngoài sở hữu Di Sản, tôi còn thu thập được những năng lực khác nữa như Giáng Lâm, cây bút, dịch chuyển và hơn thế nữa.

Tôi còn nhận được nhiều cường hóa Phước Lành nhất, có được năng lực Nắm Bắt Tình Huống mạnh mẽ.

Dù tôi vẫn chưa bá đạo như người đã nhận được 2, hay 3 Di Sản trong nhóm ban đầu của Ahri, nhưng tôi cũng mạnh hơn đáng kể so với những người khác rồi.

Ahri lại nói, “Đó không phải chuyện chúng ta chỉ có thể lo lắng. Mọi người cần phải tìm cách để trở nên mạnh hơn, dù không có Kain.”

“Cũng có lý. Nhưng chúng ta có cách nào sao? Tầng hai năm ngày nữa mới mở cửa cơ mà,” Songee căng thẳng lo lắng.

“Vẫn còn một phòng nữa ở tầng một đó.”

Phòng Nguyền Rủa cuối cùng ở tầng một.

Phòng 104, “Trường THPT Khách Sạn Luyện Thi Danh Tiếng.”

Khi chủ đề THPT Khách Sạn xuất hiện, mọi người đều im lặng.

Tại sao chúng tôi lại ngần ngại khi vào THPT Khách Sạn?

Khi vẫn còn nhiều Phòng Nguyền Rủa thì chúng tôi tránh nó vì độ khó cao nhất, nhưng giờ độ khó không phải vấn đề.

Chúng tôi đã phá giải Phòng Cửa Ngõ, nơi có độ khó cao hơn, và nhận được vô số phần thưởng.

Mối nguy của THPT Khách Sạn có thể dễ dàng đối phó.

Những tên cuồng giáo trong tòa nhà cũ sao? Anh Jinchul chắc sẽ quét sạch bọn chúng với Ngôi Sao thôi.

Tôi cũng có thể xử lí phần lớn bằng cách sử dụng năng lực nhập xác.

Vấn đề là ‘Đấng’. Cụ thể hơn là, năng lực Giáng Lâm được ban cho bởi “Đấng”.

Tôi lên tiếng nói lên nỗi lo mà mọi người vẫn che giấu.

“Mọi người lo rằng sẽ có gì đó không ổn vì Giáng Lâm, phải không ạ?”

Ahri lập tức đồng ý, “Chính xác. Chúng ta không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tệ nhất thì anh sẽ mất kiểm soát vào tay Thiên Tử rồi tàn sát mọi người.”

“...”

“Nếu chúng ta vẫn còn Viên Thuốc Đỏ thì em đã bảo chúng ta sử dụng nó trước khi vào THPT Khách Sạn rồi. Nhưng tất nhiên, Perro đã nuốt nó nên giờ cũng vô nghĩa.”

Songee yếu ớt bảo vệ Perro, “Nhưng em ấy ăn viên thuốc và cũng đã đóng vai trò vô cùng quan trọng mà.”

Vì điều đó đúng nên chẳng ai phản đối.

“Chúng ta có thể chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra không?” Elena lên tiếng, giọng chứa lo âu.

“Em chỉ nói về tình huống tệ nhát. Vấn đề là Khách Sạn này cũng thường hay biến những tình huống tồi tệ, bất an nhất thành sự thực. Anh hỏi Lời Khuyên xem?”

“Anh hỏi rồi. Câu trả lời khá vô nghĩa. Nó chỉ bảo anh suy nghĩ cẩn thận gì gì đó.”

“Hậu Thuẫn Giả của anh, con Cú, có vẻ đôi khi còn ít tác dụng hơn Perro.”

Ahri nói như thể đang suy đoán, nhưng...

Tôi biết là Ahri không chỉ nói bừa.

Em ấy chỉ không muốn giải thích từng chi tiết chưa rõ, nên đã hơi vòng vo.

Thông qua suy luận của tôi, tôi cũng đạt tới kết luận tương tự.

Bản chất của Giáng Lâm.

Tính cách phi nhân loại của Thiên Tử mà tôi đã trải nghiệm.

Và lời khuyên của Con Cú đã nhồi cho tôi, thậm chí gần như là đi quá giới hạn, trong Phòng Cửa Ngõ.

Nếu mình vào trong THPT Khách Sạn, có một khả năng rất lớn tôi sẽ biến thành ‘cái gì đó khác’.

Làm sao “Đấng” có thể làm điều không một Tù Nhân khác nào dám làm?

Hắn chắc chắn có bí mật nào đó.

Tôi khẽ lắc đầu, đẩy những suy nghĩ chưa giải quyết được vào lại bên trong.

Anh Jinchul, người cũng đã đi tới kết luận tương tự, đã thay đổi chủ đề do nghĩ cuộc trò chuyện hiện tại chẳng đi tới đâu.

“Chúng ta nói về chủ đề này vài lần rồi còn gì. Và mỗi lần thì đều kết luận là bỏ ý tưởng đó đi. Như Ahri nói, nếu mọi người sợ Kain sẽ phản bội chúng ta vì tên Đấng đó hay gì nữa, thì chúng ta không thể vào phòng đó khi Kain là người mạnh nhất được. Phải tìm cách khác thôi.”

Cuối cùng thì chúng tôi về lại vạch xuất phát.

Trong phòng đầu tiên của tầng hai, gần như chắc chắn tôi sẽ bị phong ấn.

Có còn cách khác để mọi người mạnh lên trong thời gian nghỉ không?

Lựa chọn đầu tiên, vào THPT Khách Sạn, đã bị loại bỏ. Lí do là mọi người sợ tôi sẽ phản bội họ trong phòng đó.

Chuyện này có thật hay không cũng không thể xác định được tới khi vào phòng, nhưng nếu đúng thì còn tệ hơn là bị phong ấn trên tầng hai nữa.

Vậy thì, lựa chọn thứ hai là gì?

Tôi nhớ ông Mooksung đã gợi ý một chuyện tối qua.

Elena, người cũng có chung suy nghĩ, lên tiếng.

“Tôi nghĩ là chúng ta nên sử dụng Bàn Tay Khỉ của chị Eunsol lần nữa. Một thứ gì đó như sự kiện Bướm Ác Mộng lần trước cũng không khó lắm.”

“Elena, đó không phải Bàn Tay Khỉ, đó là ‘Bàn Tay Dục Vọng’.” Ahri chỉnh lại.

“Ối!”

Bàn Tay Dục Vọng có thể ban thưởng mà chủ nhân lại không chịu rủi ro gì.

Chị Eunsol vẫn không muốn dùng nó do đặc tính ích kỉ, nhưng mọi người đồng ý là Bàn Tay Dục Vọng hữu ích hơn dự kiến.

Những cơ hội để phát triển là vô cùng hạn chế ở Khách Sạn này.

Không giống như mấy game mà chúng tôi có thể cày, thì một người không thể đi ra bãi săn để tiếp tục farm kinh nghiệm ở đây được.

Cơ hội duy nhất để farm là trong Phòng Nguyền Rủa, nhưng nếu căn phòng bị phá giải thì nó cũng sẽ biến mất.

Ở một nơi mà cơ hội phát triển bị hạn chế như vậy, Bàn Tay Dục Vọng chính xác là một công cụ tạo ra các “bãi săn mini”.

Thế là, cuộc họp ngắn của chúng tôi tại khu resort đã kết thúc.

                                                            ***

Han Kain

Chúng tôi rời khu resort núi tuyết và trở về tầng một của Khách Sạn.

Buổi tối tới, thì mọi người từ những nơi khác dần tụ họp lại Phòng 105.

Ở đó, gần lối vào, là Bộ Đồ Bảo Hộ to khủng bố.

Chúng tôi phải làm gì với thứ này chứ?

Đã ba ngày kể từ khi chúng tôi nhận được nó rồi.

Chúng tôi cứ lờ Bộ Đồ Bảo Hộ đi trong ba ngày.

Bộ đồ to cỡ người lớn cứ như thể muốn nói, “Làm gì đó với tao đi”, nhưng mọi người giả vờ không nhìn thấy nó.

Mỗi khi ai đó va phải bộ đồ, cả nhóm đều nhăn mặt.

Chúng tôi không thể tiếp tục tránh né vấn đề Bộ Đồ Bảo Hộ được.

Đao kiếm không thể xuyên thủng. Kháng được cả Lửa và Nước!

Bộ đồ đó không chỉ đơn thuần là công cụ trốn thoát; nó là một áo giáp cực mạnh.

Chúng tôi không thể né tránh nó mãi được

Thế là chúng tôi bỏ nó gần cửa vào, để chúng tôi không quên.

“Mọi người, chú ý đây!”

Vào ngày thứ ba khi nhận được bộ đồ, Ahri cuối cùng cũng lên tiếng trước.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Tfnc cuối cùng cũng đuổi kịp trans hóng quá
Xem thêm
Để ai yếu kháng vật lý mặc xong vào phòng Nguyền Rủa có được giữ lại bộ giáp không ta?
Xem thêm
Nó về cơ bản vẫn là vật phẩm như viên thuốc và bút của harin nên đc á
Xem thêm