• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 184: Lời Cầu Nguyện Cho Miro (3)

4 Bình luận - Độ dài: 2,551 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Ngày: 92

Vị trí hiện tại: Tầng 2, Địa Ngục Của Miro

Lời khuyên Hiền triết: 2

We wish you a merry Christmas

Tôi di chuyển đến nơi mà Cửa Sổ Trò Chuyện đã chỉ dẫn, vừa nghe bài hát mừng Giáng sinh không ngừng làm nhột bên tai.

Sau khi đi xung quanh chưa đầy 5 phút, tôi đã có thể chắc chắn. Nơi này là một trường nội trú. 

Một ngôi trường nội trú ở Anh hoặc Mỹ từ khá lâu rồi.

--- Cạch!

Khi tôi bước vào một căn phòng giống như phòng giáo vụ ngày nay, ông và Ahri đã ở đó.

“Ồ! Đến rồi à. Cứ tưởng lạc đường rồi chứ.”

“Cháu đến hơi muộn một chút vì cháu có xem xét đây đó. Đi một lúc thì những thông tin Khách Sạn đã cài vào cũng dần hiện ra.”

“Ừ. Đây, sao không chào chị gái cháu đi.”

“...”

“...”

Cả tôi và Ahri đều không cười.

Thật phi lý làm sao, tôi và Ahri lại được thiết lập là chị em sinh đôi.

“... Thật lòng mà nói, chúng ta không giống nhau lắm đâu.”

“Ngốc à? Chúng ta có phải cặp song sinh cùng giới tính đâu, mà là chị em trai sinh đôi mà. Là sinh đôi khác trứng nên về mặt khoa học mà nói, chúng ta không giống nhau hơn mức tương đồng của anh chị em bình thường mới là bình thường.”

Không phải chỉ ở mức độ đó.

Mà thật lòng thì cảm giác như chúng tôi còn khác cả chủng tộc nữa.

Ngoại hình của Arhi có một nét khá siêu thực nên khó mà khẳng định chắc chắn được, nhưng có cảm giác như là sự pha trộn giữa huyết thống phương Tây và phương Đông vậy.

Mình thì đương nhiên là không phải rồi.

Tôi đành chấp nhận.

Đằng nào cũng là Khách Sạn mà.

Ở nơi này thì phải làm quen với những điều dị thường thôi.

“Mọi người nghĩ trường học này ở đâu? Theo bầu không khí thì có vẻ là ở Mỹ hoặc Anh -”

“Thời đại có lẽ là đầu những năm 1980, tên trường là Eastwood High School. Là ở Mỹ. Nhân tiện, chắc giờ anh cũng đã nhớ ra rồi, nhưng chúng ta là học sinh lớp 10 mới chuyển đến, nên hãy ghi nhớ nhé.”

Tôi cũng đang dần nhớ ra thiết lập chung, và khi nghe tên trường hay quốc gia thì tôi đã hiểu ngay.

Nhưng mà thời gian... thông tin đó không phải là ký ức mà Khách Sạn đã cài vào.

“Em biết trường này sao?”

Ahri tự tin gật đầu.

“Là trường cấp ba mà Miro đã theo học, nhưng hệ thống giáo dục ở đây không phải là hệ 6-3-3 như ở Hàn Quốc (6 năm tiểu học, 3 năm trung học cơ sở, 3 năm trung học phổ thông), mà là hệ 5-3-4. Nên nếu tính theo tiêu chuẩn Hàn thì chúng ta giống học sinh lớp 9 hơn là học sinh lớp 10.”

“Xem ra em biết nhiều thứ nhỉ.”

Vẻ mặt của Ahri đột nhiên trở nên có chút buồn.

“Em đã từng rất tò mò rốt cuộc Miro là người như thế nào trên Trái Đất? Em đã tìm hiểu khá lâu. Trong khoảng thời gian này, Miro đã trải qua một chuyện vô cùng bi thảm và đáng sợ ở ngôi trường này. Bà ấy đã được Cục Quản Trị giải cứu ngay sau đó và trở thành đặc vụ khi còn trẻ.”

Thời điểm hiện tại trùng với thời điểm một chuyện vô cùng bi thảm và đáng sợ đã xảy ra khi Miro còn đi học.

Nghe vậy, tôi dần hiểu rõ hơn về bản chất thật sự của ‘địa ngục’ này.

“Chúng ta sống lại ở thời điểm đáng sợ nhất trong cuộc đời Miro không thể nào là một sự trùng hợp được, đúng không?”

“...”

Đây chắc chắn là thời điểm Miro lần đầu tiên trải qua Thảm Họa Hỗn Loạn.

Dù đã chứng kiến đủ loại cảnh tượng kinh hoàng trong lúc làm việc ở Cục Quản Trị sau này,, nhưng có lẽ không gì có thể so sánh được với cú sốc đầu đời.

Bản chất của địa ngục này chính là việc lặp đi lặp lại khoảnh khắc đau khổ nhất trong cuộc đời của một người.

Người đứng sau chuyện này là ai?

Ai lại tạo ra một nơi đau khổ và tra tấn người khác tàn nhẫn như vậy?

Tôi thở dài một hơi rồi quay trở lại thực tại.

“Em nói em đã lần lại quá khứ của Miro,  vậy em có nhớ cô ấy đã trải qua ‘tai nạn gì’ không?” 

Ahri nở một nụ cười cay đắng.

“Đương nhiên là em đã từng biết rồi. Đã từng biết.”

Quả nhiên, Khách Sạn đã cố tình xóa phần ký ức có liên quan đến chuyện đã xảy ra rới Miro của Ahri.

Không ngạc nhiên chút nào.

Không đời nào bọn họ lại cho phép chúng tôi vào đây mà đã biết trước đáp án.

“Dù sao thì, nếu đây là thời thơ ấu của Miro thì cũng có ưu điểm. Ít nhất chúng ta cũng không phải lo lắng Miro sẽ nổi điên với những Di Sản đã nhận được ở Khách Sạn.”

“Nổi điên á? Việc chúng ta phải làm là cứu Miro, chứ không phải là tiêu diệt bà ấy.”

“Là nhiệm vụ giải cứu thật, nhưng theo những gì đã nghe từ trước đến giờ, người mà chúng ta phải cứu lại có vẻ là người nguy hiểm nhất ở đây.”

“Với lại, có vẻ anh vẫn chưa nhận ra, Miro không phải là người duy nhất không có Di Sản đâu.” 

Nghe vậy, tôi định triệu hồi Grimorie thì nhận ra không có gì xuất hiện cả.

Có vẻ sợi dây kết nối giữa tôi với Grimorie đã bị cắt đứt.

Giống như những căn phòng đã phong ấn Di Sản, có vẻ nơi này cũng hạn chế việc sử dụng chúng.

Giống như bọn họ muốn chúng tôi chỉ dựa vào mỗi Phước Lành của mình.

May mắn thay, hình xăm đôi cánh hay cây bút của tôi vẫn còn nguyên.

Ông đập mạnh vào bàn.

“Trước mắt cứ di chuyển đã. Hai cháu phải đi học vào buổi chiều, đúng không? Nếu có thể thì vừa tìm Miro, vừa lục soát trường học luôn. Chỉ là đừng có gắng sức quá - với sức lực của một học sinh, hai cháu không muốn bị bảo vệ bắt được đâu. Ta sẽ đảm nhiệm việc điều tra khó khăn hơn.”

Giáo viên chắc chắn sẽ được tự do đi lại hơn học sinh.

Sau khi chia nhiệm vụ cho nhau, chúng tôi rời phòng giáo vụ.

Trong lúc đi dọc hành lang cùng Ahri, tôi không thể chịu nổi nữa nên đã hỏi.

“Anh vẫn thấy có một điểm kỳ lạ.”

“Gì vậy?”

“Trường học này, em nói bối cảnh là những năm 1980 đúng không?”

“Ừ. Em không nhớ chính xác là năm nào. Chắc đó cũng là một chi tiết khác đã bị Khách Sạn xóa đi rồi.”

“Là thời thơ ấu của mẹ em đúng không? Vậy làm sao có thể là những năm 1980 được khi mà mẹ em lớn tuổi hơn em? Không chỉ đơn thuần là trường học này kỳ lạ, mà cả bữa tiệc đầu tiên mà em đã nhắc đến, hay những lời em đã nói ở Perfect Life... lúc nào cũng có cảm giác ‘thời gian’ có gì đó kỳ lạ.”

Thay vì trả lời, Ahri chỉ mỉm cười.

“... Có nhớ trước khi chúng ta vào Phòng Cửa Ngõ không? Chúng ta đã hứa rồi mà? Không giấu giếm chuyện gì với nhau nữa -”

“Phần này em có thể nói chắc chắn. Thứ nhất, đây không phải là bí mật cá nhân của em. Thứ hai, ít nhất ở Khách Sạn này, anh không cần phải lo lắng về chuyện đó. Thứ ba, khi anh ra ngoài thì sẽ tự nhiên biết được đáp án thôi.”

Ahri tiến về phía trước, rõ ràng không có ý định nói thêm.

Chiều hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi vào Khách sạn, tôi đã gặp được Miro.

***

“Trong cuộc Chiến tranh Cách mạng, Liên minh Iroquois đã phải đối mặt với nguy cơ chia rẽ nội bộ lớn nhất kể từ khi thành lập...”

“Liên minh 6 bộ lạc đã tan ra, từng bộ lạc đi theo con đường riêng của mình...”

... Đầu óc tôi mơ hồ.

Nếu là Toán hay Khoa học thì có lẽ tôi còn tập trung được, nhưng phải nghe những thông tin khó hiểu về các bộ lạc thổ dân da đỏ trong cuộc Chiến tranh Cách mạng Mỹ khiến tâm trí tôi tự động trở nên mù mịt.

--- Cạch!

Một tiếng động phát ra kéo sự tập trung của tôi về lại hiện tại.

“Thưa cô! Chúng ta nghỉ một lát đi ạ.”

Bây giờ không phải là giờ giải lao.

Chúng tôi đang trong giờ học. Nhưng cô gái vừa trắng trợn đòi nghỉ ngơi dường như hoàn toàn không quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt đó. Thậm chí các học sinh còn bắt đầu đồ ăn vặt ra mà không đợi câu trả lời của giáo viên.

“Ơ, ừm! Bài giảng có hơi chán à? Lẽ ra cô nên làm nó thú vị hơn nhỉ. Miro, em thấy chủ đề nào thú vị?”

“Hãy ăn sandwich đi ạ.”

“Được thôi!”

‘Được thôi’ là sao?

Đây không phải là lớp học à?

Quyền uy của giáo viên đã sụp đổ ngay trước mặt mình!

Một học sinh tự ý ngắt ngang buổi học và bắt đầu ăn vặt, vậy mà giáo viên lại khuyến khích.

Nhìn cảnh tượng điên rồ này diễn ra, linh hồn Nho giáo trong tôi bắt đầu bùng nổ giận dữ.

Dù vậy, Miro đã bắt đầu tập hợp các học sinh bằng một cái vẫy tay, giống như ong chúa dẫn đầu đàn ong của mình.

“Hừm. Thomas, cậu cũng muốn ăn sandwich à?”

“Vâng! Tớ muốn ăn!”

“Trồng cây chuối 30 giây, tớ sẽ cho một miếng.”

Một cậu bé tóc vàng ngay lập tức trồng cây chuối, cố giữ thăng bằng để được ăn một miếng sandwich thừa của Miro.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, tôi không thể chịu nổi nữa.

Han Kain: Mẹ em thật đáng nể.

Kim Ahri: Trẻ con Mỹ vốn như vậy.

Han Kain: Đừng biến trẻ con Mỹ thành những kẻ điên rồ như vậy chứ.

Kim Mooksung: Tiết kiệm chữ!

Cả tôi lẫn Ahri đều không dám đứng ra ngăn cản cảnh tượng này, và cũng không tìm được cơ hội nào để xen vào.

Quan trọng hơn, cũng quá mạo hiểm để xen vào, vì có thể chúng tôi cũng sẽ bị cuốn vào Thảm Họa Hỗn Loạn!

Xét theo một phương diện nhất đinh thì đây không khác gì một dạng ô nhiễm tinh thần cả.

Khi tiết học tiếp theo bắt đầu, những chuyện còn ‘tự do phóng khoáng’ hơn bắt đầu xảy ra.

 --- Bụp!

“Hahaha! Knuckleball đây!”

“Headshot~! Tuyệt vời!”

“Miro! Đây, ở đây!”

“Bóng lăn đi rồi~!”

Tiếng ném tuyết ồn ào vọng vào từ ngoài cửa sổ.

Hơn 20 đứa trẻ đang lăn lộn trên tuyết, và Miro thì một mình như thể bị một vận động viên ném bóng chuyện nghiệp nhập hồn, đã hạ gục từng đứa một.

Thật là một cảnh tượng hạnh phúc - nếu bỏ qua việc bây giờ đang là tiết học Toán.

Tất nhiên, có vẻ không có vấn đề gì lớn.

Vì giáo viên cũng đang ném tuyết ở ngoài.

Những người còn lại trong lớp chỉ là những đứa trẻ bị ốm hoặc quá buồn ngủ, và tôi với Ahri.

“... Có vẻ Miro đã có một thời học sinh vui vẻ nhỉ.”

“Miro dễ thương lắm phải không?”

Ahri, người nhìn phiên bản quá khứ của mẹ mình bằng ánh mắt trìu mến, khiến tôi thấy thật cạn lời.

“Không phải là một học sinh vô lễ vô phép à?”

“Bà ấy là học sinh cấp hai mà. Đó vốn dĩ là lứa tuổi trẻ con thường bồng bột. Với lại cũng không làm gì xấu cả. Bà ấy chỉ thích chơi đùa thôi.”

--- Vút! Bụp! Rầm!

Một quả cầu tuyết bay vào từ ngoài cửa sổ và đập thẳng vào đầu tôi.

“...”

“Ừm... vui mà, nhỉ?”

Kim Mooksung: Ahri, cháu ra ngoài một lát được không?

Đột nhiên ông gọi riêng Ahri ra ngoài. Chẳng lẽ đã tìm thấy dấu vết gì đó bất thường?

Ahri, người đang lúng túng khi thấy tôi bị quả cầu tuyết đập trúng, vội vã ra ngoài.

 --- Vút! Bụp!

Cái thứ hai sao?

Không phải là ngẫu nhiên, đúng chứ?

“Rốt cuộc là ai hả? Tôi không định ra ngoài rồi mà -”

“Cậu thật sự không ra sao?”

Khi quay về phía cửa sổ, tôi nhìn thấy một cô gái tựa như một nàng tiên tuyết đang mỉm cười nhìn tôi từ bên kia cửa sổ.

“...”

“Sao cậu lại không ra ngoài? Cùng chơi đi! Nếu cậu cứ ở đó, tớ sẽ tiếp tục ném tuyết đó!”

“Tôi đã nói là tôi ở đây thôi mà...”

“Cùng nhau chơi mới vui chứ. Thôi mà~ ra đây đi~ đi mà~!”

Cảm thấy mệt mỏi, tôi quay lại nhìn về phía lớp học. Tôi không muốn ra ngoài, và tôi chắc chắn cũng không muốn học lại kiến thức cấp hai.

“... Cậu không nghe lời tớ nhỉ.”

…?

“Look into my eyes.”

Tâm trí tôi bỗng nhẹ bẫng, như thể đang lơ lửng như trong mơ.

Tôi bất giác quay đầu lại, nhìn vào tia sáng trong mắt cô ấy.

Đôi mắt đó. Vừa giống lại vừa khác với đôi mắt của Ahri.

Sâu thẳm, vô tận, như một vòng xoáy.

Cô ấy đã được ban Phước Lành ngay từ khi mới sinh ra.

“You are my friend. My friends should follow me.”

Tại sao mình lại cứ hành động theo ý mình vậy nhỉ?

Là sự cảnh giác hợp lý sao?

Hay là nỗi sợ hãi bản năng trước kẻ săn mồi?

Bạn bè phải luôn ở bên nhau chứ.

Mình là bạn của Miro nên đi theo Miro là điều đương nhiên mà.

Vốn dĩ phải như vậy.

“You'll have a good time with me.”

À! Giờ đầu óc mình đã tỉnh táo rồi.

Đi theo Miro thì sẽ vui biết bao chứ?

Ra ngoài thôi.

Chơi ném tuyết nào.

Sự khó chịu đã lấp đầy tâm trí tôi lúc nãy đã biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là một cảm giác mãn nguyện.

Với tâm trạng vui vẻ, tôi đứng dậy và bắt đầu đi về phía cửa-

--- Xoẹt!

“Áaaaaaaaaaa!”

“Đừng có giở trò với tôi! Cô nghĩ tôi sẽ bị lừa bởi mấy trò vặt vãnh này à?”

Tôi dùng bút rạch vào mắt Miro rồi chạy ào ra ngoài hành lang.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Ác đạn, trans điêu vl, bảo 20 chap mà có 9 chap thui 😭
Xem thêm
PHÓ THỚT
Phần của t chưa xong :^)
Xem thêm
@RedQueen: hehe trans bom sớm nhen, mãi iu =)))))
Xem thêm
rạch vào mắt luôn chứ :))
Xem thêm