Chương 101-200
Chương 157: Phòng 201, Phòng Nguyền Rủa – ‘The Cube’ (6)
5 Bình luận - Độ dài: 3,201 từ - Cập nhật:
Han Kain
“Thôi nào! Uống một ly đi! Cạn ~!”
“...”
Tôi nâng ly và reo hò để khiến bầu không khí bớt căng thẳng, nhưng không mấy người hưởng ứng.
Chị Eunsol có đang cố hết sức để ủng hộ tôi, nhưng chuyện đó cũng có giới hạn.
Những đồng đội của tôi trở về sau lần thử đầu tiên của Phòng 201, đều đang trong trạng thái chếnh choáng.
Vì mọi người đều đã bị loại ở những thời điểm khác nhau, nên lí do họ kiệt sức là khác nhau, nhưng suy cho cùng thì cũng đơn giản.
Là bởi kẻ thù quá mạnh. Vô cùng, vô cùng mạnh.
Anh Jinchul, người đã chết sau khi bị con gorilla đấm, có vẻ chỉ nghĩ về nó thôi cũng sợ rồi.
Cô gái chui ra từ trong gương đó, tôi nghi là Địch Thủ, cũng mạnh không tưởng, mà tôi chỉ nghe từ lời tường thuật lại của mọi người.
Cô ta coi đạn của chúng tôi ngang với đạn nhựa BB, và kể cả chiếc vòng tay lẫn Cổ Huyết cũng chỉ có tác dụng câu giờ.
Kể cả Ngôi Sao cũng chưa chắc đã có thể thành công.
Nghe mọi người chia sẻ câu chuyện của họ, tôi đi đến một kết luận.
“Rõ ràng là khác hẳn so với tầng 1. Thông số yêu cầu đã tăng đáng kể.”
Ahri đồng ý và đáp lời
“Giờ em nghĩ thì tầng 1 có vẻ được thiết kế sao cho nó có thể được phá giải mà không cần tới Di Sản. Cảm giác như nó được thiết kế để chúng ta có thể phá giải nó chỉ bằng Phước Lành nếu chúng ta đủ thông minh. Nhưng tầng 2 thì...”
“Nó được thiết kế với giả định rằng chúng ta đã có nhiều Di Sản khác nhau rồi.”
“Chính xác. Nó cho rằng chúng ta đã có vài Di Sản, cường hóa Phước Lành nhiều lần, sở hữu các báu vật như Bộ Đồ Bảo Hộ, nên kẻ thù mạnh tới mức vô lí.”
Mọi người đều cảm nhận được độ khó tăng rõ rệt ngay khi chúng tôi tiến vào tầng 2.
Theo tự nhiên thì chúng tôi cũng nghĩ về một căn phòng khác mà có thể vào.
“Có vẻ chúng ta chỉ có thể vào những phòng khác trên tầng 2 sau khi hoàn thành một ‘sự kiện sửa chữa’, nhưng vẫn còn một phòng khác chúng ta có thể vào.. Chúng ta tiếp tục với Phòng 104, THPT Khách Sạn nhé?”
Nghe tôi nói, Ahri thở dài.
“Tới giờ thì anh cũng đoán được rồi mà phải không? Bản chất của Giáng Lâm. Mối nguy trong Phòng 104. Kể cả Con Cú cũng đã cảnh báo chúng ta. Giáng Lâm chắc là một phần của Đấng mà hắn đã tách ra, hoặc copy, rồi dán vào trong cơ thể của anh. Thế nên Di Sản cũng chỉ ngang với đồ chơi, nếu so với sức mạnh siêu thực của năng lực đó.”
“Thế nên là, vì một phần của Đấng đó, mà em nghĩ anh sẽ phản bội mọi người ngay khi vào Phòng 104 sao?”
“Anh tự nghĩ đi. Nếu anh phản bội mọi người thì anh sẽ làm gì ngay và luôn?”
Nếu mình phản bội mọi người thì mình sẽ làm gì à?
Câu trả lời tới ngay tức khắc.
“Anh sẽ dùng Giáng Lâm và giết tất cả mọi người sao?”
“Chính xác. Em thà phải chiến đấu với cô gái từ trong gương chui ra hơn là phải đấu với Thiên Tử.”
Và đó là kết thúc của cuộc đối thoại.
Suy nghĩ rằng có thể phải chiến đấu với Thiên Tử là đủ để khiến chúng tôi coi Phòng 104 không khác gì một bãi thải hạt nhân.
Sau khi cân nhắc kĩ, tôi quyết định hỏi Lời Khuyên.
Ngài nghĩ sao nếu chúng tôi quay lại Phòng 104?
Câu hỏi này sẽ tiêu tốn cả 3 lời khuyên còn lại. Ngươi có muốn tiếp tục không?
Tôi giật mình và lập tức lùi lại.
Đó là chuyện tương tự với lúc còn trong Phòng Cửa Ngõ.
Chúng tôi cứ thế mà bỏ Phòng 104 ở đó sao?
Tôi có một suy nghĩ vu vơ.
Tình huống mà mọi người đang sợ - là lúc tôi kích hoạt Giáng Lâm và giết sạch mọi người trong một giây, ngay khi vào Phòng 104.
Tôi nghĩ rằng, tình huống đó không phải là thứ Khách Sạn mong muốn.
Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là suy đoán hoặc sự tin tưởng của tôi nghĩ vậy. Khách Sạn là một nơi không thể hiểu rõ được.
- Két!
Giữa cuộc trò chuyện, Songee đứng dậy khỏi bàn ăn và mang theo một đĩa sandwich.
Em ấy chắc là đưa đồ ăn cho Elena.
Câu chuyện cũng tự nhiên mà chuyển chủ đề hướng về phía Elena.
“Mọi người cũng quay lại được phần nào rồi, nhưng Elena thì vẫn đặc biệt tệ. Em ấy bị sốc tới mức không thể nói nên lời.”
Chị Eunsol vẫn rất lo.
“Lạ thật. Chúng ta đã trải qua rất nhiều những trải nghiệm đáng sợ trong Khách Sạn rồi mà phải không? Ở thế giới bên ngoài thì những chuyện đó sẽ khiến chúng ta bị PTSD cả đời dù chỉ trải qua đúng một lần đi nữa. Nhưng chúng ta vẫn chịu được những di chứng.”
“Cảm giác là Khách Sạn vẫn điều trị cho chúng ta, cả về thể xác lẫn tổn thương tinh thần.”
“Thế tại sao lần này Elena lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng tới vậy?”
Tôi nghe và cũng thấy tò mò.
Nếu mọi người đều phát điên như Elena, chúng tôi chắc cũng sẽ chìm trong đau khổ nếu nghĩ tới chuyện không nhận được trị liệu kể từ tầng 2 đổ đi.
Nhưng mọi người đều không có vẻ tệ như thế.
Có một kĩ năng trong những lúc thế này.
Lời Khuyên: 3 → 2
Tại sao Elena lại không được chữa trị?
Trị liệu sẽ được tiến hành vào tối nay, vì quan tâm tới các ngươi.
Lời Khuyên đó ngắn gọn nhưng có tác dụng trấn an.
“Em đã sử dụng Lời Khuyên và nhận được phản hồi rồi. Họ sẽ chữa trị cho chúng ta vào tối nay vì họ đang tử tế.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
...Có gì đó rất lạ. Chính xác nó nói “vì quan tâm tử tế” là có ý gì?
Trong khi tôi còn đang băn khoăn, chị Eunsol đã chuyển sang chủ đề kế tiếp.
“Cứ nói những gì xuất hiện trong đầu trước tiên đi nhé. Với chị thì là Elizabeth.”
Ngay khi cụm từ “Elizabeth” xuất hiện, mọi người đều phản ứng mạnh mẽ.
“Ngay khi chúng ta vào phòng, thì nên lấy súng và bẻ gãy chân tay của cô ta.”
Tôi thoáng bị sốc bởi gợi ý cực đoan của Ahri.
“Trước khi bẻ chân tay của cô ta, thì cần phải moi thông tin đã. Phải bẻ gãy ngón tay của cô ta trước.”
Có cả một ông già cũng đang công khai đưa ra kế hoạch tra tấn đây này.
“Phải tìm ra những gì có thể, rồi quẳng cô ta cho lũ quái vật.”
Kể cả anh Jinchul, người vẫn thường tỏ ra hòa nhã, lại đang có những suy nghĩ man rợ như vậy.
Tôi đã nghe đủ để hiểu.
Elizabeth đột nhiên phản bội họ, rồi mọi người bị quẳng tới trước mặt một con King Kong mạnh điên khùng, và tổ đội đã chịu không ít thương tổn.
Thảo nào họ cay tới vậy.
Tôi cũng chẳng có gì để nói, vì tôi nghĩ rằng cũng phải tra tấn cô ta để tìm ra thông tin gì đó.
Thế nhưng, tôi cũng cảm giác rằng lần thử tiếp theo sẽ là một cú sốc lớn với Elizabeth.
Làm sao mà một nhóm người đầy căm hận lại xuất hiện trước mặt cô ta, trong khi cô ta còn chưa làm gì chứ!
Chị Eunsol cẩn thận thêm ý kiến cá nhân vào, “Oliver có vẻ không phải là vấn đề chứ nhỉ? Suy cho cùng, thì Elizabeth là người nằng nặc muốn tiếp tục khám phá, và Oliver lại là người đầu tiên chết.”
Chủ đề tiếp theo được thảo luận là thứ quan trọng nhất: Trốn thoát.
Songee, là người đầu tiên tìm ra lối thoát, nói say sưa.
“Cửa sổ! Lối thoát là một cửa sổ. Em nhận ra nó trong khi đánh nhau với cô gái quái vật đó. Cô ta vẫn quan sát chúng ta qua cửa sổ đó từ lâu rồi.”
Kể cả Seungyub, người thường xuyên giữ im lặng và chỉ ăn đồ vặt trong những buổi họp, cũng tự tin nói.
“Haha! Đúng rồi ạ. Nhưng chị ơi, nếu chị chỉ nói ‘cửa sổ’ thì em chắc sẽ không hiểu đâu. Chúng ta vẫn nghĩ rằng không có cửa sổ trong biệt thự mà, phải không? Chị nói ‘gương’ không phải sẽ dễ hiểu hơn sao?”
“Thế à? Lúc đó chị không thể nghĩ ra được.”
Tổng hợp lại chuyện Songee phát hiện ra lối thoát, và câu chuyện trốn thoát thành công của Seungyub, thì chúng tôi kết luận rằng, “Vậy là, lối thoát đã được xác định sẽ như thế này, đúng chưa? Nếu chúng ta cứ đứng yên trong biệt thự mà không di chuyển, thì tới một lúc nào đó, một thông điệp ghi chữ ‘Move!’ sẽ xuất hiện trên một mặt gương rải rác khắp biệt thự, như kiểu ở cạnh bồn rửa hay trong tủ áo. Nếu chúng ta phá vỡ tấm gương có thông điệp đó, thì sẽ có lối dẫn ra ngoài.”
“Vâng.”
“Vâng ạ.”
Ông Mooksung xen vào, “Đừng quên phần quan trọng nhé. Sau cái gương đó là một con quỷ nhìn như vừa sinh ra từ địa ngục.”
Chị Eunsol nghiêng đầu.
“Nếu chúng ta không di chuyển mà cứ phá vỡ gương trong biệt thự đầu tiên, thì chúng ta có thể tìm thấy lối thoát không?”
Seungyub hơi nghi ngờ.
“Nếu là vậy thì ‘Vận May’ sẽ không bảo chúng ta tiếp tục tới biệt thự thứ bảy mà phải không ạ? Em không nghĩ là phá gương tại bất cứ đâu sẽ có tác dụng đâu ạ. Lối thoát có vẻ chỉ có ở một biệt thự cụ thể, và mọi người phải phá gương tại chính biệt thự đó mới trốn thoát được.”
“Chắc em nói đúng. Lối thoát chắc chỉ có ở vài biệt thự nhất định thôi. Thế nên, chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình phá tấm gương có ghi ‘Move!’ tại một biệt thự khác nhỉ?”
Có vẻ là một chủ đề mới đã được nêu lên. Không dễ để đi tới kết luận.
Trong những phòng cụ thể, phá một tấm gương có ghi “Move!” sẽ triệu hồi một cô gái ma quái, và sau lưng cô ta là lối thoát.
Thế nên, chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi phá một tấm gương “Move!” ở một vòng khác?
Trong khi mọi người thảo luận về lối thoát, thì chủ đề cũng tự nhiên chuyển tới “cô gái đó”.
Songee lẩm bẩm với một giọng gần như bỏ cuộc, “Cô ta là một con quái vật chính hiệu. Anh Kain còn không tưởng tượng được đâu.”
Ahri chủ động đồng ý, “Nếu đây là bên ngoài Khách Sạn, thì họ sẽ không cử chỉ vài đặc vụ để bắt một con quái vật cỡ đó đâu. Họ sẽ huy động trực thăng, chiến đấu cơ, và còn chuẩn bị cả tên lửa nữa.”
Có vẻ là con quái vật đó thuộc tầm cỡ phải huy động cả quân đội.
“Mọi người nghĩ rằng chúng ta thực sự không thể thắng sao?”
Vài người đã thấy con quái vật đó, nhưng chỉ Songee và Ahri mới có kinh nghiệm chiến đấu đáng kể với nó.
Sau khi suy nghĩ một lúc, họ trả lời, “Không phải là bất khả thi đâu ạ. Nói thật thì, tới lúc bọn em gặp cô ta thì toàn đội đã gần như tan rã rồi. Elena đã chết vì cái TV, Jinchul chết vì con gorilla, còn Songee và em thì cũng đã kiệt sức.”
“Nếu mình dồn toàn lực cùng với tất cả mọi người thì có thể xoay sở được không? Cho dù da của cô ta có phản được đạn, thì em nghĩ Ngôi Sao của Jinchul oppa có thể phá được nó. Và vì cô ta là một kẻ thù dạng người, nên Công Lý của chị Elena chắc chắn có thể được kích hoạt!”
Kẻ thù vô cùng mạnh, nhưng cô ta vẫn chỉ là con người. Chỉ cần bối cảnh là một con người xấu xa, thì Elena, người còn mạnh hơn cả anh Jinchul, có thể tham chiến.
Vì vậy, mọi người đều có vẻ có thêm chút tự tin.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện thì âm thanh quen thuộc của một con chim vang lên trong phòng.
- Piyoo! Piyo!
Nghe như là, “Mọi người không quên em chứ?”
Perro, có vẻ đầy bực dọc, lật đổ bát đĩa xung quanh nó rồi đậu lên vai Songee.
“Nó ở đâu vậy?” Ahri tò mò hỏi.
Songee có vẻ không chắc lắm.
“Chị cũng thử đọc tâm Perro nãy giờ rồi, nhưng hoàn toàn không hiểu gì hết. Perro như một đứa trẻ ba tuổi thôi, nên cũng hơi khó để hiểu em ấy đang nghĩ gì. Tất cả những gì chị biết là em ấy ở một nơi vô cùng chật chội màu trắng.”
“Một nơi vô cùng chật chội màu trắng à...?”
Nghe vậy, tôi bắt đầu có một ý tưởng.
“Chắc nó ở đâu đó gần anh thì sao? Kiểu bị kẹt trong một ống nghiệm như anh vậy ấy?”
“Thế thì anh ở đâu?”
Tôi chẳng biết nói gì và ngậm miệng lại. Đơn giản là tôi chẳng biết.
Giải phong ấn.
Tới giờ thì chúng tôi vẫn chưa có tiến độ gì với vấn đề này.
“Em có dùng được Giáng Lâm trước khi thông báo ‘Phong Ấn’ hiện ra không, ngay khi bắt đầu ấy, hoặc là nhập xác một nghiên cứu viên nào đó để trốn thoát thì sao?” anh Jinchul hỏi với giọng hơi bất lực.
“Em không thể triệu hồi Quỷ thư. Giáng Lâm nhiều khả năng cũng không thể dùng được ạ.”
“Dùng Lời Khuyên thử xem.”
Vì tôi còn hai lượt nên cũng đáng để kiểm tra.
Lời Khuyên: 2 → 1
Tôi có thể dùng Giáng Lâm để trốn thoát không?
Kiến Nguyệt Vọng Chỉ
Lại nữa rồi.
Tôi cười khổ trước lời khuyên đó.
“Thế này nghĩa là sao? Nhìn thấy được ngón tay nhưng không nhìn thấy được mặt trăng? Nó là thành ngữ hay gì à?”
Anh Jinchul có vẻ bối rối, trước khi ông Mooksung tự hào giải thích, “Ha! Đấy là lí do không nên dây dưa với lũ ngu dốt đấy. Vấn đề là bọn trẻ ngày nay làm sao mà được giáo dục đủ tử tế để hiểu về Hán tự chứ?”
“Thôi thôi, cháu biết là ông đang khoe khoang rồi. Thế nó có nghĩa là gì ạ?”
“Đó là một thành ngữ chỉ trích việc tập trung vào một phần thay vì tổng thể. Cứ như thể đang nhìn vào ngón tay đang hướng về mặt trăng, mà quên đi bản thân mặt trăng ấy.”
Không nhìn ra cốt lõi, mà chỉ tập trung vào một phần.
Ngay sau khi nghe được giải thích, tôi lập tức hiểu ra ý nghĩa của lời khuyên.
Đó là một chuyện tôi đã nghi từ trước khi sử dụng lời khuyên, nhưng giờ nó đã xác nhận nghi ngờ của tôi.
“Mục đích của phong ấn là gì? Nó là để nhắm tới những tổ đội dựa quá nhiều vào một người cụ thể, hoặc một sức mạnh cụ thể. Nếu cố tình phá phong ấn bằng cách, ‘Ta sẽ hành động trước khi thông báo hiện lên’, hoặc là ‘Ta sẽ sử dụng một năng lực mạnh hơn nữa như Giáng Lâm’ sẽ chỉ tương đương với tập trung vào tiểu tiết, thay vì cái nhìn tổng quát. Đó là ý nghĩa của lời khuyên ạ.”
“Con Cú của em hơi quá đáng rồi đó, nó cứ làm mọi chuyện rối mù lên, trong khi nói ‘không’ là đủ rồi.”
Bàn ăn có một thoáng im lặng.
Chị Eunsol mang chủ đề quay lại thứ mọi người vẫn luôn muốn tìm hiểu – trốn thoát.
“Được rồi! Giờ cứ tập trung vào việc trốn thoát thôi. Đằng nào thì, nếu chúng ta có một lối thoát ổn định và cứ thử ba bốn lần, thì kiểu gì cũng có đột phá.”
“Mình đã xác nhận được phương pháp trốn thoát rồi đúng không ạ? Nếu dựa vào Vận May để di chuyển thì tới một lúc nào đó sẽ tới một biệt thự mà có thể trốn thoát. Trong biệt thự đó, nếu mình đợi thì sẽ có một tin nhắn ghi ‘Move!’ xuất hiện trên một tấm gương, và sau tấm gương đó là một con quỷ. Nếu chúng ta nhảy qua tấm gương sau khi con quỷ xuất hiện thì có thể trốn thoát.”
“Có vẻ chuẩn rồi đó. Thật tình, vấn đề lớn nhất của cách này vẫn là con quỷ đó”
“Một con quỷ đợi ngay sau lối thoát. Cô ta là gì, một kẻ gác cổng à? Có vẻ chúng ta kiểu gì cũng phải chiến đấu với con quỷ đó thôi.” Ông Mooksung cằn nhằn.
“Cô ta có phải Địch Thủ không ạ? Kiểu gì chúng ta cũng phải giết cô ta thôi. Sao không để mọi người chiến đấu rồi Seungyub hay chị Eunsol lặng lẽ trốn đi nhỉ?”
Tốt nhất vẫn là những người mạnh hơn chiến đấu với con quỷ, trong khi những người có ít năng lực chiến đấu hơn sẽ tập trung vào việc trốn thoát.
Chị Eunsol gật đầu và nhấn mạnh một chuyện, “Đừng quên là phải cho Elizabeth biết tay đấy. Cũng chẳng phải là mọi người quên mặt cô ta hay gì đâu nhỉ.”
Tôi thấy hơi tội nghiệp cho Elizabeth, người sẽ phải đối mặt với một tổ đội Khách Sạn đầy thù hận với cô ta, trong khi còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Chúng tôi chốt lại buổi họp tối sau khi lần thử đầu tiên kết thúc như vậy. Chúng tôi quyết định thảo luận những phương án cụ thể hơn vào sáng hôm sau.
Giờ tới lúc kiểm tra Elena rồi.
Tôi nhớ lại đáp án tôi nhận được khi nãy, khi tôi hỏi Lời Khuyên cho Elena.
Trị liệu sẽ được tiến hành vào tối nay, vì quan tâm tới các ngươi.
Tôi có nghĩ về nó lần nữa thì câu trả lời vẫn cảm giác rất lạ.


5 Bình luận