Chương 101-200
Chương 152: Phòng 201, Phòng Nguyền Rủa – “□□□ □□□□” (1)
4 Bình luận - Độ dài: 2,757 từ - Cập nhật:
Kim Ahri
“Đội Trưởng Elizabeth, chúng tôi đã có mặt tại Dinh Thự Hestbert.”
“Hmmm. Mọi người đang bảo tôi là nơi này đã có thương vong lên tới ba chữ số rồi sao?”
“Cứ đà này thì sang năm con số sẽ lên tới 4 chữ số đấy ạ.”
“Đó là lí do chúng ta ở đây – để ngăn chặn việc đó. Vào thôi.”
- Rầm!
“Âm thanh gì vậy?”
“Đội Trưởng Elizabeth! Cửa đã bị khóa rồi!”
“Anh đang nói gì vậy? Liên lạc tổng hành dinh ngay!”
“Chuyện gì thế này? Tín hiệu mất rồi!”
- Bzzzzt!
Sau khi tiến vào Dinh Thự Hestbert, một âm thanh giật lên trong đầu tôi, và tôi tỉnh lại.
Những người khác cũng bắt đầu tỉnh lại, bối rối nhìn quanh.
Tôi có thể thấy mọi người trừ Kain.
Quả nhiên, Kain là người đầu tiên bị phong ấn.
Một luồng thông tin chóng mặt bắt đầu chảy vào não tôi trong thời gian thực.
Các đồng đội của tôi đều ở đây như mọi khi, nhưng có hai khuôn mặt xa lạ.
Bảy người chúng tôi bắt đầu cọ quậy thì hai NPC kinh ngạc nhìn chúng tôi.
“Mọi người làm sao vậy? Có ổn không đó?”
Người này tên là ... Oliver. Một đặc vụ.
“Những sự kiện kì lạ của dinh thự này đã bắt đầu rồi sao? Tôi chưa cảm thấy gì cả.”
Người phụ nữ này là... Elizabeth. Cô ta cũng là một đặc vụ và là đội trưởng.
Tôi phải xử lí tình hình trước.
“Tôi đột nhiên nghe thấy một tín hiệu to trong đầu. Có vẻ nó đã ảnh hưởng tới những người gần lối vào nhất.”
“Vậy hả? Đặc vụ Ahri, cô có ổn không?”
“Tôi ổn, Oliver. Elizabeth, cho chúng tôi một chút để lấy hơi đã.”
“OK. Ở đây có nhiều ghế lắm, cứ nghỉ một lát đi.”
Sau một thời gian ngắn, đồng đội của chúng tôi cũng dần tỉnh lại. Chúng tôi quyết định dùng cửa sổ chat vì có hai người lạ ở đây.
Lee Eunsol: Đống quần áo này là sao?
Kim Mooksung: Trang bị chống đạn và chống dao.
Park Seungyub: Đây có phải súng thật không ạ?
Cha Jinchul: Chúng ta đang đóng vai đặc vụ à?
Kim Mooksung: Chú ý! Trong tình huống này, tất cả đều là Đặc Vụ của Cục Quản Trị.
Kim Ahri: Đang có những hiện tượng lạ xảy ra ở dinh thự này. Đã có nhiều thương vong. Chúng ta ở đây để giải quyết chuyện đó.
Đồng đội tôi đang theo kịp rồi.
Buồn cười là, chúng tôi phải đóng vai đặc vụ Cục Quản Trị trong tình huống này.
Người có thẩm quyền cao nhất là Đội trưởng Elizabeth.
Một chi tiết không may là chúng tôi đã ở trong dinh thự rồi. Nếu chúng tôi tỉnh lại sớm hơn thì đã có thể thiết kế một “lối thoát” bằng cách cho ít nhất là một người ở lại trong ô tô bên ngoài. Nhưng để phòng ngừa những trò vặt đó thì chúng tôi chỉ tỉnh lại sau khi vào biệt thự, và cánh cửa đã khóa chặt sau lưng.
Sau khi thấy chúng tôi tỉnh lại, Elizabeth và Oliver lại gần. Mọi chuyện sẽ thoải mái hơn nếu không có những NPC này.
Tại sao họ lại ở đây.
Phải có một lí do. Cửa sổ chat lại rung lên.
Kim Mooksung: Ahri, kéo dài thời gian thêm chút.
Kim Ahri: ?
Kim Mooksung: Nhìn mặt Seungyub kìa.
Tôi quay lại nhìn và thấy Seungyub đang kiểm tra nòng súng ở cự li rất gần với vẻ mặt thích thú.
Đầu tôi bắt đầu đau.
Mooksung vẫn kiên quyết muốn huấn luyện cách dùng súng cơ bản cho Seungyub và Songee.
Tại sao Khách Sạn lại cho hai đứa nhóc này súng trường chiến đấu chứ?
Không ổn rồi.
Trong vài Phòng Nguyền Rủa tôi đã trải nghiệm trước giờ, tôi biết Khách Sạn sẽ không cung cấp những trang bị hào nhoáng như “súng trường chiến đấu” hay “áo chống đạn” mà không có lí do.
Tôi có cảm giác thử thách này sẽ phải chiến đấu không ngừng.
Tôi gợi ý cho Elizabeth và Oliver rằng chúng tôi sẽ tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài, câu được chút thời gian.
Sau khoảng 30 phút, chúng tôi khám phá trong khi tìm đường thoát. Chúng tôi cũng đã vẽ được bản đồ của biệt thự.
Dù cho nó có gọi là “biệt thự” thì nó cũng chỉ trông như căn nhà của một người khá giả hơn một chút thôi. Không giống căn biệt thứ lớn vô lí như Biệt Thự Kinh Hoàng, nơi mà khiến tôi tự hỏi nó có tồn tại được ở Hàn Quốc không, thì nơi này khiêm tốn hơn hẳn.
Nội thất gọn gàng, bên trong có bốn phòng.
Phòng Khách, thư phòng, và những nơi khác có một vẻ đẹp cổ kính.
Có một cửa trước và cửa sau, nhưng cả hai đều đã bị khóa.
Chúng tôi chẳng tìm ra thứ gì khác. Không có lối thoát. Những cánh cửa đều đã bị khóa chặt. Sức mạnh của Jinchul cũng không thể làm chúng suy suyển.
Radio cũng đã tạch rồi.
Chúng tôi kiểm tra xem liệu có thể phá cửa sổ để ra ngoài không, nhưng biệt thự này lại không có biệt thự.
Có vẻ nhóm 7 người chúng tôi, cùng 2 NPC, sẽ phải khám phá kĩ biệt thự này rồi.
Mình có nên câu thêm thời gian không?
Tôi nhìn về phía Mooksung.
Quả nhiên là ông ấy chỉ có thể dạy mấy người kia những thứ cơ bản như cò súng ở đâu, và không chĩa nòng súng về phía mọi người.
Vì không được huấn luyện bài bản nên còn lâu Seungyub, Songee hay Eunsol mới có thể sử dụng được một khẩu súng.
Jinchul, do đã phục vụ nghĩa vụ quân sự, thì không gặp vấn đề gì, và ngạc nhiên là Elena cũng theo kịp được.
Cô ấy dùng súng từ trước rồi à?
Hay là chỉ có thiên phú với mấy thứ này?
Ai biết được.
Tôi cần phải câu thêm thời gian, để giúp những người chưa thành thạo súng ống kia -
“Ugh!”
“Oliver, sao vậy?”
“Nhìn này!”
Nhìn theo ánh mắt kinh hãi của Oliver, tôi nhìn thấy một cái gương lớn, đặt ở chỗ phi tự nhiên trên tường.
Một tin nhắn ghi bằng máu đỏ rực xuất hiện.
Đi xuống.
Nội dung thông điệp rất rõ ràng.
Chúng tôi cần phải di chuyển ngay bây giờ.
Dựa trên những kiến thức trước đây của tôi đối với Khách Sạn, nếu chúng tôi không làm theo chỉ dẫn, “sự trừng phạt” sẽ tới rất sớm thôi.
Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Mooksung thở dài và dẫn đoàn đi xuống.
Nhưng nó không nói cửa trước hay cửa sau. Chỉ là “xuống”?
Có cách để đi xuống hả?
Elizabeth, người cũng đang nhìn quanh, tìm thấy gì đó.
“Mọi người , ở đây!”
Elizabeth đã tìm ra một cánh cửa mà tôi nghĩ rằng đó chỉ là lối vào phòng khác.
Đằng sau cánh cửa là cầu thang dẫn xuống dưới.
Cửa sổ chat nháy lên.
Kim Mooksung: Cảm giác chỉ dẫn của Khách Sạn rất có vấn đề. Có thật sự phải đi xuống không?
Kim Ahri: Ông có cách nào khác không? Chẳng có cách để ra khỏi biệt thự.
Lee Eunsol: Cứ tạm thời đi xuống đã vậy.
Sau khi đi xuống cầu thang, chúng tôi tìm ra một thứ, có vẻ là lối đi.
Có gì dưới này được cơ chứ?
Đồng đội tôi vẫn còn đang bối rối thì chúng tôi nghe thấy một tiếng rầm.
Âm thanh đó?
Là âm thanh chúng tôi mới nghe khi tiến vào biệt thự!
Jinchul ngay lập tức phản ứng.
“Chúng ta đã nghe thấy âm thanh này trước đây rồi, xong cửa đóng lại luôn!”
Jinchul nhanh chóng truy hồi bước đi, về với điểm xuất phát.
Hay ít nhất là anh ta đã định làm thế.
Sau một thoáng loay hoay thì Jinchul trở lại báo cáo với mọi người.
“Lối vào đã bị chặn. Chúng ta không thể quay lại nữa.”
Y như lúc chúng tôi bắt đầu tiến vào biệt thự và cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi, thì lúc này chúng tôi cũng bị kẹt lại trong lối đi ngầm.
Lối vào đã bị chặn lại sau lưng chúng tôi.
Một motip lặp lại đây.
Chẳng còn đường lui. Cách duy nhất để đi tiếp là về phía trước.
Nán lại trong lối đi ngầm cũng không phải ý tốt.
Chúng tôi ngần ngại đi tiếp tới lối ra – chỉ để bị choáng ngợp hoàn toàn.
***
“Cái gì...”
“Chúng ta đột nhiên quay ngược lại rồi đi lùi hả? Nhưng chúng ta vẫn đi thẳng mà?”
Sau khi di chuyển qua lối đi ngầm một lúc lâu, chúng tôi lại quay lại cổng chính của biệt thự.
Sao có thể được?
Nhưng chẳng có cách giải thích khác.
Bằng cách nào đó, chúng tôi đã quay lại Biệt Thự Hestbert. Chúng tôi kinh ngạc kiểm tra tình hình xung quanh.
Nhưng chẳng cần phải kiểm tra lại những nơi chúng tôi đã kiểm tra.
Giấy dán tường quen thuộc, cây trồng, TV, bàn ăn, và đồ sứ vụt qua mắt chúng tôi. Cái không gian bí bách thiếu đi cửa sổ này vẫn thế.
Elizabeth, người đang kiểm tra tình hình xung quanh, nghiêng đầu rồi ra lệnh, “Kiểm tra phòng khách đi.”
Tôi đi tới phòng khách rồi kiểm tra tình hình.
Tấm thảm mềm gần phòng khách –
“...?”
Mấy cái lông trên thảm dài ra chút ít rồi à?
Oliver, người cũng lục soát biệt thự với tôi khi nãy, cũng cảm thấy lạ y như tôi.
“Thiết kế trông có hơi khác chút nhỉ?”
Oliver dùng chân khẽ chạm vào tấm thảm.
“Tôi có thị giác khá tốt, nhưng khi nãy thì chân tôi không lún vào – ”
- Chộp!
Một bàn tay hắc ám bắn thẳng ra từ tấm thảm rồi nắm lấy bàn chân của Oliver!
[Bà đã bảo cháu yêu rồi mà? Đừng có giẫm lên thảm mà đi giày chứ!]
Trong nháy mắt, Oliver bị kéo “xuống” tấm thảm như thể anh ta bị hút vào vùng không gian bên dưới. Không đời nào có đủ không gian để một người lớn vừa vào đó được!
Cả cơ thể anh ta đã biến mất như thể đã trượt qua một chiều không gian khác. Chẳng có ai phản ứng kịp với thảm họa đột ngột đó.
“Á! Urghh!”
Một tiếng thét vang lên. Một tiếng thét cực kì, cực kì kinh khủng.
- Rắc! Toạc! Rắc!
Những âm thanh của cơ thể bị xé toạc, bị xẻ phanh vang lên khắp căn biệt thự.
10 phút, có khi là hơn.
Tiếng thét của Oliver không ngừng lại, liên tục tấn công tai chúng tôi.
“...”
Sự kiện kinh hãi khiến ai nấy đều câm nín.
Mãi tới khi xung quanh im lặng lại thì cửa sổ chat mới nháy lên.
Yu Songee: Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Mình đi xuống tầng hầm biệt thự chỉ để quay lại lối vào.
Lee Eunsol: Có phải là một kết cấu vòng lặp không nhỉ? Tầng hầm và lối vào có vẻ thông nhau.
Elena: Khó chịu thật chứ, mình còn không biết tên phòng!
Mình hoàn toàn đồng ý.
Nghĩ lại thì, tôi nhận ra việc Kain luôn kiểm tra tên phòng mỗi khi vào Phòng Nguyền Rủa nó quan trọng nhường nào.
Chúng tôi còn chẳng biết tên căn phòng này.
Và rồi còn có Nắm Bắt Tình Huống nữa.
Lại còn, đương nhiên là, không có cách hỏi Lời Khuyên.
Chúng tôi đã bị quẳng vào một căn biệt thự giết chóc kì lạ mà chẳng có chút thông tin nào.
Tôi định dùng cửa sổ chat mà lại thôi.
Lần này, những gì tôi cần nói cũng phải được Elizabeth nghe nữa.
“Mọi người, nghe đây. Nếu chúng ta cứ ở đây thì cái gương kia chắc cũng sẽ bảo chúng ta lại đi tiếp thôi nhỉ? Nếu chúng ta phải di chuyển, chúng ta cần nghĩ về nơi nên chọn. Có ba lối đi trong biệt thự này: Cửa chính, cửa sau và tầng hầm.”
Mooksung đưa ra ý kiến của mình, “Chỉ còn một lựa chọn phải không? Chúng ta đã xuống tầng hầm và quay thẳng lại hướng cửa chính. Có vẻ tầng hầm và cửa chính thông nhau. Lối đó là vô nghĩa. Chỉ còn cửa sau thôi.”
Elizabeth cũng chêm vào, “Vậy thì đi về hướng cửa sau thôi.”
Xét tình hình thì cửa sau là lối đi duy nhất còn lại.
Chúng ta có nên đi về phía cửa sau không?
Tôi bối rối quá! Giờ mới là lúc Lời Khuyên thực sự cần thiết này. Thực sự lúc này tôi nhớ cái tên lúc nào cũng hành động bộp chộp kia quá đi mất.
Bình tĩnh nào. Phải tập trung vào những gì mình có, không phải những gì mình không có. Suy cho cùng, chẳng phải khái niệm “phong ấn” của tầng 2 dùng để nhắm tới những tổ đội dựa vào 1 thành viên thái quá sao?
Chúng tôi đang ở trong một tình thế không biết phải đi đâu do thiếu thông tin.
Sức mạnh “Trí tuệ” là thứ giúp chúng tôi đưa ra quyết định dựa trên thông tin.
Nếu không có thì phải đoán đáp án đúng thôi.
“Seungyub, em nghĩ chúng ta nên đi đâu?”
Trước khi tôi kịp dứt lời, Seungyub đã lảo đảo và đụng vào một chiếc ghế rồi ngã sõng soài.
Bàn tay giơ ra theo bản năng, chỉ về phía cổng chính, nơi chúng tôi mới đi ra khi nãy.
“Ôi! Xin lỗi chị nhé! Chỉ là Bộ Đồ Bảo Hộ này khiến em cảm thấy cồng kềnh quá, nên cứ đụng vào - ”
“Không, em làm tốt lắm.”
Chính là nó rồi. Mình hiểu rồi. Vận May đã lên tiếng.
Nếu Seungyub mà nghĩ về câu hỏi của tôi và đưa ra lựa chọn thì chắc sẽ là lựa chọn sai lầm.
“Đi về cổng chính thôi.”
Mooksung có vẻ hơi khó hiểu.
“Chúng ta vừa đi ra từ phía cổng chính mà? Ta có nói cổng chính và tầng hầm thông nhau rồi mà?”
Elizabeth cũng đờ ra.
“Chẳng phải cổng tầng hầm vừa đóng lại sau lưng chúng ta sao? Nếu chúng ta quay lại cổng chính, rồi quay lại tầng hầm, thì sẽ chỉ chạm mặt lối đi bị khóa thôi.”
Giờ tôi mới bắt đầu hiểu tình hình.
“Tôi có một lí do. Mọi người cứ theo tôi về lại cổng chính đi. Mọi người không thấy lạ khi cổng chính và tầng hầm thông nhau à? Chúng ta vào biệt thự này kiểu gì chứ?”
Tất nhiên, chúng tôi vào bằng cổng chính.
Khi chúng tôi mới tới đây, thì cổng chính chắc chắn là được kết nối tới bên ngoài.
Nhưng sau khi vào biệt thự, cổng chính đột nhiên thông với tầng hầm.
Không gian của biệt thự này đang bị vặn xoắn.
Mooksung có vẻ cũng nhận ra và đang ngần ngừ một lát.
Cuối cùng, mọi người cũng đồng ý với gợi ý của tôi và quay lại cổng chính.
Elizabeth cứ ậm ừ rằng cổng sau mới phải, nhưng cô ta không thể xoay chuyển quyết định của cả nhóm.
***
Chúng tôi vẫn làm theo quy trình khi nãy.
Khi chúng tôi mở cửa, chúng tôi lại thấy lối đi dưới hầm lần nữa, và ngay khi mọi người tiến vào thì nghe được âm thanh lúc đó, và lối đi phía sau bị chặn lại.
Trong khi chúng tôi đi xuống lối đi ngầm, thì cánh cửa bị khóa lúc nãy giờ đã mở ra.
“...”
Không, không phải. Nếu mình đoán đúng, thì không phải cánh cửa bị khóa khi nãy mới mở ra.
Đây cũng là cánh cửa đầu tiên chúng tôi tìm thấy.
Chúng tôi mở cửa và tiến vào biệt thự “thứ ba”.
Có vô số biệt thự ở thế giới kì lạ này.


4 Bình luận
tfnc