Chương 101-200
Chương 103: Thời Gian Tiệc Tùng (5) – Câu Chuyện Trốn Thoát Của Ahri, Thánh Địa Phước Lành
10 Bình luận - Độ dài: 3,011 từ - Cập nhật:
Buổi Sáng Ngày Thứ Nhất, Thời Gian Tiệc Tùng
Han Kain
Câu trả lời chúng tôi nhận được cho câu hỏi, “Chúng tôi có thể trốn thoát với một chiếc dù làm từ vật liệu mua trên Siêu Thị HP không?”, là...
Nếu ngươi không quý mạng sống thì cứ thử đi.
Khi tôi nói với mọi người câu trả lời thì khu trại im lặng hẳn. Nếu xét vẻ ngoài thì đây chỉ là một bình luận trả treo.
Nhưng tới giờ thì, tuy chúng tôi có thỉnh thoảng nhận được vài lời khuyên không rõ ràng, nhưng chưa bao giờ chúng chỉ thuần túy là miệt thị.
“Anh chỉ hỏi cho chắc thôi, nhưng chúng không phải là đang mỉa mai ta đấy chứ?” anh Jinchul hỏi.
“Em không chắc... Ít nhất thì nó chưa từng làm vậy trước đây.”
Tôi nói lên kết luận tốt nhất có thể nghĩ ra sau khi suy tư một lúc.
“Nó không nói là không thể hay có thể, mà chỉ nói là, ‘Nếu ngươi không quý mạng sống thì cứ thử đi’. Tức là nó ám chỉ việc này vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn có thể thành công ư?”
“Em có thể coi là như vậy nhưng...” chị Eunsol có vẻ không ủng hộ lắm, “Thế này rất khó hiểu. Chị nghĩ chúng ta cần hỏi người duy nhất có kinh nghiệm trong nhóm.”
Mọi người quay đầu về phía Ahri, người cũng nghiêng đầu suy nghĩ trước khi len tiếng.
“Mhmm. Em đã thỉnh thoảng ám chỉ và có vài người cũng nghe tận miệng rồi.” Ahri nói vậy và ném ánh mắt về phía Elena. “Nhưng em chỉ là may mắn thôi.”
“Em có thể nói cho mọi người biết mọi chuyện không? Dù cho có may mắn hay không đi nữa.”
“Khi em mới được sinh ra, bên kia cổng chính của Khách Sạn không phải là bầu trời như bây giờ, mà là biển sâu. Chúng ta sẽ chết vì áp lực nước ngay lập tức nếu mở cửa. Đó là lí do mọi người khi đó còn không có những câu hỏi kiểu vậy, vì tất nhiên là chúng ta có thể dùng dù tự chế, nhưng hoàn toàn không có cách nào để chế tạo một chiếc tàu ngầm an toàn dưới nước cả.”
Khu trại lại im lặng lần nữa, nhưng lần này là Seungyub lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
“Thế này nghe có vẻ giống game quá, nhưng em nghĩ suy đoán kiểu vậy là đang ‘lợi dụng bug’ ạ.”
“Ý em là gì?”
“’Phương pháp trốn thoát chính thức’ được Khách Sạn công bố là Đôi Giày Gắn Cánh lấy trên tầng 2 đúng không ạ? Em không nghĩ là họ sẽ cho phép chúng ta chế tạo công cụ chỉ bằng kĩ năng chị Eunsol có từ đầu.”
Ông Mooksung giải tỏa bầu không khí và chốt hạ chủ đề.
“Cứ cho là có thể nhưng tỉ lệ thành công cực cực thấp đi!” ông ấy tổng kết, “Cứ lăn tăn mãi cái chủ đề này làm gì? Chúng ta không định cứ thế nhảy ra ngoài cửa sau khi nghe vậy, phải không?”
Tôi lại đang có một suy nghĩ khác. Tôi nhập xác vào Perro rồi bay ra ngoài kiểm tra thì sao nhỉ?
Để đạt được mục tiêu đó, tôi quyết định phải mượn xác Perro thường xuyên để tập bay.
***
Buổi Chiều Ngày Đầu Tiên, Thời Gian Tiệc Tùng
Han Kain
Lối về Khách Sạn đã mở ra. Chúng tôi đi thẳng tới Thánh Địa Phước Lành và xác minh danh sách các người có thể cường hóa Phước Lành.
Bạn có thể cường hóa Kim Mooksung, Lee Eunsol và Han Kain. Bạn có muốn tiếp tục không (Yes/No)
Ông Mooksung, người đã không được nhận cường hóa dù có là thành viên trong danh sách nhận Di Sản sau Phòng 101. Chị Eunsol là người lần đầu nhận được cường hóa, và tôi, người mới nhận được Di Sản gần đây.
Danh sách cũng nằm trong dự liệu của chúng tôi.
Khi tôi bấm Yes, ánh sáng của Thánh Địa rọi xuống, và tâm trí tôi vút bay.
***
Han Kain
Tôi lại gặp lại con cú.
“Lần này tôi có Di Sản nhé!”
Tôi hét to kiêu hãnh với con cú, còn nó đáp lại với một vẻ mặt kì lạ.
“Làm tốt lắm. Nhưng lần sau, cố giảm bớt sai sót của ngươi nhé.”
“Tôi cũng nghĩ là thật đáng tiếc khi phải dùng Giáng Lâm.”
Tôi nhân cơ hội nói về Giáng Lâm xem con cú có định giải thích không, nhưng nó ngay lập tức ngậm mỏ lại khi tôi nhắc tới năng lực này. Có vẻ nó không định nói cho tôi gì cả.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi chuyển chủ đề.
“Đã đến lúc tôi nhận được ‘nâng cấp cực mạnh’ rồi nhỉ? Đó là năng lực kiểu gì vậy?”
“Ta đã nói với ngươi lần trước rồi mà, nó sẽ vô cùng hữu dụng khi khám phá Khách Sạn. Ngươi có thể hiểu được bối cảnh tình huống của căn phòng.”
“Và về Lời Khuyên -”
“Dừng lại ở đó đi.”
Con cú nghiêm khắc ngắt lời tôi, trước khi nói tiếp.
“Để ta cho ‘ngươi’ một chút lời khuyên nhé.”
“Tôi sẵn lòng ạ.”
“Mục tiêu của Lời Khuyên chỉ thuần túy phục vụ cho việc khai phá một Phòng Nguyền Rủa. Hỏi về Khách Sạn, Phước Lành, và cách trốn thoát là những câu hỏi không phù hợp với mục đích ban đầu của nó.”
“Nhưng chẳng phải ngài đã trả lời cho phần lớn chúng sao?” Tôi hỏi.
“Ta đã làm vậy. Nhưng cái giá là điểm cống hiến của ngươi.”
???!
Đó là một hậu quả điếng người tôi còn chưa bao giờ nghĩ tới.
“Khi ngươi dùng Lời Khuyên cho mục đích khác với khai phá Phòng Nguyền Rủa, nó sẽ ăn một lượng nhỏ điểm cống hiến của ngươi. Ta không nói rằng đây là điều xấu, nếu cần, sẽ có lúc ngươi nên khai phá bí mật của Khách Sạn kể cả phải trả bằng điểm cống hiến. Thế nhưng, ta khuyên ngươi không nên lạm dụng lời khuyên cho ‘người khác’.”
“Đó có phải là lí do ngài tránh trả lời trực tiếp khi tôi hỏi cho người khác không-”
“Nếu ta trả lời câu hỏi đó thì ngươi sẽ không còn ở đây ngay bây giờ.”
“... Cảm ơn ngài.”
“Đừng hiểu lầm lời của ta. Ta không bảo ngươi chỉ dùng Lời Khuyên trong Phòng Nguyền Rủa. Nếu đó là mục đích duy nhất thì Lời Khuyên đã bị vô hiệu hóa nếu ngươi không ở trong đó rồi. Ta muốn nói là, ngươi nên dùng nó ‘cho bản thân’. Nhớ kĩ đấy. Ta muốn ‘ngươi’ giành được vinh quang của Khách Sạn, không phải ‘tất cả các ngươi’.”
“...”
“Sau lần này, ngươi sẽ không gặp ta một lúc đấy. Chúng ta có khi sẽ còn không gặp lại tới tận cùng cơ.”
“Ý ngài là sao ạ?”
“Một Phước Lành càng mạnh thì càng cần nhiều điểm cống hiến để nâng cấp. Ngươi sẽ khó mà gặp ta từ lúc này, trừ khi ngươi kiếm đủ điểm cống hiến để nhận được ít nhất 2 Di Sản nữa.”
Thế là, đầu óc tôi dần trở nên mơ hồ.
Tôi khắc cốt ghi tâm lời dạy của con cú.
Một Lời Khuyên chung chung sẽ sử dụng điểm cống hiến của mình. Thế nên, chỉ dùng nó cho bản thân nếu có thể!
... Tại sao nơi này lại muốn chúng ta hợp tác trong khi lại đồng thời gieo những hạt giống bất hòa? Tôi thậm chí có nên làm theo lời khuyên của con cú không?
Khó nói lắm.
***
Han Kain (Trí Tuệ) → Đã Nhận Được ‘Nắm Bắt Tình Huống’
***
Kim Mooksung
“Ngươi đương nhiên là có tài năng rồi! Đương nhiên, ngươi sẽ nghĩ là ‘Tài năng ở cái tuổi này?’, nhưng ngươi phải hiểu là, giờ đây ngươi đã vào trong Khách Sạn thì ngươi cũng chẳng biết mình sẽ sống bao lâu nữa. Trong biên niên sử hùng vĩ của đời ngươi, 70 năm đó rất có thể chỉ là một phần nhỏ của khởi đầu.”
***
“Cuộc đời là gì!? Cuộc đời của phàm nhân ngắn ngủi và vô nghĩa. Nhưng tính bất ổn và yếu đuối đó tạo nên sự vĩ đại của nhân loại. Con người phải kết bè phái vì chúng yếu đuối, và chúng đã xây dựng nên các nền văn minh vì chúng kết lại với nhau, phải không?”
Aa, tên này.
“Thế thì, yếu tố quan trọng nhất của hợp tác là gì? Lịch sử của chính các ngươi đã có câu trả lời! Lịch sử của nhân loại bắt nguồn với sự sáng tạo nên chữ viết. Những lời nói gió bay giờ đây được ghi lại bằng chữ, rồi chia sẻ kiến thức của một cá nhân cho cả nhóm chính là khởi đầu của nền văn minh nhân loại. Chữ viết và ngôn ngữ. Ngươi nghĩ điểm chung của chúng là gì?”
“Ngài nói lại đi ạ?”
“Ngươi không nghe ta nói phải không? Đừng làm ta thất vọng hơn nữa.”
Ồ thôi nào! Ngươi vẫn đang nói thao thao bất tuyệt suốt 30 phút rồi! Sao mà ta tập trung được nữa?
“Điểm chung giữa chữ viết và ngôn ngữ là chúng đều là các hình thức giao tiếp. Giao tiếp, suy cho cùng, là điểm đánh dấu khởi nguồn lẫn kết thúc của nền văn minh nhân loại. Đó là lí do ta đã ban cho ngươi Phước Lành này.”
“Um... Xin lỗi vì đã ngắt ngang, nhưng tôi sẽ nhận được cường hóa gì ạ?”
“Câu hỏi hay! Để trả lời, ngươi phải hiểu được giới hạn của chữ viết, lẫn ngôn ngữ, và hành trình gian khổ nhân loại phải đi để vượt qua điều đó. Giới hạn là gì à? Để trả lời, chúng ta phải kiểm tra hệ thống chữ viết đầu tiên: Chữ tượng hình – phát minh vĩ đại của nền văn minh nhân loại.”
***
Tôi không đoán được điều này khi gặp tên khổng lồ đó.
Tôi chắc chắn là không đoán được tên khổng lồ đó sẽ nói nhiều thế!
Mỗi khi một tên nào đó nói liến thoắng trước mặt tôi, tôi luôn đập vỡ đầu chúng nó (không phải theo nghĩa đen), và tới giờ, vẫn luôn có người tìm tôi để xả hơi.
Thế nhưng, tôi không thể đập vỡ đầu một tên khổng lồ siêu việt cao ít nhất 10m.
Vì thế, tôi không còn lựa chọn nào ngoài nghe bài giảng dài lê thê về lịch sử phát triển nền văn minh nhân loại.
Kết luận ở cuối khá đơn giản.
Những kí tự chỉ có thể miêu tả mọi thứ một cách giới hạn, nên ngươi giờ đây có thể gửi thông tin hình ảnh, âm thanh và cả các giác quan nữa.
Ta hiểu rồi, giờ có nghĩa là ta đăng ảnh và video lên Discord cũng được hả? Thế này cũng phải giảng giải hết nửa ngày?!
Tới Cổ Huyết của Ahri cũng có thể hòm hòm làm được như vậy rồi.
Khi bài giảng kết thúc, tên khổng lồ tiếp tục cho một lời khuyên ‘khác’.
“Để ta nói nốt trước khi kết thúc. Ta quan sát ngươi tới giờ thì ngươi có một xu hướng bản năng là che giấu mọi thứ ngươi tìm được. Có lẽ đây là thói quen hình thành sau khi ngươi làm nhân viên của một tổ chức bí ẩn nhiều năm, nhưng thái độ đó không phải là lý tưởng ở Khách Sạn này. Các ngươi phải đoàn kết thống nhất để trốn thoát khỏi nơi này. Ngươi mở lòng một tí thì sao? Phước Lành của ta và lần cường hóa này sẽ giúp ngươi làm vậy. Bước đầu giao tiếp sẽ chắc chắn là đáng sợ. Tất nhiên, ngươi sẽ hỏi, ‘Đáng sợ ở cái tuổi này?’ nhưng sợ một điều gì đó mới mẻ là đặc điểm chung của mọi người rồi! Kể cả ta -”
Làm ơn đi! Bản thân ngươi cũng chỉ nói ‘Một điều cuối cùng’ rồi mà! Thế này là ‘một’ cái gì chứ? Còn nữa là làm ơn nghỉ sau mỗi câu đi! Thế này khó nghe quá!
Tên khổng lồ cuối cùng cũng thả tôi đi sau khi nói thêm 30 phút nữa.
***
Kim Mooksung (Giao Tiếp) → Đã Nhận Được ‘Giao Tiếp Sống Động’
***
Lee Eunsol
Wow.
Tôi bị sốc ngay khi tới Thánh Địa.
Nơi này là gì vậy? Vàng bạc đá quý chất chồng ở khắp nơi. Tôi gần như theo bản năng mà giơ tay ra định nhặt một chút, nhưng một giọng nói ầm vang cất lên.
“Ngươi có thích kho báu của ta không?”
Quay đầu lại, tôi thấy một con rồng to bằng cả một tòa nhà.
... Rồng và ‘Của Cải’ à? Chắc cũng hợp lí.
“Xin lỗi. Tôi chỉ bị chỗ vàng đó thu hút.”
“Có gì mà phải xin lỗi chứ? Con người luôn có bản năng bị các kho báu thu hút.”
May thay, con rồng không có vẻ là bực mình, nên tôi lại gần hơn.
“Thấy ngươi gặp khó khăn tới giờ cũng làm ta cảm thấy tệ đấy.”
“Thực tình mà nói thì Phước Lành này có vẻ hơi yếu.”
“Chứ còn gì?”
Hậu Thuẫn Giả có vẻ cũng đồng tình. Tôi vô thức tăng âm lượng của giọng mình.
“Nhưng thế có hơi quá đáng không? Mọi người khác đều có siêu năng lực bá đạo, còn năng lực của tôi chỉ cho phép mua vài món đồ trong thế giới thực. Tôi còn không thể nhận được súng hay vũ khí thực sự. Hơn nữa, vì nó là một ứng dụng điện thoại, tôi còn không sử dụng được nó trong ‘Phòng Nguyền Rủa’, do chiếc điện thoại đó sẽ biến mất khi vào trong.”
“Ta cũng tiếc một chút đó, nhưng đó là một phần chiến lược của ta.”
“Chiến lược ạ?”
“Để ta kể cho ngươi một thứ thú vị. Ngươi nghĩ tỉ lệ thành công thấp nhất của người chơi là thuộc tầng nào?”
“Uhh... Mọi thứ sẽ khó hơn nếu lên cao hơn phải không nhỉ? Tầng thứ 3 à?”
“Sai.”
“Vậy đó là tầng 1 vì chúng tôi phải vượt qua nó mà không đủ thông tin lẫn năng lực đúng không ạ?”
“Sai”
“Tầng 2 ạ?”
“Chính xác. Để ta nói cho ngươi biết tại sao nhé. Ngươi đã nghe tới tầng 3 từ ‘nhân viên bán hàng’ phải không? Ngươi chắc chắn có thể rời đi sau khi lên được tầng 3.”
“Vâng tôi có nghe.”
“Ngươi nghĩ ai mới là người tiếp tục khai phá, dù cho bọn chúng có thể rời đi bất cứ lúc nào?”
“Những người tự tin mình có thể vượt qua à?”
“Chính xác. Chúng đã có vài Di Sản từ tầng 1 và 2, và chỉ có những kẻ tự tin vào năng lực của mình mới dám vào thử. Thế nên tỉ lệ thành công cũng tự nhiên mà cao. Thêm nữa thì, tầng 1 có vài công cụ hữu ích để đảm bảo các ngươi không bị loại quá sớm.”
“Tôi chưa từng cảm thấy công cụ nào hữu ích cả...”
“Ngươi sẽ nhận ra một khi lên tầng 2, rằng tầng 1 đã ‘hào phóng’ cỡ nào.”
... Đó là một tin tức đáng buồn.
“Thực chất,” con rồng tiếp lời. “Nơi khó khăn nhất của Khách Sạn là tầng 2. Đó là lí do ta đã chuẩn bị chiến lược và lên kế hoạch cho Phước Lành của ngươi theo một thứ tự. Đó là để tiết kiệm một lượng lớn nâng cấp, để dành cho tới khi ngươi lên tầng 2! Toàn bộ các năng lực ngươi nhận được từ bây giờ sẽ không hề đáng thất vọng nữa đâu.”
Con rồng giải tán tôi sau những lời đó. Trong khi tôi đang chìm xuống, tôi thầm nghĩ.
Hậu Thuẫn Giả của mình, con rồng, cứ như là... ai đó đang chơi game vậy. Chúng ta chỉ là các quân cờ của chúng à? Vậy thì, các Hậu Thuẫn Giả đang cố đạt được điều gì?
***
Lee Eunsol (Của Cải) → Đã Nhận Được ‘Bàn Tay Dục Vọng’.
***
Buổi Chiều Ngày Thứ Hai, Thời Gian Tiệc Tùng
Han Kain
Tôi tỉnh lại trên giường Phòng 105. Việc đầu tiên tôi làm sau khi tỉnh dậy là kiểm tra cửa sổ hệ thống.
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 34
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 105 – Phòng Nghỉ
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Nắm Bắt Cuộc Chơi (*)
Chuẩn luôn! Một năng lực mới!
Thật kích thích. Tôi tự hỏi nó có tác dụng gì?
Vì lí do nào đó, năng lực này hiện đang có màu xám. Khi tôi kích hoạt nó, thì thông báo hiện ra.
Bạn không thể sử dụng năng lực này bên ngoài Phòng Nguyền Rủa.
Cũng hợp lí khi tôi nghĩ về nó. Đây là một năng lực cho phép tôi hiểu rõ ‘tình huống’, và cơ bản thì nó là một thứ hữu ích trong việc giải các Phòng Nguyền Rủa.
Cũng không lạ nếu nó vô dụng bên ngoài Phòng Nguyền Rủa mà.
Dù cho điều này hợp lý, thì tôi cũng hơi chạnh lòng vì không thể test ngay năng lực mới. Thế nên, tôi liền nghịch ngợm một chút với cửa sổ hệ thống thì một thông tin mới xuất hiện.
???
Gì thế này?
Thông Tin Đồng Đội
Kim Ahri (???) - ???. Đặc Vụ Cao Cấp của Cục Quản Trị Tai Ương.


10 Bình luận
Đoạn 101: "Thánh Đại" -> "Thánh Địa"
(Nhưng mà "Nắm bắt cuộc chơi" t nghe hay hơn thật😝)