Chương 101-200
Chương 133: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Bí Mật Của Tàu Esper’ (24)
5 Bình luận - Độ dài: 2,548 từ - Cập nhật:
Kim Ahri
- Rầm!
Sàn nhà nảy lên như lò xo, và Kain văng thẳng vào tường.
Cả Songee và tôi đều giật mình.
Tôi lập tức kéo cò súng, và Songee ra lệnh cho Perro lao về phía Harrison một lần nữa.
- Bùm ! Bùm !
- Réeee!
Cùng một vụ nổ lớn, Perro Quái Đản ngoạm chiếc mỏ lớn của nó vào phần thịt còn lại của Harrison.
Nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Harrison đã biến đổi tới mức không thể phân biệt hắn và con tàu nữa.
Phần thịt còn lại chỉ là tàn dư của cơ thể con người thôi.
Qủa nhiên, Harrison chẳng mất chút công sức nào mà tái tạo lại, chỗ thịt văng tung tóe trên sàn dần biến thành một mặt người xấu xí.
Chúng tôi phải phá hủy cả con tàu à?
Không có đáp án.
Chúng tôi cũng không thể kích nổ một quả bom, và dùng súng ở đây là vô nghĩa.
Không thể nào làm được, dù có cả sức mạnh của Perro.
Có lẽ phải cần tới Cha Jinchul triệu hồi Ngôi Sao mới làm được.
Một khoảng lặng ngắn diễn ra.
Sau khi Kain bị đánh gục chỉ với một đòn, Harrison không tiếp tục tấn công trực diện.
Nhớ lại chi tiết của khế ước, lí do đã rõ ràng.
“Này, hai quý cô xinh đẹp. Các cô sẽ nghe ta chứ?”
“Ý ngươi là chúng ta sẽ dùng Kain làm vật hiến tế, còn bọn ta trở thành thủy thủ của tàu Esper?”
“...”
“Ta đoán có đúng không?”
“Cô Ahri, phải không? Quý cô luôn luôn có thể đọc tâm ta ngay từ khi mới gặp.”
“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Ta không biết ngươi đã dùng năng lực gì để hòa với con tàu, nhưng chắc hẳn phải là năng lực tà ác. Để duy trì nó, ngươi cần tôn trọng khế ước. Để tôn trọng khế ước thì ngươi phải hiến tế lẫn tổ chức yến tiệc phải không? Dù có hiến tế Kain đi nữa, thì ngươi cũng đâu thể một mình tổ chức yến tiệc. Ngươi đã biến thuyền viên và hành khách thành nội thất rồi. Làm sao chúng còn có thể khiêu vũ được. Ngươi cần thủy thủ đoàn cho tàu Esper. Những thủy thủ sẽ vĩnh viễn đồng hành cùng con tàu, tận hưởng yến tiệc, và hiến tế con người nhân danh ác ma.”
“Chà, ngươi quả là thông minh. Khá là phiền phức đấy, ta không thích những kẻ thông minh làm thuyền viên.”
“Ngươi không có lựa chọn khác sao? Ngươi nghĩ đột nhiên có thể tìm ra thủy thủ giữa biển khơi này à?”
“Một trận chiến tâm lý có thể sẽ vui đấy. Vậy ngươi sẽ cân nhắc lời đề nghị của ta chứ?”
“Thay đổi điều khoản chút đi nhé. Ta sẽ làm vật tế.”
“Eek!”
Songee khẽ kêu vì sốc, và cả con tàu rung chuyển.
Đó là cách Harrison thể hiện sự ngạc nhiên à?
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Hắn ta sắp chết rồi, nên sao phải chịu rủi ro như thế?”
Tôi bật cười. Sao mà phải chịu rủi ro thay một kẻ sắp chết?
Vì ta tự tin rằng chúng ta sẽ kết thúc thử thách này ngay tại đây nếu thành công!
Tôi không biết Harrison hiểu tiếng cười đó của tôi ra sao, nhưng hắn đột nhiên tuyên bố một câu xanh rờn, “À ha! Đây chẳng phải tình yêu thuần khiết mà ta đã nghe sao? Nếu ngươi trở thành vật tế và chàng trai trẻ đây trở thành thủy thủ, thì sức mạnh của khế ước sẽ hồi sinh hắn ngay cả khi hắn đã chết. Ngươi định cứu hắn bằng cả tính mạng của mình ư? Cảm động thật đấy.”
Tôi chỉ biết im lặng vì quá kinh ngạc,
Harrison, sau khi băn khoăn một lúc, đã ra quyết định.
“Không tệ. Không hề tệ. Ta rất bực mình vì quý cô đã đọc tâm ta từ nãy rồi nhé. Ta không thích phải tha cho thằng nhóc này chút nào, nhưng có hắn thì sẽ dễ dàng kiểm soát các quý cô khác hơn.”
Vậy là, các dây rợ từ khắp nơi trên tàu trói tôi lại như những xúc tu sống.
Bắt đầu kế hoạch Z nào.
Tôi đã giữ nó như một phương án cuối cùng do hàm chứa nhiều rủi ro, nhưng giờ khắc đã điểm.
“Đừng quá lo lắng. Ta sẽ không để ngươi bị đau như lũ sâu bọ dưới sàn đó đâu. Ta sẽ kết thúc nhanh gọn thôi. Chỉ cần nói cho ta tuổi và nơi sinh của ngươi.”
“Ta không biết tuổi của ta. Nơi sinh của ta là Khách Sạn Pioneer.”
Harrison bật cười trước câu trả lời của tôi và hỏi, “Đó là nước cờ cuối cùng của ngươi hả? Nói dối để đánh lừa ta sao?”
“...”
“Hoặc cũng có thể đó là nói thật, và ngươi thật sự không biết tuổi lẫn nơi sinh của mình, và chỉ có thể nói là ‘Khách Sạn’ thôi sao? Không biết quê quán quả là một số phận nghiệt ngã. Thật đáng buồn. Nhưng nếu kế hoạch cuối cùng của ngươi là, khiến bản thân không thể bị hiến tế vì không biết tuổi lẫn nơi sinh thì... thất vọng thật đó.”
Tên thuyền trưởng này sủa nhiều quá đi mất. Hắn chắc cô đơn lắm khi bị giam dưới hầm. Và hắn còn tin rằng tôi đang lừa hắn nữa.
“...”
“Haha! Nếu ngươi nghĩ rằng ta giống bọn sâu bọ đó thì ngươi đã đánh giá tháp ta rồi. Kể cả ngươi có nói dối thì ta cũng có cách để tìm ra.”
Sau những lời đó, những kí hiệu kì lạ bắt đầu xuất hiện khắp con tàu.
Không lâu sau, những bàn tay đen ngòm xuất hiện bên dưới tôi.
Những bàn tay đó bắt đầu bò lên theo các sợi dây, và chộp lấy cơ thể tôi.
Tôi nhìn quanh rồi hít một hơi sâu.
Tôi nhìn thấy Songee vẫn đang hãi hùng nhìn tôi, Elena vãn đang bất tỉnh, Perro đang dùng móng của nó xỉa thịt mắc vào mỏ. Và Kain, người đang cận kề cái chết hơn bao giờ hết.
Một tấm gương lớn xuất hiện quanh tôi.
Đây là phương pháp tìm ra tuổi và nguồn gốc của tôi à?
Tấm gương phản chiếu tôi, phản chiếu lại vô số phiên bản của tôi.
Tại nơi nào đó, tôi đang run rẩy đằng sau bức tường gạch tại nơi chiến trường, đạn bay khắp nơi.
Tại nơi nào đó, tôi đang chiến đấu với kẻ thù vô hình trên một đoàn tàu băng băng qua dải Ngân Hà.
Tại nơi nào đó, tôi đang đi cùng với các nhân loại thuở thái sơ, truy tìm Hạt Giống Đầu Tiên.
Tại nơi nào đó, tôi là một lữ khách kì lạ trên một tinh cầu lạc giữa không thời gian.
Tại nơi nào đó, tôi đang nghe ai đó thú nhận giữa cánh đồng lúa mạch bạt ngàn.
Hằng hà sa số sự kiện trong cuộc đời không-ngắn-ngủi-lắm của tôi lóe qua, như một thước phim panorama.
Harrison, kẻ đang tiếp nhận thông tin, há hốc miệng.
“Cái gì thế này? Sao có thể lạ thế được... Ngươi đã du hành thời gian à?”
Đó chưa phải kết thúc.
Tấm gương đó tiếp tục đi về sâu hơn trong quá khứ, tới khi nó chạm tới một Khách Sạn nguy nga.
Một Khách Sạn mọc lên từ thềm lục địa, tại nơi đáy biển hoang vu bất tận chưa từng được con người khám phá.
Tôi được sinh ra từ nơi biển cả.
- Choang!
Một tín hiệu u ám vang vọng khắp con tàu.
Kim Đồng Hồ Khế Ước đã nhích sang số 3.
Khi đó, khối thịt hình thành nên khuôn mặt của Harrison co rúm lại hết cỡ, la hét thảm thiết.
“Không! Không thể nào! Chuyện này không thể! N, ngươi là cái gì... sinh ra từ biển cả và không có tuổi sao? Ngươi không phải là nhân ngư! Ngươi là người như thế nào!”
“Ta cũng luôn tự hỏi ta bao nhiêu tuổi rồi đó.”
- Coooong!
Một âm thanh khổng lồ, gần như có thể sờ thấy, vang vọng khắp biển xanh vô tận.
Harrison, trong cơn giận của hắn, định xiên chúng tôi bằng những sợi cáp xúc tu, nhưng đã quá trễ.
Vì khế ước đã bị hủy bỏ, toàn bộ sức mạnh tà ác trong người hắn bắt đầu mục ruỗng.
Những sợi cáp rơi xuống đất như cánh tay thiếu sức sống của một ông lão, còn phần thịt đã hòa trộn với con tàu dần tách ra.
Ngay khi chúng tôi rơi xuống đất, thì tôi đi tới chỗ của Songee và Elena.
Có vẻ thì Perro đã cõng Kain tới, nên mọi người đều đã tụ họp.
Songee lập tức nói, “Sao chị làm được chuyện đó?”
“Chẳng có gì nhiều. Chị chỉ đoán là Marcas ghét đất liền, và tận hưởng việc hiến tế những người sinh ra ở mặt đất, thì có lẽ những người sinh ra trên biển sẽ không thể bị hiến tế. Chị cũng nghĩ là độ tuổi không rõ ràng của chị cũng là một điều kiện khác. Quả nhiên là như vậy.”
“Để nghĩ ra được trong lúc mọi chuyện liên tục diễn ra thì -”
- Bùm!
Cả con tàu rung chuyển, và đột nhiên, vài phần của nó bắt đầu rã ra!
“Kyaaaaa! Chuyện gì đang xảy ra thế?”
“A! Quả nhiên là như dự đoán! Phần xác thịt hòa với con tàu đã phân hủy, nên con tàu đang sụp đổ rồi.”
Một bài ca, đủ để bao trùm toàn bộ thế giới, vang lên từ biển cả.
Đây là thánh ca của Marcas à?
Từ thời cổ đại, những ngư dân và thủy thủ coi biển cả là nhà vẫn luôn phải kính sợ, tôn sùng sự hung dữ và khó lường của đại dương như một nữ thần tàn nhẫn.
Marcas, ác ma đại diện cho nỗi sợ biển cả, trong tức thì đã nghiền nát con tàu Esper.
Chúng tôi tuyệt vọng bám vào Perro.
Nó có vẻ không hài lòng nhưng cũng không chuyển về dạng con vẹt.
Thay vào đó, nó vẫn ôm chặt lấy Kain và Elena bằng bộ cánh lẫn các xúc tu tựa cánh tay kia.
Tôi bám vào cổ Perro để cố nổi lên.
Ngạc nhiên ở chỗ, tuy là chim nhưng nó có thể nổi trên mặt nước sau khi biến hình.
Chúng tôi bám vào Perro Quái Đản như thể hamster trên lưng một con vịt khổng lồ.
“Làm ơn, làm ơn cứu lấy chúng tôi!”
...Những con người khốn khổ xuất hiện khắp bốn phương tám hướng.
Harrison, kẻ đã mất hoàn toàn nhân dạng, có vẻ đã chết ngay khi khế ước bị hủy bỏ.
Nhưng những kẻ vẫn còn chút nhân dạng thì vẫn cố bơi về phía chúng tôi với tình trạng đó.
May là Perro dìm chúng xuống biển trước khi kịp tới gần.
Những thủy thủ, những kẻ sợ chết hơn bất cứ thứ gì rồi kí khế ước với quỷ dữ, đã trở về với vòng tay biển cả như số phận đã sắp đặt.
Chúc mừng toàn thể các người chơi! Các vị đã vượt qua Thử Thách Thứ Tư, ‘Bí Mật Của Tàu Esper’.
Không gian bắt đầu sụp đổ
***
Kim Ahri
Ngay khi chúng tôi quay về khu nghỉ ngơi quen thuộc, Songee và tôi cấp tốc kiểm tra tình trạng của Kain.
Chúng tôi kiểm tra nhịp thở của anh ta, và đánh giá tình trạng vết thương ngoài da lẫn của nội tạng bên trong.
Songee, với vẻ mặt căng thẳng, vẫn luôn nhìn vào mặt tôi.
“Oppa sẽ ổn chứ ạ?”
“Anh ta sẽ không chết ngay đâu. Nhưng nếu cứ bỏ anh ta thế này thì chắc chắn sẽ chết.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
Thay vì trả lời thì tôi lập tức rút một xilanh máu. Nhìn thấy tôi làm vậy, Songee nhanh chóng đưa tay Kain lại gần để truyền máu.
Tôi liên tục rút máu mình rồi bơm vào Kain.
“Liệu anh ấy có hồi phục được không ạ?”
“Vẫn chưa đủ. Năng lực hồi phục trong máu của chị chỉ có thể mạnh lên khi cận kề cái chết. Nếu không thì nó không mạnh tới vậy.”
Tôi nói mà một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nếu Songee ra lệnh cho Perro đánh tôi gần chết để rút máu mạnh hơn thì sao?
...May là Songee không hề có ý định làm vậy.
Chỉ là nghi ngờ vô căn cứ của tôi.
Sự hoang tưởng đó được sinh ra và lớn lên trong môi trường Khách Sạn, đi kèm với kinh nghiệm của Cục Quản Trị, đã gần trở thành một căn bệnh mãn tính của tôi.
“Vậy thì chúng ta nên làm gì ạ?”
“Chị không biết. Nếu thử thách tiếp theo có bệnh viện thì chúng ta có thể cứu được anh ta, còn không thì phải tự mình giải quyết thử thách thôi.”
Tiếp theo, chúng tôi kiểm tra Elena.
Không giống như Kain, có vẻ Elena không bị tổn thương vật lý nào.
Các thuyền viên tàu Esper đánh thuốc mê cô ấy à?
Cô ấy chỉ đang say ngủ.
Kain thì đang trong tình trạng nguy kịch còn Elena đang ngủ say, nên Songee và tôi chỉ thở dài rồi chờ cho thời gian trôi đi.
Cuối cùng, Thử Thách Cuối Cùng của Phòng Cửa Ngõ bắt đầu.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 46
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)
Lời Khuyên Hiền Triết: 0
Han Kain
- Thùng ! Thùng !
- Cạch!
Đầu tôi mờ mịt.
Tôi nghe thấy vài âm thanh vội vã trong khi bản thân đang bị khiêng đi.
“...”
À, mình đang là người bị khiêng đi.
Tôi nhận ra vài âm thanh mơ hồ bên ngoài.
Phải một bệnh viện không?
Tôi nghe thấy những người mặc áo khoác dài trắng đang kéo chiếc cáng của tôi, họ vội vã di chuyển.
Phải mẹ tôi bên cạnh không? Sao Mẹ lại tới đây rồi?
Có vẻ chúng tôi đã tới Thử Thách Tiếp Theo rồi. Chuyện gì nữa đây?
Kể cả trong tình trạng này, Khách Sạn vẫn hiện thông báo như thường lệ.
Dù mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, còn tôi thì đang trong tình trạng không thể tệ hơn, thì thông báo của Khách Sạn vẫn rõ ràng sắc nét.
Chúc Mừng các vị đã tới với Thử Thách Cuối Cùng!
Không lâu sau, cả Di Sản và Phước Lành của các vị sẽ bị phong ấn.
Đừng lo, các vị sẽ không cần chúng trong Thử Thách Cuối Cùng.
Thử Thách Cuối Cùng, ‘Perfect Life’, sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Perfect Life...
Cùng với những lời đó, tâm trí tôi nhòe đi.


5 Bình luận
Perro gánh cả cái team khách sạn này :)
Với cả, chút spoiler này (Do t thấy chat ko dom dả mấy):
Truyện về sau sẽ giải thích về những khung cảnh quá khứ Ahri xuất hiện ở thử thách thứ tư vào một arc rất xa, rất rất xa (Cụ thể là khoảng 8xx).
(Vc thật tác giả nấu kiểu gì mà truyện dài thế nhỉ)
T cũng phải cảm ơn bro vì đã dịch bộ truyện này cho ae ng việt , chứ eng t ít ng đọc quá 😭