Chương 101-200
Chương 155: Phòng 201, Phòng Nguyền Rủa – “□□□ □□□□” (4)
8 Bình luận - Độ dài: 2,891 từ - Cập nhật:
Kim Ahri
Nhờ năng lực của Bướm Ác Mộng, con gorilla giờ đây đang vô cùng chóng mặt và chịu nỗi thống khổ tột độ.
Mooksung và tôi chạy tới, thở dốc, rồi xả đạn như vũ bão về phía phần thịt bị biến đổi của con gorilla.
- Bùm!
Lại là Elizabeth!
Cùng tiếng súng nổ, Mooksung lảo đảo và ôm lấy bả vai.
Mooksung và tôi nhanh chóng chuyển vị trí, tới nơi mà có thể dùng cơ thể con gorilla làm lá chắn.
May là, con gorilla giờ đã bị choáng một phần.
Và chúng tôi cũng có một chiến binh vô hình nữa!
Trong một góc của không gian trắng quỷ dị là hai người chúng tôi đang xả đạn vào người con gorilla để kết liễu nó, còn tại một góc khác thì một trận chiến ma quái giữa hai đấu sĩ vô hình đang diễn ra.
“Cái thứ chó chết này bị sao vậy? Ta xả hơn 50 viên vào người nó rồi mà vẫn còn di chuyển được hả?”
Mooksung nghiến răng vì đau, đứng dậy cùng một vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tôi nghĩ nó sẽ chết chắc thôi nếu tiếp tục làm như thế này. Nhưng một viên vào đầu có khi mới là đòn quyết định chúng ta đang cần.”
Mooksung tiến lại cái đầu đang gục xuống của con gorilla, ấn thẳng nòng súng vào hốc mắt, rồi kéo cò.
Chỉ khi đó thì con gorilla mới ngừng cựa quậy.
Quả là một sức sống mãnh liệt điên rồ!
Tôi thở dài và quay đầu lại, thì thấy trận chiến giữa hai đấu thủ tàng hình đang diễn ra vô cùng hài hước.
Elizabeth không thể tìm thấy vị trí của Eunsol và chỉ đang bắn bừa vào không khí, còn Eunsol cũng đang trụ được bằng cách chỉ hít vài hơi sâu mỗi khi Elizabeth quay sang hướng khác.
Một mặt thì Eunsol có thể tìm ra vị trí chính xác của Elizabeth bất chấp cho việc cô ta đang tàng hình, do sở hữu thị lực siêu phàm, nhưng mặt khác thì Eunsol bắn súng rất tệ nên trận chiến vẫn kéo dài như vậy.
Thế cân bằng tinh tế này sẽ kết thúc ngay khi chi viện tới thôi.
Mooksung và tôi dồn Elizabeth vào thế gọng kìm từ hướng khác, hạn chế khu vực di chuyển lại, thế rồi Elizabeth đột nhiên hiện hình, cởi mũ và –
- Bùm!
Chỉ một phát đạn, và trận chiến hỗn loạn đã kết thúc.
“Chết tiệt! Con đĩ đó – ”
“Trật tự đi, ở đây có trẻ con đó.”
“Ahem. Con điên đó thật sự làm chúng ta bực mình đấy nhỉ. Jinchul chắc sẽ nổi điên đây.”
Eunsol đang kiểm tra Songee và Seungyub, hai người đó đang nằm ra đất.
Khi cô ấy cởi bộ đồ chống đạn của Songee ra, thì có nhiều vết bầm tím bằng cỡ bàn tay người lớn trên thân của Songee.
Songee thở dài và đứng dậy.
Seungyub còn tệ hơn.
Mặc dù có mặc Bộ Đồ Bảo Hộ, nhưng nó vẫn không thể hấp thu hoàn toàn lực tác động của cú đấm từ con gorilla.
Em ấy thở dốc và nặng nhọc di chuyển.
Chúng tôi đã không thể phá giải căn phòng được nữa rồi. Nhưng tối thiểu cũng phải trốn thoát.
Ít nhất là tôi cũng nhẹ lòng đi khi biết vẫn còn Nút Trốn Thoát. Nếu tình huống tệ nhất xảy đến thì chúng tôi có thể dùng nó để sinh tồn.
Eunsol chạy tới.
“Ahri, em nói đúng... Chị xin lỗi.”
“Không sao đâu ạ. Lần sau, chúng ta sẽ giải quyết Elizabeth trước.”
“Phải lấy đi khẩu súng của cô ta thôi. Mình còn chưa moi được tí thông tin nào thì cô ta đã tự sát rồi.”
Nhìn quanh, không gian kì lạ này có ba lối ra, bao gồm cả đường vào của chúng tôi.
Có nên để Seungyub chọn tiếp không?
Eunsol tò mò hỏi, “Phòng này là ‘bẫy’, phải không?”
“Vâng ạ. Cũng có nghĩa là những căn phòng chúng ta đã tới nãy giờ lại là phòng đúng. Chúng ta cứ nghĩ là sai vì có quái vật, nhưng so với phòng này thì chẳng khác nào thiên đường.”
Songee, với vẻ mặt mỏi mệt, lại gần.
“Ahri! Chị xin lỗi...”
“Không sao đâu. Mọi chuyện có hơi khó hiểu.”
Bên cạnh những lời xin lỗi thì tôi tự chiêm nghiệm lại.
Nhóm chúng tôi thường né tránh xung đột theo bản năng.
Xu hướng này chắc chắn là đã góp phần giúp nhóm không tan rã, nhưng nếu phải đưa ra một quyết định khó khăn, thì nó lại là rào cản tạo nên sự do dự.
Có lẽ đó là lí do họ không đồng ý với một đề xuất cực đoan như của tôi khi đó.
Suy cho cùng thì đó cũng chỉ là dựa trên bản năng, nên tôi cũng không thể đưa ra lí do chính đáng.
Tôi hiểu rõ chuyện đó nên cũng không thể trách đồng đội.
Thế nhưng...
- Bốp!
Tôi gõ đầu Mooksung một cú rồi gửi tin nhắn riêng.
Kim Ahri: Ông phải hỗ trợ tôi chứ!
Tên này đã thoát chết không biết bao nhiêu lần nhờ vào bản năng của tôi, thế mà không chịu nghe tôi à?
Nếu ông ta đã giúp tôi, thì mọi người đã nghe theo răm rắp rồi!
Mooksung, không giống với tuổi của ông ta, chỉ cười hề hề.
“Nhưng em có một chuyện đáng sợ muốn nói với mọi người.”
“Mình đã đang ở trong tình thế đáng sợ rồi mà, nhưng em cứ nói đi.”
“Con gorilla đó, nó có một ‘chủ nhân’”
“...”
“Mọi người có nhớ rằng em có thể thoáng đọc tâm của những Thực thể Hỗn Mang sau khi Ái Lực được cường hóa không?”
“Nhưng con gorilla đó cũng không phải là thân thiện gì.”
“Em bảo rồi, nó có một chủ nhân. Và có vẻ nó vô cùng sợ chủ nhân đó. Khi nó bị con bướm đánh gục, trong tiềm thức nó được nhắc tới ‘một ai đó’, và nó sợ rằng mình sẽ bị trừng phạt. Chủ nhân đó chắc đã phải ra lệnh cho nó giết bất kì ai dám vào. ”
Những thông tin này thực sự đáng sợ và phiền toái.
Một tồn tại mạnh tới mức ra lệnh được cho con quái vật kinh khủng cỡ này.
Chắc phải là Địch Thủ rồi.
Là ai, hay là thứ gì?
Tới mức này thì ngươi cũng nên cho chúng ta nhìn mặt đi chứ?
Tôi thở dài và quay đầu.
Seungyub, người đã chịu tổn thương nghiêm trọng hơn nhiều so với Songee, vẫn đang hớp từng hơi thở và vẫn chưa thể tự mình đứng dậy.
Tôi chỉ mới định gợi ý chúng tôi nghỉ thêm chút nữa để em ấy hồi phục thì –
MOVE!
Những từ ngữ xuất hiện trên khắp mặt tường xung quanh chúng tôi.
Chúng tôi có nên đi theo những chỉ dẫn này không?
Nhìn quanh, có vẻ những đồng đội tôi cũng không chắc chắn lắm.
Songee, không nhịn được nữa, hỏi, “Ai đang viết những dòng chữ này vậy? Mới đầu thì nó có vẻ như là một kiểu thông báo từ Khách Sạn, nên chúng ta mới đi theo, nhưng không phải là Khách Sạn sẽ gửi thông điệp tại một nơi như thế này.”
Ngạc nhiên là Mooksung, người ban đầu cũng không hài lòng với việc bị kẻ thù thao túng, lại ngoan ngoãn đứng dậy.
“Chà, có phải hay không thì cũng tới lúc chúng ta phải di chuyển rồi. Chúng ta phải tiếp tục trước khi dẫn đoàn của mọi người hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.”
Dẫn đoàn của chúng tôi.
Có nhìn kiểu gì đi nữa thì Seungyub cũng sẽ không khá lên bằng cách nghỉ ngơi.
Nếu không được chữa trị tử tế thì tình trạng của em ấy sẽ không cải thiện lên, và trong tình hình như thế này thì bất tỉnh sẽ là một vấn đề lớn.
Như Mooksung đã nói, nếu Seungyub ngất đi thì chúng tôi sẽ chẳng còn người dẫn đường.
Seungyub yếu ớt khua tay rồi búng một đồng xu.
- Ting! Leng keng leng keng.
Đồng xu lăn một hồi lâu trước khi va phải một cánh cửa trên những bức tường.
Mooksung, giờ là người mặc Bộ Đồ Bảo hộ, cõng Seungyub trên vai, và chúng tôi lại tiếp tục di chuyển.
***
Chúng tôi nhanh chóng đi qua căn biệt thự thứ năm và sáu.
Dọc đường đi, chúng tôi phá hủy một lò nướng bánh biết sinh ra bánh mì sống, và một chiếc tủ áo có chứa một tên giết người hàng loạt.
Một khi chúng tôi đã thiết lập xong phương án hành động thì giải quyết bọn quái vật đang ngụy trang không phải chuyện khó.
Nhưng có đi qua bao nhiêu căn biệt thự đi nữa thì thứ chờ đợi chúng tôi vẫn chỉ là một căn biệt thự khác.
Cuối cùng, chúng tôi cũng mệt mỏi ngồi xuống đất sau khi đập vỡ một chiếc đồng hồ biết di chuyển trong căn biệt thự thứ bảy.
Seungyub cũng có vẻ đã chạm tới giới hạn của mình và nằm ngủ, như thể đã ngất đi.
“Chúng ta nên làm gì?”
“Cứ tiếp tục như thế này thì sẽ tới vô hạn mất thôi. Đây đã là biệt thự thứ bảy rồi. Tiếp sau chỉ là thứ tám rồi thứ chín thôi.”
Đã kiệt sức, Songee và Eunsol tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.
Trong lúc đó, tôi lại suy nghĩ về bản chất của “Vận May”.
Năng lực này khó giải thích hơn bất cứ Phước Lành nào.
Theo lời Seungyub thì Hậu Thuẫn Giả của em ấy là một thực thể có hơi trẻ con à?
Vận may có nhiều đặc tính, nhưng một từ khóa quan trọng nổi lên.
Niềm tin.
Vận may sẽ ngày một mạnh hơn và hữu dụng hơn với những kẻ tin tưởng vào bản thân.
Nhưng oái oăm là, Vận May cũng là một trong số những Phước Lành khó tin tưởng nhất.
Là bởi vì, những quyết định đưa ra dựa hoàn toàn vào tiềm thức và bản năng, không có một chút logic nào.
Tôi nhớ lại chuyện xảy ra trong Phòng Cửa Ngõ, thời điểm chúng tôi chơi Trò Chơi Jekyll Và Hyde.
Là vòng 2 nhỉ, hay vòng 3?
Tới một lúc nào đó, Seungyub đã cảm thấy quá áp lực nên đã không chọn Hyde.
Bản thân em ấy tin rằng mình đã “không chọn”, và chúng tôi cũng vậy.
Nhưng sau này nghĩ lại, kể cả “không chọn gì” cũng là một lựa chọn.
Vì Seungyub là Hyde nên em ấy không thể chọn ra ai khác.
Nhưng làm sao chúng tôi hiểu được một lựa chọn như vậy lại được đưa ra trong thời khắc đó?
Nhìn lại, biết trước kết quả rồi, thì chúng tôi có thể nói là, “Aha! Kể cả khi đó thì Vận May cũng đang có tác dụng!”
Nhưng lúc đó thì không thể biết là Vận May có đang kích hoạt không.
Nó làm tôi nhớ tới câu chuyện của Cassandra, nhà tiên tri trong Thần Thoại Hy Lạp.
Cô ta được ban cho năng lực tiên đoán chính xác tuyệt đối, nhưng đổi lại, không ai sẽ tin tưởng những lời tiên tri của cô ta.
Vận May giống câu chuyện đó một cách kì quái.
Một Phước Lành nhấn mạnh vào niềm tin hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng đồng thời cũng là thứ khó để tin tưởng nhất.
... Tôi tiếp tục dòng suy nghĩ này, thì một suy nghĩ đánh tới.
Có khi ngay tại lúc này.
Tình huống này cũng là kết cục của Vận May thì sao?
Như trò chơi Jekyll và Hyde, thì “ngất đi và không chọn được phòng tiếp theo” cũng có thể coi như là một lựa chọn thì sao?
Hay tất cả chỉ là tôi tưởng tượng ra, dùng tương lai để hiểu hiện tại?
Tôi quan sát đồng đội của mình chăm sóc Seungyub và Songee, băng bó vết thương của họ, rồi đứng dậy để xem xét tình hình xung quanh.
***
Park Seungyub
Ah... Nóng quá đi mất.
Cả người mình nóng như thể đang bốc cháy.
Mình còn không chỉ ra được mình đau ở đâu một lúc rồi.
Mình đã lâu không còn nghĩ về chuyện đau thế nào nữa, mà là mệt mỏi và buồn ngủ thế nào cơ.
Ông Mooksung, người đã chăm sóc tôi sau khi cởi Bộ Đồ Bảo Hộ ra, cuối cùng cũng đẩy tôi lại vào bên trong đó.
Tôi ép mình mở miệng.
“Ông ơi...”
“Đừng nói nữa. Uống cái này đi.”
Ông đưa tôi một xilanh đầy chất lỏng đỏ.
“Đây là thần dược anh Kain tìm kiếm bấy lâu, là máu của chị Ahri hả ông?”
“... Chú mày vẫn còn nói nhảm được nên chắc là không sao đâu.”
“Có khi mọi người nên bỏ cháu lại đây rồi cầm lại Bộ Đồ Bảo Hộ đi ạ. Có hơi lãng phí nếu cháu mặc công cụ phòng vệ mạnh mẽ này trong khi còn không di chuyển được.”
“Thôi nào, tự tin lên chứ.”
“Nhưng cháu còn không đứng dậy được - ”
“ ‘Vận May Nghịch Thiên’ của cháu còn chưa kích hoạt đúng không? Nó không kích hoạt kể cả khi gặp con gorilla đó. Ta tin rằng cháu vẫn còn một cơ hội để tỏa sáng.”
“...”
Sau khi nói vậy, ông đặt “Nút Trốn Thoát” vào tay tôi.
Niềm tin không lay chuyển này tới từ đau vậy?
Vận May Nghịch Thiên thật sự đã kích hoạt mỗi khi mình rơi vào vòng nguy hiểm sao?
Thật tình, Vận May Nghịch Thiên có cảm giác giống như Hậu Thuẫn Giả của tôi khi nào thích thì mới kích hoạt hơn.
Có khi là vì tôi uống thần dược huyền thoại đó à? Bằng cách nào đấy thì tôi lấy lại thêm chút sức lực.
Tôi có nghe rằng năng lực hồi phục của chị Ahri không mạnh lắm khi còn khỏe, nhưng nó cũng có chút tác dụng.
Hay cũng có thể chỉ là hiệu ứng giả dược.
Tôi nằm đó một cách trống rỗng, và tôi nghĩ rằng mình có thể hiểu được tâm lý của Ông.
Thực sự là chúng tôi đang trong một tình huống khá ngặt nghèo.
Chúng tôi đã mất đi phần lớn hỏa lực, hai đồng đội đã chết, mọi người đều kiệt sức, và không ai biết cách để trốn thoát.
Trong tình huống này, hy vọng cuối cùng của Ông đặt vào Vận May Nghịch Thiên của tôi.
Nói cách khác, thì đây là muốn được tin để tìm đường sống, chứ không phải bản thân việc tin tưởng.
Gần đó, tôi nghe thấy một âm thanh của đồ vật bị vỡ.
Ông nhảy dựng lên vì giật mình.
Lần đầu tiên trong một thời gian dài, một thông báo đột nhiên xuất hiện.
Vận May Nghịch Thiên đã được kích hoạt! Năng lượng của vũ trụ đang bảo vệ bạn.
Có phải Vận May Nghịch Thiên chỉ là cái tên chị Ahri bịa ra thôi không?
Giờ Ông cũng gọi nó là Vận May Nghịch Thiên, nên ngài cũng gọi nó thế luôn à Hậu Thuẫn Giả?
Và tin nhắn mỗi lần mỗi khác. Hồi trước nó chỉ ghi cái gì như kiểu “Oắt đờ 777!”, xong giờ lại là năng lượng vũ trụ.
Ah, sao cũng được.
Nếu năng lượng vũ trụ đang bảo vệ mình thì mình nghĩ mình sẽ ổn thôi!
Tôi chỉ nhắm mắt và thả lỏng.
Tôi đột nhiên thấy ghen tị anh Kain, người đã ngủ một giấc rất lâu rồi.
***
Kim Ahri
Tôi nhìn quanh và tiếp tục dòng suy nghĩ khi nãy.
Giả sử chuyện Seungyub gục xuống cũng là một lựa chọn, vậy tại sao Vận May không chọn phòng tiếp theo?
“...”
Vì phòng này là phòng cần đến!
Hi vọng về việc chống lại hi vọng, tôi bắt đầu kiểm tra xung quanh.
Tôi chạm vào và kiểm tra mọi đồ vật, và nhìn vào tường lẫn bàn ăn.
Không có gì có vẻ là bất thường.
Có phải chỉ là mình tưởng tượng ra không?
Tôi đang tiếp tục trì hoãn thì những con chữ quen thuộc hiện lên trong gương cạnh bồn rửa.
Move!
Là ai đang gửi những thông điệp này?
Nhóm chúng tôi đều đã kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể chất. Quan trọng nhất là, Seungyub, người gánh trọng trách dẫn dắt chúng tôi, chỉ còn hơi hơi tỉnh táo.
Chúng tôi không thể tiếp tục làm theo những chỉ dẫn này nữa.
Sử dụng Cổ Huyết, tôi viết một câu trả lời.
No!
“...”
“...”
“...”
[Thật không? Vậy thì, tới chơi nào.]
- Choang!
Một bàn tay bắn ra khỏi gương như một lưỡi đao, lập tức xuyên thủng cơ thể tôi.


8 Bình luận
đến tầng 2 rồi thì mong sao em giai may mắn có nhiều đất diễn hơn nữa :V