Chương 101-200
Chương 105: Thời Gian Tiệc Tùng (7) – Nắm Bắt Tình Huống
4 Bình luận - Độ dài: 2,512 từ - Cập nhật:
Đêm Thứ Hai, Thời Gian Tiệc Tùng
Han Kain
Ngay trước khi Ahri tiết lộ bí mật của mình, toàn bộ đèn đóm trong Khách Sạn đều đột nhiên chập chờn, và hành lang thì dần tràn ngập tiếng thét.
Ahri, cũng ngớ người như tôi, ngắt ngang câu chuyện và nhìn tôi bối rối.
“Anh không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng chạy thôi!” tôi gợi ý.
Tôi đang quay lưng lại thì em ấy hét lên.
“Né đi!”
Vùuuu!
Tên này là ai?
Đứng đó là một tên khổng lồ cao 2m, trên tay hắn đang đeo găng boxing. Hắn ta trông khá kì lạ - hắn đang chảy nước dãi và nói nhảm.
“Giới trẻ ngày nay chẳng có tinh thần bền bỉ gì cả. Mất một cánh tay hay cẳng chân thì sao chứ? Học boxing đi. Học từ ta này!”
Ahri đang định làm gì đó, nhưng em ấy còn chẳng cần.
Tôi ngay lập tức chiếm hữu lấy cơ thể hắn.
***
Có gì đó kì lạ.
Chẳng có một ‘kí ức’ nào trong đầu hắn cả.
Thứ duy nhất trong não hắn là cụm từ hắn vừa nói về giới trẻ ngày nay.
Thứ này có còn là con người không?
Dù sao thì, tôi bẻ gãy chân hắn rồi quay lại cơ thể của mình.
“Anh vừa chiếm xác rồi bẻ chân hắn à?”
“Ừ. Nhưng tên này là ai vậy?”
“Không chắc lắm. Trước mắt thì tập trung lại với mọi người đã.”
Chúng tôi quay về Phòng 105 và tìm thấy chị Eunsol đang vô cùng khẩn trương chạy ra khỏi phòng, đồng thời mặc một chiếc cardigan vào.
“Mọi người ổn chứ!” chị ấy hỏi.
“Bọn em ổn ạ. Mọi người đâu rồi?”
“Chúng ta xuống hầm đi. Bọn chúng nói chúng muốn chơi dưới hầm.”
Ba người chúng tôi xuống hầm và thấy Elena, Songee, Mooksung, Jinchul, còn xung quanh họ là khoảng 10 tên boxer điên loạn tôi vừa chiến đấu lúc nãy.
“Mọi người ổn cả chứ ạ?” tôi hỏi.
Thật tình thì, tôi không lo cho tình trạng của họ lắm vì đám boxer này chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, thậm chí bọn chúng còn không thể suy nghĩ tỉnh táo, nên đương nhiên không phải là đối thủ của chúng tôi.
“Tất nhiên là ổn rồi. Nhưng bọn này tới từ đâu vậy? Bọn chúng cứ liên tục xuất hiện cứ như chui từ dưới đất lên.”
Không như tôi, thì mọi người khác đều đã thấy việc xảy ra thông qua bảng thông tin.
“Một sự kiện bất ngờ do một thành viên yêu cầu? Ác Mộng? Thậm chí là ai đã yêu cầu cơ chứ?”
Ông Mooksung cũng có vẻ bối rối.
“Đó là những điều cháu nói! Cháu không biết ai đã dám yêu cầu cơ.”
Đó là khi chị Eunsol cúi đầu và mở miệng.
“Cháu nghĩ... Đó là cháu.”
Chị ấy sau đó đưa ra một lời giải thích tương đối gây sốc. Chị ấy chỉ đơn giản là yêu cầu ‘Bàn Tay Dục Vọng’ ban cho một vũ khí hữu dụng, và mọi thứ xảy ra như thế này đây.
Ngạc nhiên là anh Jinchul mới là người lạc quan nhất.
“Chị này. Đừng quá lo lắng. Những tên này chỉ là tép riu thôi, và chúng ta sẽ thắng lớn nếu nhận được một vũ khí tốt làm phần thưởng mà đúng không? Đừng có đổ lỗi cho bản thân như vậy.”
“U, ừ?”
“Unni. Mọi thứ không sao đâu!”
“Thế là tốt rồi, nhưng Seungyub đâu rồi?”
“Hả? Chờ đã!”
“Kain! Kiểm tra Seungyub ở đâu với Thông Tin Địa Điểm đi!”
***
“Kain?”
Xung quanh đầy các âm thanh náo động nhưng tôi hoàn toàn bị màn hình trước mặt thu hút. Nút “Nắm Bắt Tình Huống” đang nhấp nháy trên cửa sổ hệ thống.
Mình có thể dùng nó ngoài Phòng Nguyền Rủa à?
Có vẻ là tôi có thể sử dụng nó bên trong Khách Sạn mỗi khi có sự kiện lạ như thế này.
Khoảnh khắc tôi bấm vào nút đó, một đoạn văn hiện lên ngay lập tức.
Tình Huống: Sự Kiện Khách Sạn – Ác Mộng
Vào một đêm an bình, yên tĩnh của Khách Sạn, một cậu bé đau lòng vì yêu đơn phương đã trèo lên ngọn núi một mình để thu thập lòng dũng cảm, rồi gặp được một con bướm kì lạ...
Vui lòng kiểm tra tình huống tiếp theo tại khu ‘Leo Núi’ dưới tầng hầm Khách Sạn.
Tôi đang đờ ra để tiêu hóa những con chữ kia thì ai đó vỗ vai tôi.
“Hả?”
“Hả là cái gì? Ta tưởng cháu bị sao chứ Kain. Cửa sổ hệ thống có nói gì không?”
“À, phải rồi. Nắm Bắt Tình Huống đã được kích hoạt rồi ạ.”
Tôi kể cho mọi người thông tin đã đọc được.
“Nói về ‘cậu bé’ tức là đang nói về Seungyub hả? Leo núi một mình để thử thách lòng dũng cảm? Ta hoàn toàn không hiểu thế nghĩa là gì, nhưng xuống khu Leo núi khẩn trương thôi.”
Dù có bối rối, chúng tôi vẫn xuống khu Leo Núi dưới tầng hầm. Trên đường đi, tôi nhận ra mặt Ahri đã xanh lại sau khi nghe tôi giải thích.
Trước khi tôi kịp nói gì đó, Songee đã hỏi Ahri, chắc là cũng nghĩ ra điều tương tự.
“Ahri, em có biết điều đó nghĩa là gì không?”
“...Seungyub cứ dính chặt vào em hôm qua nên em mới đùa tí.”
“Em đã nói gì?”
“Em nói, ‘Chị không thích những chàng trai nhút nhát yếu đuối đâu nhé~’...”
Ông Mooksung sững người ra sau khi nghe thấy thế.
“Kya! Vậy là thằng nhóc đó đã leo núi giữa đêm chỉ để tích tụ lòng dũng cảm thôi à?”
“...”
“Chúng ta cứ khẩn trương tới ngọn núi đi. Một khi vào phòng rồi thì Kain có thể khai thác thêm thông tin với ‘Nắm Bắt Tình Huống’.”
***
Chúng tôi cùng nhau đi tới “Phòng Leo Núi”.
Vì ở Khách Sạn bây giờ là ban đêm nên tương tự thì bên trong “Phòng Leo Núi” cũng tối đen như mực.
Anh Jinchul bật đèn pin lên, và tôi cũng quay sang cửa sổ tình huống.
Tình Huống: Sự Kiện Khách Sạn – Ác Mộng
Con bướm bí ẩn không khác gì chính là ‘Bướm Ác Mộng’.
Khi gặp con bướm, cậu bé phải đối mặt với ác mộng ẩn sâu bên trong trái tim mình, và cuối cùng phải đối mặt với vực thẳm của tổn thương.
Không lâu sau, ác mộng của cậu ta bắt đầu lan rộng khắp thế giới.
Trong tình cảnh hiểm nghèo đó, đồng đội của cậu bé đã tới ngọn núi này để giải cứu cậu ta.
Vui lòng kiểm tra tình huống tiếp theo tại lưng núi.
“Chúng ta phải leo tới lưng núi.”
“Tại sao chúng ta phải làm vậy giữa đêm hôm khuya khoắt?”
Mặc dù mọi thứ khó mà hiểu rõ, tôi vẫn tương đối vui vẻ. Tới bây giờ tôi mới hiểu ‘Nắm Bắt Tình Huống’ là loại năng lực gì.
Nó là một khả năng cho phép chúng tôi biết được hiểm nguy là gì bên trong một Phòng Nguyền Rủa, đồng thời cũng chỉ dẫn chúng tôi đi theo con đường đúng đắn để phá giải lời nguyền. Không có thứ này thì chúng tôi đã phải lãng phí rất nhiều thời gian lang thang dưới hầm, khống biết hiểm họa là ai hay phải đi đâu!
Nếu chúng tôi mà có thứ này từ đầu thì Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức sẽ là một phòng cực dễ.
Giờ tôi mới hiểu tại sao con cú lại vỗ ngực gọi đây là “nâng cấp cực mạnh”.
Ngay khi chúng tôi leo núi, chúng tôi đã gặp phải những chướng ngại vật buồn tẻ. Những con quái vật vồ tới từ trong bóng tối, rồi chúng tôi phải tập hợp thành một đội hình để chiến đấu.
Kim Mooksung, Cha Jinchul, Kim Ahri, Yu Songee và tôi. Năm người chúng tôi có thể chiến đấu đứng ở phía trước và tấn công quái vật với năng lực của chúng tôi. Còn Elena và chị Eunsol phải đứng phía trong đội hình.
Thế này làm tôi nhận ra chúng tôi đã phát triển mạnh mẽ thế nào chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Mỗi con quái vật đó đều trông gớm ghiếc như thể chui ra từ phim kinh dị, nhưng tôi chẳng hề thấy sợ hãi.
Anh Jinchul đang càn quét bọn quái vật như sói ăn thịt cừu, còn Songee chỉ cần phẩy tay vài lần để phép màu xảy ra.
Trong khi đó, tôi cướp xác của một con rắn khổng lồ để tả xung hữu đột, và Ahri với ông Mooksung cũng đang thể hiện rất tuyệt vời.
Chúng tôi chẳng phải đã tiệm cận với siêu anh hùng rồi sao?
Mỗi con một đều chỉ là tép riu không đáng kể, nhưng chúng vẫn liên tục lao tới không hồi kết.
Tôi lo lắng về việc lãng phí thời hạn “Nhập Xác” ở một nơi thế này, nên tôi quay về cơ thể mình.
Giờ thì, chỉ còn 20 phút nữa.
Ngày mai thì nó sẽ được tái lập, nhưng từ giờ tới ngày thứ 3 của Thời Gian Tiệc Tùng vẫn còn khoảng 2 tiếng nữa.
Tab giao tiếp mở lên từ bên cạnh tôi.
Kim Mooksung:Chú ý! Thế này không ổn. Không hề có vẻ là có hồi kết.
Kim Ahri:Tình huống được gọi là Ác Mộng. Nó nói rằng ác mộng của cậu bé đã tràn ra thế giới. Những con quái vật ở đây chắc chắn là từ ác mộng của Seungyub.
Lee Eunsol:Vậy chúng ta phải tìm ra em ấy và đánh thức nó à?
Cha Jinchul:Anh sẽ dùng Ngôi Sao và mở đường máu.
Anh Jinchul triệu hồi ngôi sao rồi lao về phía trước, trong khi chúng tôi chờ một chút để nghỉ ngơi.
Kiệt sức, Songee ngồi xuống đất, còn Perro đậu xuống trên vai rồi dụi mỏ vào má em ấy.
Cảnh tượng đó khá đáng yêu.
“Xung quanh toàn quái vật đó. Perro có ổn không? Anh cứ lo nó cũng biến thành quái vật luôn.”
“Perro thông minh lắm nên không sao đâu!”
“Ý em là sao?”
“Perro có thể dùng trực giác mà biết được mọi người mạnh cỡ nào. Trong mắt Perro, bọn quái vật chẳng thể làm hại chúng ta, và đó là lí do nó không sợ hãi.”
Cũng có lí. Hai lần Perro sợ hãi là khi nó bị bỏ lại một mình, và là khi anh Jinchul đánh nó.
Rõ ràng nó sẽ sợ nếu điều thứ hai xảy ra, nên chúng tôi chỉ cần quan tâm điều thứ nhất thôi.
Tôi muốn vuốt ve nó nên đã bước tới chỗ Songee.
- Quácccccc!
Perro đột nhiên kêu lớn rồi núp đằng sau Songee.
“Á! Oppa, anh có thể đứng đó được không.”
“...”
Sao nó ghét mình thế nhỉ?
... Thật ra là cũng có nhiều lí do lắm đấy.
Ngày đầu tiên của Thời Gian Tiệc Tùng, sau khi chị Eunsol nảy ra ý tưởng dùng dù để trốn thoát, tôi cũng có một ý tưởng – mượn cơ thể của Perro để kiểm tra bên ngoài Khách Sạn.
Kể từ khi tôi nghĩ ra ý tưởng đó thì tôi đã nhập xác Perro khoảng 3 lần để tập bay. Tất cả những gì tôi học được là việc bay rất khó kể cả khi có cánh, vì mình là con người chưa từng bao giờ bay trong đời.
Perro đã phải mất đi vài lông vũ tới khi tôi chịu chấp nhận chuyện này.
Sau đó, Perro bắt đầu kêu và chạy mỗi khi nó nhìn thấy tôi.
Tôi chỉ đứng đó hơi ngượng ngùng rồi Ahri vỗ vai tôi.
“Tha cho nó đi. Nó là một con động vật quý hiếm nở ra từ quả trứng vàng, nhưng nó sắp trụi cả lông vì anh rồi.”
Chúng tôi ở đó chừng 2, 3 phút sau khi anh Jinchul phóng đi với Ngôi Sao rồi cũng tiếp tục hành trình.
Sau khi tới lưng núi, tôi mở lại cửa sổ hệ thống để kiểm tra.
Tình huống: Sự Kiện Khách Sạn – Ác Mộng
Đồng đội tìm thấy cậu bé bị nhốt trong ác mộng vĩnh cửu, cận kề cái chết! Liệu họ có thể giải cứu cậu bé và đánh bại Bướm Ác Mộng không?
Chúng tôi ‘tìm’ thấy em ấy à?
Anh Jinchul chắc cũng đã tìm thấy em ấy rồi.
Đây cứ như là phần cuối cùng của tình huống. Nó không bảo chúng tôi đi đâu hay tiết lộ việc cần làm nữa.
Đánh thức Seungyub và đánh bại Bướm Địa Ngục.
Sau khi quay đầu lại, tôi đi theo mọi người khác, tới nơi anh Jinchul đã đặt Seungyub nằm xuống và quấn em ấy cùng đống quần áo.
“Em ấy có ổn không?” tôi hỏi, “Nắm Bắt Tình Huống đang bảo em ấy đang nguy kịch rồi.”
“Mọi người đến xem đi. Có vẻ là em ấy thật sự đang phải chiến đấu.”
Nhìn kĩ hơn, tôi không thể không há hốc mồm.
Seungyub chưa bao giờ là một người béo, nhìn chung thì là một cậu bé gầy gò. Thế nhưng hiện tại em ấy nhìn như một người bị bỏ đói giống như những người xuất hiện trong phim tài liệu.
Em ấy chỉ còn trơ xương.
Chúng tôi đều sốc tới mức lặng đi, nhưng vẫn còn hai người trong nhóm có thể bình tĩnh được.
“Ta biết đây là gì rồi,” ông Mooksung nói. “Có vẻ Khách Sạn gọi nó là Bướm Địa Ngục.”
“Ông biết về con quái vật này ạ?” Tôi hỏi lại.
“Chúng cũng tồn tại ở Trái Đất đấy. Ở Cục Quản Trị thì bọn ta gọi chúng là ‘Thực Mộng’, và hai thứ này không giống nhau thì cũng rất sát. Chúng khá phổ biến ở phương Tây, đặc biệt là quanh Châu Âu.”
...Chúng ta có những con này trên Trái Đất à? Mà bọn chúng còn phổ biến ở Châu Âu nữa?
Tôi đã sống ở nơi quái quỷ nào vậy?
Đằng nào thì đó không phải phần quan trọng. Bộ đôi này biết nó là gì, có nghĩa là biết cách để đối phó với nó.
Ông Mooksung nhìn về phía Ahri, người băn khoăn một lúc, rồi đi tới chỗ tôi.
“Uống đi.”
“Anh phải uống máu em lần nữa à? Anh phải -”
“Chúng ta không có nhiều thời gian nên em sẽ giải thích khi chúng ta ‘vào trong’. Uống đi.”
Tôi uống máu em ấy.
...Tâm trí tôi lập tức nhòa đi và cơ thể tôi rơi xuống đất.


4 Bình luận
Có mình main là được bú máu em Ahri trước giờ :)))