Chương 101-200
Chương 180: Thời Gian Tiệc Tùng - Chọn Lọc Tự Nhiên (7)
0 Bình luận - Độ dài: 2,723 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: 90
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 - Phòng Nghỉ
Lời khuyên Hiền triết: 1
Han Kain
Elena vẫn chưa quay lại, dù ngày thứ hai của Thời Gian Tiệc Tùng sắp kết thúc
Ban đầu mọi người đã nghĩ rằng đến bữa trưa thì cô ấy sẽ về, nhưng khi đến trưa thì suy nghĩ đó đã chuyển thành tối. Giờ thì nỗi lo bắt đầu lan rộng trong nhóm.
“Songee à, em xuống tầng hầm xem chưa?”
“Rồi ạ. Em đã xuống vài lần. Chị ấy ra ngoài nghỉ ngơi một lát chứ không ăn cùng chúng ta. Chị ấy cứ nói sắp xong rồi, nhưng vẫn chưa quay lại.”
“Chuyện này, thật là rắc rối. Chúng ta cũng không thể lôi cô ấy về nếu cô ấy nói là sắp xong rồi.”
Nếu đây là khoảnh khắc quan trọng để năng lực của Elena phát triển, thì có lẽ không nên động đến thì tốt hơn.
“Chúng ta đợi thêm chút nữa xem sao. Có lẽ cô ấy sẽ mang tin tốt về.”
“Hy vọng được như lời em nói, Kain à. Mà này, em dùng hết Lời Khuyên rồi sao?”
Lời khuyên thứ hai mà tôi hỏi là ‘Hãy cho chúng tôi biết cần chuẩn bị thêm gì.’
Câu trả lời là ‘Đồ ăn.’
Câu đó đã tiết lộ một sự thật đáng buồn rằng chúng tôi sẽ không được cung cấp bữa ăn đàng hoàng khi Thời Gian Tiệc Tùng kết thúc.
Vì vậy mà bữa tối hôm nay, thay vì ăn uống, mọi người lại bận rộn với việc đóng gói đồ ăn hơn.
Tôi đã thấy anh Jinchul đang cho thịt ba chỉ nướng vào hộp.
“Em vẫn đang suy nghĩ nên hỏi gì cho Lời Khuyên thứ ba. Em sẽ dùng sau khi quyết định chắc chắn.”
“Hỏi xong thì báo cho chị câu trả lời nhé.”
Songee tiến lại gần phía tôi và chị.
“Ừm... lúc nãy em có đi xem tình hình chị Elena, thì thấy chị ấy cứ liên tục ra vào Safari.”
“Vậy à?”
“Vâng... Mỗi lần ra ngoài, chị ấy trông rất kiệt sức và cả người lảo đảo. Chị ấy còn bảo em đừng lại gần nữa.”
Tôi và chị Eunsol không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng sắc mặt anh Jinchul thì tối sầm lại.
“Chuyện này thật sự không ổn.”
“Ý anh là sao?”
“Chị, nếu muốn luyện tập năng lực thì cô ấy cứ ở trong Safari là được rồi. Tại sao lại phải liên tục ra vào làm gì?”
“Ừm... vì mệt à?”
Quả nhiên, đúng là người có nhiều kinh nghiệm sử dụng Safari nhất trong chúng tôi, anh Jinchul đã tìm ra ngay đáp án.
“Là vì cô ấy đang liên tục chết đó. Ở Safari cứ hễ chết là sẽ xuất hiện lại ở bên ngoài. Cô ấy lảo đảo mỗi khi ra ngoài là vì căng thẳng khi phải liên tục chết đi sống lại.”
Ngay khi nghe những lời đó của anh ấy, sắc mặt của mọi người đều tối sầm lại.
Dù chúng tôi có trở nên chai sạn với cái chết qua những lần ở Phòng Nguyền Rủa, nhưng không ai có thể quen với nỗi đau được.
Ahri lập tức đẩy lưng tôi.
“Không được rồi. Đi đưa chị ấy về đi.”
“Anh sao? Anh đi thì cô ấy có về không? Hay là em hoặc chị đi-”
“Cứ đi đi.”
***
Cuối cùng, tôi đã bị Ahri ép đi xuống tầng hầm để đưa Elena về.
Tôi định sẽ đợi cho đến khi cô ấy ra ngoài, nhưng may là Elena đã ở bên ngoài khi tôi đến rồi.
“Elena!”
“...”
Không có câu trả lời.
Vẻ mặt của cô ấy có gì đó kỳ lạ.
Khi tôi đến gần, Elena đột nhiên xua tay.
Là ý gì đây?
Tôi lờ đi và tiến lại gần hơn một chút, và đúng lúc đó cô ấy nhăn mặt hét lên.
“Đừng lại gần nữa! Anh không giúp được gì đâu! Nếu anh không đề nghị tôi nhận năng lực này thì – Ôi không! Tôi xin lỗi. Agh! Không, không! Thật sự rất xin lỗi, chỉ là anh lại đến ngay trước khi Minh Kính Chỉ Thủy kích hoạt! Làm sao bây giờ đây...”
Cô ấy đột nhiên nổi giận với tôi, nhưng trước khi tôi kịp phản ứng, thì cô ấy đã bắt đầu xin lỗi rồi trông như thể sắp khóc.
Tôi không thể hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ mình phải làm gì đó.
... Nhưng trong tình huống thế này thì mình nên làm gì đây?
Dù có vẻ hơi trẻ con, nhưng tôi đã nắm chặt lấy tay cô ấy.
Dần dần, tiếng sụt sịt của cô ấy nhỏ lại, và dòng cảm xúc đang cuộn trào như bão tố dường như cũng lắng xuống.
“Cô có sao không? Cô đã không ăn uống gì cả ngày mà chỉ ra vào Safari nên mọi người lo lắng lắm. Với lại phản ứng vừa rồi có vẻ như trạng thái tinh thần của cô cũng không được tốt.”
“Giờ thì ổn rồi. Và… vừa nãy là gì đây? Trông tôi giống học sinh tiểu học lắm sao?”
“...”
--- Thịch.
Có vẻ cô ấy đã ổn thật rồi.
Elena bật cười rồi gạt tay tôi ra.
“Sau khi luyện tập với nó, tôi đã nhận ra Tưởng Tượng U Ám gây rối loạn tâm trí đến mức nào. Nó là một sức mạnh không ngừng kích thích sang chấn tâm lý. Để kích hoạt năng lực, trước tiên phải có những suy nghĩ u ám, và sau đó bản thân năng lực sẽ làm lu mờ tâm trí của người dùng.”
“... Còn nguy hiểm hơn tôi nghĩ. Nghe lời cô nói lúc nãy, không lẽ tôi đã -”
“Không, làm ơn đừng để tâm đến lời đó! Trạng thái của tôi không ổn nên mới nói những lời đó. Chỉ là vì ‘Minh Kính Chỉ Thủy’ chưa hồi phục nên tôi nói năng linh tinh thôi!”
Cô ấy lại nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tối, khiến tôi bất giác gật đầu.
Có vẻ như cơn giận lúc nãy thật sự không phải là lời thật lòng.
Mà nhân tiện, Minh Kính Chỉ Thủy, chẳng phải là kỹ năng mà cô ấy mới nhận được sao?
Đọc được nét tò mò trên gương mặt tôi, Elena quyết định giải thích, cũng có thể là để đổi chủ đề.
“Minh Kính Chỉ Thủy sẽ giúp tâm trí tôi sáng tỏ mỗi khi bị vẩn đục quá mức độ. Như thể dội một gáo nước đá vậy, khiến tôi lập tức tỉnh táo trở lại. Nó đã giúp tôi thoát khỏi đủ loại hoang tưởng.”
“Một năng lực đáng nể đấy. Nhưng không thể dùng Minh Kính Chỉ Thủy trước để bảo vệ tâm trí rồi mới dùng Tưởng Tượng U Ám được sao?”
Elena nở một nụ cười cay đắng.
“Đó cũng là suy nghĩ của tôi, nhưng,nó không diễn ra như vậy. Tôi không thể tự kích hoạt Minh Kính Chỉ Thủy được. Nó chỉ được kích hoạt sau khi tôi đã mất kiểm soát, và giúp tôi trở lại bình thường.”
“À, vậy ra nó giống loại năng lực phục hồi hơn là phòng thủ. Vậy thì nhờ đến sự giúp đỡ của vòng tay của Songee thì sao?”
Elena bật cười trước gợi ý đó.
“Lúc nãy tôi có nói chuyện với Songee rồi, em ấy cũng nói y hệt. Nhưng mà không thể, nó cũng không có tác dụng. Vì Tưởng Tượng U Ám là loại sức mạnh nếu muốn sử dụng thì phải để tâm trí dần rơi vào trạng thái điên loạn. Nếu ngăn chặn sự điên loạn đó thì không thể sử dụng sức mạnh được.”
Tôi đã hiểu rồi.
Để sử dụng được năng lực, bị cuốn vào trạng thái điên loạn là điều tất yếu.
Do đó, nếu ngăn chặn trạng thái điên loạn với các phương tiện khác nhau thì bản thân năng lực cũng sẽ không thể sử dụng được.
Chính vì điều này mà cường hóa của Hậu Thuẫn Giả không phải là tấm khiên ngăn chặn sự điên cuồng, mà là một công cụ giúp hồi phục trạng thái tỉnh táo sau đó.
Đúng là một năng lực phiền phức.
Với một hình phạt nghiêm khắc như vậy thì chắc hẳn sức mạnh cũng phải có một uy lực tương xứng.
Elena đã nhịn đói cả ngày, nên tôi đưa cô ấy đến bàn trà ở tầng một.
Ahri, có vẻ như đang chờ chúng tôi, hỏi ngay.
“Elena! Vất vả rồi. Chị có tạo ra được thứ gì ghê gớm không?”
Đúng là thẳng thắn mà!
Tôi thì vẫn do dự không dám hỏi, vì sợ cô ấy không đạt được thành quả gì sau khi đã khổ sở luyện tập như vậy, nhưng Ahri đã hỏi thẳng.
“Chị cũng cố tạo ra được một thứ, đại loại vậy...”
“Ồ!? Nhanh vậy? Chỉ trong vòng một ngày sao? Chị là thiên tài hay gì?
“... Đừng đùa nữa.”
“Chị đã tạo ra loại quái vật gì vậy?”
“Khó giải thích lắm. Nó được hoàn thành theo một cảm giác… kỳ lạ.”
“Ý chị là sao?”
“Không biết phải giải thích chính xác thế nào nữa. Vừa như hiểu lại vừa như không hiểu?”
“Nói vậy càng khiến chúng tôi thêm tò mò đấy. Chị có thể cho chúng tôi xem thử ngay bây giờ được không?”
Dù có vẻ phân vân nhưng rồi Elena vẫn gật đầu.
Xem ra bản thân cô ấy cũng cảm thấy khá tự hào về thành quả đã đạt được, và muốn khoe khoang.
“Tôi đã dùng gần hết sức mạnh ở Safari rồi, nhưng tôi có thể cho hai người xem phiên bản nhỏ hơn. Cảm giác cũng sẽ tương tự thôi!”
Cùng với lời nói đó, Elena nhìn quanh.
“Cô đang tìm gì sao?”
“Ừ. Tôi cần có gương hoặc cửa sổ… vật gì đó phản chiếu được để làm nó rõ hơn...”
Gương hay cửa sổ sao?
Vừa hay có thứ gì đó tương tự gần đây.
“Không có gương hay cửa sổ, nhưng chúng ta có ‘cổng chính’. Là cửa kính nên trong suốt mà.”
Elena gật đầu rồi tiến về phía cánh cửa kính.
Một lúc sau, Khách Sạn chìm vào im lặng.
Tiếng nói chuyện của Seungyub ở đâu đó đã biến mất.
Tiếng sủi bọt của ly soda tôi đang uống trên bàn đã dừng lại.
Ngay cả tiếng cọt kẹt phát ra từ chiếc ghế Ahri đang tựa cũng biến mất.
Giữa một thế giới không thể lý giải này, nơi mọi âm thanh đều đã bị đóng băng, Elena, người đã mang con quái vật đến, vui vẻ nói.
“Ôi, tuy hơi nhỏ so với tưởng tượng nhưng nó đã ra được rồi này! Cũng khá dễ thương đúng không?”
“...”
Tôi không thể nào thở nổi.
Bên cạnh Elena, trên ghế, là một sinh vật gớm ghiếc với một cái đầu người nhô ra trên thân một con sâu bướm và phát ra những tiếng ồn kỳ lạ. Đầu của nó quay 360 độ, và những con mắt liên tục xuất hiện rồi biến mất.
Đệt… đệt… đệt…!
Suýt nữa đã hoàn toàn mất trí, nhưng tôi đã gắng gượng kích hoạt bộ lọc của Cửa Sổ Trạng Thái, kịp thời bảo vệ bản thân.
Khi tầm nhìn của tôi mờ đi và tâm trí tôi trở nên mơ hồ, Cửa Sổ Trạng Thái đã giúp đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút.
“A... Aaa...”
Một tiếng rên yếu ớt vang lên bên cạnh tôi.
Quay sang bên cạnh, tôi thấy Ahri đã ngã xuống sàn và lẩm bẩm những âm thanh kỳ lạ.
Một thảm họa xảy ra quá đột ngột!
Elena đã nói rằng cô ấy có thể kiểm soát được nó, và cũng đã nói rằng cô ấy không sử dụng quá nhiều sức mạnh rồi mà không phải sao?
Cả tôi và Ahri đều hoàn toàn không ngờ tới một thứ kinh khủng đến mức này sẽ xuất hiện.
Elena cũng hoang mang không kém.
“Ơ? Sao… sao vậy? Tại sao -”
“Elena. Cô có thể bỏ nó đi được không?”
“Nó sẽ tự biến mất khoảng 20 phút sau thôi, vì tôi không dùng nhiều sức mạnh.”
“Vậy thì cô cứ mang nó đi cùng đi. Mai gặp lại.”
“Tôi… tôi thật sự không hiểu là chuyện gì nữa. Bàn chuyện với mọi người sau.”
Elena, cùng với sinh vật đang bò phía sau cô ấy, đã rời đi.
— Cạch!
Ngay khi cô ấy rời đi, tôi cầm ly nước và hất vào Ahri.
“A.”
“Giờ đỡ hơn chưa?”
“... Cảm ơn. Tỉnh cả người.”
“Thứ đó là cái quái gì vậy? Cô ấy thật sự nghĩ nó dễ thương á? Không lẽ Elena vẫn chưa tỉnh táo? Cô ấy nói là Minh Kính Chỉ Thủy đã kích hoạt rồi mà, không phải sao?”
Ahri, vẫn còn mơ màng, lẩm bẩm.
“Có vẻ em hiểu rồi.”
“Có vẻ hiểu rồi sao?”
“Là chọn lọc tự nhiên.”
Một khái niệm của thuyết tiến hóa đột nhiên xuất hiện.
Tôi nhìn em ấy, chờ đợi một lời giải thích, nhưng Ari vẫn ngồi im, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
“Giải thích cho anh đi.”
“... Elena đã ở Safari cả ngày. Anh nghĩ chị ấy đã tạo ra bao nhiêu con quái vật?”
“Ít nhất cũng phải vài chục.”
“Hàng chục lần, có lẽ còn nhiều hơn thế. Có lẽ chị ấy cứ loại bỏ thành phẩm lỗi, tạo ra thứ mới rồi cứ lặp đi lặp lại việc đó. Vậy là một dạng chọn lọc tự nhiên đã diễn ra. Chỉ khác là Elena là người chọn lọc, không phải tự nhiên.”
“Vậy, sau tất cả những lần thử đó, sinh vật xuất hiện là thứ chỉ ‘dễ thương’ và phục tùng với cô ấy sao?”
“Có lẽ vậy. Elena không điên đâu. Trong mắt chị ấy, con quái vật đó thực sự trông dễ thương. Dựa vào hành động của chị ấy thì có vẻ nó còn trông giống như một đứa trẻ nữa. Nhưng với chúng ta thì lại khác. Cả ba người chúng ta đều đã nhìn thấy những hình dạng hoàn toàn khác nhau từ con quái vật đó.”
Tôi không biết phải cảm thấy thế nào nữa.
Mặc dù bị sốc khi nhìn thấy sinh vật ghê tởm và bị năng lượng kỳ quái áp đảo, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Có vẻ Elena có thể kiểm soát được nó, và quan trọng hơn cả là nó trông khá mạnh.
Khoảng thời gian sợ hãi và lo lắng vì một sức mạnh tạo ra được quái vật gớm ghiếc đã qua lâu rồi.
Vốn dĩ, sức mạnh mà tôi nhận được cho phép tôi nhập vào cơ thể người khác mà. Nếu là trong game thì đó là một sức mạnh giống ma thuật đen hơn là sức mạnh của anh hùng.
Càng nghĩ như vậy, tâm trạng tôi dần trở nên thoải mái hơn.
Đây là vũ khí của chúng tôi.
Nó gớm ghiếc và kinh khủng thật ra lại là một lợi thế.
Nếu Elena có thể điều khiển được một con quái vật mạnh mẽ như vậy, thì nó chắc chắn sẽ giúp chúng tôi vượt qua những thử thách của Khách Sạn.
Uống cạn ly và gạt bỏ ký ức đáng ngại sang một bên, tôi đứng dậy để trở về Phòng 105.
Trước khi rời đi, một suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong tâm trí tôi.
Vừa rồi, tôi đã nhìn thấy bóng ma của 'Kẻ Không Thể Sinh Ra' mà tôi đã chiến đấu quyết liệt ở Phòng 102 từ con quái vật đó.
Có lẽ là vì đó là con quái vật để lại ấn tượng mạnh nhất trong lòng mình chăng.
... Không biết Ahri, người có hàng chục năm kinh nghiệm ở Cục Quản Trị, rốt cuộc đã nhìn thấy thứ gì?


0 Bình luận