Chương 101-200
Chương 144: Một Tấm Vé, Một Bộ Đồ, Một Cơ Hội.
3 Bình luận - Độ dài: 2,542 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 72
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Han Kain
Tôi tỉnh lại giữa hành lang của Khách Sạn cùng mọi người khác.
Trước khi niềm vui đoàn tụ kịp ùa về, thì tôi nhìn xung quanh với cảm giác chóng mặt.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Chúng tôi chỉ hú vía vượt qua thử thách này, chỉ để đối mặt với thử thách khác, và có vượt qua nó đi nữa thì cũng vẫn còn thử thách phía sau.
Các thử thách là không khoan nhượng, không cho chúng tôi thời gian nghỉ ngơi tử tế!
Trước khi cơ thể tôi có thể thấy mệt thì tâm trí tôi đã nhũn cả ra rồi.
Tôi nhìn các đồng đội, họ cũng choáng như tôi, thì một nụ cười tự nhiên nở trên môi tôi.
Nhìn thấy tôi, môi của họ cũng nở thành các nụ cười, và không lâu sau, hành lang tràn ngập bản giao hưởng của niềm vui chiến thắng!
Chị Eunsol đã lâu không gặp nói, “Chúng ta đi ăn đi! Có vẻ là các phần thưởng sẽ được trao sau bữa ăn.”
Giữa bầu không khí vui vẻ, anh Jinchul bắt đầu có biểu hiện lạ.
Anh ấy nhìn đăm đăm vào không trung, quay đầu qua lại.
Ông Mooksung chỉ ra, “Ê Lợn Lòi, chú mày sao đấy? Sao cứ nhìn vào không trung như vừa gặp ma thế?”
Ngạc nhiên là, anh Jinchul nghiêm túc trả lời, “Có gì đó nhấp nháy ở trên không. Cứ như thể một người đã xuất hiện rồi lại biến mất... Có gì xảy ra khi cháu bất tỉnh ạ?”
... Căn phòng chìm vào im lặng. Quá nhiều thứ đã xảy ra với anh ấy. Mọi người đều không muốn giải thích.
Khi chúng tôi quay lại Phòng 105, thông báo tương tự khi phá giải Perfect Life cũng hiện lên với tất cả mọi người.
Dù mục đích của từng thử thách là khá thú vị, nhưng suy cho cùng thì chúng đều đã bị chinh phục.
Chẳng còn quan trọng nữa.
Thứ khiến mọi người hứng thú là nội dung của phần thưởng.
Một tấm vé, một bộ đồ, một cơ hội.
Và một phần thưởng đặc biệt dành cho người đã cống hiến nhiều nhất.
Cuộc thảo luận về danh tính của những thứ đó không lâu sau nổ ra.
***
- Cạch!
Sau khi trở về từ nhà vệ sinh, tôi nhìn bàn ăn náo nhiệt.
Tôi ngồi xuống và nhìn Seungyub chất thức ăn thành núi.
Bên trên một chiếc donut là ba lát ba chỉ lợn, một miếng sirloin steak bên trên đó, rồi rưới sốt tonkatsu cùng cà chua nướng, và lại tiếp tục một múc sốt tonkatsu nữa.
“...”
Không thể nhịn được nữa, Ahri lên tiếng, “Seungyub, cái quả bom xơ vữa động mạch đó có hơi quá đà để một phát ăn hết luôn không?”
“Không sao đâu mà.”
Sau khi cười nhẹ, tôi nhìn quanh.
Những người đi xa hơn đang háo hức chia sẻ lại những trải nghiệm của họ trong Phòng Cửa Ngõ với những người bị loại từ sớm.
Kể cả Elena, người bình thường sẽ không làm vậy, cũng đang tự hảo giải thích cho anh Jinchul và chị Eunsol cách mình đã qua mặt thuyền viên tàu Esper thế nào.
Tất nhiên, cô ấy không nói về việc mình suýt nữa thì bị hiến tế, hay tí nữa thì gây nên một thảm họa lớn trong thử thách Perfect Life.
Anh Jinchul, rõ ràng là tiếc hùi hụi vì bị loại sớm, chăm chú nghe chúng tôi kể chuyện.
Anh ấy rõ ràng là bị sốc toàn tập khi nghe một phù thủy đã nhập xác anh ấy trước khi bị “thanh tẩy”.
Không khí vui vẻ đó chính là lúc hoàn hảo để tôi thả một quả bom.
- Rầm!
“Mọi người. Xin mọi người chú ý chút.”
Mọi ánh nhìn dồn vào tôi.
“Xin lỗi vì đã ngắt ngang bữa ăn của mọi người, nhưng có vẻ là một phần thưởng đã được trao rồi.”
Mọi người trợn tròn mắt vì tuyên bố đó của tôi.
Người đầu tiên lên tiếng là ông Mooksung.
“Cháu đã nhận được phần thưởng cho người đóng góp nhiều nhất hả? Ta đã đoán vậy.”
Mọi người gật đầu đồng ý.
Có vẻ nhiều người cũng đoán là tôi đã nhận được phần thưởng đặc biệt.
Thật tình thì ai khác được chứ?
Tôi đã đóng vai trò trọng yếu trong Thử Thách Thứ Hai, Khu Rừng Của Phù Thủy, bằng cách thao túng Arima.
Trong Thử Thách Thứ Ba, Trò Chơi Jekyll Và Hyde, những suy đoán của tôi là then chốt từ đầu tới cuối.
Tôi không phải một tay che trời tại các thử thách khác nhưng đóng góp của tôi cũng chẳng nhỏ chút nào.
“Vâng. Cháu vừa xác minh được phần thưởng mới đây thôi.”
Mọi người có vẻ khó hiểu khi tôi nói rằng mình đã kiểm tra phần thưởng một mình.
“Cháu kiểm tra trong nhà vệ sinh à?”
Tôi tự tin mỉm cười rồi đứng dậy.
Ha!
Tôi tràn ngập cảm giác sung sướng, như thể mình đã thành siêu nhân.
Tôi không thể che giấu sự vui thú của mình.
Tôi tự hào giơ cả hai tay lên và tập trung tinh tahafn.
Tôi đã xác nhận “Hình Xăm Lông Vũ” nhận được trong nhà vệ sinh.
Ngay khi nhận được, tôi đã biết cách sử dụng nó theo bản năng.
- Vù!
Với một tiếng vù qua, tôi xuất hiện tại phía bên kia bàn ăn.
Mọi người trợn mắt –
- Rầm ! Rầm !
“...”
Tôi rơi từ không trung xuống sàn.
“...”
“...”
Sau một thoáng im lặng, Ahri hỏi, “Có phải... Dịch chuyển tức thời không? Anh cố tình rơi từ trên không xuống à?”
“...”
“Có vẻ là kiểm soát điểm hạ cánh hơi khó. Anh phải tập thêm thôi.”
“Anh không thể dùng nó ngay lại được. Mất vài giờ để hồi lại.”
“Thế nhưng nó vẫn là một năng lực tuyệt vời. Nhưng nếu anh không muốn ngã chết thì tập luyện chăm chỉ vào.”
Có hơi xấu hổ, nhưng tôi đứng dậy và giơ cả hai tay lên lần nữa!
“Mọi người thấy chứ? Em có dịch chuyển tức thời rồi!”
Seungyub kinh ngạc kêu lên, “Anh ơi, nó trông hệt như phép bổ trợ Tốc Biến trong LOL.”
Ahri, tất nhiên, phải là người phá hỏng niềm vui của tôi.
“Sau khi em chiêm ngưỡng năng lực đó rồi thì em chắc chắn anh Kain là người đầu tiên bị phong ấn trên tầng hai.”
“...”
Sau khi mọi người cuối cùng cũng chúc mừng tôi, bữa ăn kết thúc.
***
Sau bữa ăn, Khách Sạn hiện lên thông báo như thể đã chờ chúng tôi.
Các bạn đã ăn ngon miệng chứ ạ?
Một lần nữa, chúng tôi xin được chúc mừng vì đã vượt qua các thử thách cam go như vậy.
Một tuần sau kể từ hôm nay, tầng thứ hai sẽ chính thức được mở ra. Trên tầng hai, các bạn sẽ phải đương đầu với các thử thách còn khó khăn hơn những gì từng gặp phải.
Tất nhiên, với những năng lực các bạn đã trình diễn, cùng những báu vật thu thập được, thì các bạn thừa sức vượt qua chúng. Làm ơn hãy sử dụng một tuần này để hoàn toàn hồi phục cơ thể lẫn tâm trí.
Tái bút: Hãy đi tới bàn lễ tân để kiểm tra thứ các bạn đã hào hứng trông chờ!
“Chúng ta có hẳn cả một tuần cơ à? Đó là một kì nghỉ dài thật đó. Vì chúng ta không cần phải khám phá nên lần này phải thật sự nghỉ ngơi đó.” Songee hét lên vui sướng.
Em ấy nắm tay Elena và nói thêm vài từ, “Mình đi bơi và trượt tuyết đi!”
Elena đỏ mặt, không thể che giấu được sự xấu hổ.
Chị Eunsol không thể che giấu được sự hứng thú, hối thúc mọi người.
“Nhanh chân tới bàn lễ tân đi!”
Tại bàn lễ tân là một vật trông giống một rương báu lớn.
Anh Jinchul tò mò lại gần.
“Cứ mở nó ra thôi.”
Anh ấy nhàn nhã bấm một nút để mở rương, bên trong là những thứ Khách Sạn đã hứa hẹn.
Một tấm vé, một bộ đồ, và một cơ hội.
Anh Jinchul cầm lên chiếc hộp có một nút đỏ, hơi bối rối.
Nó chỉ là một chiếc hộp đơn giản, bên trên có một nút màu đỏ thò ra.
Một cơ hội
Bên cạnh chiếc hộp là giải thích đi kèm tên của nó.
Nút Trốn Thoát
Đứng cạnh anh ấy, tôi cầm tấm vé lên.
Bên sau tấm vé cũng có một lời giải thích ngắn gọn.
Tấm vé Hi Vọng! Nó có thể được dùng cho các mục đích khác nhau. Khám phá công dụng của nó sẽ vui đấy chứ?
Cái gì nhảm nhí thế này? Cứ ghi toẹt công dụng nó ra không được sao!
Tôi chuẩn bị tỏ vẻ không hài lòng thì tôi thấy Ahri thay đổi nét mặt.
Một cơn bão cảm xúc xuất hiện trên mặt em ấy – pha trộn giữa thèm khát mãnh liệt, tuyệt vọng mong mỏi, và dục vọng không thể kiểm soát.
Gần như theo bản năng, Ahri vươn tay ra chạm vào tấm vé tôi đang cầm, và tôi gạt tay em ấy đi.
“...”
“... Xin lỗi, em hơi bị ngợp.”
“Anh hiểu một công dụng của nó rồi. Em bình tĩnh đi. Mọi người đều hiểu cảm giác của em.”
“...”
Một bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm lấy căn phòng.
Tôi nhận ra giữa “các mục đích khác nhau” ấy thì một trong số đó là quá rõ ràng.
Tấm vé này có thể hồi sinh một người đã chết trong Khách Sạn.
Sự căng thẳng bao trùm phần thưởng không chỉ gói gọn trong tấm vé.
Khi ông Mooksung còn loay hoay để nhấc “Bộ Đồ” lên, thì mọi người cũng câm nín.
Món đồ này quá hoành tráng để gọi là một “Bộ Đồ” thông thường.
Nó nhìn giống một bộ đồ vũ trụ hơn thứ gì khác, và độ bền của nó cũng tương xứng với vẻ ngoài như vậy.
Một cái biển tên được gắn vào bộ đồ.
Bộ Đồ Bảo Hộ: Kháng Lửa, Nước. Đao kiếm không thể xuyên thủng.
Vào ngày thứ 72 kể từ khi tới Khách Sạn, chúng tôi đã nhận được công cụ trốn thoát đầu tiên.
***
Cách bàn lễ tân ba phút là bàn trà cùng đồ ăn nhẹ, thường vẫn chứa đầy thức ăn nhẹ lẫn đồ uống ưa thích của chúng tôi.
Nhưng hôm nay, chiếc bàn đó trống trơn vì chúng tôi đã dọn chỗ cho những món đồ to hơn.
Tôi nghĩ chúng tôi phải vui sướng ăn mừng sau khi nhận được quà nhưng...
Chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn những món đồ trên bàn.
Giữa bầu không khí im lặng ngượng nghịu, chị Eunsol cầm món đồ ít bị tranh giành nhất lên, Nút Trốn Thoát.
“Mọi người đã đọc mô tả rồi đúng không? Nó đơn giản thôi. Dùng một lần! Bấm nút, và người đó sẽ trốn thoát khỏi Phòng Nguyền Rủa ngay lập tức. Số lần thử vẫn sẽ bị tính.”
Vì không ai nói tiếp nên tôi bổ sung, “Nó là một công cụ ép buộc ‘trốn thoát’ theo nghĩa đen. Nó có vẻ chỉ dùng được một lần, và tính vào tổng số lần chơi. Nó có thể sẽ có ích nếu chúng ta bị độ khó của lần thứ năm áp đảo. Do nó là một lần trốn thoát nên mọi người cũng sẽ hồi sinh mà nhỉ? Theo mô tả thì nó là một công cụ ban cho một ‘cơ hội nữa’.”
“Nó như một mạng nữa vậy, không tệ chút nào đâu.”
“Nhưng nó làm em cảm thấy hơi bất an.”
“Sao vậy?”
“Việc họ cho chúng ta thứ này, khiến em tò mò tầng hai sẽ có độ khó như thế nào.”
“Ờ ~ Chúng ta chưa cần phải nghĩ về chuyện đó chứ.”
Sau khi đặt Nút Trốn Thoát xuống, chúng tôi chìm vào im lặng lần nữa.
Lần này, tôi nhặt tấm vé lên.
“Họ nói nó có nhiều công dụng, và một trong số đó là ‘hồi sinh’, phải không?” Tôi nói trong khi nhìn về phía Ahri.
Em ấy lặng lẽ gật đầu.
“Tất nhiên, nó cũng không phải là thứ có thể dùng để trực tiếp hồi sinh. Có lẽ chúng ta cần tìm một nơi như kiểu là ‘Phòng Hồi Sinh’ em từng nhắc đến thì sao? Có lẽ là phải dùng tấm vé ở nơi đó.”
Ahri lên tiếng, “Em không biết chính xác nơi nào hay dùng nó bằng cách nào. Em chỉ nhận ra vì nó trông y hệt một tấm vé em đã nghe kể trước đây.”
“OK. Có vẻ là chúng ta rồi sẽ cần phải thảo luận hồi sinh ‘ai’ thôi.”
Ahri tiếp tục im lặng.
Trong bầu không khí căng thẳng, chị Eunsol chêm vào, “Họ nói chúng ta được nghỉ ngơi một tuần mà phải không? Thế thì khi đó hẵng thảo luận nghiêm túc đi. Nhưng chúng ta cũng không cần phải quyết định gì đó ngay bây giờ. Chúng ta còn chưa tìm ra ‘Phòng Hồi Sinh’ nữa mà. Chắc nó ở trên tầng 2. Thêm nữa là tấm vé có ‘nhiều công dụng’, nên chắc các công dụng khác cũng cực kì hữu ích.”
“Đúng rồi ạ. Chúng ta rồi sẽ phải thảo luận, nhưng hiện tại thì không cần quyết định quá sớm.”
Im lặng lại bao trùm mọi thứ.
Cuối cùng, mọi người nhìn về phần thưởng làm chúng tôi bất an nhất: “Bộ Đồ”.
Anh Jinchul, không thể chịu được nữa, với tay cầm lấy bộ đồ.
“A! Thế này khó chịu quá đi mất. Có gì to tát đâu? Mọi người thật sự nghĩ ai đó sẽ bỏ trốn vào ban đêm mặc theo bộ đồ này à?”
Bảy người còn lại, cũng có suy nghĩ tương tự, nhăn mặt.
Sau khi nhận ra phản ứng của mọi người, anh Jinchul ngậm miệng lại và bỏ bộ đồ xuống.
Tôi ước rằng mình đã không nói lên mật khẩu thang máy từ đầu.
... Bỏ nó đi. Tất cả chỉ là quá khứ thôi.
Hơn nữa, chúng tôi hứa với nhau là sẽ không giữ bí mật với nhau nữa rồi.
Đây chỉ là một thử thách khác cần vượt qua thôi.
Thở dài, tôi nhìn “Bộ Đồ Bảo Hộ”, thứ đã trở thành củ khoai tây nóng không ai muốn chạm vào.
Trước khi lên tầng hai vào tuần sau, chúng tôi cần phải gia cố liên kết giữa các thành viên, để cả bộ đồ lẫn tấm vé đều không thể chia rẽ chúng tôi.


3 Bình luận
ngườigánh cả cái team Khách Sạn này!😢