Chương 101-200
Chương 125: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Bí Mật Của Tàu Esper’ (16)
1 Bình luận - Độ dài: 2,448 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 45
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)
Lời Khuyên Hiền Triết: 1
Han Kain
Tôi giả vờ say ngủ trong khi nghe lén cuộc đối thoại kì lạ đó. Perro thì đã hóa thân thành dạng Quái Đản.
Những khuôn mặt, nãy giờ đã im lặng, lại bắt đầu nói những lời khó nghe.
“Cái gì vậy? Sinh vật như vậy tồn tại à?”
“Trong một thế giới có quỷ thì con chim kia cũng chẳng lạ gì.”
“Mày nói dễ nghe nhỉ. Mày quên chúng ta cần phải hiến tế ai đó hôm nay rồi à?”
“...Sao con chim đó chưa ngủ? Cái hộp nhạc đó không có tác dụng với động vật à?”
“Không thể nào. Nó luôn có tác dụng với chó mèo mà.”
“Có khi lần này khác vì nó không phải động vật bình thường. Cứ giết quách nó đi nhỉ?”
“Quý Cô Amiens à, đánh nhau sẽ đánh thức những người này mất. Vả lại, họ có thể kiểm soát một con quái vật cỡ này chứng tỏ họ cũng không phải người tầm thường. Chúng ta cần tránh gây náo động. Cứ lặng lẽ khử con quái vật khi có cơ hội thôi. Chúng ta cũng có một ‘cái lồng’ phù hợp mà, phải không?”
“Vậy thì tối nay...”
“Cứ dùng ‘hàng dự trữ’ thôi vậy. Đằng nào thì cũng khó mà hiến tế một người tối nay được.”
“Đúng vậy nhỉ. Bọn chúng giữ mồm giữ miệng quá. Chúng ta còn mới chỉ loáng thoáng biết được tên. Cần phải thu thập nhiều thông tin hơn.”
Vì tôi đang nhìn qua cặp mắt gần như khép kín nên tôi không thể biết được rõ ràng ai là người nói.
Dựa vào giọng của bọn chúng, thì có vẻ là hai người đàn ông lớn tuổi, một phụ nữ có tên “Amiens” với chất giọng cao, và một người đàn ông trẻ hơn đã gợi ý dùng “hàng dự trữ”.
Sau khi kết thúc cuộc thảo luận bằng việc khai thác thêm thông tin, bọn chúng rời khỏi căn phòng.
Thế nhưng, tôi vẫn không cử động dù chỉ là một ngón tay cho tới tận sáng chỉ để phòng hờ.
Tôi phân tích trong đầu cuộc đối thoại đã nghe được tới khi gần như thiếp đi
***
Khi tôi tỉnh lại, mọi người đã tỉnh và đang ăn bữa sáng đơn giản.
Ông vẫy tay gọi tôi khi tôi dậy.
“Ê~! Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả? Lại đây ăn miếng bánh đi cháu.”
“Anh Kain tỉnh rồi ạ? Chắc anh mệt lắm nhỉ. Bọn em không thể gọi anh dậy sáng nay.”
...Tại sao mọi người lại vui vẻ vậy?
Đáng lẽ họ phải nhận ra thứ gì đó đang thiếu sót, vì họ đã lăn ra ngủ trong lúc chờ Tình Huống cập nhật mà?
Thế nhưng, họ vẫn ngồi đó mà không mảy may nghi ngờ gì, vẫn buông lỏng cảnh giác.
Tôi lập tức chỉ ra điều xảy ra đêm qua.
Khi tôi bắt đầu giải thích, mắt của mọi người mở to và họ dừng ăn uống để nghe tôi.
Tôi kể lại cuộc nói chuyện giữa các “khuôn mặt” mà tôi đã nhớ lại.
Sau đó, ông chia sẻ suy nghĩ của mình.
“Ta không nhận ra điều gì trước khi cháu bảo. Cháu nói đúng. Chúng ta đã đột nhiên ngất đi trong khi chờ Tình Huống cập nhật vào nửa đêm, nên đáng ra phải nghi ngờ ngay khi tỉnh dậy mới phải.”
Ahri có vẻ đã nắm bắt được nguyên nhân.
“Chúng ta đều ngủ đi khi chiếc hộp nhạc phát âm thanh phải không? Nó chắc phải có năng lực thôi miên gì đó. Có khi nó đã gợi ý cho chúng ta đi ngủ như chẳng có gì xảy ra, và nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Anh Kain ơi, anh đã kiểm tra tình huống chưa?”
“Anh không thể mở mắt đêm qua vì anh phải giả vờ ngủ cả đêm. Anh kiểm tra ngay đây.”
Tình Huống: Phòng Cửa Ngõ – ‘Bí Mật Của Tàu Esper’
Vào ban đêm, tổ đội Khách Sạn đã phải đương đầu với hiểm nguy, chìm vào giấc ngủ vì sức mạnh của chiếc hộp nhạc.
May mắn thay, họ đã sống qua đêm đầu tiên của khế ước nhờ vào sự can thiệp của Con Vẹt Quái Đản.
Thế nhưng, nanh vuốt của kẻ thù vẫn ngày một gần hơn.
Liệu tổ đội Khách Sạn có thể vượt qua đêm nay không?
Vui lòng kiểm tra phần tiếp theo vào nửa đêm.
Hai dòng đầu tiên mô tả chuyện đã xảy ra, nhưng cụm từ “đêm đầu tiên của khế ước” làm tôi chú ý.
“Khế ước” ở đây là đang nói đến cái gì?
Nó cũng cảnh báo về thảm họa của “đêm nay”.
Có nghĩa là chúng ta sẽ phải đương đầu với một mối nguy tương tự vào đêm nay.
Tôi ngẫm lại, Nắm Bắt Tình Huống quả nhiên là vô cùng tiện lợi để vượt qua một Phòng Nguyền Rủa mà chưa hoàn toàn hiểu được nó.
Chúng tôi bắt đầu cuộc họp để thảo luận về cuộc đối thoại đáng ngờ tôi nghe được đêm qua, và Tình Huống tôi vừa đọc được.
Ahri lên tiếng trước.
“Em nhận ra hai điều từ cuộc đối thoại đêm qua. Trước tiên là, ‘chúng ta cần hiến tế ai đó hôm nay’. Câu này ám chỉ rằng chúng đang có một nghi thức tà ác đã được chuẩn bị sẵn, và định dùng ta làm vật hiến tế. Thứ hai, ‘dùng hàng dự trữ’. Khi Perro cản trở nghi thức, thì chúng đã dùng một vật tế ‘dự trữ’, có nghĩa là chúng đang có một nạn nhân khác cũng trên tàu.”
“Phần sau của cuộc đối thoại cũng đáng nói. ‘Hơi khó để hiến tế ai đó, chúng ta chỉ mới biết tên’. Bọn chúng có vẻ là cần thêm thông tin cá nhân để kích hoạt nghi thức này. Mọi người có nhớ bọn chúng đã háo hức muốn biết thêm thông tin như thế nào ở dạ tiệc không?” Ông Mooksung bổ sung thêm.
Tôi cũng lên tiếng.
“Kết hợp thông tin chúng ta có từ Tình Huống thì có vẻ là, kẻ thù đang chuẩn bị một nghi thức tà ác, và chúng định dùng ta làm vật hiến tế. Để làm được thì chúng cần thông tin cá nhân của ta. Nghi thức này có lẽ là ‘khế ước’ được tình huống nhắc tới. Có vẻ là chúng sẽ lại tấn công ta vào ban đêm.”
Elena hỏi lại.
“Tôi tò mò nhé. Tại sao chúng phải chờ tới ban đêm? Rất nhiều nhân viên của tàu có trang bị súng. Tại sao không cứ thế dùng vũ lực? Bọn chúng cũng đâu biết tôi có thể phản công bằng Công Lý chứ?”
“Có lẽ bọn chúng cũng phải chịu hạn chế gì đó. Tương tự với việc cần thông tin cá nhân cho nghi thức, thì chúng có thể bị hạn chế vào ban ngày.”
“Khả thi đó,” ông đồng ý, “Nếu chúng có thể hành động vào ban ngày thì chắc đã dùng hộp nhạc để bắt cóc mọi người đi rồi. Vì bọn chúng không thể hành động vào ban ngày nên đã để ta yên. Tình huống cũng nhắc liên tục về ‘nửa đêm’ kìa.”
Songee, người nãy giờ im lặng nghe, lên tiếng.
“Cháu cứ nghĩ về phần cuối của cuộc đối thoại đó. Chúng có nói là sẽ áp chế Perro khi có cơ hội, và có một ‘cái lồng phù hợp’.”
“Kể cả khi Perro có biến thành dạng Quái Đản thì bọn chúng vẫn tự tin. Có vẻ đây không phải một chiếc lồng bình thường. Nó có thể nhốt được cả quái vật không chừng.”
Một sự im lặng bao trùm lấy bàn ăn.
Ahri lại phá vỡ nó lần nữa.
“Kế hoạch ổn rồi, nhưng chúng ta cần phải đối phó ngay với vấn đề trước mắt.”
“Vấn đề trước mắt?”
“Chiếc hộp nhạc. Nếu nó phát ra thì mọi người sẽ lại ngủ thôi, trừ Kain với bộ lọc. Nó đã phát ra từ rất nhiều nơi trong phòng. Chúng ta cần tìm và phá hủy toàn bộ chúng.”
Mọi người gật đầu và đứng dậy.
Kể hoạch là kế hoạch, nhưng trước mắt thì vẫn là mối nguy của chiếc hộp nhạc, nên chúng tôi phải tìm và phá hủy toàn bộ.
Chúng tôi dành cả buổi sáng lục soát căn phòng.
Dưới gầm giường, dưới gầm ghế, sau bàn ăn, bên trong đồng hồ - khắp nơi toàn các hộp nhạc.
Khi chúng tôi gom chúng lại trên bàn, thì trên bàn đã gần đầy kín hộp nhạc.
Nhìn thấy số lượng kinh khủng này làm tôi cảm thấy hơi khó chịu.
“Chúng ta đã tìm hết chưa? Có thể là vẫn còn nhưng được giấu kín đó.”
Ông có vẻ suy tư một chút trước khi quay sang Ahri.
Ahri gật đầu.
“Có một cách để biết.”
“Gì vậy?”
“Um...Thật ra em có năng lực ‘La Bàn’.”
...???
Em ấy đang nói cái quái gì vậy?
Trong khi Songee, Elena và tôi đang đơ ra một nửa thì Ahri tiếp tục giải thích.
“Em có năng lực này khi cường hóa Phước Lành. Nó giúp em tìm được thứ mình đang tìm kiếm. Nhưng nó có khá nhiều hạn chế. Nó có thể bị siêu năng lực mạnh hơn chặn lại, và em cần biết vật tìm kiếm trông như thế nào, và có đặc tính gì. Nó không có tác dụng đối với con người. Nhưng em cũng có thể tìm ra đống hộp nhạc này.”
Songee, người đang đơ ra, nói trước.
“Sao em chưa dùng năng lực hữu dụng này trước đây!”
Tôi ngượng ngùng kéo Songee ra một bên.
“Em ơi, nếu Ahri nhận được nó sau khi cường hóa thì chỉ mới đây thôi. Mọi thứ phức tạp mà. Cứ mừng là giờ mình biết đi.”
Sau khi nhanh chóng xin lỗi, Ahri bắt đầu vẫy tay trên không.
Không lâu sau, chúng tôi tìm thấy ba hộp nhạc khác.
“Đây là toàn bộ rồi à?”
“Chắc vậy.”
“Ít nhất thì chúng ta không phải lo nữa. Nếu không tìm được thì mọi người sẽ lại lăn ra ngủ vào đêm nay.”
“Ừ... Songee, em mang con chim đi đi nhé.”
“Perro có vẻ thích chị nên em làm được gì?”
Trong các thử thách thì chúng tôi hiếm khi có thời gian tranh cãi, và sau cuộc trò chuyện thẳng thắn thì tôi cũng có thể hiểu được tâm lý khép kín của Ahri.
Đành chịu thôi.
Nhưng Songee có vẻ hơi khó chịu với Ahri nên đã ra lệnh cho Perro làm “gì đó”.
Perro, tay sai đắc lực, đã cố gắng mổ vào tai Ahri hơn mười lần trước khi buổi sáng kết thúc.
***
Khi chúng tôi quẳng đống hộp nhạc xuống biển, thì tiếng chuông cửa vang lên.
- Ding!
Không khí tràn ngập căng thẳng.
Sau khi nhìn nhau, ông mở cửa.
“Ai đó?”
Hai người ăn mặc như nhân viên du thuyền đang đứng ở ngoài kia.
“Chào buổi sáng. Các vị đã có thời gian tuyệt vời tối qua chứ ạ?”
“Bố trí chỗ ngủ hơi khó chịu chút. Các anh có gì cần nói à?”
“Chúng tôi đã nhận được phàn nàn từ các vị khách trong phòng gần kề đêm qua ạ.”
“Phàn nàn à?”
“Họ có nói về việc các vị có một con chim đang gây khá nhiều tiếng ồn.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Cuộc đối thoại đêm qua dần hiện ra trong tâm trí tôi.
“Con chim này không ồn đâu. Các anh nhầm lẫn rồi.”
“Không, chắc chắn là phòng này rồi ạ.”
“Vô lí thật... Các anh có bằng chứng gì không? Nếu không thì ta không muốn nghe các anh trình bày.”
- Rầm!
Ông bỏ ngoài tai lời của các nhân viên rồi sập cửa lại. Thế nhưng, tên nhân viên đó đã chèn đầu gối vào khe cửa.
Tên nhân viên nhàn nhã đặt tay lên hông, và ánh kim loại của khẩu súng lục lóe lên.
“Cái gì thế này? Anh đang đe dọa chúng ta à?”
“Haha! Thưa ngài, đây không phải đe dọa gì cả. Chúng tôi chỉ có trách nhiệm giữ trật tự trên tàu thôi ạ. Mong ngài hợp tác.”
Chúng tôi cũng có súng, nhưng số lượng của bọn chúng lại đông hơn.
Cuối cùng, thì ông phải miễn cưỡng lùi lại.
Tên nhân viên kia giơ ra một chiếc lồng chim rỉ sét.
Thoạt nhìn nó trông bình thường, nhưng tôi chắc chắn đó là “chiếc lồng phù hợp” đã được nhắc tới vào đêm qua.
Bầu không khí căng thẳng tới nỗi có thể chạm được.
Tên nhân viên cầm súng đột nhiên bật cười.
“Sao mọi người phải căng thẳng vậy. Chúng tôi sẽ chăm sóc con vẹt tử tế mà. Chúng tôi sẽ cho nó ăn hạt chất lượng cao mỗi ngày nên các vị không cần lo đâu ạ.”
Tên nhân viên cầm lồng thoải mái bước tới.
Chúng tôi phải làm gì?
Mọi người đưa mắt nhìn Perro, thì Songee vuốt ve Perro trước khi có vẻ giao tiếp gì đó với nó.
- Phạch!
Đột nhiên, Perro vỗ cánh tung bay!
Trước khi chúng tôi kịp phản ứng thì Perro đã bay thẳng ra ngoài cửa sổ đang mở.
Tên nhân viên cầm súng chuẩn bị rút ra thì Ông đã làm chệch tầm ngắm của hắn.
- Bùm!
“Chuyện này là có ý gì!”
“Đó mới là cái ta phải hỏi! Thằng khốn nạn! Mày nghĩ là nên nổ súng chỉ vì một con chim bay mất à?”
Ông lập tức lợi dụng tình hình và bắt đầu nạt nộ hai tên nhân viên.
Từ quan điểm của người ngoài, thì rõ ràng là con chim tự nhiên bay mất, và tên nhân viên lập tức định nã súng.
Rõ ràng chúng tôi đang nắm đằng chuôi. Tên nhân viên giờ đang chảy máu mũi, lùi xuống.
Hắn chỉnh lại tư thế rồi cúi đầu.
“X-Xin lỗi. Tôi đã hoảng loạn khi con chim bay mất. Đây hoàn toàn là lỗi của tôi ạ.”
Tên nhân viên kia cũng rối rít xin lỗi rồi cả hai rời khỏi phòng.
Chúng tôi há hốc miệng nhìn Songee.


1 Bình luận