Chương 101-200
Chương 172: Bữa Tối Vui Vẻ, Phòng 201 Chính Xác Là Gì (1)
3 Bình luận - Độ dài: 2,757 từ - Cập nhật:
Han Kain
Siêu năng lực mới nhận được của Elena, “Tưởng Tượng U Ám”, hóa ra phiền phức hơn những gì tôi tưởng!
Tôi bịt miệng Elena lại để cô ấy không nói những chuyện kì lạ thêm nữa.
Chẳng phải suy cho cùng thì đây vẫn là dấu hiệu tốt à?
Tiếng tru của con sói u ám tới mức những người phía trước nhận thấy có điều bất thường, và đã quay lại để kiểm tra chúng tôi.
“Kain! Cái quái gì đang xảy ra vậy? Trước đây làm gì có sói!”
“Có vẻ Elena đã tạo ra nó!”
“Cái gì?”
“Em sẽ giải thích khi xuống lầu. Giờ thì đi thôi đã!”
Chúng tôi nhanh chóng phân lại vai.
Chị Eunsol, người đang mặc Bộ Đồ Bảo Hộ, xốc Elena lên bằng một tay rồi chạy trước, trong khi anh Jinchul bọc lại sau lưng, sẵn sàng chống lại mọi con sói có ý đồ tấn công.
“...”
Thế nhưng chẳng có con sói nào tấn công. Thay vào đó, một chuyện còn vô lí hơn đã xảy ra.
- Ding ! Dong !
“Mọi người, vào đi! Cứ vào thang máy thôi – chờ đã, Songee? Cái gì vậy?”
“Chị ơi, có đáng yêu không? Em đặt tên cho nó là Tuyết.”
“Songee, em bị điên à? Nó không đáng yêu tẹo nào; nó là một con sói quỷ!”
“Cứ vào trong đi, chị ơi.”
May là, thang máy của Khách Sạn vẫn hoạt động trơn tru – nó chở hết mọi người chúng tôi, bao gồm cả con sói quái vật kia.
Con sói khổng lồ, bỏ lơ Elena người tạo ra nó, và chăm chú liếm tay của Songee.
Cơ thể của con sói không phải làm từ máu và thịt, mà là từ tuyết.
Không lâu sau khi chúng tôi xuống tới tầng 1, thì một tiếng hét vang lên.
“...”
“Hả? Hảaaaaaaaaaa?! Tuyết ơi? Sao thế em?”
“...Em đừng hỏi tại sao được không – cơ thể nó làm từ tuyết, vậy nên nó đang tan chảy thôi mà.”
“Elena-unni, chị làm gì được không?”
Elena chỉ ngượng ngùng quay đầu đi.
Không lâu sau, con sói biến mất, và Songee trầm đi thấy rõ.
Cho dù Perro có an ủi bằng cách dụi mỏ vào em ấy, thì nó cũng không thể lấp đầy khoảng trống bỏ lại bởi sói Tuyết.
Một lần nữa, tôi không thể không nghĩ rằng, Songee quả là một nữ sinh cao trung kì lạ.
Trong khi đó, Ahri hỏi Elena một câu.
“Chị có thể tạo ra mấy con quái vật khác không? Giống như Tuyết 2 ấy!”
“Đừng nghĩ Tuyết dễ thay thế tới vậy nhé!”
“Elena chỉ tạo ra nó từ tuyết thôi mà. Chắc chị ấy còn tạo ra được cả Tuyết 3, Tuyết 4 và hơn thế nữa.”
“Hây!”
“Oái! Đừng đá em!”
Elena, người vẫn im lặng tới giờ, thở dài một tiếng.
“Tôi vẫn đang cố hiểu ‘Tưởng Tượng U Ám’, nhưng nó có hơi khác với những gì Beatrix sử dụng trong The Cube. Ví dụ thì, những con quái vật mà tôi tạo ra sẽ biến mất sau một khoảng thời gian.”
“Điểm đó nghe giống có lợi hơn là có hại chứ nhỉ?”
“Thật vậy không?”
Vẻ mặt của Elena sáng lên một chút trong khi cô ấy nhìn chăm chú vào một thứ giống khung tranh trên tường –
“Hây!”
“Eek! Anh K-Kain?!”
Tôi nhanh chóng xé một mảng chăn mà chúng tôi làm quần áo rét tạm bợ ra, và dùng nó che mắt Elena.
Nhìn thấy vậy, chị Eunsol tinh ý nắm tay Elena và dẫn cô ấy đi.
“Làm tốt lắm. Elena này, đừng có nghĩ ra mấy thứ kì lạ nữa nhé. Em cứ đi tới Phòng 105 ngủ chút đi.”
Thứ gì đó định “chui ra” từ bên trong khung tranh lại lắng xuống lần nữa.
Ahri và tôi đồng thanh nói.
“Sắp sửa mệt rồi đây...”
“Sắp sửa vui rồi đây!”
Mặt Ahri sáng bừng tới mức tôi muốn đá cho con nhóc này một cái.
***
Như mọi khi, thì tâm trạng mọi người cải thiện đáng kể khi nhìn thấy bàn ăn đầy ắp thức ăn ngon lành.
“Unni! Elena đâu rồi ạ?”
“Em ấy quá mệt nên đi ngủ rồi.”
Trong bữa ăn vui vẻ này, thì chủ đề chính trong đầu mọi người, đương nhiên rồi, là Phòng 201.
Chị Eunsol, người vừa cắn một miếng bánh mì tỏi, là người đầu tiên hỏi.
“Kain, tới lúc em giải thích rồi. Chính xác thì em đã phá giải Phòng 201 như thế nào? Chị nghe được vài chút gì đó trên đường tới đây, nhưng vẫn thấy khó hiểu lắm.”
“Chà... Để em tóm tắt nhanh những sự thật, và rồi mọi người có thể cùng nhau thảo luận bất cứ phần nào khó hiểu.”
“Được rồi.”
“Vào những năm 1980, Con Mắt Không Thử Nguyên xuất hiện trên thế giới và bắt đầu gây ra những tổn thất nặng nề. Cục Quản Trị nhận ra họ không thể đánh bại thực thể này bằng vũ lực. Đó là khi Thủ Trưởng nghĩ ra một phương án. Con Mắt Không Thứ Nguyên là một thực thể mà tận hưởng những thống khổ giày vò của con người, nên kế hoạch của ông ta là tạo ra một địa ngục thu nhỏ, nơi mà những giày vò đó sẽ lặp lại vĩnh viễn. Cho dù gặp phải phản đối dữ đội, nhưng cuối cùng thì kế hoạch vẫn được thực thi, và ngạc nhiên là nó có tác dụng.”
“Nó có tác dụng sao?”
“Dựa theo kí ức, thì Con Mắt Không Thứ Nguyên đã kẹt lại trong không gian nhỏ này, hay còn gọi là The Cube.”
Ahri huých tôi.
“Đừng dừng lại chứ. Chuyện gì tiếp theo?”
“Thế nhưng, cái kế hoạch địa ngục đó dần chạm tới giới hạn. Bên trong nội bộ thì cũng có người cho rằng, chuyện này đã đi quá xa hay chưa? Patrick là đại diện cho nhóm này. Còn ngoài kia, thì Con Mắt Không Thứ Nguyên cũng đang cho thấy dấu hiệu muốn rời khỏi The Cube. Thủ Trưởng cho rằng, đây là dấu hiệu của Con Mắt đang cảm thấy nhàm chán.”
Anh Jinchul, với vẻ mặt khó hiểu, hỏi.
“Đây là chỗ Beatrix xuất hiện đúng không?”
“Đúng rồi ạ. Trong khi bản thân Beatrix có vẻ không liên quan lắm tới Con Mắt Không Thứ Nguyên, hay The Cube, thì Thủ Trưởng lại tin rằng cô ta có thể giải quyết được vấn đề của The Cube. Khi trước thì chúng ta có thảo luận rằng The Cube gặp phải vấn đề gì, phải không?”
Ahri trả lời.
“Có hai vấn đề, phải không. Thứ nhất là vài người bên trong Cục bắt đầu nghi ngờ chuyện này đã đi quá giới hạn. Thứ hai là khán giả đang bắt đầu thấy chán, và muốn một thứ thú vị hơn.”
“Thủ Trưởng coi Beatrix là giải pháp cho cả hai vấn đề. Trước tiên, nếu bọn quái vật của Beatrix thay thế được những nơi dùng để giết người bên trong The Cube, thì sẽ cần ít nhân lực hơn để quản lí cơ sở vật chất. Thứ hai, cô ta có thể giết người theo những cách đa dạng không thể lường được, nên Con Mắt Không Thứ Nguyên sẽ được thỏa mãn. Cơ bản là vậy.”
Những đồng đội của tôi, họ chỉ đờ ra lắng nghe, hoàn toàn mất trí. Không thể chịu được nữa, anh Jinchul nói.
“Đây là câu chuyện điên rồ nhất anh từng nghe trong đời.”
“Em cũng thấy vậy.”
“Ông ơi. Nói với mọi người đi, đây có phải thứ mà Cục Quản Trị đã và đang làm không?”
Ông Mooksung trầm tư một lúc rất lâu, và mang vẻ mặt rõ ràng là phiền muộn, trước khi trả lời.
“Ta thề trên danh nghĩa của ta – dù có lẽ nó chẳng có nhiều ý nghĩa – rằng ta chưa từng nghe thấy gì cực đoan cỡ này.”
Ahri cũng có vẻ hơi bối rối.
Rồi, chị Eunsol huých tôi.
“Chà, cho dù nó có xảy ra đi nữa, thì nó cũng không phải chuyện mà chúng ta có thể thảo luận ở đây được. Nói tiếp đi Kain.”
“Có một lỗ hổng chí mạng trong kế hoạch vĩ đại của Thủ Trưởng. Ông ta coi mọi người là công cụ, nên đã bỏ qua sự thật rằng Beatrix không chỉ là một ác ma tạo nên quái vật – cô ta cũng là một thiếu nữ tìm kiếm tự do và hạnh phúc theo cách riêng của mình.”
“...Chị chưa từng nghĩ cô ta là một cô gái bình thường tí nào.”
“Em chỉ nói là mặt đó của cô ta cũng tồn tại. Tất nhiên, cô ta cũng có mặt tàn ác nữa. Nhưng đằng nào thì, Beatrix cũng chẳng muốn trở thành một nô lệ tạo ra vô số quái vật cho The Cube tí nào. Nhận ra điều này, thì Thủ Trưởng đã phong ấn cô ta, và chỉ bỏ lại não bộ thôi.”
Tới lúc này, Songee nhổ ra miếng thịt mình đang ăn.
“Câu chuyện này làm em phát tởm mất. Có lẽ nó không phải câu chuyện tốt nhất trên bàn ăn.”
Chị Eunsol vẫn nghe chăm chú và hỏi.
“Nhưng cuối cùng thì cuộc nổi loạn vẫn thành công chứ?”
“Đúng là như vậy. Dù Beatrix không thể tự mình nổi dậy, thì tình hình đã leo thang vì có Patrick hợp tác. Thủ Trưởng đã đoán được sự nổi loạn của Beatrix và chuẩn bị trước, nhưng Patrick vẫn là một trợ thủ trung thành từ lâu. Ông ta chẳng thể đoán được Patrick sẽ dẫn đầu một cuộc đảo chính. Và cuối cùng thì, khu vực lưu trữ Con Mắt Không Thứ Nguyên rơi vào tay Beatrix và Patrick, rồi không lâu sau chúng ta tiến vào Phòng 201.”
“Chị hiểu phần ở giữa rồi. Suy cho cùng thì là chúng ta gây ra mà. Để tóm gọn lại thì chúng ta xé toang The Cube, tìm thấy một chiếc TV liên kết với viện nghiên cứu, chạy qua đó, và khuấy đảo mọi thứ tới khi tìm ra Thủ Trưởng. Vậy chuyện gì xảy ra sau đó?”
“Không nhiều đâu ạ. Cơ bản chỉ là đàn áp nổi loạn thôi. Bọn em quét sạch phần lớn mấy tên nổi loạn, và tàn dư của bọn chúng cũng chết khi Con Mắt Không Thứ Nguyên giáng xuống. Sau khi tỉnh lại, Thủ Trưởng có phong ấn não của Beatrix trong một chiếc hộp nằm tại The Cube, nơi mà không có cửa dẫn ra bên ngoài, khiến cô ta không thể nổi loạn được nữa.”
“Vậy là giờ Beatrix vẫn liên hồi tạo ra quái vật trong chiếc hộp đó, còn Cục Quản Trị vẫn liên tục cử người vào?”
“Kiểu vậy ạ.”
Sau khi lặng lẽ nghe một lúc, Ahri cuối cùng cũng nói.
“Nghe có vẻ kì lạ, nhưng khi mọi người bỏ qua những chi tiết gây sốc thì đây lại là một câu chuyện khá thẳng thắn dễ hiểu.”
Lần này, mọi người quay sang Ahri.
“Nếu mọi người bỏ qua mấy chi tiết như bẫy giết người, quẳng con người cho quái vật, và tất cả những chi tiết gây sốc khác, thì nó chỉ là một câu chuyện đơn giản. Một cơ sở phong ấn tà thần rơi vào tay những kẻ nổi loạn, nhưng Cục Quản Trị đã chiếm lại nơi đó, và giải quyết tình hình.”
Nó là một tổng kết rất rất thô, nhưng cũng hợp lý.
Songee, người đã ngừng ăn từ nãy, hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Vậy thì, chính xác ‘lời nguyền’ của Phòng 201 là gì? Ban đầu thì chúng ta tưởng nó là The Cube. Nhưng rồi hóa ra The Cube lại là cơ sở vật chất dùng để phong ấn, và vấn đề được giải quyết bằng cách sửa lại The Cube mà, phải không?”
Ahri đơn giản đáp lại.
“Căn nguyên của lời nguyền là Con Mắt Không Thứ Nguyên, và vấn đề chúng ta phải giải quyết là căn cứ chứa Con Mắt đã rơi vào tay những tên nổi loạn, đúng chứ?”
Có phải nên hiểu nó như vậy không?
Dựa trên các sự thật thì nghe không sai lắm, nhưng có gì đó khiến tôi cảm thấy chưa thỏa mãn.
Trong khi mọi người vẫn chìm vào suy tư, thì chị Eunsol phá vỡ bầu im lặng sau khi nghĩ một lúc.
“Có vẻ chúng ta đang suy diễn Phòng 201 dựa trên quan điểm của Thủ Trưởng. Vì đang trong chủ đề nên cứ coi nó từ góc độ khác xem. Chẳng phải chính bản thân Thủ Trưởng cũng thừa nhận là giải pháp của ông ta chưa hoàn chỉnh theo tiêu chuẩn của Khách Sạn hay sao?”
Tôi chêm thêm vài chi tiết.
“Vâng ạ. Từ quan điểm của Khách Sạn, nó là một giải pháp mà chỉ mấp mé đạt 30 trên 100 điểm. Đó là suy nghĩ của em, nhưng vì khi đó em đã hòa vào Thủ Trưởng tới hơn một nửa, nên mọi người cho đó là suy nghĩ của ông ta cũng được.”
“Tại sao điểm số lại thấp tới vậy?”
Anh Jinchul nói với vẻ kinh ngạc.
“Có cần phải hỏi câu đó không chị? Nếu cứ liên tục đưa người vào làm mồi cho quỷ dữ mà được điểm cao mới là lạ đấy? Em ngạc nhiên là phương pháp này được coi là ‘giải pháp’ cơ.”
“Không, nghĩ kĩ hơn chút đi. Người chấm điểm là Khách Sạn mà phải không? Em thật sự nghĩ nơi này đánh giá mạng người cao tới vậy sao?”
“...”
Mọi người im lặng, như thể vừa bị ăn một búa tạ vào sau gáy.
“Chị chưa từng thấy một nơi nào coi nhẹ mạng người như Khách Sạn này. Vậy thì tại sao quẳng vài chục, hay vài trăm người cho một con quỷ lại là vấn đề to tát ở đây?”
“...”
“Còn một chuyện nữa vẫn khiến chị thấy khúc mắc. Theo lời Thủ Trưởng, thì Con Mắt Không Thứ Nguyên tận hưởng việc con người giày vò thống khổ khi họ chết. Nhưng nếu nó thật sự là một thực thể như vậy thì tại sao nó lại ngoan ngoãn ngồi trong một cái Cube? Chị không thể hiểu được tâm lý của một vị thần điên rồ, nhưng mà chẳng phải sẽ giải trí hơn nếu ra ngoài xem 8 tỉ người trên Trái Đất chịu giày vò hơn là vài trăm người trong một cái Cube nhỏ xíu chứ?”
“...”
“Đó là phần chị vẫn chưa hiểu lắm. Có lẽ là vì chị vẫn không quen với tư duy ‘siêu nhiên’ của Cục Quản Trị, mà chỉ là suy nghĩ theo hướng một ‘doanh nhân’...”
Ahri tổng kết lại.
“Vậy chị nói là như thế này. Trước tiên là không có nơi nào coi nhẹ mạng người như Khách Sạn. Nếu Thủ Trưởng cứu được thế giới trong khi phải hi sinh ai đó, thì tại sao điểm số lại thấp tới vậy? Thứ hai, nếu tà thần thích xem con người chịu giày vò, thì tại sao nó không chơi đùa với cả thế giới mà chỉ ở trong một cái Cube nhỏ bé? Phải vậy không?”
“Chính xác.”
Songee khẽ cúi đầu.
“Em thấy hơi khó bắt kịp cuộc nói chuyện này rồi.”
Bên đầu kia, chị Eunsol và Ahri có vẻ bị cuốn vào sâu hơn nữa rồi.
“Chị nghĩ chị đã nghĩ ra một logic mà có thể giải đáp được những câu hỏi này.”
Ahri trông có vẻ cực kì tò mò, hỏi.
“Là gì vậy? Thật tình, khi chị rời khỏi Khách Sạn, chị nên vứt quách mấy công việc nhàm chán ở Tập Đoàn Daeyang đi, rồi qua chỗ bọn em.”
“...Để chị nghĩ về chuyện đó sau. Chị tin rằng hành vi kì lạ của Con Mắt Không Thứ Nguyên có thể được hiểu đơn giản nếu em xét trên góc độ ‘kinh doanh’. Chị nghĩ rằng Thủ Trưởng đã mắc bẫy khi hiểu nó theo một cách ‘siêu nhiên’ quá. Vậy nên Khách Sạn mới chấm điểm thấp tới thế.”


3 Bình luận