• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 169: Phòng 201, Phòng Nguyền Rủa – ‘The Cube’ (18)

12 Bình luận - Độ dài: 3,247 từ - Cập nhật:

Han Kain

-           Choang

Phong Ấn đã được phá bỏ!

Tôi tỉnh lại cùng một âm thanh lớn.

Giờ là lúc nhân vật chính lên sân khấu!

…Cảm giác gì thế này?

Trước khi tôi còn kịp hiểu ra tình hình, thì đầu tôi đau nhói, và tôi nhanh chóng bật Cửa Sổ Hệ Thống lên.

Chuyện quái gì đang diễn ra?

Tôi không thể thấy bất kì ai khác, chỉ có Songee đang đứng trước mặt tôi.

“Songee? Chuyện quái gì thế này – ”

“Đừng ngẩng đầu lên. Anh sẽ không chịu nổi nó đâu, kể cả với Cửa Sổ Hệ Thống đi nữa. Để em giúp anh một lần cuối cùng.”

Cùng với những lời đó, một tia sáng trắng lóa, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, lóe lên từ vòng tay của Songee.

Một phép bảo hộ mạnh, tiêu hao toàn bộ sinh lực còn lại của Songee, bao trùm lấy tôi.

Tôi đã biết về “buff tử” của Songee rồi.

Một vài những giới hạn bị áp lên Di Sản của Songee, tức “Đa Quan Điểm”, thì đi kèm bản thân Di Sản đó thật. Nhưng phần lớn vẫn tới từ việc những áp lực ghê gớm mà nó tạo lên cơ thể của Songee.

Nói cách khác, nếu Songee không muốn sống thêm nữa, thì em ấy có thể sử dụng năng lực mạnh hơn hẳn giới hạn thông thường.

Một luồng thông tin áp đảo chảy vào trong tôi.

Bể kiến thức bao la, sự thật mà thế giới này ẩn giấu, thứ mà Thủ Trưởng đã tích lũy được!

Tôi nghĩ trong khi chịu cơn đau đầu như búa bổ.

Tại sao ‘mình’ lại là người bị phong ấn trong này?

Cơ thể chính của Beatrix thật sự nằm ở đâu?

Thủ Trưởng dùng phương pháp nào để kiểm soát Beatrix?

Tất cả những câu hỏi đó dẫn tới một đáp án.

Cơ thể chính của Beatrix nằm ở nơi mà Con Mắt Không Thứ Nguyên bị phong ấn.

Và, chỉ có tôi là người có thể tiếp cận được nơi đó.

Kể cả Beatrix cũng sẽ phát điên nếu cô ta định chuyển tâm trí mình về lại cơ thể chính, nên là cô ta sẽ không bao giờ có thể lại gần được.

Chỉ có tôi, người được vòng tay của Songee bảo hộ, cộng kèm thêm Cửa Sổ Hệ Thống, mới có thể chịu được áp lực của Con Mắt Không Thứ Nguyên, và vào khu vực phong ấn đó.

Ahri chắc cũng sẽ làm được điều tương tự với sự trợ giúp của Songee, nhưng không giống Cửa Sổ Hệ Thống, thì sức mạnh của Ahri sẽ phải tiêu hao máu, và nó giới hạn bởi cơ thể của em ấy.

Thêm nhiều kí ức nữa ùa vào.

Ngay khi tôi cảm thấy hơi chóng mặt, tôi nhận ra “giải pháp thực sự” cho căn phòng này là gì.

“Cái quái gì thế này? Cái tên Thủ Trưởng này có còn là con người nữa không?”

[Không may là, ta đích thị thuộc loài Homo Sapien.]

“…Tôi còn không tưởng tượng được một chuyện thế này là khả thi cơ đấy. Tính cách của ông đã tự sắp xếp lại rồi à?”

[Cứ cho đó là một trong nhiều tài năng của ta đi. Cậu cũng nên cẩn thận trong những phòng khác nữa đấy.]

“…”

Chỉ trong một cuộc đối thoại ngắn, tôi đã nhận ra rằng, ông ta cũng biết nơi này là Khách Sạn.

Đây là đặc điểm của riêng Thủ Trưởng sao? Hay là một đặc điểm mà tất cả những nhân vật khi được giải phóng đều có? Hiện tại mình không thể biết chắc.

[Cậu đã nắm rõ tình hình chưa? Cậu có tự tin vào khả năng giải quyết không?]

Đầu tôi bắt đầu nhức.

Mình… thật sự không có đủ tự tin để xử lí chuyện này như Thủ Trưởng được.

[Cậu không cần phải lo. Cậu biết rõ rồi còn gì? Cậu là người nắm hoàn toàn thế chủ động. Cứ làm những gì có thể đi, và khi nào tới lúc mà bản thân không thể làm gì được nữa, thì để đó cho ta.]

…Đằng nào thì, cũng phải phá giải căn phòng này rồi ra ngoài mà.

Lên thôi.

Kể cả Cửa Sổ Hệ Thống có tồn tại vĩnh viễn đi nữa thì phép bảo hộ tinh thần của Songee vẫn có giới hạn thời gian.

Giữa trung tâm của khối Đa Giác Bất Đẳng Biên mà anh Jinchul đã phá hủy hết một nửa, thì một vòng xoáy màu trắng bắt đầu hình thành.

Cho dù thiết bị đã gần như bị phá hủy, tôi vẫn xoay sở được với những mảnh vụn còn lại, và mở rộng “lối đi” thêm một chút – ngay lúc đó thì Beatrix xuất hiện.

Cùng một cái nhếch mép, tôi ngửa mặt lên trời.

Một con mắt to khủng khiếp, tới mức bao trùm cả đường chân trời, nhìn xuống thế gian như mặt trời.

“Sao ngươi không lại gần thêm chút nữa?”

[Ngươi!]

“Ngươi đang làm khá tốt đấy chứ. Ngươi vẫn nói chuyện được dù áp lực kinh khủng thế này cơ mà. Thế nhưng, ngươi không thể lại gần vòng xoáy này phải không?”

“Cậu để ta tiếp quản một lúc nhé?”

Cứ tự nhiên. Đằng nào thì cũng phải mất thời gian để lối đi mở ra mà.

“Beatrix. Con gái tội nghiệp của ta. Ta đã bảo con là chỉ nên làm những việc vừa sức với mình rồi cơ mà?”

[Cha! Nếu không vì cha… Nếu không vì cha, thì con đã trốn thoát ra thế giới bên ngoài từ lâu rồi!]

“Con nói con làm tất cả những chuyện đó chỉ để hít thở tí khí trời thôi sao?”

[…]

“Không, không. Thực ra thì, Patrick đơn giản là cho con ra ngoài thôi. Patrick, thằng nhóc đó cũng có quyết tâm của nó. Con nên biết ơn ta mới phải chứ? Không có ta, thì con đã phải chịu giày vò vô số đêm trong nỗi khiếp sợ đối với những con quái vật mình tạo ra rồi.”

[Con vẫn biết ơn điều đó. Nhưng Cha, giờ đây Cha đã dạy con tất cả những gì có thể, thì đã đến lúc Cha chết đi và đưa lại Di Sản đây chứ? Nếu Cha đưa con khối Đa Diện Bất Đẳng Biên thì con đã xé xác cha từ lâu rồi!]

“Ồ hô! Phải rồi. Con vẫn cứ lải nhải về khối Đa Diện đó như thể là một thứ có thể tùy tiện cho đi vậy. Và ai đã dạy con làm một con oắt nói bậy như thế hả?”

[Xin lỗi nhé. Chính tay con đã giết mẹ khi còn nhỏ rồi.]

“Thảo nào con lớn lên như thế này. Lỗi ta vì không phải là một người cha tốt hơn.”

Tôi nghe cuộc đối thoại hòa hảo một cách đáng sợ giữa cặp cha con kì lạ này, thì nhận ra lối đi đã mở rộng đủ để cho tôi lọt qua.

“Xin lỗi nhé, cha con phải đi rồi. Bảo trọng.”

Beatrix, người vẫn còn rất tự tin chỉ vài phút trước, giờ run rẩy tới mức không thể kiểm soát.

“Cha ơi… Làm ơn, chỉ một lần này thôi – ”

Vòng xoáy nuốt chửng tôi.

                                                            ***

Han Kain

Bên trong vòng xoáy quả là một nơi kì lạ.

Vô số những quyển sách mở ra và đóng lại trong khi chúng thoải mái trôi nổi trên không, và vô số những chiếc màn hình xuất hiện rồi lại biến mất.

[Cậu đã hiểu Con Mắt Không Thứ Nguyên là gì chưa?]

“Không hẳn.”

[Nó là một tồn tại cấp cao hơn giáng lâm xuống. Nó coi mọi thứ chỉ là tạo vật, và chẳng mong muốn gì ngoài khắc lại những ghi chép về thống khổ và giày vò. Nhưng, nó chẳng khác nào một thần sáng thế giả mạo, cậu có thể coi là như vậy.]

“Cứ thế này thì khác gì thầy bói xem voi. Ông nghĩ rằng mình có thể hiểu được một tồn tại vĩ đại như vậy sao?”

[Tin ta đi. Thông tin này tới từ một nguồn uy tín.]

“Một nguồn uy tín?”

[Khi hắn tương tác với người phàm, hắn cấy những mảnh kí ức hỗn độn vào trong họ. Thế là, những người phàm đó sẽ tin rằng sự tồn tại của họ chỉ là vô nghĩa, và rồi họ sụp đổ trong tuyệt vọng.]

“…”

[Nhưng thế chưa phải hết đâu. Cũng bình thường nếu tâm trí của phàm nhân chẳng khác nào bèo trôi trong nước, khi phải gặp một thực thế vĩ đại. Đây là cái mà ta gọi là rung động.]

“Rung động?”

[Một con người chỉ đi, nhưng mà rung động từ những bước chân của họ có thể khiến cả thế giới của côn trùng đảo lộn, một bước chân có thể nghiền nát vô số con bọ.]

“Tôi nghe những kí ức và lời của ông thì vẫn luôn nghĩ tới một chuyện.”

[Nói đi.]

“Những lời của ông giống thầy bói xem voi, chỉ nắm được một phần mà nghĩ mình đã hiểu hết mọi thứ. Làm sao ông có thể hiểu được một thực thể khó đoán tới vậy? Ông gọi nó là gì ấy nhỉ, một thần sáng thế giả mạo à?”

[Để ta chia sẻ cho cậu một niềm tin, và một bằng chứng.]

“Một niềm tin và một bằng chứng?”

[Nếu trong vũ trụ này thật sự có đấng sáng tạo, thì ngài sẽ không muốn một thế giới ngập tràn khổ đau. Đó là lí do ta tin rằng một thực thể tàn nhẫn như vậy không thể là đấng sáng tạo thực thụ được.]

“Sau khi biết được cái cách ông cứu thế giới bên ngoài Khách Sạn thì, có khả năng đấng sáng tạo là một tên điên cao hơn đó.”

[Đó chỉ là kết cục do sự yếu kém của ta mà thôi… Cậu có thể nghĩ ra cách tốt hơn những gì ta đã làm không?]

“…”

[Đó cũng là lí do mà Patrick đã phản bội ta. Thế rồi, cậu ta cuối cùng cũng từ bỏ, và giao phó lại mọi thứ cho ta khi mọi người tới. Cậu ta không đồng tình với những biện pháp của ta, nhưng lại không thể tìm ra một cái gì đó tốt hơn. Thực tế là, khi ta vắng mặt, thì Patrick vẫn duy trì phong ấn bằng những phương pháp tương tự.]

“Được rồi, đó là niềm tin của ông. Thế còn chứng cứ thì sao?”

[Chứng cứ rất đơn giản và rõ ràng. Tất cả chúng ta đều bị kẹt trong Khách Sạn ngay lúc này mà phải không?]

“…???”

[Nếu thật sự có một đấng sáng tạo toàn năng từ chiều không gian cao hơn, thì tại sao ngài ấy lại bị kẹt trong một phòng Khách Sạn? Sự thật rằng thứ đó bị kẹt lại, chứng tỏ là nó không phải vậy rồi.]

Phải công nhận là, lập luận đó có lý thật đấy.

“…”

Nguy hiểm thật.

Bên cạnh bối cảnh của Phòng 201, tôi cũng hiểu dần về hệ thống “phong ấn”.

Khi một phong ấn được gỡ bỏ, thì nhân vật chính của bối cảnh cũng sẽ được tự do bên trong tôi.

Chuyện này thì ổn – thậm chí là có lợi, vì bản thân mình cũng có được một quân sư mạnh mẽ khi phong ấn được dỡ bỏ.

Bởi vì quyền kiểm soát luôn thuộc về người chơi của Khách Sạn.

Vấn đề chỉ phát sinh khi mình bị thuyết phục và đồng cảm với cách suy nghĩ của nhân vật đó!

Vừa nãy, tôi đã bị thuyết phục bởi lối suy nghĩ của Thủ Trưởng.

Và ngay lúc đó, tôi nhận ra rằng mình đã dung hợp một phần với ông ta.

Tầng hai thật sự khác so với tầng một.

Một thứ gì đó… về mục đích của những căn phòng này có cảm giác rất khác.

                                                            ***

[Lâu rồi không gặp! Ông chẳng phải mắc kẹt trong ống nghiệm đó quá lâu rồi chứ? Cơ mà vắng mợ thì chợ vẫn đông.]

Trong khi tôi ngụp lặn giữa đống sách vở và màn hình bất tận, thì một giọng nói xuyên thẳng vào sọ tôi vang lên.

Thời gian đang dần cạn kiệt. Dù Cửa Sổ Hệ Thống không có giới hạn thời gian nhưng phép bảo hộ thì sắp hết hiệu lực rồi.

“Không sao đâu. Chúng ta sắp tới nơi của Beatrix rồi. Đã đến lúc nó phải hoàn thành sứ mệnh khi được sinh ra.”

[…]

“À mà này… Vì cậu hiểu được tình huống tới một mức nào đó rồi, nên cậu có nghĩ cái cụm từ ‘phong ấn’ có hơi quá lố không? Làm sao mà một con người có thể ‘phong ấn’ một thực thể như vậy chứ? Bắt mặt trời bỏ vào tủ lạnh còn dễ hơn!”

[…]

“Tất cả những gì ta làm chỉ là đưa cho thực thể đó một ‘sân khấu’ tàn nhẫn mà nó mong muốn. Có vài hi sinh, nhưng nhân loại đã đạt được sự bình yên. Không có ta thì Con Mắt Không Thứ Nguyên đã biến cả hành tinh thành sân khấu của nó rồi.”

[Vậy, quẳng con người vào hàm quỷ chính là sân khấu ông nói đó sao?]

“Cũng là một công việc khá mệt mỏi đó. Trong nhiều năm, bọn ta phải tự tay đưa người vào trong mê cung lập phương, xây dựng trong khối Đa Diện, và giết họ. Riêng việc đó thôi đã đủ khó rồi, nhưng còn một vấn đề cấp thiết hơn”

[…]

“Mọi kích thích rồi cũng trở nên mệt mỏi thôi. Kể cả một ác thần cũng bắt đầu cho thấy dấu hiệu nhàm chán. Chúng ta cần một thứ gì đó… một ‘diễn viên’ để tạo ra vô hạn niềm vui.”

[Và đó là Beatrix sao?]

“Phải, phải. Chúng ta sắp tới nơi rồi. Đứa trẻ đó chẳng phải là một món quà đối với nhân loại hay sao?”

Tôi là ai?

Tới một điểm nào đó, tôi đã đánh mất chính bản thân mình. Tôi không thể phân biệt được là tôi, hay là ông ta đang nói nữa.

Tôi càng bị thuyết phục bởi những lời đó, thì sự khác biệt giữa chúng tôi ngày một vô nghĩa…

Cuối cùng, cơ thể thật sự của Beatrix hiện lên.

“…”

Thứ xuất hiện trước mặt tôi là một ống nghiệm mờ…

Và bên trong là một bộ não con người.

“Đừng nghĩ vậy là tàn ác nhé. Nó không có cơ quan cảm thụ, và tâm trí nó nằm ở nơi khác, vậy nên mới có thể tồn tại ở nơi này. Cho dù đứa trẻ này có kiên cường thật, nhưng không thể nào so được với chúng ta.”

Một khối đa diện phát sáng đáng sợ xuất hiện trong tay Thủ Trưởng.

“Cậu nghĩ rằng đập nát bộ não này sẽ giải quyết được mọi chuyện sao? Có thể là vậy. Nhưng nhớ này, Khách Sạn vẫn luôn muốn chúng ta giải quyết ‘Căn nguyên của lời nguyền’. Dù là giết Địch Thủ hay giải quyết Tù Nhân đi nữa, thì chúng chỉ là những suy đoán của cậu mà thôi.”

[Ông đang nói gì vậy?]

“Ta đang nói là, phá hủy bộ não của Beatrix sẽ chẳng thay đổi được gì cả. Con Mắt Không Thứ Nguyên vẫn sẽ nuốt chửng thế giới trong thời gian thực. Cuối cùng, cậu phải đưa ra quyết định. Nhưng ta đã nói rồi, ta chẳng hề muốn ép buộc cậu. Ta không thể dù có muốn đi nữa. Quyền kiểm soát vẫn luôn là của cậu.”

Thủ Trưởng có hỏi rằng liệu tôi có cách tốt hơn để cứu thế giới không.

Tôi không thể đưa ra đáp án.

“Cậu có vẻ khá phiền lòng. Thứ gì khiến cậu bối rối như vậy? Nếu cậu nghĩ kĩ thì, Phòng 201 chỉ là một thế giới giả tưởng tạo ra bởi Khách Sạn. Có thật sự quan trọng không nếu NPC bị quăng làm mồi cho quỷ dữ? Chẳng phải là giống những chuyện cậu vẫn làm bấy lâu nay sao, giết người trong những căn phòng nếu cần thiết ấy?”

Vậy thì tại sao?

Như Thủ Trưởng nói thì, chúng tôi đã giết vô số người trong những căn phòng để tiếp tục khai phá nếu cần.

Vậy tại sao tâm trí tôi lại rối ren như vậy?

“…”

Tôi đã biết câu trả lời.

Chỉ sau khi thức tỉnh những kí ức của Thủ Trưởng bên trong tôi thì mới nhận ra…

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, tôi có cảm giác thực sự rằng, những gì xảy ra trong Phòng 201 cũng đã xảy ra ngoài đời thực.

Mình đã hiểu rằng nhân loại như một thể thống nhất, và quan trọng hơn, mình, đã tồn tại được vì những hi sinh như vậy…

Mình không biết. Mình thật sự không biết lối đi tốt nhất là gì.

Mình ngoài kia là ai?

Chỉ là một sinh viên ôn thi đại học.

Giờ, bài toán được đưa ra trong Phòng 201 giống một bài thi, mà điểm qua môn là 30 trên 100.

Qua môn không khó.

Đạt 30 điểm thôi cũng đủ để tôi ra ngoài cùng một Di Sản.

Nhưng…

“Người ra đề” sẽ muốn tôi trả lời ở một cấp độ cao hơn.

Một câu trả lời mà thậm chí người ra đề cũng không biết.

Cuối cùng, khi tôi từ bỏ việc tìm ra đáp án tốt hơn, tôi không thể di chuyển cơ thể mình nữa.

Một ánh sáng quỷ dị bắt đầu phát ra từ khối Đa Diện trong lòng bàn tay tôi.

Một bài ca tà ác vang lên từ môi tôi,

“Ta hiến dâng thứ này! Ta hiến dâng thứ này! Hỡi Con Mắt Vĩ Đại, ta hiến dâng cho ngươi một sân khấu để ca lên khúc ca thống khổ khắp vạn kiếp. Nơi đây, một con dê bất tử đang chờ ngài, Sæhrímnir vĩnh viễn tái sinh của ngài!” [note77878]

Tôi cảm thấy ánh nhìn áp đảo đó lại tập trung vào tôi lần nữa.

Tại một nơi xa xăm, tại một chiều không gian không thể đi tới, mê cung “Cube” lại xuất hiện.

Não của Beatrix được chuyển về trung tâm của mê cung.

Beatrix, hét lên trong thống khổ và đau đớn, bắt đầu lấp đầy mê cung bằng quái vật một lần nữa.

Giờ thì, sân khấu này sẽ không bao giờ khép màn.

Beatrix, giống như con lợn rừng tái tạo mãi mãi trong thần thoại Bắc Âu, sẽ mãi mãi tạo ra quái vật, và Cục Quản Trị vẫn sẽ mãi mãi hiến tế con người.

Để đảm bảo rằng vị thần tà ác đó sẽ không bao giờ quay ánh nhìn về Trái Đất lần nữa.

Tôi nghe thấy âm thanh rên rỉ.

Tiếng thét của những kẻ bị hiến tế sống chích vào tai tôi như những mũi kim.

Tiếng cười của ác thần vang vọng khắp thế giới.

Và rồi, “ngón tay” đó hạ xuống.

Ghi chú

[Lên trên]
Trong Thần Thoại Bắc Âu, thì Sæhrímnir là con lợn lòi được các vị thần Aesir, lẫn các anh hùng einherjar ăn hàng đêm. Sau khi bị giết mổ, nó sẽ được phục sinh lại và chuẩn bị cho đêm tiếp theo, gần như một dạng thức ăn mãi mãi giống niêu cơm Thạch Sanh.
Trong Thần Thoại Bắc Âu, thì Sæhrímnir là con lợn lòi được các vị thần Aesir, lẫn các anh hùng einherjar ăn hàng đêm. Sau khi bị giết mổ, nó sẽ được phục sinh lại và chuẩn bị cho đêm tiếp theo, gần như một dạng thức ăn mãi mãi giống niêu cơm Thạch Sanh.
Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Duma thực thể thượng cổ💀💀, tôi nghĩ mình có thể thông cảm cho thủ trưởng
Xem thêm
Đoạn 63: "Tôi nghe cuộc đối thoại hòa hảo..."
Xem thêm
PHÓ THỚT
Hoà hảo là từ đúng r mà, không phải hoàn hảo đâu
Xem thêm
Chống lại những thực thể kiểu như Con Mắt này đúng là khoai thực sự.
Xem thêm
Oa hay thiệt sự, diễn biến thế này mới đáng đọc chứ, thank trans iu
Xem thêm
Hi sinh Beatrix và thiểu số người để cứu lấy nhân loại, bảo sao Thủ Trưởng lại là Ác Ma! Ổng lập một đàn tế thần luôn mà
Xem thêm
Nữ hoàng ơi, đoạn 123: 'Đứa trẻ đó là một món quá hời đối với nhân loại...'
Xem thêm
PHÓ THỚT
Đôi điều muốn nói với tư cách độc giả/dịch giả:
1, Hi vọng mọi người vẫn thích note, vì mình luôn muốn chia sẻ vài kiến thức toán học hay văn hóa thần thoại gì đó, trong này thỉnh thoảng vẫn đề cập tới nhiều khía cạnh lắm.
2, Con Mắt Không Thứ Nguyên từ cuối chương trước và chương này đã xác nhận, thì nó chính là độc giả chúng ta. Từ giờ chỉ là suy diễn của mình thôi, nhưng mà trên giấy tờ giả tưởng thì ai chẳng muốn làm những chuyện ngoài đời không thể như tra tấn gì đó? Thế nên con mắt mới là thứ tà ác vậy.
3, Hi vọng là sau này tác giả sẽ quay lại Phòng 201, vì mình nghĩ giải pháp 30 điểm là ntn, nhưng giải pháp 80 điểm sẽ phải làm gì đó để thỏa mãn cả Con Mắt, lẫn có một cái kết tốt đẹp hơn cho Beatrix. Còn 100 điểm thì thật sự chưa nghĩ được nó sẽ phải hoàn mỹ ntn.
Xem thêm
Trans suy đoán con mắt là đọc giả đỉnh thiệt đó, mà nếu suy đoán của bác là đúng thế sau này mục đích của team là gì nhỉ, trở thành hiện thực thay vì là tồn tại trong truyện à
Xem thêm
T vẫn nghĩ Con mắt giống như một thực thể tà ác hơn là độc giả cơ, bởi vì, như ở chap trên có nói, Con mắt bị phong ấn trong phòng của Khách Sạn, do đó nó cũng chỉ là một thực thể mà thôi...
































Và cũng bởi vì khả năng của Con mắt khá "bình thường" nếu so với nhiều thực thể khác trong truyện 👀
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời