• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 102: Thời Gian Tiệc Tùng (4) – Thảo Luận Về Quỷ Thư Và Giáng Lâm, Lời Khuyên

7 Bình luận - Độ dài: 3,217 từ - Cập nhật:

Buổi Sáng Ngày Thứ Nhất, Thời Gian Tiệc Tùng

Han Kain

Thảo luận về Quỷ thư

Một hiện tượng  bổ sung xảy ra khi sử dụng cuốn Quỷ Thư là việc cửa sổ hệ thống biến mất, và một bộ đếm xuất hiện

“Trước tiên,” Ahri nói. “Có một lí do vô cùng quan trọng khiến em đưa ra giả thuyết này. Anh nói mình đã đạt tới ‘trường sinh’ bằng cuốn Quỷ Thư, phải không? Nếu đã không có hạn chế, thứ anh có được sẽ chẳng khác nào hack vào hệ thống của Khách Sạn. Nó không phải là những gì tên Sứ Đồ đã trải qua. Hắn ta phải nằm trong phạm vi của Dinh Thự Kinh Hoàng để phục sinh vị thần của hắn, và phải hành động theo một khuôn khổ nhất định để đạt được mục đích. Vì mục đích của hắn, nên mới có những hạn chế về hành vi, dẫn tới việc chúng ta có thể định vị được hắn.”

“Nhưng mà bản thân anh lại không bị hạn chế. Nếu anh cướp xác của một NPC nào đó rồi cứ thế chạy tới nơi chân trời góc biển, thì sao Địch Thủ có thể tìm được anh, chứ đừng nói giết anh?”

Đây là một phương pháp ‘trốn thoát gian lận’, Khách Sạn còn lâu mới cho phép. Chắc chắn phải có một hạn chế nào đó để ngăn cản điều này, và em có giả thiết này sau khi nghe anh kể.”

Quả nhiên là, tôi cho là như vậy, một người đã tới Khách Sạn hai lần.

Tôi, người nhận được Di Sản, còn chưa nghĩ tới điều này nhưng Ahri đã lập tức suy diễn được.

Không có hạn chế thì Năng Lực Chiếm Hữu này chẳng khác nào bạn đã có một lối thoát được bảo đảm.

Nếu tôi cứ liên tục cướp xác NPC rồi trốn tới nơi khác của thế giới thì Địch Thủ tìm tôi kiểu gì?!

Ahri tiếp tục giải thích.

“Việc này có thể hơi khó hiểu nên nghe kĩ đây. Anh nghĩ yếu tố quyết định danh tính của một con người là gì? Nếu dựa theo thuyết nhị nguyên Descartes, thì thân thể và tâm trí là hai thứ tách rời nhau, đồng thời con người cần thân và tâm hợp nhất để tồn tại.

Tất nhiên thì, khoa học hiện đại đã chứng minh thuyết này là sai lầm. Tâm trí là sản phẩm của não bộ, và não bộ là một cơ quan nội tạng, tồn tại vật lý. Nói một cách khoa học thì chẳng hề có sự phân hóa giữa tâm trí và cơ thể. Vậy thuyết nhất nguyên mới là đúng nếu chúng ta sử dụng khoa học. Anh nghĩ sao?”

Em ấy đột nhiên ném cho tôi một câu hỏi giữa mớ độc thoại khó nhằn đó về triết học. Trên giấy tờ thì tôi có thể dùng Quỷ Thư để cướp xác của một tồn tại khác.

“Cơ thể của anh tách biệt với tâm trí, nên mượn lời của em, thì anh gần với nhị nguyên hơn sao?”

“Nhưng mà điều đó có lý không?” em ấy hỏi lại.

“Anh chẳng hiểu em đang nói gì.”

“Trước khi có được cuốn Quỷ thư, nhận thức của anh là kết quả của các tín hiệu điện tử được não bộ phát ra, và sự tồn tại của anh được dựa trên thuyết nhất nguyên. Vậy, có phải anh đã trở thành một thực thể nhị nguyên sau khi có cuốn Quỷ thư? Bây giờ anh không phải dùng não để nghĩ nữa ấy.”

“Làm ơn vào thẳng vấn đề hộ anh đi” tôi đề nghị.

“Được thôi. Khi anh sử dụng cuốn Quỷ Thư nhập xác ai đó, sự tồn tại của anh có thể được coi làm hai phần: Thứ nhất là cơ thể vật lý của anh, và thứ hai là tâm trí của anh đang nhập vào xác người khác. Bình thường thì anh sẽ nghĩ rằng, ‘Han Kain thật’ là phần  ‘linh hồn’ đang nhập, còn cơ thể vật lý chỉ là cái xác bị bỏ lại. Nhưng...

Liệu đó có thật sự như vậy không? Cơ thể anh vẫn còn đó mà? Não bộ anh vẫn còn đó mà, thứ mà trước giờ vẫn hình thành nhân cách của anh đó? Đứng từ góc độ khác, ‘Han Kain thật sự ’ có khi phải là cơ thể bỏ lại mới đúng. Cái ‘linh hồn’ mà đang chiếm hữu cơ thể người khác chỉ là một ‘bóng ma’ mà Quỷ Thư tạo nên bằng cách sao chép tâm trí thật của anh.”

Tôi dần hiểu được ý của em ấy, nhưng vẫn còn một câu hỏi cần được trả lời.

“Nhưng khi anh nhập xác thì cơ thể bỏ lại không thể suy nghĩ được.”

“Sao anh biết?” em ấy hỏi.

Trong một thoáng chốc, tôi không biết nói gì.

“’Han Kain thật sự’ có thể vẫn đang nghĩ về cái gì đó – chỉ là cơ thể không cử động được. Có thể tâm trí bị bỏ lại khi nhập xác bị thay thế bởi ‘tâm trí mới’ thì sao, lúc nó quay lại ấy.”

...Đó là một giả thuyết đáng sợ.

“Tất nhiên, phải nhớ đây chỉ là giả thuyết của em thôi. Chúng ta trở lại vấn đề chính nhé. Tại sao cửa sổ hệ thống lại biến mất khi anh trong cơ thể người khác, và bộ đếm có tác dụng gì? Đây là suy diễn của em. Khi anh đang trong cơ thể người khác, Khách Sạn không coi anh là ‘Han Kain thực sự’. Và đó là lí do anh không thể sử dụng cửa sổ hệ thống.

Nếu hiểu theo cách đó, thì bộ đếm cũng có ý nghĩa tương tự. Nó có thể ghi lại thời gian tới khi ‘anh được coi là đã chết’.”

“Được coi là đã chết...”

“Nếu Khách Sạn coi anh là Han Kain Giả ngay khi anh nhập xác ai đó, thì anh có thể nói Han Kain Thật đã chết ngay khi kích hoạt năng lực. Nhưng với các tiêu chuẩn cỡ đó, thì anh sẽ không thể sử dụng Quỷ Thư, nên chắc là anh mới có 1 giờ. Khi mà quá hạn đó, thì họ sẽ coi Han Kain Thật đã chết, và ‘Han Kain đang nhập xác ai đó’ chỉ là tên giả mạo copy bản gốc.”

Đó là một lời giải thích dài dòng nhưng lại đơn giản.

Tóm lại, Khách Sạn không coi tôi là hàng thật khi đang nhập xác ai đó.

Đây là lí do tôi không thể dùng cửa sổ hệ thống, và giả thuyết của Ahri cho rằng họ sẽ coi “Han Kain Thật” là đã chết nếu tôi không quay lại trong vòng 1 giờ.

Nếu vậy, tôi sẽ không thể sử dụng các chiêu trò như liên tục cướp xác người khác để trốn thoát khỏi Phòng Nguyền Rủa.

Thảo Luận Về Giáng Lâm

“Để em nói luôn một chút về Giáng Lâm, vì năng lực này về bản chất cũng liên quan tới ‘cảm giác tồn tại’ của anh. Chính xác thì ai là Thiên Tử? Đó có phải là một tồn tại tách biệt với anh không?

Nếu là như vậy thì Khách Sạn cũng sẽ coi anh là đã chết ngay khi sử dụng Giáng Lâm, và cũng sẽ không ban cho anh Di Sản. Thế nhưng, Khách Sạn vẫn coi anh là ‘Người Chơi Han Kain’. Anh không có một bộ đếm, và cũng nhận được Di Sản.”

“Liệu có phải do cơ thể anh vẫn như cũ không?”

“Có thể, nhưng cũng có thể bộ quy tắc của thứ này phức tạp hơn. Ý em là, anh không nên tách biệt bản thân mình trước và sau khi dùng Giáng Lâm quá nhiều. Đây là những gì em cảm nhận được khi nghe anh giải thích – anh có nói mình đã suy nghĩ về thời kì ấu thơ tới trưởng thành ngay khi sử dụng Giáng Lâm, cũng như mong đợi mình sẽ khác đi sau quá trình đó. Suy nghĩ đó có thể là nguồn gốc của sự bất đồng này. Lần sau anh dùng nó thì thử có một tâm lý khác xem sao. Thử bảo với bản thân rằng, ‘Tôi là Tôi!’ hay gì đó xem.”

Tôi thấy một chuyện lạ sau khi nghe lời giải thích của em ấy.

Ahri và ông Mooksung là đặc vụ của Cục Quản Trị. Chẳng phải họ là một nhóm người chối bỏ các thế lực siêu nhiên có khả năng gây hại tới nhân loại à?

Thiên Tử khi đó không chỉ có một cái tôi lẫn sự kiêu ngạo khổng lồ, hắn còn thảm sát vô số người dân vô tội.

“Anh cữ nghĩ em sẽ bảo anh không dùng Giáng Lâm nếu có thể cơ.”

“Tại sao? Vì quá nguy hiểm à?”

“Ừ. Nó còn đi kèm hiệu ứng tâm lý nữa.”

“Anh sẽ không dùng nó vì em bảo vậy à? Anh vẫn sẽ không dùng kể cả nếu chúng ta chỉ còn cách vài phút trước khi thành những con ma vĩnh viễn lang thang quanh Khách Sạn sao?”

“...Chắc là anh sẽ dùng.”

“Thì thế nên em mới không buồn nói gì. Nó vô nghĩa ấy mà. Nó là một thứ anh sẽ phải dùng khi chúng ta không còn lựa chọn nào khác, nên nếu đã dùng thì nên nghĩ cách dùng sao cho hiệu quả nhất.”

Em ấy nói vô cùng hợp lý.

Quả là như vậy, đây là một thứ chúng tôi phải dựa dẫm vào nếu mọi thứ chuyển xấu.

Nếu sợ nó thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Như lời em ấy, tôi quyết định tập trung sử dụng nó cho ‘tốt’, và quyết định nói với bản thân điều gì đó khác khi sử dụng nó lần sau.

“À này, em có biết liệu ‘Đấng’ đang có âm mưu gì không?” Tôi hỏi.

“Không biết tí nào,” em ấy đáp. “Có một điều em không thể hiểu được.”

“Đó là gì vậy?”

“‘Đấng’ có thể là một sự tồn tại vĩ đại, nhưng Khách Sạn là nơi có vài kẻ như vậy bị xích ở trong mà. Nó vĩ đại hơn hạng như ‘Đấng’ nhiều lắm, vậy nên hắn có thật sự giở trò được bằng cách ban cho người chơi một năng lực, chỉ với tư cách Tù Nhân trong căn phòng đó sao?”

“...”

“Nó giống như việc nhảy múa trong lòng bàn tay Phật tổ vậy. Điều không có lý hơn nữa là ‘Đấng’ cũng phải hiểu rõ toàn bộ chuyện này. Đó là điều đang làm em khó hiểu. Giống Tôn Ngộ Không nhảy múa trong lòng bàn tay Phật tổ, nhưng em vẫn không hiểu tại sao Khách Sạn lại cho phép hắn làm trò này, cũng như tại sao Tôn Ngộ Không lại làm một trò vô nghĩa như vậy. Em chỉ có thể rút ra một điều.”

“Đó là gì vậy?”

“Chúng ta cần tránh Phòng 104 nhất có thể. Chúng ta đã có thể khiêu chiến Phòng Cửa Ngõ rồi mà, đúng không? Chẳng có lí do gì mà chúng ta phải đi vào căn phòng chứa Tù Nhân, kẻ rõ ràng đã giở trò gì đó. Với chúng ta mà nói, em nghĩ rằng Phòng 104 còn nguy hiểm hơn cả Phòng Cửa Ngõ.”

Đó là kết thúc của cuộc đối thoại dài.

Tôi tổng kết mọi thứ bằng hết khả năng mình rồi ghi lại trên cửa sổ hệ thống.

Quỷ Thư

Có vẻ là Khách Sạn không ghi nhận mình là hàng thật sau khi nhập xác ai đó.

Khách Sạn khả năng sẽ coi ‘Han Kain Thật’ sẽ chết sau khi nhập xác 1 giờ.

Giáng Lâm

Chúng ta vẫn sẽ phải dùng nó khi mọi chuyện trở nên nguy hiểm. Nên nghĩ cách dùng nó hợp lí thay vì sợ nó.

Cần xem về cách níu giữ bản thân, thay vì nghĩ tới ‘một sự thay đổi tất yếu.’

Tránh vào Phòng 104 tới khi chúng ta tìm được thêm về động cơ của ‘Đấng’.

                                                            ***

Chúng tôi quay về đống lửa trại sau khi thảo luận xong.

Có vẻ mọi người khác cũng đang chia sẻ kế hoạch của họ trong lúc tôi và Ahri nói chuyện riêng.

Chị Eunsol lên tiếng sau khi nhìn thấy chúng tôi bước về phía khu trại.

“Hai người đã xong chưa?”

“Em nghĩ mình đã hỏi hết những gì muốn hỏi rồi.”

“Chị nghe thấy hai người có một cuộc trò chuyện dài và nghiêm túc ở đằng đó, nên không muốn ngắt ngang. Chị còn nghe hai đứa nói về Descartes và vài thứ triết học khác.”

“Vâng, nó cũng là một cuộc nói chuyện khó khăn.”

“Ít nhất thì em cũng nên kể cho mọi người tóm tắt chứ. Đằng nào thì, mọi người vẫn đang nói chuyện với nhau khi hai đứa không ở đây. Chị nghĩ chúng ta sẽ tới thẳng Thánh Địa Phước Lành sau khi trở về Khách Sạn.”

Quả là chúng tôi vẫn phải tới đó càng sớm càng tốt, do chúng tôi sẽ có vài người phải ngủ nguyên ngày để nâng cấp Phước Lành, thêm nữa là chúng tôi cần thời gian làm quen với những năng lực mới.

“Nhưng mà có một điều cần làm trước đó.”

“Gì vậy ạ?”

“Khi mà chúng ta đi tới Thánh Địa lần này, em sẽ ngủ để nâng cấp Phước Lành đúng không? Thế nên em nên sử dụng hết ‘Phước Lành’ trước khi đi nhé.”

Cũng hợp lý. Có vẻ là họ đã có thảo luận một danh sách câu hỏi khi tôi vắng mặt; có một cuốn sổ đầy các câu hỏi nằm sẵn ở đó rồi.

“Bọn chị đã cân nhắc thêm cả lời giải thích của em hồi trước. Em có nói là ‘câu hỏi về những thứ chúng ta không biết’ sẽ trả lại những lời khuyên mù mờ, nên bọn chị đã thu thập những câu hỏi về các thứ mà bọn chị thấy khó hiểu, dù đã biết được vài phần.”

Tôi dùng Lời Khuyên và đọc từ danh sách.

Câu hỏi đầu tiên.

Phước Lành Của Cải có tác dụng vô cùng thấp.

Nó không có nhiều tác dụng cho cá nhân hoặc tập thể.

Tôi cũng đã nghĩ về vấn đề này, và có vẻ nó đang đè nặng lên tâm trí chị ấy.

Lời Khuyên Hiền Triết: 3 → 2

Hôm nay hãy hỏi Hậu Thuẫn Giả của ngươi về Của Cải.

Tôi báo lại nội dung cho chị ấy.

“Ahh! Khó chịu thật đấy! Phước Lành của chị khó dùng tới mức chị không thể gặp mặt Hậu Thuẫn Giả được! Đó là lí do chị đang hỏi mà!”

“Hmm, chị Eunsol này,” tôi nói, “Em không nghĩ lời khuyên này tệ như chị nghĩ.”

“Ý em là gì?”

“Lí do nó không thể cho chị một đáp án trực tiếp, em nghĩ là vì ‘quyền hạn’. Bởi các phước lành đều được các Hậu Thuẫn Giả trực tiếp ban tặng nên có thể đây thuộc về quyền hạn mà người ngoài không thể can thiệp. Hoặc cũng có thể họ cho rằng, sử dụng Phước Lành để hiểu về Phước Lành khác là gian lận. Nhưng với kinh nghiệm dùng Lời Khuyên của em mà nói thì, em nghĩ nó chỉ hơi vòng vo mỗi khi gặp phải ‘câu hỏi nó không thể trực tiếp trả lời’.”

Chị Eunsol ngay lập tức hiểu ý tôi.

“Chờ đã, vậy khi nó nói ‘Hỏi Hậu Thuẫn Giả hôm nay’ có nghĩa là lần này chị gặp được Hậu Thuẫn Giả hả!”

“Em nghĩ là vậy. Nếu không sẽ chẳng có lí do gì để dùng cụm từ đó, trừ khi chị được gặp Hậu Thuẫn Giả trong Thánh Địa hôm nay.”

Chị ấy đang nhảy lên vì sung sướng, còn tôi tẩy câu hỏi đó đi khỏi danh sách trong cuốn sổ. Chắc không phải ý hay nếu hỏi trực tiếp về Phước Lành.

Câu hỏi thứ hai.

Lần này, tôi hỏi một câu của tôi.

Tôi không thể hiểu chút nào về Năng Lực Hóa Thần. Tôi cần lời khuyên.

Bản thân tôi còn nghi ngờ sau khi hỏi ra. Đây là, suy cho cùng, một ví dụ điển hình về một thứ “tôi cũng không biết gì”.

Thế nhưng, rất khó để dùng Lời Khuyên vào mục đích cá nhân như thế này, ngoài Thời Gian Tiệc Tùng ra.

Vì Lời Khuyên và Cảnh Báo Nguy Hiểm có cùng giới hạn, nên tôi phải tiết kiệm lời khuyên ‘cảnh báo’ khi chúng tôi vào Phòng Nguyền Rủa.

Tôi hi vọng là ít nhất nó sẽ trả về một lời khuyên tử tế.

Lời Khuyên Hiền Triết: 2 → 1

Ngươi thậm chí có còn hiểu về Chiếm Hữu không?

... Cái gì?

Nó còn khó hiểu hơn tôi nghĩ. Tôi nói cho mọi người cả câu hỏi và kết quả.

Không ngờ là Songee mới là người giải thích về lời khuyên này.

“Ah! Em nghĩ em hiểu rồi. Em nghĩ điều này có nghĩa là, ‘Không hiểu cách Di Sản vận hành cũng là bình thường’. Ví dụ, em đang sử dụng vòng tay này nhưng hoàn toàn không hiểu nguyên lý hoạt động của nó. Nó như điều khiển TV vạy. Em không biết tí nào về nguyên lý hoạt động của điều khiển, nhưng em vẫn bấm nút để thao tác chiếc TV được thôi. Đó là cách em đang dùng vòng tay.Chắc anh Kain cũng vậy. Năng lực Nhập Xác của anh cũng không bắt nguồn từ việc hiểu nó kĩ càng, phải không? Chúng ta chỉ biết cách dùng nó thôi. Vậy nên em mới nói chúng ta không hiểu về Năng Lực Hóa Thần cũng là bình thường.”

“Anh không hiểu nó cũng có lí, nhưng vậy thì sao anh sử dụng được nó?”

“Em nghĩ thời gian sẽ giải quyết thôi. Em cũng có thể làm được thêm nhiều thứ với chiếc vòng tay này hơn lúc mới nhận được mà.”

Cuối cùng, kết luận là tôi phải sử dụng Quỷ Thư nhiều hơn trước khi nghĩ tới giai đoạn kế tiếp..

Câu hỏi thứ ba.

Tôi tìm thấy một câu hỏi cực kì quan trọng được chị Eunsol viết.

Có thể trốn thoát bằng dù không?

“Chị ơi? Cái này...”

“Đó chỉ là thứ chị mới nhận ra vài ngày trước. Siêu Thị HP bán cả chăn và dây thừng chắc chắn, chúng ta sẽ có thể tạo ra một thứ gì đó tương tự chiếc dù.”

Tôi quay sang Ahri, người lần thứ hai tới nơi này.

Em ấy nghiêng đầu rồi lại lắc đầu, báo hiệu rằng bản thân cũng không chắc chắn.

Tôi sử dụng Lời Khuyên Hiền Triết,

Lời Khuyên: 1 → 0

Nếu ngươi không quý mạng sống thì cứ thử đi.

“...”

Lần này có nghĩa gì nhỉ?

Con cú này bị tới ngày thích vòng vo à?

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Cú đến tháng tỏ ra tsundere
Xem thêm
Nghe ớn ớn :))))
Xem thêm
@Ashley Hildela: con quỷ cú này t thấy mất nết quá, đang cố hướng main đi chơi solo
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời