Chương 101-200
Chương 110: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, Thử Thách Đầu Tiên (1)
3 Bình luận - Độ dài: 2,309 từ - Cập nhật:
Park Seungyub
Chuyện gì thế này? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
Đột nhiên tiếng hét vọng về từ phía toa trước, còn anh Kain đột nhiên hỏi tôi những câu kì lạ và hành động điên rồ!
Trước tiên là anh ấy bình tĩnh tới chỗ ông Mooksung và hỏi mượn khẩu súng.
“Ông ơi. Cháu cần kiểm tra gì đó, cháu mượn khẩu súng được không?”
Có gì kì lạ nếu mượn đồng đội khẩu súng chứ?
“Cháu định bắn cửa sổ chứ gì? Cứ thử đi. Nó sẽ không vỡ dễ dàng như vậy đâu mà?”
“Hmm. Kể cả khi Di Sản không thể bị sao chép thì khẩu súng có thể à? Thế này sẽ dễ hơn dùng con dao đấy.”
“Cái gì?”
“Ông ơi, ông có nhớ tên của đứa cháu trai ông từng nói không?”
“Sao cháu lại tự nhiên hỏi thế? Tên của nó là... là gì nhỉ?”
Bùm!
Ngay khi ông Mooksung nghiêng đầu bối rối, anh Kain lập tức bóp cò.
“...”
Không lâu sau thì toa tàu này cũng tràn ngập tiếng hét.
“K-Kain! Em đang làm gì vậy?”
“Tên của anh chị em trong gia đình chị là gì?”
“Cái gì? Sao tự nhiên?”
Bùm!
“Tên của mấy con chó em nuôi ở nhà là gì?”
“Aaaaa! Oppa! Cứu em -”
Bùm!
Trong nháy mắt, ông Mooksung, chị Eunsol và chị Songee nằm xuống.
Họ chết rồi à?
Chuyện này quá mức kinh khủng...
Cái gì đang diễn ra?
Bùm!
Một âm thanh của thứ gì đó bị ném, và rồi có tiếng quát tháo.
Anh Jinchul và anh Kain bắt đầu đánh nhau.
“Kain! Thằng điên này! Em đang làm -”
“Anh nghĩ tôi mới là thằng điên à? Thật không? Không phải là ngược lại à?”
“Em đang nói về cái quái gì vậy à? Khoan, ngươi không phải Kain? Em bị nhập xác rồi hả?”
Bùm!
“Tất nhiên. Tôi không phải Han Kain. Anh cũng không.”
“Thằng khốn! Mày đang nói cái gì -”
“Anh thật sự không biết hả? Hay anh chỉ đang giả vờ không biết vì vẫn còn muốn diễn? Nếu anh là Cha Jinchul thật thì mang ‘Ngôi Sao’ ra đây xem nào.”
“...”
Chuyện này là sao?
Anh Jinchul vẫn đang quát tháo nãy giờ, đứng yên như thể đã mất trí sau khi triệu hồi Ngôi Sao.
Có gì đó không ổn.
Nếu Ngôi Sao xuất hiện thì sẽ phải có một làn sóng sởn da gà ập tới, nhưng tại sao không có gì cả?
Anh Kain bình tĩnh lại gần và đâm anh Jinchul bằng một con dao.
“Giờ anh đã hiểu chưa? Anh đã cảm nhận được rồi, phải không? Thời khắc thống khổ sẽ quay lại một ngày nào đó, nhưng bây giờ thì nghỉ ngơi đi.”
“...”
Từng người một, số lượng người trong khoang tàu giảm dần.
Mọi thứ thật kinh hoàng.
Quá đỗi kinh hoàng.
Tim tôi đập nhanh tới mức tôi không thể di chuyển.
Thụp!
Người sống sót duy nhất trong toa tàu, bên cạnh tôi, ngồi xuống trước mặt tôi.
“Em ổn chứ? Em toát đầy mồ hôi kìa.”
“...”
“Cứ thoải mái đi. Em còn phải đi tiếp mà.”
“Anh là ai?”
“Vẫn không biết à? Anh cũng chẳng biết anh là ai. Chỉ có một điều chắc chắn, em là người ‘thật’ duy nhất trong toa xe này.”
“...”
“Đám còn lại chỉ là giả mạo. Bao gồm cả anh. Chắc là người chơi từ rất lâu rồi.”
“Sao anh biết được!”
“Anh đã cảm thấy bất an từ đầu. Có lẽ vì đây không phải cơ thể của anh. Thêm nữa, khi con vẹt bay ngang qua, em cũng để ý rồi. Con vẹt đó chỉ phản ứng với em vì em là người duy nhất nó nhận ra. Rồi anh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhận thấy một chuyện lạ. Trong đầu anh chứa kí ức về việc tái tạo rừng, nhưng dự án tái tạo rừng đã kết thúc vài thập kỉ trước rồi mà? Nó không thể xảy ra trong tuổi thơ của Han Kain. Cuối cùng, khi anh triệu hồi cuốn Quỷ Thư, nó chỉ là một quyển sách bình thường trông giống thế. Lí do duy nhất Di Sản giả mạo này xuất hiện là vì hàng thật không nằm ở đây.”
“...”
“Ồ, anh là ai à? Chắc là anh sắp nhớ ra rồi?”
“Tại sao anh lại giúp em?”
Người đàn ông đó cười một lúc lâu, rồi vỗ đầu tôi.
“Em thật sự là một thằng ngốc đấy nhỉ?”
Sau khoảng 5 phút, ai đó từ toa phía trước tới.
Đó là chị Songee cùng Perro đậu trên vai.
Nhìn thấy thế, người đàn ông trước mặt tôi nói.
“Aha! Vậy ra cô là Songee ‘thật’ à? Sao cô nhận ra được thế? Có phải là con vẹt chỉ theo mình cô không? Hay là chiếc vòng tay?”
“... Ai là thật?”
“Nhìn thôi cũng không đoán ra được hả? Tất nhiên là thằng nhóc này!”
Cánh tay phải của chị Songee đeo ‘Đa Quan Điểm’ phát ra ánh sáng nhạt.
“Thoải mái đi! Tôi sẽ không bắt thằng nhóc này làm con tin đâu. Tôi không phải hạng người đó.”
“...”
“Cho tôi một chút thời gian thôi. Chỉ một chút.”
“Thời gian?”
“Thời gian để nhớ được tôi là ai. Tôi đã giúp các người loại bỏ toàn bộ đám giả mạo rồi, nên bấy nhiêu là đủ chứ?”
Chị Songee lại gần.
Perro đậu trên vai khẽ chạm vào đầu tôi.
Chị ấy lặng lẽ kéo tay tôi và dựa vào thành toa tàu.
“Chị ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mọi người trong toa tàu này trừ em ra đều là giả mạo.”
“Em nghe rồi.”
“Chị là người duy nhất trong toa của chị. Có vẻ mọi người bị chia ra các toa khác nhau.”
Sau khoảng 3 phút, anh Kain... không, ‘ai đó’, người vẫn băn khoăn đã đứng dậy.
“Thế đủ rồi. Tôi sẽ tự kết liễu mình, nên đi đi. Mọi người nên nhanh chân lên nhé.”
“Ý anh là sao?”
“Khi Khách Sạn sử dụng NPC, ‘nhân cách ban đầu’ của họ không bao giờ sống lại. Nhưng tôi cảm thấy bất ổn và bất đồng với cơ thể của mình ngay khi bắt đầu, rồi nhận ra sự thật trong lúc nhìn ra cửa sổ. Mọi người có hiểu điều này không? Sau một khoảng thời gian, bọn giả mạo sẽ thức tỉnh lại. Đây là một cuộc tấn công hẹn giờ. Liệu có ai hợp tác được như tôi không? Mọi người nên nhanh chân nếu muốn cứu ‘đồng đội thật’ đi nhé.”
Biểu cảm của chị nghiêm lại ngay lập tức, và chị ấy lại gần người đàn ông.
Người đàn ông cười khẩy và giương súng lên đầu.
...Lí do của người đó giúp tôi là gì?
Trước khi kéo cò, người đàn ông khẽ thì thầm.
“À, tôi nhớ rồi. Tên của tôi là Cha Seungjin. Tôi từng tham gia Đặc Nhiệm Hải Quân và Hải Quân SEALs. Tôi cam đoan tôi có thể làm một trợ thủ đắc lực. Nhớ kĩ tên tôi nhé.”
Bùm!
...Người đó giúp đỡ chúng tôi để muốn đổi lấy một cơ hội hồi sinh.
Chị Songee nhặt khẩu súng từ xác anh ta rồi cùng tôi đi lên toa tiếp theo.
***
Park Seungyub
Khi chúng tôi vào trong toa, mọi người ở đó trợn tròn mắt nhìn chúng tôi.
Vì một phiên bản của chị Songee lẫn tôi đã ở trong toa rồi, nên số lượng mới này khiến mọi người đều bối rối.
Giữa sự hỗn loạn đó, chị ấy giơ súng lên –
Bùm!
Và thổi bay đầu của ‘chị Songee giả mạo’ ngồi ngay trước mặt!
“Mọi người ai có Di Sản thì mang nó ra, nhanh lên!”
Không có lời của chị ấy thì tiếng đạn cũng đã khiến ai có Di Sản đều mang ra rồi.
Không ít hơn một giây để nhận ra ai mới là ‘hàng thật’ ở toa này.
Phập!
Trong chớp mắt, chị Ahri, người đã hiểu ra chuyện, lập tức giết bọn giả mạo từ phía sau!
...Quả là một thời khắc đau lòng.
Dù họ có là giả mạo thì họ cũng tin mình là Han Kain, Yu Songee, Cha Jinchul, thế nhưng... chúng tôi không có lựa chọn nào ngoài giết họ.
Chị Songee và chị Ahri tấn công từ hai đầu.
Cuối cùng thì bọn giả mạo nhanh chóng bị tiêu diệt.
Chị Ahri nhặt khẩu súng từ phía ông Mooksung giả mạo và lại gần chúng tôi.
“Chị biết mình là hàng thật do Perro chỉ chạm vào chị trước khi bay đi, nhưng tất cả là giả mạo thì điên rồ thật đó.”
“Chúng ta cần nhanh lên!”
“Hả?”
“Một người giả mạo đã bảo bọn em. Theo thời gian thì các người giả mạo sẽ nhận ra họ là giả mạo. Chị nghĩ chúng sẽ làm gì?”
“... Đi ngay thôi. Chúng ta phải phân biệt thật giả thế nào nếu họ không có Di Sản?”
“Có vẻ Perro biết chỉ bằng mắt của nó.”
Cạch!
Khẩu súng đã được lên đạn.
“Con vẹt cuối cùng cũng thể hiện được giá trị sau khi ra khỏi quả bóng bay vàng. À này, có vẻ tất cả các Mooksung trên tàu đều có súng. Chúng ta cứ lấy thôi nhỉ?”
Quy trình tương tự lặp lại tới toa thứ 4.
Ngay khi chúng tôi vào trong, chị Ahri và chị Songee bắn Ahri giả, Songee giả, và Seungyub giả rồi cử Perro đi.
Perro đậu xuống vai chị Eunsol rồi toàn bộ các tên giả mạo đều bị tiêu diệt.
Vấn đề bắt đầu ở toa thứ 5.
Khi chúng tôi vào trong thì bọn giả mạo đã bắt đầu nhớ lại rồi.
Chỉ một lúc trước chúng vẫn còn tin mình là Yu Songee, Kim Ahri và Park Seungyub, nhưng khi nhân dạng thực thức tỉnh, chúng phát cuồng.
May mắn thay, người thật ở toa tàu này lại là ông Mooksung.
Vì các Phước Lành đều bị phong ấn và bọn giả mạo không có Di Sản nên không ai có thể cản lại ông già đơn độc cầm súng này.
Khi chúng tôi tới thì ông ấy đã đứng giữa bảy cái xác cùng vẻ mặt trống rỗng.
Kể cả khi Perro giựt tóc ông ấy thì ông cũng chỉ đứng đó.
Người thật trong toa thứ 6 là anh Jinchul.
Kể cả khi anh ấy có Di Sản thì triệu hồi nó mà không có Phước Lành ngang với việc tự sát,
Dù thế nhưng anh ấy cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài triệu hồi Ngôi Sao để chống lại bọn giả mạo với số lượng áp đảo.
Chúng tôi tới nơi giữa một trận chiến ác liệt và áp chế bọn giả mạo, nhưng tới lúc đó thì anh Jinchul đã gần chết.
“Jinchul oppa! Oppa! Anh ổn không? Chúng ta nên làm gì? Chúng ta phải làm gì?”
Trận chiến đó phải tàn bạo cỡ nào?
Anh ấy có một vết đạn, cũng như đang chảy máu từ nhiều nơi.
Hơn nữa là triệu hồi Ngôi Sao đã biến da của anh ấy thành một thứ giống vảy thằn lằn.
Nửa phần da của anh ấy trông giống vảy, còn nửa kia trông giống sứa, vô cùng khó coi.
Chị Ahri bình tĩnh nói.
“Chúng ta phải đi tới toa tiếp theo một mình thôi. Chúng ta không thể chữa trị cho anh ta được. Anh ta vẫn còn sống, nên chúng ta chỉ cần vượt qua phòng này, và lấy lại Phước Lành để cứu anh ta. Tái Tạo sẽ cứu lấy Jinchul.”
“Ahri nói đúng đó....... Mọi người cứ đi đi. Kết thúc chuyện này là cách duy nhất cứu anh.”
“Anh Jinchul!”
Chị Ahri kéo chị Songee sang toa kế tiếp mà không nghe thêm lời nào nữa.
Chị Eunsol và ông Mooksung nghiến răng rồi cũng bước qua anh Jinchul.
Mọi thứ đang trở nên đáng sợ.
Chúng tôi càng đi về phía sau thì bọn giả mạo ngày một nhận ra danh tính thực, và hành động điên rồ hơn.
Giờ tôi mới nhận ra mình may mắn cỡ nào.
Kể cả không có Phước Lành!
Người giả mạo đầu tiên tỉnh lại trong toa của tôi, Cha Seungjin, đã lựa chọn hợp tác với người thật thay vì gây ra hỗn loạn vô nghĩa, để đổi lấy một cơ hội phục sinh.
Tôi không nói vậy chỉ vì biết ơn, nhưng một người có thể đưa ra quyết định hợp lý, giữa sợ hãi và bối rối cực độ, thì chắc chắn là xứng đáng làm ứng viên để phục sinh.
Tôi khắc cái tên “Cha Seungjin” vào đầu.
Những toa còn lại là toa số 7 và số 8.
Những tên giả mạo chắc cũng đã tỉnh lại rồi.
Chuyện gì đã xảy ra?
***
Han Kain
Xình xịch!
Đoàn tàu tiếp tục hành trình bất tận của nó trên đường ray.
Thời gian chảy như đợt sóng.
Tôi dựa mình vào thành toa tàu rồi đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Khi tôi còn trẻ, chúng tôi thường đi tàu tới thăm Ông ở quê, nơi mà chẳng có tín hiệu!
Khó chịu thật đó!
Tôi nghe nói giờ họ còn lắp Wifi ở đình làng rồi cơ.
Ah~ là gì được nhỉ?
Có một bí mật nằm trong toa tàu này, và chúng tôi cần tìm nó để loại bỏ màn chắn lên toa trên...
Khi tôi còn đang nghiêng đầu suy tư thì ai đó đã vỗ vai tôi.


3 Bình luận
Đọc ngay chap mới ra lò.