• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 108: Thời Gian Tiệc Tùng (10) – Họp Chiến Lược (2), May Mắn Là Gì?

3 Bình luận - Độ dài: 2,711 từ - Cập nhật:

Buổi Tối Ngày Thứ 3, Thời Gian Tiệc Tùng

Han Kain

“Các câu chuyện tầng 2 thì cũng hay, nhưng chúng ta phải tập trung vào Phòng Cửa Ngõ. Nhớ kĩ lời giải thích của Ahri chưa? Giờ thì lên kế hoạch thôi.”

Mọi người quay lại thực tại với những lời của chị Eunsol.

Tầng 2 là một câu chuyện của sau này.

Bây giờ thì chúng tôi cần tập trung vào Phòng Cửa Ngõ.

Tôi ghi lại những đặc tính của Phòng Cửa Ngõ.

Trước tiên, Phòng Cửa Ngõ gồm một chuỗi các Phòng Nguyền Rủa liền kề nhau, giữa mỗi phòng có một khoảng nghỉ ngơi ngắn.

Thứ hai, những người bị loại giữa chừng chỉ có thể được hồi sinh nếu ít nhất một người vượt qua toàn bộ chuỗi Phòng.

Thứ ba, có vẻ không có Tù Nhân lẫn phần thưởng không phải Di Sản.

“Sẽ rất khó để lên chiến lược chỉ với bằng này thông tin. Chúng ta không biết nội dung mỗi phòng, vì vậy sẽ khó để dự đoán. Em có biết đặc điểm nào khác không? Có bao nhiêu phòng chẳng hạn?”

Ahri cũng có vẻ băn khoăn, nhưng rồi câu trả lời cũng không có nhiều thu hoạch.

“Em đã trải nghiệm tầng 2 trước rồi, thế nhưng Phòng Cửa Ngõ thì lại chỉ mới nghe qua. Hơn nữa, như mọi người đã biết thì nhóm đầu tiên không muốn chia sẻ thông tin với nhau lắm.”

Tôi dù không muốn dựa vào Lời Khuyên lắm, thế nhưng chúng tôi lúc này vô cùng cần một lời khuyên.

Cho tôi lời khuyên về việc chuẩn bị khiêu chiến Phòng Cửa Ngõ đi.

Lời Khuyên Hiền Triết: 3 → 2

Chuẩn bị cho một bài thi bắt đầu với việc phân tích các bài thi thử.

“...”

Tôi tạm thời không biết nói gì.

Vì chúng tôi không có nhiều thông tin từ đầu, nên tôi cũng nghĩ câu trả lời sẽ hơi khó hiểu, nhưng thế này là quá đáng rồi nhỉ?

Tôi chia sẻ câu hỏi lẫn câu trả lời với mọi người.

Sau khi nghe thấy vậy, anh Jinchul thở dài.

“Con cú đó có phải là Nhân Sư hay gì không? Lúc nào cũng bắt chúng ta giải đố.”

“Nó không phải lúc nào cũng như vậy, nhưng nếu chúng ta hỏi câu hỏi mà không có đủ thông tin thì chuyện này sẽ xảy ra thôi.”

“Nhưng trong Khách Sạn thì thông tin lúc nào cũng thiếu!”

“Ừ thì đó là vấn đề.”

Tôi nghĩ theo từng bước một.

Bài thi chắc chắn là đang ám chỉ Phòng Cửa Ngõ nhỉ?

Vậy thì bài thi thử chắc chắn sẽ là Phòng Nguyền Rủa.

Hiểu theo cách đó thì lời khuyên chỉ có nghĩa là:

Nhớ lại những bài học đúc kết từ các Phòng Nguyền Rủa ngươi đã vượt qua.

“Có vẻ là những bài thi sẽ là Phòng Cửa Ngõ, còn bài thi thử là Phòng Nguyền Rủa. Có lẽ ý nó là review lại những Phòng Nguyền Rủa chúng ta đã trải qua.”

Chị Eunsol đáp lại.

“Chị cũng nghĩ thế...”

“Từ những gì em nhận được khi dùng Lời Khuyên, thì không có từ nào hay phép ẩn dụ nào là vô nghĩa hết. Mọi so sánh, mọi từ ngữ đều mang hàm ý riêng. Phải có một lí do để nó đặc biệt sử dụng cụm từ ‘bài thi và bài thi thử’.”

“Vậy thì chuyên gia về thi cử Kain của chúng ta nghĩ sao?”

“Thường thì câu hỏi xuất hiện trong bài thi thử sẽ xuất hiện lại trong bài thi chính thức, nhưng cách hỏi sẽ khác. Em nghĩ nó có nghĩa là các Phòng Nguyền Rủa chúng ta đã vượt qua sẽ xuất hiện trở lại trong Phòng Cửa Ngõ, nhưng hơi khác một chút.”

“Vậy thì chúng ta phải xem lại từng Phòng Nguyền Rủa một và ghi lại những điểm trọng yếu cần chú ý. Phòng 101 thì sao?”

“Gia Đình Kì Lạ và Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức. Em có thể nghĩ ra vài từ khóa. Ngay khi nó bắt đầu, chúng ta đã bị tấn công tinh thần liên tục, vậy nên cần ngay lập tức hành động. Tiếp theo là suy luận. Mọi người phải tìm ra địa điểm chính xác.”

“Chị nói về Phòng 102 được. ‘Tự mãn’. Dinh Thự Kinh Hoàng không hề có một nhịp độ nhanh như Phòng 101. Trong lần đầu tiên, không có gì xảy ra ở đêm thứ nhất, và kể cả khi tình huống có thay đổi thì một hay hai ngày sẽ trôi qua mà không sao hết. Rồi khi mọi người hạ thấp cảnh giác, thì mọi người sẽ rơi vào cái bẫy không thể quay đầu.”

Tiếp theo là Songee.

“Đối với Phòng 103 thì từ khóa là ‘Nghi ngờ’. Nghi ngờ toàn bộ thực tại diễn ra trước mắt. Chúng ta cần nhớ trong đầu cả phòng chơi, bối cảnh cũng có thể là ảo ảnh hoặc giả mạo. Nó cứ như chúng ta bị hoang tưởng, nhưng ở Khách Sạn này thì lại là cần thiết.”

Phòng 104 thì sao?

“Phòng 104 thì sao? Đó là phòng duy nhất chúng ta chưa phá giải và quyết định bỏ qua, nên chị chả biết gì.”

Ahri trả lời.

“Suy nghĩ thoáng được không nhỉ? Thiên Nữ chắc chắn là Địch Thủ mạnh nhất các phòng rồi, nhưng kể cả với sức mạnh kinh khủng đó thì cô ta vẫn lén lút hành động. Chúng ta cần phải ‘Chú ý tới các yếu tố ngoại cảnh’.”

“Nhìn ra ngoài bối cảnh à?”

“Đó chỉ là suy đoán của em thôi. Vì em chưa từng khai phá Phòng 104. Khi chúng ta thực sự khai phá thì  yếu tố quan trọng nhất có thể cũng sẽ thay đổi.”

“Chúng ta tổng kết lại đi. Vì chúng ta không biết rõ chi tiết nên một vài từ khóa ở đây là toàn bộ những gì có thể làm rồi.”

“Chúng ta cần đầu óc nhanh nhạy để ngay lập tức đáp trả lại công kích, suy luận để phân tích các tình huống bất thường, tư duy để nghi ngờ mọi thứ chúng ta nhìn thấy, và sự sáng tạo giữa mọi thứ đó nữa.”

Anh Jinchul kinh ngạc nói.

“Liệu những thứ đó có còn khả thi với con người không?”

“Chúng ta phải cố hết sức thôi. Kể cả nếu mọi thứ không như ý muốn thì tệ nhất cũng chỉ là cái chết thôi mà, phải không?”

Tôi mỉm cười nói, nhưng không ai cười theo.

Thế là, tất cả các cuộc họp của hôm nay đều đã kết thúc.

Ngày hôm sau, ngày thứ 4 của Thời Gian Tiệc Tùng, mọi người đã giữ lời và dành cả ngày để nghỉ ngơi hoặc tự rèn luyện cá nhân.

Sáng Sớm Ngày Thứ 4, Thời Gian Tiệc Tùng

Park Seungyub

Tôi cảm thấy cứng hết cả người.

Đã có một lúc, tôi luôn cảm thấy bất lực với bản thân.

Tại sao mình ngu thế nhỉ?

Tôi chưa từng giỏi học hành hay thể thao, và tôi cũng không xuất chúng ở việc chơi game nữa.

Mọi khi bố mẹ mắng tôi, tôi đều hét lại rằng bảo họ đừng làm phiền, thế nhưng một khi tôi bình tĩnh lại, tôi cũng biết...

Nếu tôi ít nhất đạt tới mức rank Thách Đấu trong LOL từ hồi trung học, thì bố mẹ có thể đã tin tưởng tôi.

Thế nhưng cuối cùng mọi thứ tôi làm chỉ đạt ngưỡng trung bình, thế nên đương nhiên mọi người sẽ can thiệp.

Chẳng có gì thay đổi kể từ khi tới Khách Sạn.

Ban đầu,  tôi may mắn thoát khỏi Gia Đình Kì Lạ.

Lúc đó, tôi nghĩ mọi thứ sẽ xuôi chèo mát mái.

Nhưng chẳng có gì thay đổi.

Tôi chỉ bám đuôi những người thông minh và mạnh mẽ hơn, đóng vai hành khách bên cạnh “các nhân vật chính”.

Mình sẽ tiếp tục làm hành khách cả đời, dù có ở bất cứ đâu à?

Tôi chìm sâu vào cơn ác mộng.

-           ÀO!

“Thằng nhóc này khá u ám đấy nhỉ.”

Ai đó nắm tay tôi và kéo tôi lên.

Nhìn quanh, tôi tỉnh dậy trên một chiếc du thuyền nổi giữa đại dương mênh mông.

Trước mặt tôi là một cậu bé bằng tầm tuổi tôi.

Thấy vẻ mặt tinh nghịch của cậu ta, thì tôi nghĩ cậu ta đội mũ rơm sẽ khá thích hợp.

“Cậu là ai?”

“Ta là bạn của cậu! Bình thường thì ta sẽ chỉ quan sát và gặp cậu tại Thánh Địa, nhưng cậu đang chìm sâu quá nên ta đã quyết định tới thăm.”

“Bạn? Tự nhiên - ”

Thường gặp ở Thánh Địa.

Đó là khi tôi nhận ra cậu bé trước mặt tôi là ai!

“Ồ! Ngài là Hậu Thuẫn Giả của tôi à? Tôi xin lỗi, ngài trông khác trước -”

“Hồi đó ta xuất hiện dưới hình dạng một lá bài à? Đó cũng là hình dạng ưa thích của ta đó. Cứ gọi ta là ‘Dice’ nhé. Đấy là công cụ ưa thích của ta.”

Cậu bé vui vẻ lấy ra một cặp xúc xắc từ trong túi rồi lăn chúng.

Đương nhiên, cả 2 đều ra 6.

“Cậu nghĩ tại sao ta lại tới gặp cậu?”

“Vì tôi quá tệ à?”

“Cứ cho là vì cậu bất lực hơn đi. Gặp nhau ngoài Thánh Địa khá phiền phức đó. Ta đã sử dụng không ít sức mạnh, nhưng phần lớn là vì cậu sắp chết, nên chúng ta mới có thể gặp nhau.”

Dice tiếp tục trong khi nghịch cặp xúc xắc.

“Tại sao cậu lúc nào cũng u ám vậy? ‘Chẳng có gì vừa ý’, ‘việc này không thành công’, rồi ‘cái kia không ổn’. Cậu lúc nào cũng toàn những suy nghĩ kiểu vậy. Kể cả may mắn cũng phải chào thua nếu vẫn còn cái tư duy đó.”

“Tôi không buồn vì tôi muốn vậy, chỉ là những chuyện không hợp ý cứ xảy ra. Không phải là tôi muốn mọi chuyện không theo ý mình, mọi thứ cứ diễn ra như vậy thôi.”

“Wow! Mọi âm tiết trong câu nói đó đều đáng buồn!”

“...”

“Tại sao cậu cứ u ám mãi vậy? Ở nơi này làm gì có Dongjin hay Myunghwan để bắt nạt đâu, cũng chẳng có bố mẹ không hiểu ý con mình.”

“Tại sao ngài lại tự nhiên nhắc tên bọn nó chứ!”

“Bình tĩnh lại và suy nghĩ đi. Cậu nghĩ, ‘Park Seungyub’ là kiểu người như thế nào?”

“Hả?”

“Không có tài năng, và hơn hết là không có cần cù. Ngoài kia cũng thế, trong này cũng vậy. Vì cậu thiếu sót ở mọi mặt, nên những con người ghê tởm tìm tới cậu. Chưa kể là bố mẹ cậu không tin cậu nữa.”

“Ngài muốn tôi tự sát hay gì à...”

“Haha! Đương nhiên là không rồi! Ngược lại mới đúng chứ! Ta đang nói ta có một giải pháp hoàn hảo cho cậu. Thực ra nhé, ta chọn cậu vì cậu là ‘kiểu người như vậy’.”

“...?”

Hậu Thuẫn Giả nói như thể ngài ấy chọn tôi.

Chẳng phải “tôi” mới là người quyết định chọn phước lành, bằng cách nhặt một mảnh vỡ khi lần đầu tới Khách Sạn sao?

Dice tiếp tục nói.

“Cậu ghét việc phải suy nghĩ sâu lẫn làm việc 10 tiếng một ngày phải không? Trả lời cho trung thực vào.”

“... Vâng ạ.”

“Chính xác là như vậy! Ta chọn cậu vì cậu sẽ không làm những việc như vậy. Cứ như thế là... một bài toán cậu không biết nằm trước mặt, nên cậu tung một con xúc xắc. Kết quả là 3. Rồi cậu chọn 3 làm kết quả. Đó là may mắn. Còn những người bạn suy nghĩ nông cạn khác sẽ nghĩ kiểu này cơ. Xúc xắc ra 3 à? Nhưng nhìn phiếu trả lời thì 3 đã xuất hiện quá nhiều rồi? Thế đáp án phải là 4 à? Và họ né đáp án đúng đi.”

“Ngài đang bảo tôi không nghĩ gì à?”

“Cậu đã trải nghiệm nó rồi còn gì? Sau sự kiện Hotel Land, khi cậu cố nhắm vào chỗ bóng bay, thì cậu đã bắn trúng một quả bóng bạc, còn khi cậu tình cờ bắn nó thì lại bắn trúng quả bóng vàng. Ý của ta là, phải có niềm tin lẫn sự tự tin không cần cơ sở.”

“Hả?”

Lúc nãy, thằng nhóc này cứ trông như một cậu bé bình thường chứ không phải một vị thần.

Lời nói của nó lung tung beng hết cả, khiến mọi thứ khá khó hiểu.

“Tin tưởng đi! Sống phải có niềm tin. Ta là Thần May Mắn, và ta chọn cậu. Cậu là con người may mắn nhất, vậy tại sao cậu còn không tin tưởng may mắn của mình?”

“Vì bình thường % tích tụ không đủ cao để tôi kích hoạt vận may -”

“Cậu luôn luôn có vận may mọi lúc mọi nơi. Kĩ năng đó chỉ dành cho những lúc cần ‘vận may nghịch thiên’, dùng để xoay chuyển thực tại.”

“Nhưng... Tôi chưa từng cảm thấy đời sống hàng ngày có gì may mắn?”

“Đó là vấn đề. Giờ trả lời ta! Hiểu chưa?”

“D, dạ!”

“Niềm tin, Hi vọng, Tình Yêu, thứ vĩ đại nhất trong ba là gì?”

“Hả? Uh... Tình yêu à?”

“Vận may.”

“Cái gì?”

“Hòa bình thế giới, tiền của vô biên, vinh quang chân chính, hay cô gái xinh đẹp nhất thế giới này, chị Ahri. Thứ vĩ đại nhất là gì?”

“Đừng có trêu tôi nữa!”

“Nếu cậu may mắn, cậu có thể có tất cả. Đó là vận may.”

“Tại sao ngài lại chọn đáp án thậm chí không nằm trong câu hỏi -”

“Đúng rồi! Hiểu chưa?”

Mày đang nói gì thế hả thằng điên kia!?

“Cậu vừa nghĩ, ‘Mày đang nói gì thế hả thằng điên kia?’ đúng không?”

“...”

“Đừng nghĩ. Hành động dựa trên cảm xúc. Cứ thuận theo tự nhiên!”

“Hả? Ngài nói gì?”

Dice nắm tay tôi và kéo tôi tới đuôi tàu.

Thế này khó hiểu quá đi mất!

“Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta nhảy xuống biển ở đây?”

“Tôi không bơi giỏi nên chắc là tôi sẽ chết đuối.”

“Lỡ đâu một con rùa biển đột nhiên xuất hiện, cứu cậu và chở cậu tới một hòn đảo thì sao?”

“Thế thì quá lố bịch -”

“Tại sao nó lại lố bịch? Chuyện đó có thể xảy ra mà? Tại sao cậu cứ nghĩ mãi vậy. Thật tình, cậu không thông minh mà, phải không? Đừng cố dùng bộ não vô dụng kia nữa và chỉ tin tưởng thôi! Có một con rùa biển dưới kia sẽ cứu cậu.”

Vậy là, Dice nắm tay tôi rồi quẳng tôi xuống biển!

“THẰNG ĐIÊN KHỐN NẠN KIA.”

“Yeah!”

“TAO SẮP CHẾT RỒI THẰNG CHÓ!”

“Nhìn kĩ mặt biển đi. Biết đâu có một nàng tiên cá thì sao?”

“...”

Vù!

Tôi thức dậy trở lại trong Phòng 105 cùng một cảm giác chóng mặt.

Tôi nhìn xuống cơ thể mình. Nó gầy và yếu hơn trước.

Đầu tôi cứ ong ong lên.

Ôi, quả là một mớ bòng bong. Hậu Thuẫn Giả của mình là một thằng điên chính hiệu.

Nhưng thật sự là dưới biển khi đó có một con rùa.

Chỉ nhảy xuống biển thì cũng có một con rùa tình cờ xuất hiện cứu tôi à?

Bằng cách nào?

Cơ hội là bao nhiêu?

Không quan trọng.

Nếu có rùa thì có rùa.

Nghi ngờ, không tin tưởng, và suy nghĩ.

Chúng là kẻ thù của vận may.

Tôi ngửa bàn tay ra.

Một con xúc xắc nằm đó.

Tôi quẳng nó lên bàn rồi ra ngoài gặp các anh chị bên ngoài Phòng 105.

Tôi chẳng buồn kiểm tra con xúc xắc.

Nếu tôi là người tung nó, chắc chắn kết quả sẽ là 6.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

This is so PEAK 😭😭😭
Xem thêm
PHÓ THỚT
Công nhận thằng em đoạn này ngầu ác =))
Xem thêm
Buff cho em nó rồi, nhưng tính ra là năng lực của khứa này là quá bá rồi, xoay chuyển thực tại cơ mà, chỉ tại em nó tự ti thôi.
Xem thêm