• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 178: Thời Gian Tiệc Tùng - Thám hiểm tầng 2 (5)

0 Bình luận - Độ dài: 2,663 từ - Cập nhật:

Cha Jinchul

Vù vù! Bốp!

"Ặc, cái quái gì nữa đây?"

Một mảnh băng cỡ ngón tay do trận bão tuyết như vũ bão thổi đến bay tới đập vào mặt tôi.

Mình có còn đang ở Trái Đất nữa không vậy?

Với cơ thể con người thì gần như không thể nhấc nổi một bước chân trong cái thời tiết như thế này.

Lee Eunsol: Gì vậy?

Cha Jinchul: Độc thoại nội tâm thôi

Kim Mooksung: Nhanh lên chút đi, ta chết mất.

... Nếu là bình thường thì tôi đã đùa là lão già lại làm quá rồi, nhưng bây giờ thì không.

Bởi vì không như chị, ông ấy không mặc Bộ Đồ Bảo Hộ, và cũng không có Phước Lành giúp tăng cường sức mạnh như tôi.

Trong một môi trường như thế này, ông ấy thật sự có thể chết cóng nếu chúng tôi nán lại quá lâu.

Ít ra Perro, tuy thái độ đầy bất mãn, nhưng cũng di chuyển mà không gặp khó khăn gì.

Tình trạng trên tầng 2 đã trở nên nghiêm trọng hơn.

Nếu thời tiết hồi lúc chúng tôi đi đến Phòng 201 như đang giữa mùa đông ở Bắc bán cầu, thì bây giờ cứ như chúng tôi đang ở Nam Cực hay Bắc Cực.

Nếu đến cả tôi, người có Dũng Cảm, mà còn cảm nhận được cái lạnh thế này, thì thực tế cái lạnh này có lẽ đã vượt xa nhiệt độ mùa đông của Trái Đất rồi.

Áp lực của mỗi cơn gió khiến việc nhấc từng bước chân cũng trở nên khó khăn.

Trớ trêu thay, chị Eunsol, người đang bị Bộ Đồ Bảo Hộ đè nặng, lại đi lại dễ dàng hơn tôi nhiều.

Cảm giác như tôi đã bị mù vậy.

Bão tuyết dữ dội đến mức mọi thứ cách xa hơn 5 mét đều chỉ là một vệt trắng mờ, không thể nào phân biệt được địa hình.

Chị là người duy nhất có thể nhìn rõ mọi thứ và dẫn đường cho chúng tôi trong cái địa ngục trắng xóa này.

Lee Eunsol: Hướng này.

Theo chỉ dẫn của chị ấy, tôi tiến về phía trước cho đến khi nhìn thấy một khối băng khổng lồ đang chặn đường.

"Hây da! Nhận lấy đi!"

Perro dùng mỏ mổ vỡ khối băng, còn tôi thì dọn những mảnh băng đã vỡ.

Dù chúng tôi đang nhanh như vậy thì sẽ mở được đường, nhưng tuyết lại bắt đầu phủ xuống ngay lập tức. Khỏi cần xem cũng biết lần sau đến chắc lại phải dọn lại từ đầu.

Cha Jin-cheol: Thấy gì không?

Lee Eun-sol: Không có gì đặc biệt.

Xem ra lại ngõ cụt rồi.

Dù sao thì có ít nhất một người có thể quan sát trong lúc chúng tôi đi thám hiểm cũng là điều may mắn.

Kim Mooksung: Ta sắp chết cóng rồi.

Cha Jinchul: Đợi một chút nữa thôi.

Lee Eunsol: Chúng cháu sẽ thử đến thêm một nơi nữa thôi ông.

Một nơi nữa thôi sao?

Chị ấy chắc đã nhắm được chỗ nào rồi.

Quả nhiên, chị ấy ra hiệu cho tôi đi theo, rồi nhanh chóng dẫn đường mà không hề đổi hướng.

Lee Eunsol: Ở đây.

Xuyên qua màn tuyết, một không gian có thể gọi là 'phòng' hiện ra.

Đáng tiếc là do tình trạng như chưa thi công xong của tầng hai, nên thay vì cửa hay tường hoàn chỉnh thì nó chỉ có những khối băng chặn đường. Nhưng rõ ràng đây là một cấu trúc giống như một căn phòng.

Cha Jinchul: Sau khi xây dựng xong thì đây sẽ là Phòng Nguyền Rủa à?

Lee Eunsol: Không biết.

Sau khi cố gắng dùng sức một lúc lâu, tôi nhận ra việc di chuyển cả khối băng là điều không thể.

Chúng tôi phải đập nhỏ ra rồi di chuyển từng mảnh.

"Perro, lại đây dùng mỏ mổ đi nào."

“... “

“Lại đây mau! Biết là nghe thấy lời tao nói mà!"

Khác với chị, con chim này có thính giác rất tốt. Rắc rối duy nhất là nó luôn muốn trốn việc mỗi khi Songee không ở cạnh.

Vậy mà nó vẫn ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, có lẽ nên coi là đáng khen.

Với một vẻ mặt đầy bất mãn – ừ, giờ tôi đã có thể hiểu được biểu cảm của con chim này rồi – Perro tiến lại gần.

--- Rầm! Rầm!

Perro lại mổ vào băng, còn tôi di chuyển những mảnh băng vỡ.

Khi đường đi đã thông thoáng, có thứ gì đó mờ đục hiện ra trên sàn nhà bên trong phòng.

"Cái này là gì vậy?"

Lee Eunsol: Không nghe thấy

Cha Jinchul: Thứ dưới sàn đó là gì vậy?

Chị nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi, rồi bước vào trong phòng và tiến lại gần sàn nhà mờ đục -

"Ugh! Cái thứ chết tiệt đó sao lại ở đây?"

Tôi giật mình, vội vàng chạy tới tóm lấy Bộ Đồ Bảo Hộ của chị rồi kéo giật lại!

"Á! Đây là… hố băng à?"

"Đúng vậy. Chị cẩn thận đấy. Tính cả Bộ Đồ Bảo Hộ nặng kinh khủng, thì chị mà rơi xuống là khó kéo lên lắm."

"Sao tự nhiên lại có một cái hố ở đây? Là bẫy à?"

"Cẩn thận bước chân – khoan đã, sao bây giờ em lại nghe rõ lời chị nói vậy?"

Từ nãy đến giờ, chúng tôi không hề nghe được giọng nói của nhau, vậy thì cái gì đã thay đổi?

 "Tiếng bão tuyết ngừng rồi."

“... Xem ra đây là một không gian đặc biệt.”

Một chuyện không thể giải thích nổi đã xảy ra.

Bên ngoài căn phòng, bão tuyết vẫn đang hoành hành dữ dội như thể thế giới đang bị nhấn chìm trong kỷ băng hà, nhưng bên trong phòng thì tiếng bão tuyết gần như không tồn tại.

Sau khi lên tầng hai, đây là lần đầu tiên chúng tôi tìm thấy một 'không gian yên tĩnh'.

"Chị nghĩ nơi này gì?"

"Không biết lý do là gì… nhưng lần sau chúng ta nên đưa ông đến nơi này rồi hãy đi thám hiểm tiếp. Ở đây ấm hơn nhiều."

"Cứ làm vậy đi ạ. Mà cái kia là gì vậy?"

Ban đầu tôi cứ tưởng đó là một khối băng khác.

Nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng nhiệt độ trong phòng này không đủ lạnh đến mức có thể tạo ra một khối băng lớn như vậy, và khi nhìn kỹ hơn thì rõ ràng đó là một vật khác hoàn toàn.

Đó là một cánh cửa khổng lồ.

"..."

"... Nó như đang mời gọi chúng ta mở ra phải không?"

"Trông hơi khả nghi không phải sao?"

"Dù vậy, nếu là một cánh cửa, thì chúng ta cũng phải thử mở xem sao..."

Ngay khoảnh khắc tôi đến gần để nắm lấy tay nắm cửa, một thông báo hiện lên.

Quý vị có muốn mở cánh cổng đến Địa Ngục Băng Giá không? Ngay khi cánh cổng mở ra, Thời Gian Tiệc Tùng sẽ kết thúc.

Tôi lập tức buông tay nắm cửa ra.

Khi tôi quay đầu lại nhìn chị, chị ấy cũng đang trợn tròn mắt với vẻ mặt có phần phấn khích.

Có vẻ cả hai người chúng tôi đều nhận được cùng một thông báo.

Sau nửa ngày thám hiểm tầng hai đóng băng, cuối cùng chúng tôi cũng đã tìm thấy thứ gì đó.

***

Cha Jinchul

Khi vừa quay về tầng một, các đồng đội đã chào đón chúng tôi.

 "Vất vả rồi!"

"Anh, vất vả nhiều rồi ạ!"

"Ừ, ừ, mọi người tránh ra chút xem nào."

Chúng tôi nhanh chóng đưa ông đến thẳng bàn trà.

May mắn là lần này đồ uống nóng hổi đang chờ sẵn rồi.

Trong lúc ông uống trà nóng làm ấm đôi môi tím tái, chị và tôi bắt đầu bàn về những gì chúng tôi đã phát hiện được.

"Mọi người có tìm được gì không anh?"

"Rồi. Tụi anh đã tìm được thứ gì đó. Nó nằm ở phía bên phải lối vào rồi đi thẳng một đoạn dài nữa thì phải?"

"Nó nằm lệch hơn là đi thẳng. Đừng lo, chị biết vị trí."

"Dù sao thì cứ đi về hướng đó sẽ gặp một thứ kỳ lạ gọi là 'Cánh cổng đến Địa Ngục Băng Giá'. Khi anh nắm tay nắm cửa thì một thông báo hiện lên nói là mở cánh cổng ra thì sẽ kết thúc Thời Gian Tiệc Tùng ngay. Đương nhiên là anh đã buông ra rồi xuống đây."

"Cái tên ‘Địa Ngục Băng Giá', nghe đáng sợ thật."

"Mọi người nghĩ phía sau cánh cổng có gì?"

Tất cả đều chìm vào im lặng.

Ngay từ cái tên 'Cánh Cổng đến Địa Ngục Băng Giá' đã đủ đáng ngại rồi.

Ai mà đoán nổi những thứ khủng khiếp nào đang chờ đợi chúng mình ở phía bên kia chứ?

Người đã được sưởi ấm lên một chút, ông lên tiếng.

"Tình hình đã rõ ràng rồi. Có vẻ như chúng ta có chuyện phải làm ở phía sau cánh cổng đó. Nhưng không cần thiết phải kết thúc Thời Gian Tiệc Tùng sớm làm gì. Chúng ta nên chuẩn bị cho tốt. Kain, nếu được thì tốt nhất là cháu hãy dùng dùng lời khuyên vào ngày mai. Nhưng mà… cái 'địa ngục' này"

"Từ này có gì đó khiến ông chú ý sao ạ?"

"Tất cả đều biết cả. Kain, chắc cháu đã nghe từ Tinh Vân Long rồi, và Cục Quản Trị cũng đã biết."

"Ông nói thẳng vào vấn đề chính đi, làm ơn."

"Ây, thằng nhóc này vẫn nóng vội nhỉ. Này, cháu có nhớ 'Đức Phật' không?. Mọi người đều biết rồi đúng không?"

... Một từ cũ đã bị lãng quên từ lâu chợt đánh mạnh vào tâm trí mọi người.

Một thực thể không rõ lai lịch, 'Đức Phật'.

Ngay cả Tinh Vân Long, Tù Nhân của Phòng 102, cũng phải cực kỳ tôn kính và thận trọng với sinh vật siêu phàm bí ẩn này.

"Nhắc đến Đức Phật là nghĩ đến Phật giáo, mà Phật giáo lại là tôn giáo nổi tiếng với những mô tả về địa ngục còn gì."

"Nói một tôn giáo nổi tiếng với địa ngục thì... cách diễn đạt đó hơi kỳ ạ."

"Eunsol à, cứ cố hiểu đại khái thôi cũng được. Dù sao thì, ở Khách Sạn có cả Đức Phật này thì việc nghe nhắc đến địa ngục có vẻ không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Ta không nghĩ đó là từ mà họ sẽ tùy tiện sử dụng đâu."

"Vậy ông nghĩ tại sao họ lại dùng từ đó?"

"Sao ta biết được chứ? Có lẽ đó là nơi để phán xét tội nhân?"

Cả nhóm lại một lần nữa chìm vào im lặng. 

"Khụ! Khụ!"

"A, ông ơi, hay là ông cứ vào phòng nghỉ ngơi trước đi ạ."

"Không sao. Chuyện nhỏ thôi -"

"Thôi nào, ông già. Đừng cứng đầu nữa, cứ nằm nghỉ đi. Chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi." 

Vậy là ngày đầu tiên của Thời Gian Tiệc Tùng đã kết thúc.

Và ngay sáng hôm sau, Elena đã tỉnh dậy.

***

Han Kain

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 90

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 – Phòng Nghỉ

Lời khuyên Hiền Triết: 3

Sáng ngày thứ hai của Thời Gian Tiệc Tùng, vừa đến Phòng 105 để ăn sáng, tôi đã phát hiện Elena. Cô ấy đang ngồi một mình ở một góc bàn nhưng đã lập tức chạy về phía tôi.

--- Bịch, bịch!

Mái tóc vàng óng ả như sóng nước, và đôi mắt như chứa đầy cả một đồng cỏ xanh biếc của cô ấy đang nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi hóa đá tại chỗ.

“... Elena?”

“...”

“Cô có chuyện muốn nói sao?”

Elena cứ nhìn tôi chằm chằm rồi lẩm bẩm.

“Đúng không nhỉ? Hay không phải? Không rõ nữa...”

“Sao cơ?”

“Xin lỗi. Tôi chỉ đang xác nhận lại lời Hậu Thuẫn Giả nói thôi.”

“Họ đã nói gì?”

Elena khẽ cười rồi đáp.

“À, ngài ấy bảo tôi thử bàn bạc với anh về việc sử dụng năng lực mà tôi mới nhận được, 'Tưởng Tượng U Ám'.”

“À ha! Đúng lúc tôi cũng định nói về nó. Quả nhiên là Hậu Thuẫn Giả nắm rõ mọi thứ.”

Tôi đã truyền đạt lại những thông tin mà chúng tôi đã bàn bạc tối qua, khi Elena không có mặt. về cách sử dụng 'Tưởng Tượng U Ám'

“... Cô hiểu đại khái rồi chứ? Tóm lại thì, thứ nhất, đừng sợ hãi sức mạnh của bản thân. Hãy tự tin lên. Nếu có thể chuyển ý thức sang những sinh vật mà cô đã tạo ra thì còn tốt hơn nữa. Trở nên mạnh mẽ là một cách tốt để xây dựng sự tự tin. Thứ hai, thay vì cứ cố kìm nén sức mạnh, hãy tập trung tất cả vào việc tạo ra một con quái vật cực kỳ mạnh mẽ rồi thử giao tiếp với nó.” 

“Hừm... Tôi hiểu tại sao Hậu Thuẫn Giả lại bảo tôi nói chuyện với anh Kain rồi. Phép ẩn dụ về cái bình chứa đó rất hợp lý. Nó chắc chắn đã lý giải tại sao bình thường lại khó kiểm soát Tưởng Tượng U Ám.”

“Thật sao?”

“Nó rất chính xác luôn. Tôi đã cố gắng không đánh rơi bất kỳ một giọt sức mạnh nào đang tràn đầy bên trong mình, nhưng vẫn không thể tránh khỏi có vài giọt đã bắn ra ngoài và tạo thành những sinh vật quái dị.”

“Có lẽ đó là kiến thức mà Thủ Trưởng Nghiên Cứu đã tìm ra trong quá trình nghiên cứu của mình.”

“Chuyển ý thức của tôi sang cho một sinh vật… Thật lòng thì tôi không hiểu phần đó. Tôi cũng không muốn thử cho lắm.”

“Vậy à...”

“Nhưng mà, phương pháp thứ hai thì vừa nghe đã có phần khiến tôi thông suốt.”

“Ồ! Miễn là một cách có tác dụng là được rồi.”

“Dồn hết tất cả sức mạnh của Tưởng Tượng U Ám để tạo ra một thực thể duy nhất. Một thực thể mà sự tà ác và điềm gở của nó là vô tận, nhưng đồng thời lại là một thực thể có thể giao tiếp với con người. Thật ra, có khá nhiều thực thể hiện lên trong đầu tôi ngay lập tức. Nhân tiện đây, tôi sẽ đi thử ngay.”

Cùng với lời nói đó, Elena nói sẽ đến Safari để thử nghiệm năng lực rồi lập tức rời đi.

Cô ấy đã nghĩ ra gì đó sao?

Cuối cùng thì người sử dụng năng lực không phải là mình mà là Elena. Mình chỉ có thể đưa ra lời khuyên, còn bản thân cô ấy phải tự giải quyết vấn đề thôi.

Nhìn cách cô ấy rời đi với vẻ mặt tự tin khiến lòng mình nhẹ nhõm đi phần nào.

Khi Thời Gian Tiệc Tùng kết thúc, chúng mình sẽ phải hướng đến một nơi khó hiểu mang tên 'Địa Ngục Băng Giá'.

Trước lúc đó, sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều nếu Elena có thể kiểm soát được sức mạnh của mình, loại bỏ được một trong những nỗi lo của cả nhóm trước một thử thách lớn.

Nhưng mà... rốt cuộc là gì nhỉ?

Một thực thể mà sự tà ác và điềm gở của nó là vô tận, nhưng đồng thời lại là một thực thể có thể giao tiếp với con người.

Elena rốt cuộc đã nghĩ đến thực thể nào mà lại rời đi đến Safari với vẻ mặt tự tin như vậy?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận