• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 120: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, Thử Thách Thứ Ba (11)

4 Bình luận - Độ dài: 2,235 từ - Cập nhật:

Chương 120: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, Thử Thách Thứ Ba (11)

Han Kain

Cả nhóm bắt đầu động não.

Tôi có nên coi đây là may mắn không?

Trò chơi Jekyll và Hyde giống một phiên bản của trò Mafia, và chỉ ông Mooksung không biết luật chơi.

Trong khi ông Mooksung đang rối rít hỏi mọi người các thứ thì tôi hỏi Quản Trò vài câu.

“Ngươi có thể trả lời bao nhiêu?”

Ta có thể trả lời trong phạm vi hợp lý. Đương nhiên ta không thể trả lời những câu hỏi như danh tính vật chủ của Hyde.

Phạm vi hợp lí của trò chơi kinh dị này là cái gì chứ?

Chắc là nó cứ tự mình thích gì làm vậy thôi.

Thế nhưng bọn tao mới là người cần thông tin mà, không phải mày.

Tôi cứ thế hỏi tất cả những gì nằm trong đầu.

“Hyde sẽ nhập vào một người bọn ta khi trò chơi bắt đầu, phải không? Liệu vật chủ có thể sử dụng Di Sản của họ hay công cụ khác không?”

Hyde tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của trò chơi. Hyde không thể sử dụng Di Sản của người chơi hoặc làm hại người chơi theo bất kể cách nào, ngoại trừ cho việc ám sát.

Vậy là Hyde không thể tùy tiện sử dụng chiếc vòng tay hay Quỷ thư.

Hiểu rồi.

Chị Eunsol cũng nhanh miệng hỏi thêm.

“Chúng ta phải thảo luận và tìm ra Hyde là ai trong mỗi ngày phải không? Vậy Hyde có thể nghe lén và tham gia vào cuộc thảo luận không?”

Một câu hỏi vô cùng quan trọng.

Trong trò Mafia, thì Mafia sẽ gây nhiễu cuộc thảo luận của các thường dân.

Hyde không thể lấy đi ý chí tự do của vật chủ. Thế nên, Hyde không thể tham gia vào thảo luận. Tuy nhiên, Hyde có thể nghe chúng.

Nghe vậy, tôi dần hiểu ra Hyde là một thực thể như thế nào.

Một tồn tại tuân thủ nghiêm ngặt luật chơi.

Một tồn tại không lấy đi ý chí tự do của vật chủ.

Hyde không phải là một sinh vật thông minh, mà giống một AI chỉ tạo ra cho trò chơi này thôi.

Việc Hyde sẽ không tham gia vào thảo luận của chúng tôi là một tin tốt.

Thế nhưng, biết rằng Hyde có thể nghe lén chúng tôi làm mọi thứ phức tạp hơn.

Mọi người đều suy nghĩ, hỏi Quản Trò các câu khác nhau về luật chơi.

30 phút trôi qua rất nhanh.

                                                            ***

Vòng 1, Han Kain

Bíp

Tất cả các Jekyll chú ý, trò chơi Jekyll và Hyde giờ đây sẽ bắt đầu.

Ngày đầu tiên chuẩn bị bắt đầu. Tất cả các Jekyll sẽ có 15 phút để xác định và hành quyết Hyde. Bác Sĩ có thể bảo vệ một người vào lúc này.

“...”

Ông Mooksung là người đầu tiên lên tiếng.

“Vậy là Hyde hay gì đó đã nhập vào chúng ta rồi à?”

“Có vẻ là thế ạ. Nhưng vì Hyde không làm chúng ta mất trí nên kể cả vật chủ cũng không thể biết Hyde đang nhập vào họ.”

Dù cơ hội có mong manh, tôi cũng nhìn về Songee.

Songee quét chúng tôi bằng chiếc vòng tay.

“Em không biết đâu ạ.”

“Họ có nói chúng ta không thể phát hiện bằng Di Sản rồi. Perro thì sao?”

“Em sẽ hơi khó để giao tiếp nếu không có Phước Lành, nhưng kể cả thế thì Perro cũng không có phản ứng gì.”

Đúng như lời Songee, Perro đang trong khu vực nghỉ, thoải mái hốc hạt hướng dương mà chẳng cần lo nghĩ gì.

Chúng tôi bất lực nhìn một con vẹt thoải mái ăn hạt hướng dương trong khi bản thân đang nằm trên ranh giới sinh tử.

Đúng là quả trứng vàng vô dụng...

Vì cả chiếc vòng tay lẫn Perro đều không thể tìm ra Hyde, nên mọi người nhất thời không biết nói gì.

Ahri, người nãy giờ im lặng, lên tiếng.

“Mọi người nghĩ nếu uống máu em để tìm ra Hyde sẽ có ý nghĩa gì không?”

“Chúng ta đều biết Di Sản không tìm ra Hyde được mà.”

“Em không hiểu.”

“Không hiểu chỗ nào?”

“Nếu Di Sản không thể phát hiện được Hyde thì sao chúng ta vẫn được dùng?”

“...”

“Nếu họ không muốn chúng ta dùng Di Sản thì cũng sẽ phong ấn luôn rồi. Cho phép chúng ta dùng nó với điều kiện không thể tìm ra Hyde có nghĩa là...”

“Họ muốn chúng ta dùng Di Sản với mục đích khác với việc tìm ra Hyde,” chị Eunsol trả lời.

15 phút đó rất ngắn ngủi.

Chỉ còn chưa đầy năm phút.

“Quản Trò!”

Có ta.

“Bác Sĩ đã được chọn chưa?”

Bác Sĩ đã được chọn. Người đó đã biết họ là Bác Sĩ.

Chúng tôi nhìn nhau.

“Một người đã là Bác Sĩ rồi.”

Ông Mooksung tò mò nói.

“Ồ! Ai vậy! Người đó định bảo vệ ai -”

Bốp!

Ahri nện một cú vào gáy ông.

Nếu không phải Ahri thì tôi cũng sẽ là người sút ông ấy một cú để làm ông ấy im mồm.

“Lạy ông! Ông Mooksung, nếu Bác Sĩ ra mặt thì Hyde sẽ nhắm vào họ mất!”

“Ồ.”

Chị Eunsol thở dài nói.

“Làm ơn nhớ rằng Hyde đang nghe chúng ta trò chuyện.”

Ít nhất thì một điều là rõ ràng.

Tôi không phải Bác Sĩ, và ông Mooksung cũng thế.

Nếu ông ấy là Bác Sĩ thì ông ấy sẽ làm chúng tôi bối rối bằng cách hỏi nên bảo vệ ai.

“Chỉ còn ba phút. Chúng ta có nên chọn ngẫu nhiên ai đó không?”

Ahri gật đầu.

“Không còn cách khác. Chọn ai đó thôi. Seungyub. Em chọn đi.”

“Hả? Phước Lành của em bị phong ấn rồi mà?”

“Cứ chọn đi.”

Seungyub ngần ngại, rồi chỉ vào Songee, người đang ở bên trái em ấy.

Songee không trả lời nhưng Quản Trò thì có.

Tất cả các Jekyll, các vị có thống nhất hành quyết “Songee” không?

“...!”

Tôi đột nhiên nhận ra và nói trước khi mọi người đồng ý.

“Chờ một chút. Quản Trò!”

Có ta.

“Nếu chúng ta hành quyết Songee, và em ấy có bị Hyde nhập, thì chỉ Hyde chết hay cả em ấy cũng sẽ chết?”

Mọi người xanh mặt sau khi nhận ra tình hình.

Không có cách nào để chỉ tiêu diệt Hyde. Hành quyết cả vật chủ là cách duy nhất để tiêu diệt Hyde.

Chị Eunsol chửi thề và ôm gáy.

“Thật hả? Địt mẹ! Thế là không chỉ Hyde chết mà cả vật chủ luôn?”

“Chúng ta có phải hành quyết một người mỗi vòng không?” Ahri hỏi.

Không. Nếu các vị không muốn, các vị có thể bỏ qua.

Nghe Quản Trò nói thế, Seungyub nhanh miệng nói.

“Hủy đi! Hủy việc hành quyết đi! Em xin lỗi chị Songee”

“Không sao đâu. Nhưng chúng ta cũng không thể tiếp tục bằng cách chọn ngẫu nhiên và hi vọng đó là Hyde được. Cơ hội quá thấp.”

Tới lúc này, tôi nhận ra một thứ.

“Lí do chúng ta có thể hồi sinh một người chơi đã chết chính là vì đây.”

“Kể cả nếu chúng ta có hoàn thành mọi thứ hoàn hảo và ngay lập tức tìm được Hyde,” Ahri tiếp lời, “Vật chủ của Hyde vẫn phải chết. Vì thế là không công bằng nên họ cho phép hồi sinh một người.”

Cuối cùng thì chúng tôi cũng không thể tìm ra Hyde trong vòng đầu tiên.

Mặt trời đang lặn. Ngày đã tàn, và thời khắc của Hyde đã điểm.

Tâm trí tôi nhòe đi...

                                                            ***

Vòng thứ hai, Han Kain.

Tôi tỉnh lại. Mọi người cũng vậy, bối rối nhìn nhau.

Là ai? Hyde đã ám sát ai?

“...”

Mọi người đều ổn.

Quản Trò ngay lập tức hạ xuống.

Chúc mừng. Vụ ám sát đầu tiên của Hyde đã thất bại. Bác Sĩ đã thành công bảo vệ mục tiêu.

Hyde của vòng đầu tiên là “Yu Songee”. Bây giờ, Hyde sẽ chuyển sang một người khác.

“...”

“Hơ? Hả? Em là Hyde à?”

Songee bị sốc.

“Em có cảm thấy gì lạ không? Một luồng năng lượng hắc ám? Một giọng nói tà ác kiểu vậy?” chị Eunsol nhanh chóng hỏi Songee.

“Em không thấy gì bất thường cả ạ.”

Ahri bắt đầu băn khoăn.

“Vậy là vật chủ không thể biết họ đã bị nhập à? Nhưng ít nhất thì Bác Sĩ cũng đã thành công bảo vệ rồi?”

Ông Mooksung, vẫn cứ lải nhải, lại nói.

“Wow! Ai là Bác Sĩ vậy? Họ chơi game này giỏi quá! Sao mà đoán đúng được vậy? Là cháu à Seungyub? Cháu chắc đoán bừa rất kinh -”

“Im đi!”

Lần này là Ahri sút ông một cú.

Ông ấy cuối cùng cũng trật tự cùng vẻ mặt hờn dỗi.

Elena, người nãy giờ vẫn im lặng, nói.

“Bác Sĩ làm tốt lắm, nhưng làm ơn hãy đừng tiết lộ bản thân nhé.”

Trong khi mọi ngươi đang thảo luận, tôi...

Ôi, địt mẹ, địt mẹ, địt mẹ! Aaaaaaaaaa!

Tôi ôm mặt bằng hai tay vì hối tiếc!

Dù có là may mắn hay gì đi nữa, thì ban nãy Seungyub đã chọn Songee!

Nếu tôi không cản trở, và chúng tôi đã hành quyết Songee thì Hyde đã ngay lập tức bị tiêu diệt rồi.

Chúng tôi có thể hoàn thành trò chơi hoàn hảo, rồi hồi sinh Songee, đạt tới một kết cục hoàn mỹ mà không mất đi một ai...

Tại sao Seungyub có thể đoán trúng phóc như vậy?

Vận May đã bị phong ấn rồi mà?

Có phải là thuần may mắn không?

Dù gì đi nữa thì cũng khó chịu thật đấy.

Ahri, người đang có những suy nghĩ tương tự, nắm tay Seungyub.

“Em là người duy nhất có thể làm điều này! Tới giờ thì may mắn của em vượt xa người thường, Phước Lành chỉ là hàng tặng kèm thôi! Chọn lại đi!”

Seungyub hoàn toàn bị áp lực nghiền nát.

Nếu em ấy không biết rằng vật chủ cũng chết thì em ấy sẽ chọn lại, nhưng giờ biết vật chủ sẽ chết cùng Hyde, nên em ấy không thể.

15 phút đó quá ngắn ngủi.

Đây là những gì chúng tôi học được từ vòng 1.

Vật chủ đầu tiên là Songee.

Chúng tôi không biết mục tiêu ám sát nhưng Bác Sĩ đã thành công bảo vệ người đó.

Điều đó không thể báo trước cho chúng tôi vật chủ hay mục tiêu tiếp theo là ai.

Nói cách khác, chúng tôi không có đầu mối.

Tiêu chí chọn mục tiêu lẫn vật chủ của Hyde là gì?

Vòng thứ 2 trôi qua trong sự bối rối.

Mặt trời đang lặn. Ngày đã tàn, và thời khắc của Hyde đã điểm.

Tâm trí tôi nhòe đi...

                                                            ***

Vòng thứ ba, Han Kain.

Ngay khi tỉnh lại, tôi nhìn quanh

Lần này là ai?

“...”

Mọi người lại bình yên vô sự.

Quản Trò hạ xuống.

Chúc mừng. Vụ ám sát thứ hai của Hyde đã thất bại. Bác Sĩ đã thành công bảo vệ mục tiêu.

Hyde của vòng thứ hai là “Park Seungyub”. Bây giờ Hyde sẽ chuyển sang một người khác.

“...”

Seungyub bị choáng, và tôi cũng thế.

Bác Sĩ thành công bảo vệ hai lần liên tục sao?

Lần đầu có thể là đoán bừa ăn may.

Nhưng hai lần liên tục?

Cơ hội đoán trúng chỉ dựa trên may mắn là rất thấp.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Như tôi đã dự đoán thì có vẻ lựa chọn của Hyde không phải ngẫu nhiên.

Có một ưu tiên nhất định nào đó trong việc chọn mục tiêu ám sát.

Giữa chúng tôi, người được chọn làm Bác Sĩ đã hiểu được tiêu chí chọn mục tiêu của Hyde.

Ai đó cũng nhận ra điều này lên tiếng.

“Có vẻ là ‘Bác Sĩ’ đã nhận ra điều gì đó rồi. Vấn đề là chúng ta lại không biết ‘điều gì đó’ là điều gì...”

Ông Mooksung, giờ đây cũng tỉnh táo hơn, lên tiếng.

“Ít nhất thì chúng ta cũng có thể biết Hyde đang nhắm vào ai. Có cách gì không?”

Bác Sĩ sẽ biết.

Họ đã bảo vệ cho mục tiêu của Hyde.

Chị Eunsol rút ra vài tờ giấy.

“Chúng ta không có nhiều thời gian và cũng không nghĩ được cách tốt hơn. Vì Bác Sĩ không thể tự do trò chuyện nên cứ làm như thế này.”

Chị ấy nhanh chóng viết vài thứ lên những tờ giấy.

Mỗi tờ giấy có tên và vòng chơi.

Tôi ngay lập tức hiểu ra ý tưởng.

“Mọi người quay đầu lại và giả vờ viết gì đó đi. Chỉ bác sĩ mới được viết. Mọi người không được làm gì với tờ giấy của họ. Chỉ chấm một cái để tránh làm lộ chữ viết tay.”

Một khắc trôi qua.

Các tờ giấy khác đều trống trơn trừ một tờ có hai dấu chấm.

Kim Ahri:

Kim Mooksung:

Park Seungyub:

Elena:

Yu Songee:

Lee Eunsol:

Han Kain:  • •

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Hào quang nhân vật chính, tất cả đều yêu quý:))
Xem thêm
Han Kain kiểu: Sao lại nhắm vào tao 2 lần thế này???
Xem thêm