User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 80
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Han Kain
Quả nhiên, Khách Sạn đã thông báo mở cửa tầng 2.
Chúng tôi đều đang bình tĩnh đọc thông báo thì tới câu cuối cùng.
Tầng 2 không được sưởi ấm tốt lắm. Không khí sẽ hơi lạnh một chút.
“...”
Chúng tôi đều nhìn lên cùng lúc.
Vài người đã bật cười cay đắng hoặc ôm gáy rồi.
“Mọi người nghĩ ‘hơi lạnh một chút’ theo tiêu chuẩn Khách Sạn là sao?”
Ông Mooksung nói với vẻ mệt mỏi sắp chết, “Chúng là mấy thằng ngu dám gọi Nam Cực là ‘sảng khoái’ mà? Đương nhiên là nó sẽ đủ lạnh để đóng băng chúng ta tới chết nếu cứ thế mà lên rồi!”
Theo lẽ thường, mọi người dồn ánh mắt lên chị Eunsol.
Mặt chị ấy đã tái lại.
“Đừng nhìn chị mà! Chị đã dùng hết lượt mua của siêu thị HP rồi! Chị không mua mấy thứ lạ đâu. Khách Sạn cũng chẳng cảnh báo gì trước cả. Chị đã chất đầy nhu yếu phẩm trong balo rồi!”
“Chị ơi, chị bình tĩnh lại đi. Không ai trách chị đâu. Khi nào thì lượt mua mới hồi lại ạ?”
“Chúng ta cần ít nhất ba ngày nữa. Nhưng nếu chúng ta chờ ba ngày nữa thì Khách Sạn sẽ gây ra đủ thứ rắc rối mất, vì giờ nghỉ đã kết thúc rồi!”
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, thì giọng bình tĩnh của Ông cắt ngang, “Mọi người bình tĩnh lại đi. Nếu chúng chơi bẩn kiểu đó thì chúng ta cũng phải chơi bẩn để đáp lễ lại mà.”
Chơi bẩn à?
Tôi quay sang nhìn ông Mooksung, không biết ý ông ấy là gì.
Ông ấy đang nhìn vào tấm rèm cửa được trang trí tỉ mỉ của Khách Sạn, có vẻ là đang đo đạc bằng mắt.
Nhìn thấy vậy, tôi ngay lập tức hiểu ra kế hoạch của ông.
“Mọi người, lấy hết chăn hoặc đồ tương tự trong phòng mình ra đi! Mình phải dùng đồ của Khách Sạn làm quần áo mùa đông tự chế trước khi lên tầng trên.”
Mọi người lập tức tản ra.
Một vài người đi tới bàn lễ tân để dỡ bỏ lớp vải bọc, số khác thì đi tới Phòng 105 để lấy chăn, có người còn mang cả khăn trải bàn tới.
Tôi cũng tham gia vào trò “chơi bẩn” này bằng cách xé những tấm vải bọc đồ đạc của Khách Sạn khắp nơi.
Thật tình thì tôi chẳng cảm thấy tội lỗi chút nào.
Sau gần 30 phút, có một chồng vải cao hơn đầu người đang chất đống trước cửa thang máy.
Chúng tôi nhanh chóng ghép chúng lại thành quần áo mùa đông tạm bợ, bằng cách sử dụng dao, kéo và băng dính.
So với quần áo mùa đông hàng hiệu thì chúng rất nặng, cồng kềnh, và lố bịch, nhưng ít nhất thì cũng ấm nên mọi người nghĩ vậy là đủ.
Mọi người mặc những bộ đồ lố bịch đó rồi vào thang máy.
Giờ mới là lúc lên tầng hai này.
Chúng tôi cuối cùng cũng tới màn chơi tiếp theo rồi.
Chúng tôi mất một lát nhìn nhau, cười đùa, rồi chị Eunsol bấm nút lên tầng 2.
- Wiing! Wiing! Ding!
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang → Tầng 2, Hành Lang
Vào ngày thứ 80 kể từ khi tới Khách Sạn...
Chúng tôi cuối cùng cũng đã lên tới tầng 2.
***
Chúng tôi phải hiểu từ vựng của Khách Sạn này thế nào nhỉ?
Ý kiến của tôi giống của ông Mooksung.
Những mô tả của Khách Sạn phải được hiểu với quy mô “vũ trụ”.
Nhiệt độ trung bình trong không gian được cho là gần với không độ tuyệt đối, tức gần với âm 270 độ C.
Đồng thời, vũ trụ cũng chứa đầy những ngôi sao có nhiệt độ bề mặt lớn hơn 5000 độ.
Nếu xét từ góc độ đó, thì “hơi lạnh một chút” ở Khách Sạn có thể sẽ bao gồm cái lạnh âm 50 độ của vùng Cực, và “hơi ấm một chút” có thể là dung nham nóng hơn 1000 độ.
- Vùuuuuuuuuu!
Ngay khi cửa thang máy mở ra, một cái lạnh thấu xương vượt xa trí tưởng tượng của bọn tôi ập tới.
Nếu không phải vì ông đã nhanh trí thì nhiệt độ này đã khiến chúng tôi chết cóng rồi!
Đối mặt với cái lạnh tê tái, chúng tôi bị đông cứng tại chỗ, không thể bước một bước ra khỏi thang máy.
Dù cho nó phải là “Khách Sạn”, nhưng một cơn bão tuyết đang thét gào trước mặt chúng tôi!
Chị Eunsol hoảng loạn mà nhanh tay bấm nút đóng cửa thang máy.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, mọi người đều căng thẳng thốt lên.
“Chúng nó bị điên rồi à!?”
“Khách Sạn kiểu gì mà lại có bão tuyết trong nhà chứ?! Đây chẳng còn là vấn đề sưởi ấm nữa rồi!”
“Chúng ta sẽ chết cóng trước khi vào được Phòng Nguyền Rủa mất!”
“Nhưng anh thì làm được.”
Tất cả ánh nhìn chuyển về anh Jinchul.
Không giống bọn tôi, anh ấy có vẻ không sao.
Sức mạnh của Phước Lành đã phát triển tới mức anh ấy kháng lạnh được rồi à?
Anh ấy nói lại với giọng trầm tĩnh như thường lệ, “Từ quan điểm của anh, thì nó chỉ là một ngày mùa đông tương đối lạnh thôi. Thực ra, anh còn ngạc nhiên hơn vì mọi người đã phản ứng mạnh mẽ thế.”
“Em cũng ổn nữa!”
“Đương nhiên rồi, Seungyub, em đang mặc Bộ Đồ Bảo Hộ mà. Giờ trật tự coi.”
“Dạ...”
“Phải quay về tầng 1 rồi thảo luận thôi.”
Một khi chúng tôi quay về tầng 1, chúng tôi đã xem lại kế hoạch của mình.
Những bộ quần áo tự chế của chúng tôi có ích thật, nhưng hoàn toàn không đủ cho cái lạnh khắc nghiệt trên đó. Chúng tôi có khi còn không trụ được tới 1 giờ.
Anh Jinchul lại lên tiếng, “Để mọi người ở lại đây đi. Kain và anh sẽ lên khám phá. Kain sẽ mặc Bộ Đồ Bảo Hộ.”
“Đúng rồi! Kain có Lời Khuyên Hiền Triết, nên sẽ hữu dụng trong việc khám phá.”
Ahri lập tức đẩy tôi về phía anh Jinchul.
Không lâu sau, tôi mặc Bộ Đồ Bảo Hộ vào, rồi 2 người chúng tôi quay lại tầng 2.
***
“Em chẳng thấy lạnh gì khi mặc bộ đồ này.”
“Cái gì?”
“EM BẢO LÀ, EM CHẲNG THẤY LẠNH GÌ KHI MẶC BỘ ĐỒ NÀY!”
“Cái gì?”
Tôi từ bỏ ý định nói chuyện với ông anh và chỉ bắt đầu tiến bước.
Chưa đầy một phút sau khi ra khỏi thang máy, cuộc đối thoại của chúng tôi gần như đã bị cơn bão tuyết nhấn chìm.
Kể cả giao tiếp bằng Cửa Số Chat cũng là bất khả thi.
Có phải là vì ông Mooksung đang ở dưới tầng không?
Khoảng cách vật lý cũng không có vẻ lớn lắm mà nhỉ.
Thế nhưng, Khách Sạn này có nhiều điều chúng tôi chưa biết hơn là đã biết.
Khám phá tầng 2 không phải một công việc dễ dàng.
Bộ Đồ Bảo Hộ đã chặn hoàn toàn cái lạnh, nhưng nó không giúp gì được đống tuyết trắng xóa đang che khuất tầm nhìn hay khiến việc đi lại dễ dàng hơn.
Tôi chỉ nhìn được vài cm trước mặt, chuyện này giống mình tìm đường bằng tay hơn là bằng mắt.
Anh Jinchul, chắc cũng sợ đi lạc, vẫn bám vào lưng áo tôi và theo sau.
Dù có khó khăn nhưng tôi cũng cảm nhận được vài chuyện.
Trước tiên, tầng 2 rất rộng, rộng hơn nhiều so với tầng 1.
Nó chắc chắn là rộng hơn theo chiều ngang, và cao tới mức khó có thể so sánh.
Tôi còn chẳng nhìn thấy trần nhà.
Chúng tôi cũng không thể biết được tuyết đang tới từ đâu.
Sau khoảng 10 phút khám phá, tay tôi cuối cùng cũng chạm vào một vật cứng trong khi đi dọc theo bức tường.
Khi tôi thò cái đầu đội mũ bảo hiểm vào, tôi thấy số “201” đằng sau một lớp băng dày.
Chúng tôi đã tìm thấy phòng đầu tiên của tầng 2.
Tôi ra hiệu cho anh Jinchul tới lớp băng.
Anh ấy hiểu ý tôi, và thử đấm vào lớp băng.
Khi chuyện đó không có tác dụng, anh ấy kéo tôi qua một bên, triệu hồi Ngôi Sao, và lớp băng tan chảy.
Chúng tôi đã quyết định kết thúc cuộc khám phá sau khi tìm ra một phòng.
Chúng tôi có nguy cơ bị lạc nếu tiếp tục, do tầm nhìn quá hạn chế.
Nếu chị Eunsol mặc bộ đồ rồi khám phá thì sẽ dễ hơn chứ nhỉ, vì có thị giác mạnh mẽ mà?
Chúng tôi quay lại thang máy, còn tôi cảm thấy khó chịu nên đã dùng Lời Khuyên Hiền Triết.
Lời Khuyên: 3 → 2
Con chim chết tiệt kia! Tầng hai sẽ như thế này mãi à?!
Ăn nói cho cẩn thận. Tầng hai cần phải được sửa chữa.
Sửa chữa à?
Không ngờ đấy.
Mình có nên dùng Lời Khuyên lần nữa không?
Tôi ngập ngừng rồi quyết định là không.
Chúng tôi có lẽ sẽ phải vào Phòng Nguyền Rủa hôm nay, nên tôi phải tiết kiệm những lần sử dụng còn lại.
Tất nhiên, rất có khả năng tôi sẽ bị phong ấn, nhưng chưa chắc.
Biết đâu người khác bị phong ấn thì sao.
Dù sao thì, cơn bão tuyết đang thét gào ở tầng 2 này là không bình thường, kể cả với tiêu chuẩn Khách Sạn đi nữa.
Sau khi lang thang một lúc, chúng tôi cuối cùng cũng về tới thang máy.
***
Ngay khi anh Jinchul và tôi trở về, mọi người vây lấy chúng tôi.
Trước khi tôi trả lời mọi người, tôi đưa bộ đồ cho chị Eunsol và bảo chị ấy khám phá thêm lần nữa.
Chị ấy gật đầu rồi lên tầng 2, thì mọi người bắt đầu hỏi chúng tôi.
“Sao rồi?”
“Hai người có tìm được gì không?”
Tôi chia sẻ những gì tìm được.
Cơn bão tuyết trắng xóa, không gian rộng hơn dự đoán, địa điểm Phòng 201, và lời khuyên về chuyện “sửa chữa”.
Dù chỉ đi theo tôi mà không có mục tiêu cụ thể, nhưng anh Jinchul ngạc nhiên là cũng có nhiều thứ để nói.
Dù mục đích là không rõ ràng, nhưng anh ấy có nói tầng 2 được chia thành vài khu vực.
Tôi những tưởng lớp băng đó chỉ là băng, nhưng lại là một dãy tường ngăn cách các khu vực.
Rồi, anh Jinchul chia sẻ ý kiến của mình, “Sau khi nghe tới cụm từ ‘sửa chữa’, anh nhận ra một chuyện. Tình trạng của tầng 2 hiện giờ như là một tòa nhà xây chưa xong. Phải có vài phòng, nhưng thi công còn dở nên các khu vực chỉ được ngăn cách tạm bợ. Bên ngoài cũng chưa được bít lại nên tuyết mới đang thổi vào.”
Sự vô lí của tất cả mọi chuyện khiến Songee tự lẩm bẩm một mình.
“Khách Sạn kiểu gì mà mời khách khi còn chưa thi công xong cơ chứ...”
“Khách Sạn mà đầy rẫy quái vật với cánh cổng dẫn tới thế giới khác nhé.”
Seungyub đưa ra một quan điểm khác, “Sửa chữa. Nếu mọi người coi nó bằng ngôn ngữ RPG, thì chắc nó phải là một phần của ‘event sửa chữa’ chứ nhỉ? Như chuỗi nhiệm vụ sửa chữa Khách Sạn thì sao?”
Tôi không kìm được mà chêm ý kiến hoài nghi của mình, “Họ muốn khách hàng phải đi sửa chữa sao? Cho Khách Sạn ấy hả?”
Tôi nói ra thì cũng cảm thấy có lí. Đây là cái nơi mà chuyện như vậy có thể xảy ra.
Ahri thở dài và lên tiếng.
“Được rồi! Được rồi! Tập trung vào việc cần làm hôm nay thôi. Dù có là sự kiện sửa chữa hay gì đi nữa, thì kì nghỉ của chúng ta đã kết thúc từ hôm qua rồi. Nếu chúng ta không vào Phòng Nguyền Rủa hôm nay thì Khách Sạn sẽ kích hoạt sự kiện đặc biệt gì đó mất.”
Ông Mooksung cũng chia sẻ suy nghĩ, “Ta cảm giác rằng sự kiện sửa chữa này sẽ là thứ phải xử lí trong Thời Gian Tiệc Tùng. Trừ khi chúng bỏ qua cho việc phải vào Phòng Nguyền Rủa trong khi sửa chữa. Thế nhưng ta nghi ngờ chuyện đó, tại chẳng có thông báo gì cả.”
Chúng tôi đang thảo luận thì chị Eunsol quay lại.
Những thứ chị ấy tìm ra cũng gần như tương tự chúng tôi, nhưng chị ấy có thêm một chi tiết tò mò.
“Không có trần nhà luôn ạ? Chị có thể thấy một ngọn núi bên ngoài sao?”
“Chị không rõ lắm. Cơn bão tuyết quá mạnh, tới mức mắt của chị cũng không nhìn rõ được.”
Ông thở dài một hơi não nề.
“Mọi thứ ngày một tệ hơn.”
Chị Eunsol nhìn quanh và hỏi, “Đằng nào thì, chúng ta cũng phải vào Phòng Nguyền Rủa hôm nay thôi. Ta cứ đi thẳng tới Phòng 201 mà Kain tìm được nhé? Nếu mình chạy tới đó trong khi mặc mấy bộ đồ mùa đông lố bịch kia thì cũng tới nơi kịp trước khi đóng băng đấy.”
Chúng tôi có cân nhắc nhưng cũng chẳng có nhiều lựa chọn.
Ông đã nói thì, tìm cách sửa chữa sao cho tầng 2 bình thường trở lại là chuyện của Thời Gian Tiệc Tùng.
Chúng tôi cũng chẳng thể tìm thấy căn phòng nào khác, và Phòng 201 cũng khá gần thang máy khiến giả thuyết này có sức nặng đáng kể.
Có vẻ Khách Sạn muốn chúng tôi phá giải Phòng 201 trước, nhận được Thời Gian Tiệc Tùng, và rồi dùng thời gian đó để tôn tạo lại tầng 2.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định thành viên yếu nhất trong nhóm, Seungyub, sẽ mặc Bộ Đồ Bảo Hộ, trong khi những người còn lại sẽ mặc quần áo tự chế, và chạy thẳng tới Phòng 201.
Nó là một quãng chạy ngắn thôi, ít hơn 10 phút, nhưng trong lúc đó thì tôi cảm nhận như những lưỡi đao băng đang xiên vào người tôi.
Cái lạnh gay gắt tới độ không ai trong chúng tôi còn năng lượng để khích lệ nhau nữa.
Anh Jinchul, người dẫn đường, nhanh chóng mở cửa Phòng 201.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 80
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 201 (Phòng Nguyền Rủa – □□□□□□□)
Lời Khuyên Hiền Triết: 2
- Brrrrrrr
“...”
Bong bóng nổi lên xung quanh tôi.
Có vẻ là tôi bị kẹt trong một ống nghiệm khổng lồ.
Mọi người đang hối hả bên ngoài.
Họ là một dạng nghiên cứu viên à?
Tôi ngái ngủ mở mắt, thì nghe thấy ai đó hét lên gì đó.
Một tin nhắn từ Khách Sạn về việc “phong ấn” xuất hiện trong tầm nhìn mờ đục của tôi.
Quả nhiên mình là người đầu tiên bị phong ấn.
Tôi thử triệu hồi Quỷ Thư chỉ cho chắc, nhưng chẳng có phản hồi.
Tôi nhớ lại lời của Ahri...
Không thể một mình trốn thoát.
Mình còn chưa biết tên căn phòng này.
Mình chỉ có thể tìm ra sau khi phong ấn được giải à?
“...”
Tâm trí tôi bắt đầu nhòe đi.
Mọi người giải quyết được nhỉ? Tôi nghỉ ngơi chút xíu vậy nhẻ.


8 Bình luận