Chương 101-200
Chương 158: Phòng 201, Phòng Nguyền Rủa – ‘The Cube’ (7)
11 Bình luận - Độ dài: 2,968 từ - Cập nhật:
Han Kain
Sau khi kết thúc buổi họp tối, chúng tôi di chuyển tới trước hiên nhà thuộc tầng 1.
Elena vẫn dựa vào tường trong trạng thái nửa điên dại.
Tôi cố ý giữ ánh mắt mình nhìn xuống sàn, và hỏi.
“Elena, cô ổn chứ?”
“...”
“Chị Elena ơi, chị bỏ bữa rồi mà phải không? Nếu chị mệt quá thì ngủ chút đi nhé?”
”...”
“Cứ để mặc cô ấy đi. Nếu chúng ta nghe theo Lời Khuyên của Kain, thì cô ấy sẽ bình thường lại vào sáng mai thôi.”
Trước đó, khi tôi hỏi Lời Khuyên về việc hồi phục của Elena thì đây là câu trả lời.
Trị liệu sẽ được tiến hành vào tối nay, vì quan tâm tới các ngươi.
Mình vẫn nghĩ là có gì đó không ổn ngay khi thấy Lời Khuyên, và kể cả lúc này thì nó vẫn là một lời khuyên kì lạ.
Cảm giác thấy một nỗi bất an tương tự, Ahri huých tôi một cái.
“Giờ em nghĩ về nó thì cũng lạ nhỉ? Tại sao họ lại trì hoãn việc chữa trị cho Elena tới mai?”
“Và tại sao lại còn là vì quan tâm tới chúng ta?”
Tới lúc đó thì những người khác cũng nhận ra có gì đó không ổn.
“Ừ, tại sao họ lại chữa trị cho những tổn thương tinh thần của chúng ta ngay lập tức, nhưng lại bỏ Elena đó và chữa trị vào ngày hôm sau? Và tại sao lại là vì lợi ích của nhóm chúng ta?”
Tại sao trì hoãn chữa trị lại là tốt cho chúng tôi?
Có phải là chúng tôi sẽ thiệt thòi gì nếu ngay lập tức được chữa trị không?
”...!!!”
Và rồi ý tưởng đó tới với tôi như tia sét đánh xuống!
Ông, có vẻ cũng đã nhận ra điều tương tự, hét lên, “Chúng ta cần phải thẩm vấn Elena trước khi cháu nó mất trí nhớ!”
Ngay cả lúc này thì ông vẫn dùng cụm từ “thẩm vấn”.
“ ‘Thẩm vấn’ là sao hả ông? Nhưng mà chúng ta chắc chắn cần phải tìm ra gì đó. Elena đang trong trạng thái mà cô ấy đã phát điên sau khi nhìn thấy thứ gì đó vượt quá tầm hiểu biết của con người, phải không ạ? Trong quá trình trị liệu thì chắc họ sẽ xóa đi đoạn kí ức chứa những gì cô ấy nhìn thấy.”
Chị Eunsol vỗ đầu gối rồi nói, “Vậy thì chúng ta phải tìm ra những kí ức đó là gì!”
Mọi người mở to mắt rồi vây quanh Elena.
Họ liên tục nói với cô ấy, rồi lắc vai cô ấy.
“...”
Thế nhưng Elena chẳng có phản ứng gì.
Đột nhiên, cô ấy hét lên rồi đẩy chúng tôi ra, rồi tiếp tục im lặng trong một thời gian dài, chỉ nhìn đờ đẫn vào không khí.
Cuối cùng, mọi người quay sang nhìn tôi.
Tôi thở dài. Có một lí do mà tôi không sử dụng Quỷ thư ngay từ đầu.
Mình không thể dùng Cửa Sổ Hệ Thống trong khi đang nhập vào người khác. Nếu mình phát điên trong khi đọc kí ức của Elena thì sao?
Nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Mà đằng nào mình cũng bị phong ấn nên mất trí thì cũng có làm sao đâu chứ?
Chắc Khách Sạn sẽ chữa trị cho mình thôi.
Tôi sử dụng sức mạnh của cuốn Quỷ thư để nhập vào Elena.
***
Han Kain
“...”
Mình đang chìm.
Tôi cảm thấy mình đang chầm chậm chìm vào không gian kí ức của Elena, như một chiếc lông vũ đang rơi mà không có hồi kết.
Tôi đã nhập vào người khác nhiều lần rồi, nhưng nhập vào ai đó không có nghĩa là tôi có thể ngay lập tức đọc toàn bộ kí ức của họ.
Nếu chuyện đó xảy ra thì não tôi sẽ bị nướng chín mỗi khi nhập xác ai đó rồi.
Thông thường, thì chỉ những thông tin tổng quát, hoặc thông tin cần cho tình huống lúc đó sẽ được tổng hợp và chuyển vào não tôi.
Có khi là Quỷ thư đã xử lí hết hộ mình rồi chứ?
Mỗi khi chuyện này xảy ra, tôi nhớ lại lời của Songee.
Mình không thể thực sự hiểu được năng lực siêu việt; mình chỉ là người sử dụng các công cụ mang năng lực đó.
Như kiểu phần lớn những con người của thế giới hiện đại có thể sử dụng TV và máy tính, nhưng lại không hiểu được nguyên lí nền tảng đằng sau những thiết bị đó.
“...”
Tâm trí tôi tiếp tục đào sâu hơn nữa.
Quỷ thư đã tìm ra những thông tin cần thiết trong đầu của Elena rồi.
Tới một lúc nào đó, tôi thấy mình biến thành Elena.
Tôi nghe thấy những “lời thề” kì lạ đó, rồi thấy những bàn tay xuất hiện từ màn hình TV ra, nắm lấy rồi kéo Elena vào trong.
Bên trong TV là một không gian trắng xóa.
Tôi thấy một vạc dầu sôi khổng lồ đang bắn dầu tung tóe ra xung quanh.
Nếu Ông mà không phá cái TV kịp thời thì Elena đã bị kéo vào cái vạc dầu đó rồi chứ?
Nghĩ về chuyện đó thì cũng đáng sợ thật, nhưng nó cũng chỉ có vậy.
Chỉ nghĩ về một cái vạc dầu sôi sẽ không đủ làm ai đó phát điên.
Có gì nữa nhỉ? Phải có cái gì ngoài cái vạc dầu đó chứ.
Mình thấy rồi.
Những thực thể vặn vẹo đang xuất hiện xung quanh đây.
Tôi nhận ra nơi này là gì.
Lạ thật. Có một thứ khác ở trong không gian đây, ngoài những thứ này ra.
Trên trời dưới đất đều có mắt.
Tôi chỉ là một con sâu, con kiến bò dưới đất. Sinh vật tầm thường thấp kém nhất trên đời còn vĩ đại hơn tôi.
Ít nhất, thì chúng còn có thật –
“ĐỪNG CÓ SỦA NGU NỮA! CON SÚC VẬT THIỂU NĂNG KIA!”
Tôi hét lên những lời đó ngay khi tỉnh lại, khiến các đồng đội đang nhìn tôi phải giật mình.
Tôi chắc cũng sẽ nhanh chóng quên đi những gì nhìn thấy thôi.
Trước khi tâm trí tôi hoàn toàn vỡ vụn, tôi khẩn thiết hét lên mấy tiếng rồi ngất xỉu.
“Viện nghiên cứu!”
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 82
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 105, Phòng Nghỉ
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Tôi nhớ là mình đã nhập xác Elena, rồi sau đó chẳng còn gì nữa.
Mình đã mất hết kí ức rồi à?
Tôi nghĩ thêm một lúc thì mờ mờ nhớ ra là, mình đã hét lên, “Viện nghiên cứu”, trước khi bất tỉnh.
Thế là mình cũng tìm được gì rồi đấy chứ.
Tôi cảm thấy một chút thỏa mãn, rồi đi ra ngoài gặp các đồng đội.
***
“Oppa! Anh ổn chứ?”
“Anh chắc là giờ anh ổn chứ?”
Ngay sau khi tôi ra ngoài, tôi nghe thấy giọng lo lắng của các đồng đội.
Sau khi trấn an mọi người, tôi kiểm tra xem Elena đã ra ngoài hay chưa.
Bên kia bàn ăn, Elena tặng tôi một nụ cười nhẹ thay vì hét lên khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Chắc chắn là cô ấy đã được điều trị rồi!
Sau khi tôi tham gia cùng mọi người tại bàn ăn, chúng tôi bắt đầu thảo luận những thông tin thu hồi được từ kí ức của Elena.
“Anh nghĩ gì khi mình hét lên ‘Viện nghiên cứu’ ấy nhỉ?”
Ahri cười khúc khích.
“Sao nghe cứ như Thiền Vấn Đáp vậy? Anh lại đi hỏi bọn em trong khi chính anh mới là người nói cơ.”
“Anh chả nhớ gì từ lúc đó nữa rồi.”
“Cách hiểu rất rõ ràng mà phải không? Kí ức của Elena liên quan đến những gì chị ấy đằng sau chiếc TV. Anh xác minh được điều đó và rồi kêu lên ‘Viện nghiên cứu’. Thế tức là đằng sau chiếc TV chính là một viện nghiên cứu chứ sao.”
Mọi người đồng ý với cách hiểu của Ahri. Bản thân tôi cũng chẳng nghĩ ra được một cách hiểu khác.
Có vẻ cuối cùng bí ẩn về địa điểm của viện nghiên cứu đó, nơi tôi bị phong ấn, cũng đang dần sáng tỏ.
Có vẻ nó là một thông tin quan trọng tới vậy nên Khách Sạn mới từ từ xóa đoạn kí ức đó, vì tử tế và quan tâm tới chúng tôi.
Anh Jinchul nói ra chuyện hiển nhiên.
“Mình phải đi tới viện nghiên cứu đó rồi, phải không?”
“Tất nhiên rồi. Đó chẳng phải chỗ của em sao?”
“Không, ý anh là... sao mà mình tới được đó? Khi TV bật lên thì mọi người không di chuyển được. Mọi người cũng không thể bứt ra bằng sức được. Anh còn không nhích được một ngón tay cơ.”
Sau một hồi lâu, Elena mở miệng.
“Nếu mọi người chỉ đứng yên thì cái TV rồi cũng sẽ chọn một ai đó để kéo họ vào. Em biết vì em đã trải nghiệm nó.”
“Chính xác là, nó kéo họ vào rồi cố dìm người đó trong vạc dầu. Chúng ta không thể vào bằng lối đó được. Chúng ta phải tìm cách để thoát khỏi sự tê liệt gây ra bởi cái TV.”
Người đã phá giải vấn đề tê liệt, ông Mooksung, trả lời.
“Chà, chúng ta chẳng phải cũng đã xác nhận phương pháp rồi hay sao? Trong trạng thái tê liệt thì găng tay của ta vẫn cử động được. Khi ta bắn TV thì nó sẽ giải được trạng thái đó.”
Chị Eunsol chỉ ra lỗ hổng.
“Nhưng nếu chúng ta bắn phá chiếc TV thì lối đi dẫn tới viện nghiên cứu cũng sẽ biến mất. Mình phải tìm ra cách để phá giải sự tê liệt, mà không phá hủy chiếc TV.”
...Bàn ăn chìm trong im lặng.
Mục tiêu là vượt qua được màn hình TV và tới viện nghiên cứu đằng sau nó.
Vấn đề là khoảnh khắc TV bật lên, mọi người đều bị tê cứng, và TV sẽ kéo chúng tôi vào trong, rồi giết chúng tôi một cách tàn bạo.
Nếu chúng tôi phá TV để không cho nó giết chúng tôi, thì lối đi cũng sẽ biến mất.
Tới nước này, chúng tôi đã thu thập đủ thông tin về chiếc TV.
Chúng tôi chỉ gặp khó khăn trong việc xâu chuỗi thông tin để tìm ra giải pháp.
Lời Khuyên Hiền Triết: 3 → 2
Có cách nào để giải phóng khỏi bị tê liệt mà không cần phải phá TV không?
Nguồn gốc của sự tê liệt đó là gì?
“Hmmm... Em vừa dùng Lời Khuyên Hiền Triết xong, và phản hồi là, ‘Nguồn gốc của sự tê liệt là gì?’”
Anh Jinchul hoàn toàn bị sốc.
“Chẳng phải rõ ràng là cái TV sao? Còn gì khác gây ra được à?”
Ahri, có vẻ suy tư một lúc lâu, trả lời.
“Không, đó không phải là ý của lời khuyên. Em nhìn lại thì, chúng ta không bị tê liệt ngay khi TV bật lên. Khi nó mới bật lên, chúng ta đều giật mình và hỏi ‘Cái gì vậy?’. Chúng ta chỉ bị tê liệt khi nó đọc mấy cái ‘lời thề’.”
Ông Mooksung thở dài.
“Kí ức của ta cũng giống vậy, nhưng có điểm nào khác nhau sao? Cái TV bật lên, và không lâu sau thì nó bắt đầu đọc mấy ‘lời thề’.”
Bàn ăn lại bao trùm bởi im lặng lần nữa.
Sau một lúc rất lâu, Seungyub lên tiếng.
“Ừm... nghe có vẻ lạ nhưng, nếu TV bật lên và chúng ta gặp vấn đề, thì tại sao chúng ta không tắt tiếng đi ạ?”
“...”
Chị Eunsol vỗ gối cái đét.
“Sao mà mình không nghĩ ra chứ? Có vẻ là đáp án đó!”
“Wow! Thằng nhóc con này thường chẳng nói gì trong mấy buổi họp, thế nhưng cũng chó ngáp phải ruồi phết nhỉ? Được rồi, lần sau cứ thế mà tắt tiếng TV nhé.”
Seungyub mặt sáng bừng lên sau khi lâu lắm mới nghĩ ra một ý hay.
Nhưng Elena lại dội cho chúng tôi một gáo nước lạnh.
“Xin lỗi vì đã làm mọi người phải cụt hứng, nhưng mình vẫn còn một vấn đề trọng yếu nhất. Bản thân cháu cũng phát điên ngay khi nhìn thấy thứ bên trong chiếc TV. Kain cũng phát điên sau khi đọc tâm cháu. Người khác thì sẽ khác hay sao? Cháu chắc là ai cũng sẽ phát điên, chắc trừ Songee với chiếc vòng tay ra.”
Chuyện này vô cùng hợp lí.
Chúng tôi không biết thứ gì làm cho Elena phát điên hoặc tôi mất kiểm soát sau khi đọc tâm cô ấy, nhưng đúng là đi qua đó mà không có phương thức đối phó sẽ chỉ là tự sát.
Thế chỉ những người có thể kháng tinh thần mới nên vượt qua sao?
Trừ tôi, người bị phong ấn thì Songee là một ứng cử viên sáng giá.
Ahri cũng có vẻ kháng được phần nào sự điên cuồng đó.
Nhưng chỉ vậy thôi, không còn ai khác nữa.
Ahri, người chìm trong suy tư, nhìn tôi.
“Anh vẫn còn hai lời khuyên nữa nhỉ? Vì anh bị phong ấn nên cũng chẳng cần chúng đâu, nên sáng nay cứ dùng hết đi.”
Lời Khuyên: 2 → 1
Có cách nào để chúng tôi không bị phát điên sau khi chui vào TV không?
Làm thế nào để ngươi nhận ra nơi đó là một ‘Viện nghiên cứu’?
Lại một câu Thiền Vấn Đáp nữa. Tôi báo lại cho mọi người nội dung lời khuyên.
“Nó bảo anh là, chuyện gì khiến anh nhận ra nơi đằng sau TV là một viện nghiên cứu.”
“Anh đã nhìn thấy gì?”
“Anh không biết. Kí ức đó đã biến mất rồi.”
“À, ừ nhỉ. Thế đáp án là gì mới được chứ?”
Câu trả lời đến với tôi khá nhanh.
“Chưa bao giờ anh đến một viện nghiên cứu cả. Anh sẽ không thể biết nó dựa trên trang thiết bị hay nội thất đâu. Và còn nữa, khi chúng ta mới bắt đầu vào phòng và anh chuẩn bị ngủ thiếp đi, thì anh thoáng thấy vài bóng người mặc áo khoác trắng. Chắc họ là nghiên cứu viên, và chắc anh đã nhìn thấy những người đó trong TV lần nữa.”
“Thế chắc là anh thấy vài nhân viên phòng lab trong TV sao?”
Tôi trả lời Ahri và ý nghĩa lời khuyên cứ tự nhiên đến với tôi.
“Đây là ý của nó. Tại sao lại có những nhân viên phòng lab gần với nguồn gốc của cơn điên? Những nhân viên đó không thể là siêu nhân kháng được điên dại, nên phải có cách nào đó để người phàm kháng lại được. Đúng chưa?”
Chị Eunsol, người vẫn lắng nghe được một lúc, gật đầu.
“Thế là, khi em hỏi cách để kháng lại, thì nó chỉ nói ‘Chắc chắn là có cách để kháng lại’ một cách cực kì vòng vo thôi sao?”
“Vâng ạ.”
“Em, lần sau em gặp Hậu Thuẫn Giả đó, chửi nó hộ chị nhé.”
Đằng nào thì tôi cũng định làm thế rồi. Tôi có kha khá cảm xúc dồn nén đấy.
Anh Jinchul thở dài.
“Thế hỏi nó lần nữa thì sao? Em vẫn còn một lượt mà phải không?”
Ông Mooksung không đồng tình.
“Nếu nó có thể cho một đáp án tử tế thì nó đã làm vậy rồi. Cho một đáp án vớ vẩn cũng có nghĩa là nó muốn chúng ta phải tự mình tìm ra đáp án. Hỏi lần nữa thì nó cũng chỉ cho một câu đố vô nghĩa thôi. Phải dùng lời khuyên cuối cùng cho một câu hỏi khác.”
Tôi cũng không định dùng lời khuyên cuối cùng cho câu hỏi đó. Thay vào đấy thì tôi bắt đầu tự mình nghĩ về đáp án. Đằng nào thì, lời khuyên ban nãy cũng xác minh rằng, đáp án có tồn tại.
Phương pháp để kháng lại sự điên cuồng bên trong TV là gì?
“Thử nghĩ về thực thể bên trong TV đi xem nào. Mọi người tiếp xúc với nó đều nhắc tới ‘mắt’.”
Chị tôi cũng đồng ý.
“Elena ban đầu có nói về cảm thấy một ánh nhìn, và khi Seungyub trốn thoát thì em ấy cũng có trải nghiệm tương tự, dù ngắn hơn nhiều. Rồi em nữa, chửi thẳng mồm vào những con mắt đó ngay khi tỉnh lại.”
Mắt. Ánh nhìn. Chúng tôi phải tránh ánh nhìn của nó sao?
Songee, có vẻ cũng có suy nghĩ tương tự, gợi ý, “Không nhìn lên về phía nó thì sao ạ?”
Seungyub, người nói nhiều hơn mọi khi, không đồng tình.
“Mặc dù kí ức về việc em trốn thoát có không rõ ràng vì Khách Sạn đã ‘chữa trị’ cho em, nhưng em nhớ rõ một cảm giác rằng, ‘Cả thế giới này tràn ngập những con mắt’! Em không nghĩ rằng chỉ tránh nhìn vào nó thôi sẽ là đủ đâu.”
Ahri cũng lên tiếng.
“Thế thì, hay là chúng ta vào đó mà nhắm mắt lại?”
Nghe cũng không phải đáp án lắm.
Chúng tôi phải làm gì để vào viện nghiên cứu bình an vô sự?


11 Bình luận
The Cube là cái tên của bộ phim kinh dị năm 1997, về một mê cung lập phương. Mỗi phòng đều có một cạm bẫy, nghe rất giống đúng không? Mỗi căn phòng đều có 3 đường đi, dựa trên trục tọa độ X, Y, Z, và được đánh số dựa theo tọa độ của nó.