• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 196: Thời Gian Tiệc Tùng – Bí Mật Của Tầng Hai (5) Fin

3 Bình luận - Độ dài: 2,509 từ - Cập nhật:

-          Han Kain

Một Thợ Thủ Công Thần Bí

Nếu xét bối cảnh thì không phải là ngẫu nhiên nếu cả tên của khối Lego, và NPC ẩn trên tầng 2, chuyện mà mình nghe được từ tên Thương Nhân dưới tầng 1, lại đều là “Một Thợ Thủ Công Thần Bí”.

Như thể được ra hiệu sẵn, khối Lego lại bắt đầu phát sáng nhàn nhạt!

Tới giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, khối Lego này chính là NPC ẩn trên tầng 2.

Nhưng giờ sao?

Khối Lego không tự nhiên nói chuyện với tôi, nên cũng khó mà biết được bước tiếp theo là gì.

Tôi đi đến một kết luận đơn giản.

Nếu khối Lego không tự đi tới chỗ mình, thì mình có thể đặt nó vào mà.

Ơn giời, khi tôi kiểm tra quả cầu tuyết, thì tôi nhận ra phần nắp có thể bật mở.                                                                               

“Kim Minyoung, phải không nhỉ? Anh xin lỗi nhé. Em có nhiều Lego quá nên anh lấy một khối thôi cũng không sao đâu nhỉ?”

Tôi cẩn thận mở phần nắp của quả cầu tuyết và đặt khối Lego vào trong, thì nó biến mất như thể tan vào không khí!

Sau khi tỏa sáng nhàn nhạt thì nó cứ thế mà biến mất!

Khoảnh khắc tôi chứng kiến sự kiện siêu nhiên này diễn ra trước mặt mình, tôi đã cảm nhận được nó.

Chính là nó rồi! Mình đã tìm được đáp án đúng.

Cuối cùng, tôi cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Trong khi cái nắp còn đang mở đó, tôi nghĩ ra một chuyện khác có thể làm.

Tôi gấp một mảnh giấy nhỏ thành một chiếc cầu, rồi tạo nên một lối đi để dễ dàng trèo lên xuống ngọn núi bên trong đó.

Tôi đã làm xong ba nhiệm vụ trong một khoảng thời gian ngắn.

Tôi đã ngừng cơn bão tuyết, tạo nên một lối đi để leo núi thuận tiện, và tìm ra Thợ Thủ Công Thần Bí.

Không còn gì để làm nữa nhỉ?

Chắc là mình vào trong được rồi.

Để tránh việc bị Minyoung nghi ngờ, tôi đã đóng nắp quả cầu tuyết lại, trở về đúng vị trí trước khi nhập xác thằng bé, và rồi quay trở lại với cơ thể của mình.

                                                            ***

“Haha! Mọi người đều thấy cả rồi chứ! Em còn tìm được cả NPC Lego Ẩn – ”

“Ra ngoài đi!”

“Hả?”

“Nhanh lên và ra ngoài đi! Ngay bây giờ! Nói chuyện sau!”

Trước khi tôi kịp ba hoa, thì mọi người đã kêu gào bảo tôi quay trở lại ra ngoài.

Tôi nhìn thấy rằng mọi người, kể cả tôi, đều có một thông báo trôi nổi trước mặt khi tôi nhìn vào khoảng không gian mà họ đang trỏ vào.

Sự kiện đặc biệt của hôm nay: Han Kain Phiêu Lưu Ký – Khám Phá Vùng Đất Của Người Khổng Lồ!

Liệu Han Kain sẽ có thể tìm ra tất cả các chi tiết ẩn tại địa điểm thần bí trên tầng 2 không?

1.    Ngừng lại cơn bão tuyết bằng cách thao tác quả cầu tuyết! (O)

2.    Tìm ra Thợ Thủ Công Thần Bí! (O)

3.    ??? (Đang tiến hành)

“...???”

Sự kiện gì thế này?

Việc nó đột nhiên xuất hiện đã khó hiểu rồi, nhưng vô lí hơn nữa là mình, nhân vật chính của Han Kain Phiêu Lưu Ký còn chẳng biết gì về thông báo này!

Nó không xuất hiện vì mình ở ngoài quả cầu tuyết – trên giấy tờ là nơi không thuộc về Khách Sạn sao?

Thế tại sao lại giấu một thứ ở nơi mà thông báo không hiện ra?

Thứ này có được làm ra để bị tìm thấy không vậy?

Còn chưa đầy 20 phút nữa tới khi ngày hôm nay kết thúc, thì tỏ vẻ khó chịu cũng là đang lãng phí thời gian.

Tôi nhanh chóng trở ra và lặp lại quá trình, một lần nữa mượn cơ thể của Minyoung trong khi thằng bé đứng giữa phòng và tỏ ra bối rối.

Vẫn còn một chi tiết ẩn nữa trong căn phòng này.

Tôi rối rít lật tung căn phòng, lục soát tất cả mọi thứ để tìm kiếm. Tôi kiểm tra tất cả các bộ Lego, ném những tờ bài tập lên không, và còn đổ hết những gì trong cặp sách xuống đất. Thế nhưng không giống với Thợ Thủ Công Thần Bí, thì không có vật nào phát sáng và tự bảo rằng nó là đáp án cả.

Tiếp theo, tôi bắt đầu nhét từng vật nhỏ, từng cái từng cái một vào quả cầu để phòng trường hợp bọn chúng thật sự thuộc về bên trong.

Nếu giống với Thợ Thủ Công Lego thì nếu tôi đặt đúng món đồ vào trong thì nó sẽ ngay lập tức khi được đưa vào nhỉ?

Tôi thử nhét một lá bài Yu-Gi-Oh!, một khối Lego khác, thậm chí là cả một cục tẩy và một ngòi bút chì, nhưng chẳng có phản ứng đặc biệt nào cả.

Và tôi càng nghĩ về chuyện những hành động này của tôi sẽ nguy hiểm thế nào với các đồng đội ở trong, thì tôi càng chậm tay lại.

Vẫn còn một chi tiết ẩn nữa, và chỉ còn mười phút nữa.

Tôi kiểm tra mọi thứ điên cuồng, từ Lego tới bài tập, từ cặp sách tới gầm giường, nhưng chẳng có gì đặc biệt đáng để tâm cả.

Mình đang bỏ sót gì sao?

Nó là gì mới được?

Không đời nào có một chiếc két sắt ẩn trong phòng một thằng bé, nên nó ở đâu mới được?

Rồi tôi nhận ra còn một nơi chưa kiểm tra.

Khách Sạn ở trong quả cầu tuyết, và đồng đội tôi ở trong đó.

Nếu tôi tình cờ va chạm với nó thì sẽ có thể gây ra một chuyện như là động đất với họ mất.

Cái nỗi sợ đó khiến tôi dè dặt và cẩn trọng quá mức mỗi khi lại gần quả cầu tuyết.

Nói cách khác, nơi duy nhất tôi chưa kiểm tra kĩ trong phòng này là gần quả cầu tuyết.

“Em không biết mọi người nghe được không, nhưng mà cẩn thận nhé mọi người.”

Tôi cẩn thận cầm quả cầu tuyết lên và kiểm tra nó khắp mọi phía, nhưng quả nhiên là chẳng có gì.

Hay là có đấy?

...Có lẽ nào.

Có lẽ nào là một thứ vô cùng nhỏ.

Nếu nó là một vật nhỏ tí tẹo theo tiêu chuẩn của chúng tôi bên trong, thì làm sao tôi thấy được với cơ thể của cậu bé này bên ngoài?

Mình có nên quay về với cơ thể của mình để tìm kiếm không?

Không, không còn thời gian để tìm kiếm với cơ thể gốc nữa, thứ còn nhỏ hơn cả một hạt bụi.

Và rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.

Khối Lego lúc nãy làm sao ấy nhỉ?

Nó đã phát sáng khi ánh nhìn của mình quét vào nó. Đó chắc chắn là “gợi ý” rồi nhỉ?

-           Cạch!

Tôi tắt đèn.

Từ phía mặt dưới của quả cầu tuyết, một vật nhỏ phát sáng xuất hiện, nhẹ nhàng trôi trên không.

Nó nhỏ xíu và nhẹ bẫng, tới nỗi như thể trôi nổi trên không.

Nó quá nhỏ để tôi biết được hình dạng chính xác, và tôi còn không dám dùng ngón tay mình sờ vào nó.

Sau khi cẩn thận đặt quả cầu tuyết về vị trí ban đầu của nó, tôi khẽ thổi vào vật phát sáng, khiến nó rơi vào lòng bàn tay tôi.

Cuối cùng, tôi cẩn thận mở nắp quả cầu lần nữa, và thả vật đó vào lại bên trong quả cầu.

Y như khối Lego ban nãy, vật phát sáng đó đã biến mất ngay khi nó vào trong quả cầu tuyết.

“Phù... Cuối cùng cũng xong. Kết thúc thật rồi chứ nhỉ?”

Còn ba phút nữa.

Lần đầu tiên kể từ khi tới Khách Sạn, thì tôi cuối cùng cũng ra được thế giới bên ngoài, và thật sự có hơi hụt hẫng nếu tôi cứ thế trở về, nên tôi bất giác nhìn quanh.

Không khí quen thuộc, yên bình – chờ đã, gì thế kia?

Có một con chim bồ câu ngoài cửa sổ.

Nhưng có thật nó là “chim bồ câu” không, nếu nó to hơn một con đại bàng, và mỏ nó đầy răng nhọn hoắt như răng cưa?

Tôi nhất thời bị choáng, rồi tôi để ý thấy một chuyện khác.

Cửa sổ có những song sắt được gắn ở bên ngoài như để không cho ai đó trốn ra, và khi con chim bồ câu đáng sợ dòm vào trong, thì một con robot trông giống camera giám sát đã bắn một tia laser để đuổi nó đi.

“...”

Cái quái gì đấy?

Con bồ câu đã đủ lạ rồi, nhưng hệ thống an ninh của ngôi nhà còn đáng bàn hơn.

Gặp quái vật cũng không còn lạ nữa sau khi tôi đã gặp vô số kể trong các Phòng Nguyền Rủa, nhưng mà song sắt với trụ laser ở nhà dân bình thường hả?

Thế giới kiểu gì thế này?

Cứ như là thế giới mà nhà dân cũng đã thích nghi với một thế giới tràn ngập quái vật rồi.

Một thế giới khác biệt với thế giới của mình.

Với vô số câu hỏi quay vòng vòng trong đầu, thì tôi quay về cơ thể của mình.

                                                            ***

Khi tôi tỉnh dậy bên trong quả cầu tuyết, tôi nhận ra tác động của những việc làm của mình.

Do tôi cuống cuồng bỏ vào rồi lại rút ra những vật khác nhau, nên mọi thứ trông như thể vừa bị một cơn động đất khổng lồ hủy diệt, khắp nơi đầy là những hố đủ to để lấp đầy hàng tá người dưới đó.

May mà cơn bão tuyết cũng đã ngừng.

Tôi kiểm tra Cửa Sổ Hệ Thống để xem đồng đội của mình với một tâm trạng lo lắng, và may là tất cả đều còn sống, khiến tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tôi thấy Ahri, Ông, và anh Jinchul nằm la liệt xung quanh.

“Mọi người có ổn không?”

“...”

“...”

“À thì... anh có hơi gấp, và không biết phải bỏ thứ gì vào, nên cứ thế là bỏ hết mọi thứ vào thôi.”

“Anh còn nhặt cả quả cầu tuyết lên, đúng không?”

“Ừ.”

“Việc đó tệ lắm đấy.... Em từng tự hỏi hồi còn bé, chuyện gì sẽ xảy ra nếu một tên khổng lồ nhấc bổng và lắc cả Hàn Quốc. Pha đó cũng gần như vậy rồi.”

“Chính xác thì ‘hồi còn bé’ của em là khi nào vậy?”

“Hừ!”

Em ấy còn đấm được một cú, nên có vẻ cơn động đất cũng không tệ thế.

Trong khi tôi ngồi xuống lấy hơi một chút, anh Jinchul, người đã đi kiểm tra màn chắn, đã trở lại.

“Kain, thời gian đã qua ngày mới chưa?”

“Rồi ạ.”

“Hmmm. Có vẻ chúng ta không thể ra ngoài được nữa rồi. Màn chắn hoàn toàn không hề suy suyển. Kể cả với Ngôi Sao thì nó cũng không nhúc nhích một cm.”

“Có vẻ là chúng ta sẽ không kết nối với thế giới bên ngoài mãi mãi đâu. Nếu mà vậy thì sẽ là một chuyện to đấy. Tưởng tượng nếu Coco mà bực mình rồi nó đánh rơi quả cầu tuyết xuống đất xem. Mọi thứ sẽ chấm dứt! Tình huống như vậy sẽ kinh hoàng lắm đấy?”

“Em nói đúng. Nhưng mà món đồ cuối cùng em tìm được là gì vậy?”

“Nó quá bé nên em không biết được. Thông báo không nói gì sao ạ?”

“Thông báo? Ngay khi em bắt đầu làm trò với quả cầu tuyết thì ba người bọn anh đều bay tứ tung rồi. Mọi người chẳng thấy gì cả.”

“...”

“Chà... Anh còn chẳng biết em đã bỏ gì vào trong. Nhưng NPC bằng Lego và vật phát sáng đó đi đâu rồi?”

Ông hờ hững trả lời.

“Biết là nó bỏ vào là được rồi. Khách Sạn sẽ không ăn chặn mấy thứ chúng ta đã làm việc vất vả để tìm ra đâu. Chắc là ở đâu đó thôi. Có khi là ở trong Khách Sạn rồi đó.”

“Cũng hợp lý đấy ạ.”

“Tạm thời thì quay lại thôi. Chúng ta đã có đủ rắc rối cho một ngày rồi.”

Hành trình trở về dễ hơn hẳn.

Chiếc cầu bằng giấy tôi làm khi nãy hiệu quả hơn hẳn là phải leo bức tường băng.

Sau khi chúng tôi trở về Phòng 105, mọi người lập tức ngất đi vì kiệt sức.

Hành trình gian nan dài đằng đẵng khám phá thế giới bên ngoài trên tầng 2 cuối cùng cũng đã kết thúc.

                                                            ***

-           Cạch!

“Dậy đi.”

“Ự, ai thế? Phòng 105 - ”

Trong khi tôi mệt mỏi mở mắt, tôi cảm thấy ánh nhìn của một con cú khổng lồ to bằng căn nhà.

“...Ngài chẳng nói là sẽ khá khó khăn để chúng ta gặp nhau sao?”

“Tình huống thay đổi, vẫn luôn như vậy. Làm tốt lắm.”

“Hả?”

“Ngươi làm tốt lắm. Thực ra là vô cùng tốt đấy.”

“...Haha. Cảm ơn ngài. Tôi không biết phải phản ứng thế nào với lời khen đột nhiên đó.”

“Tìm ra vật thứ ba đó chắc là khó khăn lắm! Ta có thể thấy rõ ràng ngươi đã sắc bén hơn thế nào, so với vài tháng trước đây.”

Thật tình, món đồ thứ ba đó khó tìm tới độ nó khiến tôi phải tự hỏi, liệu vật đó có phải được thiết kế để tìm ra không.

Chỗ giấu đồ dưới quả cầu tuyết là tuyệt diệu, nhưng vô lí hơn là chuyện nó nhỏ tới mức tôi không thể thấy được từ thế giới bên ngoài.

Tôi không thể thấy nó trong cơ thể gốc bởi tôi không thể dịch chuyển quả cầu, và trong khi nhập xác thằng bé kia, thì nó lại quá nhỏ để chú ý tới.

Tôi chỉ biết tới nó sau khi tắt đèn và để ý thấy ánh sáng nhạt phát ra.

Kể cả bây giờ, thì tôi cũng không hiểu được liệu họ muốn người khác tìm ra nó kiểu gì, và tôi còn có thể nhận ra một chút ác ý đằng sau thiết kế này.

Nhưng mà mình đã tìm ra nó!

“...”

Rồi tôi thấy một chuyện lạ.

Con Cú đã lâu không gặp giờ đang bị nhốt trong lồng.

“Ngươi chắc nghĩ ta trông lố bịch lắm. Đừng lo, không có gì đâu. Nhưng quan trọng hơn, ngươi phải chú ý kĩ những lời ta sắp nói – đừng có bỏ qua dù chỉ là một từ.”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Quéo quèo queo, con cú bị ban nick r
Xem thêm
thật sự quá tò mò về cái thế giới bên ngoài quả cầu tuyết ???
Xem thêm
đù kiểu này là bị giam do tiết lộ thông tin rồi :)))) đen phết
Xem thêm