• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 167: Phòng 201, Phòng Nguyền Rủa – ‘The Cube’ (16)

5 Bình luận - Độ dài: 2,732 từ - Cập nhật:

Kim Ahri

…Quả là một nơi kì lạ. Đằng sau TV là một không gian vô cùng tận, trắng xóa.

Theo kế hoạch, mọi người dần bước đi trong khi nhắm mắt, và nhờ uống máu của tôi nên họ nghĩ rằng “nơi này an toàn”.

Chỉ có tôi, người được vòng tay của Songee bảo hộ, là đi qua mà vẫn tỉnh táo.

Tại sao phải tỉnh táo đi qua trong khi đã biết một phương pháp an toàn rồi?

Lí do rất đơn giản. Tôi muốn tận mắt nhìn xem “Con Mắt Không Thứ Nguyên” là cái gì.

Con Mắt Không Thứ Nguyên, chắc là Tù Nhân của Phòng 201.

Nó đóng vai trò gì trong tình huống này?

Tới giờ, mình vẫn chưa tìm thấy vai trò của nó là gì, ngoài việc là một phần của cốt truyện bối cảnh.

Nó không phải “Kẻ Nuốt Chửng”, thứ đối đầu với Địch Thủ, cũng không phải “Viện Trưởng” có thể cường hóa cho Địch Thủ, cũng không phải “Đấng”, kẻ được Địch Thủ tôn sùng làm thần thánh.

Nếu phải là gì đó thì nó giống “Tinh Vân Long” hơn, nó không có vai trò gì cho tới tận trận chiến cuối cùng.

Vai trò của Con Mắt Không Thứ Nguyên vẫn là một điều bí ẩn.

Có lẽ nó là chuyện Kain sẽ phải đào sâu một khi anh ta tỉnh dậy.

Ở xa xăm, tôi thấy khoảng 20 tên lính được tổng hành dinh bố trí sẵn.

Dựa theo lời Eunsol, cả căn cứ có khoảng 30 tên lính, và chỗ còn lại là các nghiên cứu viên, vậy nên đã có hơn nửa ở đây rồi.

Nơi này là chỗ ngự trị của Con Mắt Không Thứ Nguyên.

Bọn chúng không dám manh động tiếp cận mà chờ chúng tôi tới gần.

“…”

Nhờ vào sự bảo hộ của chiếc vòng tay, tôi tiến vào mà không mất tỉnh táo.

Mình có nên nhìn không nhỉ?

Khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên, tôi gục xuống tại chỗ.

Một ánh nhìn áp đảo xoáy thẳng vào tâm can tôi!

Cho dù tôi không phải là chủ nhân của chiếc vòng tay, trực giác cũng mách bảo rằng – tôi không thể chịu thêm được lâu hơn nữa.

Đây là thứ mình không bao giờ được phép nhìn vào! Đây là sai lầm chết người vì chỉ để thỏa mãn trí tò mò ngu dốt của mình!

Đây là sai lầm, sai lầm, sai lầm, sai lầm, sai lầm, sai lầm sai lầm saI LẦM trONg SAI LẦM…

RKKJ;L53NCV15POV-UMOF0QM56NJK3L23BJK543 NBJ-L4FZD908S1238815FA809SD85B5HJ4K25GLP31P5HJ2KJ4131030503450412JK42314J

                                                            ***

[Sắp tới màn thú vị rồi, nên ta sẽ để ngươi sống]

                                                            ***

Ánh nhìn xé toạc tâm can đột nhiên biến mất.

Tâm trí tôi đã vỡ vụn một nửa, tư duy đang sụp đổ, và ngay trước khi tôi hoàn toàn mất tỉnh táo thì tôi tỉnh lại.

Mình không biết. Mình hoàn toàn không biết thực thể đó là gì.

Chỉ biết rõ một chuyện là.

Thứ đó hoàn toàn ở đẳng cấp khác xa so với Beatrix.

Làm thế quái nào mà Thủ Trưởng có thể phong ấn một thực thể đáng sợ tới vậy?

Anh ta là người thế nào?

“Ahri?”

Tôi vẫn đang dẫn dắt các đồng đội trong khi họ nhắm tịt mắt lại, như một thiếu nữ chơi sáo khiển đoàn.

Thì tôi đột ngột dừng lại. Songee, người vẫn đang đợi, có vẻ khó hiểu.

Chúng ta phải tiếp tục di chuyển thôi. Nếu chần chừ thêm nữa thì ám thị trên người họ sẽ mất hiệu lực.

Vì lí do nào đó, áp lực từ Con Mắt Không Thứ Nguyên đã biến mất.

Lực lượng của tổng hành dinh do không biết tới việc này nên vẫn tiếp tục chờ đợi ở phía xa.

Có khi chuyện này lại tốt hơn mong đợi.

Tiên thủ hạ vi cường!

Kim Ahri: Lên!

Tất cả đồng đội của tôi đồng loạt mở mắt.

Đồng đội thứ 9 của chúng tôi, vẫn lặng lẽ đậu trên vai Songee từ khi phong ấn bị phá bỏ, bay vọt lên trên không.

“Lên đi! Flashbang sinh học!”

                                                            ***

Lee Eunsol

“Lên đi! Flashbang sinh học!”

Cái quái gì vậy? Trò đùa từ những năm 70 à?

Thôi thì, Perro cũng giống một quả flashbang sống thật.

Perro đá một cái lườm về phía Ahri trước khi bay vọt lên và biến hình.

-           Kieekkkkkk! Kieekkkkkk!

Một tiếng thét đinh tai vang lên, và khung cảnh địa ngục cùng lúc xảy ra!

Chúng tôi đã bịt tai và chuẩn bị trước tinh thần, còn kẻ địch thì không.

Những tên lính bị tập kích tại tổng hành dinh bắt đầu điên cuồng xả đạn vào nhau.

Ngay lúc đó, Cha Jinchul, người cũng đã triệu hồi Ngôi Sao, bay vào như một quả đạn pháo.

Với một tiếng ‘rầm’ lớn, bọn lính bắt đầu bay thẳng lên không.

Jinchul, mặc một bộ đồ chống đạn cao cấp, trông chẳng khác nào một siêu nhân bất bại với Ngôi Sao trong tay.

Songee cũng đã tới nơi và cùng một tia chớp từ chiếc vòng tay, thì kẻ thù cũng tự xoay sang và xả đạn vào lẫn nhau. Ông và Ahri cũng liên tiếp kéo cò súng của mình.

“…”

Mọi người đã chiến đấu rất tuyệt vời.

Chỉ có Elena, Seungyub, và tôi đứng lại phía sau quan sát.

Sau khoảng 15 phút, trận chiến đã gần như ngã ngũ.

Phần lớn lực lượng kẻ thù đã chết hoặc chạy trốn, còn tổng hành dinh thì hoàn toàn chìm trong hỗn loạn.

Jinchul chạy về phía tôi.

“Chị ơi, thế là gần xong chưa?”

“Chắc vẫn còn khoảng 10 tên nữa bên trong tổng hành dinh, nhưng với em thì chắc không phải là vấn đề. À này, Jinchul, em trông giống siêu anh hùng thật đấy, nhất là khi quẳng mấy tên lính xung quanh như không, không khác gì con quái vật màu xanh lá cây ấy.”

“Hahaha! Em có sức mạnh thật, nhưng phần lớn là công của bộ vest này.”

“Bộ vest hả? Nó có chống được đạn nhưng không thể ngăn được lực va chạm mà.”

Jinchul chỉ cười.

Chà, mình đoán là với cậu ta thì lực va chạm không phải vấn đề gì quá lớn, không giống người có thể chất bình thường như mình và Songee.

“Có cách nào để lấy bộ vest từ tay Khách Sạn không nhỉ? Nếu em mà mặc được nó trong mấy Phòng Nguyền Rủa khác thì em phải mạnh hơn gấp rưỡi.”

Đây không phải là một bộ giáp bình thường, mà là sản phẩm đặc biệt của Cục Quản Trị, nên sẽ không dễ có được đâu.

Ông nói với vẻ mặt hơi căng thẳng: “Beatrix vẫn chưa xuất hiện.”

Tôi ngoái lại nhìn một chút, và trả lời: “Chúng ta đã kéo giãn được một chút khoảng cách, nhưng nơi này vẫn là nơi của Con Mắt Không Thứ Nguyên. Có lẽ cô ta không muốn đánh nhau ở đây.”

-           Cạch!

Jinchul mở cánh cửa dẫn về phía tổng hành dinh.

Giờ thì, tới giai đoạn kế tiếp thôi.

                                                            ***

Thật tình, mình chỉ làm bình vôi ở trận chiến trước.

Nhưng giờ, vai trò của mình là chủ chốt. Đấy là lí do mình phải mặc Bộ Đồ Bảo Hộ.

Sau khi ra dấu cho đồng đội, tôi tách khỏi nhóm một quãng và chuẩn bị hòa vào môi trường xung quanh.

-           Bùm! Bùm! Bùm!

Tiếng súng nổ lên từ khắp nơi.

-           Paaaaaaaa!

Tôi có thể cảm nhận được những làn sóng từ Ngôi Sao của Jinchul xuyên qua bộ đồ, đâm vào da tôi.

Trong khi đó, tôi tập trung toàn bộ chú ý của mình vào con mắt của Độc Nhãn Điểu để tìm kiếm Patrick.

Tìm thấy rồi.

Lee Eunsol: Tìm thấy Patrick. Gây ồn đi.

Đồng đội của tôi làm theo kế hoạch và tạo ra nhiều âm thanh và sự hỗn loạn nhất có thể.

Jinchul đột nhiên lao về phía tôi, còn Perro thét lên một tràng âm thanh đinh tai.

Tôi nín thở và tiếp cận Patrick trong khi vô hình.

Patrick vẫn đang quan sát tình hình diễn tiến bên cạnh một lối đi thiết kế hơi kì lạ.

Hắn ta chắc sẽ định thoát qua lối đó nếu mọi thứ không đi theo hướng mình mong muốn. Thế thì chỉ thêm phiền phức cho đôi bên.

Tôi mở chiếc kẹp tóc và ngay lập tức con bướm bay ra.

Không.

Nếu mày mà bay với tốc độ rùa bò đó thì Patrick sẽ chắc chắn sẽ để ý tới và chạy mất, phải không?

Lần này cứ tin vào chủ nhân của mày đi.

Tôi cầm lấy con bướm trong tay và trực tiếp lại gần Patrick.

Tôi đã nín thở lâu tới mức sắp hết hơi rồi.

Tôi nghe lỏm được cuộc trò chuyện của bọn chúng.

“Tên đó là thứ quái gì vậy? Hắn trúng ít nhất 10 viên đạn rồi!”

“Chắc hắn không có một cơ thể bình thường!”

“Đồ ngu! Kể cả ta cũng nhìn ra chuyện đó! Beatrix đâu rồi? Lối thoát sẵn sàng chưa?”

“Cô ta sẽ tới đây sớm thôi ạ! Mới chỉ vài phút kể từ khi bọn chúng bắt đầu càn quét thôi. Lối thoát sẽ sẵn sàng trong vòng 10 phút nữa ạ.”

“Ném một quả bom ra!”

“Patrick, chuyện đó có – ”

“Chúng ta còn lựa chọn nào khác không? Nếu chuyện này mà tiếp tục thì căn cứ sẽ - ”

“Hế lô ~!”

Tôi khẽ vươn tay ra và cấy con bướm vào trong cơ thể của Patrick.

Tôi lập tức hiện hình, và ngay khi một tên vệ sĩ định chộp lấy tôi, thì Patrick đã kêu lên một tiếng khó nhọc rồi gục xuống!

Những tên vệ sĩ cuống lên và cố gắng đưa Patrick tới một nơi khác, nhưng tôi chỉ đơn giản là bám chặt vào hắn và kháng cự lại.

Bộ đồ này tuyệt thật đấy! Với thứ này thì mình cũng cực mạnh!

Mấy tên vệ sĩ nháo nhào dứt tôi ra, nhưng hoàn toàn không có tác dụng!

Bộ đồ này khiến tôi mạnh cỡ 0.3 Cha Jinchul, nên tôi bám trụ mà chẳng gặp vấn đề gì, cho tới khi những đồng đội đã dọn dẹp hiện trường xong dần tụ họp lại.

Hồi kết đang ở rất gần rồi.

Chúng tôi đã bắt được Patrick.

“Chị Eunsol! Chị vất vả rồi.”

“Mới chỉ là mở màn thôi. Đây, giữ chặt tên này đi.”

Jinchul kìm chặt Patrick lại, và tôi thu hồi Bướm Ác Mộng.

Mới chỉ chừng năm phút trôi qua, mà Patrick trông như thể đã già đi chục tuổi.

Con bướm trồi ra, và một tiếng rên đau đớn thoát ra từ miệng Patrick.

“Urghhh! Ahhh!”

“Giờ chỉ việc lôi hắn lên tầng ba thôi. Ahri?”

Ahri trông có vẻ hơi lo ngại.

“Ahri?”

“Em có nói trong lúc lên kế hoạch rồi nhưng vẫn còn hơi đáng ngại.”

“Em nghĩ thôi miên sẽ không có tác dụng sao?”

“Ừ. Dù gì thì hắn ta cũng không phải người bình thường.”

Trong khi chúng tôi trao đổi, thì Patrick đã tỉnh lại.

“Urgh… Tầng ba… Đó là nơi của phong ấn và người đó. Các ngươi tới từ Cục Quản Trị, vậy là các ngươi sẽ không phá hủy phong ấn. Các ngươi đến cứu Thủ Trưởng à?”

“Ngươi cũng không phải không biết gì đấy nhỉ?”

“Heh… Chuyện này còn chẳng buồn cười nổi nữa. Các ngươi thực sự tới đây để giải cứu hắn ta chứ không phải ai khác à? Các ngươi thực sự nghĩ kẻ đó là một anh hùng giải cứu thế giới sao? Các ngươi có còn biết tại sao ta phản bội hắn không? Mấy con tốt trên bàn cờ thì sao biết được – ”

“Mình phải nghe tên này lảm nhảm bất tận à? Cứ vào việc thôi nhỉ. Ahri?”

Jinchul nói đúng. Chúng tôi không thể biết khi nào Beatrix sẽ xuất hiện.

Ahri thở dài và khóa mắt với Patrick, y hệt như làm với Elizabeth trước đây.

Sau khoảng 3 phút, Patrick bắt đầu chảy dãi và bắt đầu nghe lệnh của Ahri.

“Có tác dụng không?”

“Em nghĩ vậy.”

“Nghe không chắc ăn lắm nhỉ?”

“Em bảo nhiều lần rồi. Hắn không phải người bình thường, nên em không biết được. Mọi người quan sát kỹ hắn ta nhé.”

Vì phần lớn nhân sự trong tổng hành dinh hoặc đã chết, hoặc đã bỏ trốn, nên chúng tôi đi về đích đến với Patrick dẫn đầu. Có vài cánh cửa mà không cho người ngoài đi vào, nhưng vì có Patrick nên chúng tôi vẫn suôn sẻ đi qua.

… Trong khi di chuyển, tôi chợt nghĩ tới một câu hỏi chưa từng cân nhắc qua.

“Ahri?”

“Ừ?”

“Ngay từ đầu thì tại sao Patrick lại phản bội lại Cục Quản Trị?”

“…”

“Khi em nghĩ về chuyện đó, thì hắn ta đã là một cán bộ cao cấp trong Cục từ đầu rồi nhé. Hắn làm việc tại một vị trí hàng đầu tại chi nhánh Arizona. Cục Quản Trị sẽ đối đãi với hắn tệ lắm sao? Chắc chắn là họ sẽ cho hắn một khối lượng tài sản và vinh dự khổng lồ. Riêng chuyện đó thôi cũng là động lực mạnh khiến hắn không tạo phản.”

“Cũng đúng nhỉ. Vị trí cỡ đó trong Cục Quản Trị thì hắn phải có đủ tiền để nuôi vài đời con cháu nữa cơ.”

“Vậy thì tại sao hắn lại phản bội họ? Đổi lại sự phản bội là hắn phải sống cả đời giữa bầy quái vật trong bóng tối. Hắn còn không thể rời khỏi tổng hành dinh ngột ngạt này một cách dễ dàng.”

Seungyub lên tiếng, “Hay là Beatrix đã đe dọa hắn?”

“Cũng có thể, nhưng từ giọng văn trong ghi chép và cách nói chuyện thì có vẻ không giống thế. Mối quan hệ giữa Patrick và Beatrix giống một mối quan hệ hợp tác, hay cộng tác hơn là một chiều như kia.”

Ahri cũng lên tiếng đồng ý.

“Bất kể Beatrix có mạnh cỡ nào đi nữa, suy cho cùng, cô ta chỉ là một vật thí nghiệm dưới tay của Thủ Trưởng. Nếu cô ta có may mắn trốn thoát đi nữa thì có thể quản lí được căn cứ khổng lồ này được hay sao? Từ việc quản lí The Cube, tới khu vực ngầm cho bọn quái vật, thì những chuyện đó không phải là những thứ mà một cô gái quỷ bị thí nghiệm cả đời có thể làm được. Đây là lĩnh vực mà cần phải có chuyên môn tính vào hàng thập kỉ.”

Đó là chuyện mà chúng tôi vẫn luôn bắn khoăn khi lên kế hoạch ở bên ngoài.

Nếu xét về giả thuyết của chúng tôi lẫn Lời Khuyên nhận được từ Con Cú, thì rõ ràng là Thủ Trưởng có cách để kiểm soát Beatrix.

Vậy tại sao anh ta thất bại?

Có phải chỉ đơn thuần là bất cẩn không?

Khó mà chấp nhận được viễn cảnh rằng một người phong ấn được Con Mắt Không Thứ Nguyên, giải cứu thế giới sẽ bị chính vật thí nghiệm của mình đánh bại chỉ vì bất cẩn.

“…”

Có lẽ…

Patrick đã phản bội lại Thủ Trưởng, và trong khi đó, cũng đã giải phóng Beatrix.

Nếu vậy thì sẽ giải thích được lí do Thủ Trưởng bị đánh bại.

Anh ta có lẽ đã có cách để kiểm soát Beatrix, nhưng không thể ngờ được một cuộc tạo phản từ bên trong.

Vậy tại sao Patrick lại phản bội Thủ Trưởng?

Tại sao Patrick lại buông bỏ khối tài sản và danh vọng của Cục Quản Trị, đi xa tới mức dựa vào sức mạnh của một vật thí nghiệm, và phản bội lại cấp trên, người đã cứu thế giới?

Tôi nhớ lại lời của Patrick trước khi hắn chìm vào ám thị của Ahri.

Các ngươi thật sự nghĩ rằng hắn ta là anh hùng đã giải cứu thế giới sao?

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Quát đờ heo :))))
Xem thêm
main thật ra lại là thg đi phá à :))
Xem thêm
Ahri: think fast chucklenuts💥
Xem thêm
TFNC 🐧
Xem thêm
Tại sao lại gieo tương tư như vậy
Xem thêm