Chương 146: Nghỉ Ngơi Và Tái Tổ Chức (2)
Han Kain
“Mọi người! Chú ý đây ạ!”
Ahri đứng cạnh Bộ Đồ Bảo Hộ rồi hô to. Chúng tôi đều đứng đó, không biết làm gì.
Một khi mọi người đã chú ý thì Ahri tiếp tục nói, “Vấn đề của Bộ Đồ Bảo Hộ sẽ không được giải đáp chỉ bằng cách né tránh đâu. Mọi người cần quyết định ngay đi ạ.”
Chị Eunsol dè dặt nói, “Hay là thảo luận vào giờ ăn đi – ”
“Không. Nếu chúng ta thảo luận vào giờ ăn thì sẽ lại có ai đó muốn gác lại, nghĩ thêm rồi quyết định sau. Chúng ta cần quyết định ngay ở đây, ngay lúc này!”
Tông giọng của Ahri có hơi kiên quyết hơn những gì tôi từng gặp.
“Vấn đề cốt lõi xoay quanh Bộ Đồ Bảo Hộ là ai quản lí nó. Chúng ta đều sợ người quản lí nó sẽ lén lút mặc nó rồi bỏ trốn, nên là chưa ai dám động vào.”
Em ấy nói đúng. Ai cũng lặng lẽ gật đầu đồng ý.
“Nhưng chúng ta hoàn toàn phải tận dụng bộ đồ này. Mọi người đều biết nó không chỉ là công cụ trốn thoát mà? Đao kiếm hoàn toàn vô dụng, lại còn kháng lửa và nước. Hai đặc tính này thôi cũng đủ để khiến nó là một bộ giáp phi thường rồi. Giờ thì mọi người nghĩ xem, tại sao Khách Sạn lại cho chúng ta món đồ như vậy?”
“Vì sẽ có nơi chúng ta cần nó,” tôi trả lời.
“Chính xác! Chúng ta chắc chắn sẽ cần thứ này ở nơi nào đó trên tầng 2. Chúng ta sẽ còn có thể phải đối mặt với núi lửa đang hoạt động, hay xuyên qua một cơn bão tuyết. Chúng ta còn có thể phải kiểm tra hay đi qua những vật sắc nhọn, thứ không thể làm mà thiếu đi bộ đồ này.”
Anh Jinchul, người vẫn lặng lẽ nghe, lên tiếng, “Em nói về chuyện này vì em muốn là người quản lí nó, phải không?”
“Đúng rồi. Mối quan ngại lớn nhất với bộ đồ chính là người quản lí nó sẽ lén lút bỏ trốn. Tin tưởng ai đó dựa trên cảm xúc thôi là chưa đủ. Người quản lí nó phải có lí do rõ ràng để không bỏ trốn.
Em đã trốn khỏi Khách Sạn một lần rồi. Nhưng em quay lại vì có người cần phải cứu. Em tin rằng hành động của mình đã chứng minh mình sẽ không rời đi cho tới khi cứu được mẹ mình.”
Cũng có lý.
Ahri là người đã trốn thoát, nhưng rồi lại quay lại vì mục đích cá nhân.
Em ấy kiên quyết ở lại hơn bất kì ai khác cho tới khi hoàn thành mục tiêu của mình.
Songee cho ý kiến, “Thế nếu sau khi em cứu được mẹ mình thì sao? Ồ! Ý chị không phải là bảo em chạy trốn, chỉ là – ”
“Không sao đâu. Chúng ta cũng cần phải làm rõ chuyện đó. Kể cả sau khi cứu mẹ em thì cũng không có gì thay đổi cả. Tính năng trốn thoát của Bộ Đồ Bảo Hộ chỉ dành cho một người. Nên là em có cứu được mẹ em thì cũng chẳng có gì thay đổi. Tất nhiên là, nếu mọi người cực kì cẩn thận, thì sẽ nghĩ là em trốn thoát với mẹ mình. Nếu vậy thì sau khi hồi sinh Miro chúng ta có thể thảo luận lại.”
“Em có muốn lúc nào cũng dùng nó không?” anh Jinchul hơi lo lắng hỏi.
“Không cần thiết phải như vậy đâu. Người phù hợp nhất với tình huống mới là người nên dùng. Mọi người cứ nhìn bộ đồ xem. Nó đâu phải thứ có thể thoải mái mặc hàng ngày mà? Nó là thứ chỉ nên mặc khi cần, và dành cho người phù hợp nhất. Thế nhưng, sau đó thì vẫn nên trả bộ đồ lại cho em.”
Căn phòng im lặng mất một lúc.
Có vẻ chúng tôi đã đạt được vài nguyên tắc khi sử dụng Bộ Đồ Bảo Hộ.
Trước tiên, người phù hợp nhất với tình hình hiện tại sẽ dùng nó.
Thứ hai, khi không dùng thì Ahri sẽ quản lí nó.
Cuối cùng, sau khi mẹ của Ahri, tức Miro, được hồi sinh, chúng tôi sẽ thảo luận lại.
Nghe cũng hợp lý nên không ai phản đối gì.
Chuyện “vấn đề niềm tin” được giải quyết xong thì cuộc thảo luận nhanh chóng lấy đà.
Mọi người đã có quá nhiều câu hỏi về Bộ Đồ Bảo Hộ trong những ngày chúng tôi tránh né nó.
Chúng tôi còn bỏ bữa để tập trung thử nghiệm các tính năng của nó dần dần.
***
Sau khi loay hoay một lúc, anh Jinchul cởi Bộ Đồ Bảo Hộ ra.
“Khó hơn anh nghĩ đấy.”
“Chú trông có vẻ lóng ngóng hơn mọi khi nhỉ,” ông Mooksung cho ý kiến.
“Cứ như là bộ đồ này cản trở chuyển động của cháu hơn là giúp đỡ.”
Ahri, người đã thử nghiệm hệ điều hành của Bộ Đồ, lên tiếng, “Nó hơi giống một chút với mấy bộ đồ cường hóa của Cục Quản trị. Thứ này nặng phải hơn 100kg. Nó không được thiết đế để di chuyển chỉ bằng sức người. Có vẻ là cảm biến của bộ đồ sẽ đọc chuyển động của người dùng, rồi bộ đồ sẽ tự di chuyển theo. Nói cách khác, sức lực sử dụng khi mặc nó sẽ tới từ hệ điều hành, chứ không phải từ người dùng.”
Tôi hiểu ý em ấy.
“Vậy là nếu ai đó mạnh mặc Bộ Đồ thì lại thành ra yếu đi à?”
“Có vẻ là như vậy, nhưng cũng là chuyện hiếm gặp. Kể cả Seungyub cũng khỏe hơn khi mặc bộ đồ này. Thông thường thì mặc bộ đồ sẽ khiến mọi người mạnh lên. Chỉ có một cá nhân quá mạnh thì hệ thống không theo kịp thôi.”
Songee nói, “Chị thấy khá thú vị khi kích cỡ bộ đồ thay đổi. Khi Seungyub mặc nó lên thì nó vừa khít với em ấy. Khi chị mặc thì cũng vừa như in luôn. Còn khi anh Jinchul mặc thì nó lại lớn lên để vừa với anh ấy. Có phải pháp thuật không?”
Ahri cho một quan điểm khác.
“Không phải tới mức đó, nhưng trang bị của Cục Quản Trị cũng tự điều chỉnh với chủ nhân đó. Vì chúng ta đã biết rằng khối lượng của bộ đồ giữ nguyên bất chấp kích cỡ, nên chắc có khi không phải ma thuật, mà là khoa học tiên tiến...”
Có vẻ không liên quan lắm.
Kể từ khi tới Khách Sạn thì khoa học tiên tiến lần pháp thuật huyền huyễn đều cảm giác chẳng khác nhau là bao.
Cụm từ “Bộ đồ cường hóa của Cục Quản Trị” mà Ahri đã liên tục nhắc tới làm mình quan tâm hơn.
Những thứ đó có thật luôn hả?
- Bùm! Bùm!
Hai tiếng súng vang lên.
Ông Mooksung rất ấn tượng nói.
“Chà! Một khẩu súng còn không thể tạo ra dù là một vết xước. Hơi tiếc là chúng ta không thể dùng hỏa lực mạnh hơn để thử. Jinchul, chú dùng sức mạnh của chú thì sao?”
“Cháu đã thử đấm tường trong khi mặc bộ đồ, và cũng thử độ bền của nó, nhưng nó không suy suyển tí nào. Thế nhưng...”
“Nhưng?”
“Mặc dù bản thân bộ đồ rất bền, nhưng người bên trong vẫn sẽ cảm nhận được chấn động. Thế nhưng nó cũng bị giảm đi rất nhiều.”
Giờ là lúc cho bài kiểm tra cuối cùng.
Songee, anh Jinchul và tôi nhìn nhau rồi gật đầu.
Ahri là người mặc Bộ Đồ Bảo Hộ.
Songee đi trước.
Ngay khi ánh sáng xanh nhạt lóe lên từ chiếc vòng tay, Ahri rối rít vẫy tay ra hiệu dừng lại.
Phòng ngự thất bại.
Tiếp theo, tôi triệu hồi Quỷ thư.
Ngay khi tâm trí tôi bay lên, thì tôi đã thấy mình ở trong Bộ Đồ Bảo Hộ.
Phòng ngự thất bại.
Tới lúc này thì chúng tôi cũng nghi rồi, nhưng phải xác nhận lại.
Chúng tôi đi tới bàn lễ tân, và mọi người đều lùi lại rồi anh Jinchul triệu hồi Ngôi Sao trong thoáng chốc.
Trong một khắc, lớp sơn bên ngoài Bộ Đồ Bảo Hộ bị toác ra, và anh ấy nhanh chóng cất Ngôi Sao đi.
Ngạc nhiên là, sau khi Ngôi Sao biến mất, lớp sơn trên bộ đồ tự lành lại.
Phòng ngự thất bại.
Và thế là chúng tôi kết thúc màn kiểm tra công năng của Bộ Đồ Bảo Hộ để đi đến vài kết luận.
1, Bộ đồ sẽ khiến mọi người mạnh lên một chút khi mặc nó, trừ anh Jinchul.
2, Bộ đồ tự chỉnh sửa kích cỡ cho phù hợp với người mặc, bất kể size của họ.
3, Bộ đồ gần như bất hoại nhưng một chấn động đủ mạnh vẫn có thể làm bị thương người ở bên trong.
4, Sức mạnh của Di Sản vẫn có thể vượt qua lớp phòng ngự.
Cuối cùng, Ahri rời phòng mà vẫn mặc theo bộ đồ.
Mọi người đang cân nhắc các tính năng và công dụng của Bộ Đồ thì chị Eunsol lo lắng nói, “Nếu chúng ta cần sử dụng nó, thì chúng ta phải khuân nó đi trong lúc khai phá Phòng Nguyền Rủa sao?”
“Chắc vậy ạ.”
“Nó nặng hơn một người nữa. Chị không có cân nhưng nó nặng hơn Jinchul nhiều. Nó nặng hơn 100kg rõ ràng. Chúng ta phải khuân nó kiểu gì?”
“Chúng ta phải chờ xem thôi, nhưng nếu có thể thì ai đó nên mặc nó.”
“Mặc cái thứ ồn ào đó hả? Lại còn thường xuyên nữa? Ai?”
Có vẻ là, ngoài chuyện Ahri quản lí nó trong Khách Sạn thì chúng tôi cũng cần quyết định xem ai nên mặc Bộ Đồ trong Phòng Nguyền Rủa.
May mắn thay, một người có Phước Lành hữu ích nhưng lại thiếu đi sức khỏe cần thiết để tận dụng nó xuất hiện trong đầu.
***
Lee Eunsol
Chúng tôi hoàn thành việc phân tích Bộ Đồ Bảo Hộ và ăn uống xong xuôi, thì Kain tới chỗ tôi và gợi ý sử dụng “Bàn Tay Dục Vọng” lần nữa.
Nhìn quanh, tôi thấy Elena, Songee, và Jinchul đang gật đầu đồng tình.
Họ chắc đã thảo luận với nhau rồi.
Cuối cùng, tôi quyết định sử dụng Bàn Tay Dục Vọng.
Đồng đội của tôi đều chuẩn bị chiến đấu theo cách riêng và tập trung tại bàn lễ tân.
Sau khi quan sát tình hình, tôi tập trung vào việc tạo nên một “điều ước” với Bàn Tay Dục Vọng
“...”
Bàn Tay Dục Vọng: 1
Tôi thường cảm giác rằng cả đồng đội lẫn tôi đều đang thay đổi.
Quyết định tạo ra một tình huống nguy hiểm chết người để truy cầu mục tiêu “mạnh lên”.
Liệu tư duy này có còn bình thường không?
Đó là quyết định mà chỉ các siêu nhân có sức mạnh vượt mức người thường mới có thể đưa ra.
Những đồng dội của tôi đã bẻ cong thực tại với Ngôi Sao, triệu hồi cán cân để nghiền nát kẻ thù, thao túng tâm trí bằng một cú phẩy tay, mượn sức mạnh của thiên đàng, hay nhập xác ai đó.
Có nhưng lúc, đồng đội tôi quăng ra những câu nói nửa đùa nửa thật. Họ nói rằng, “Quả là tiểu thư nhà giàu, chị chả hiểu người nghèo bọn em!” hay gì đó tương tự.
Trước khi vào Khách Sạn, tôi có thể sẽ đồng ý khi họ nói vậy.
Nhưng sau khi vào Khách Sạn, tôi lại băn khoăn không biết là có ý gì?
Liệu có ý nghĩa gì khi gia đình tôi giàu có không?
Bất kì ai trong số họ cũng có thể bước ra ngoài khách sạn và lật đổ một tập đoàn trong một ngày.
Tôi đôi lúc vẫn khó hiểu.
Tại sao họ lại nghe mình chăm chú tới vậy?
Một sự thật hiển nhiên là, giao tiếp sẽ khó tới mức bất khả thi một khi chênh lệch đẳng cấp đủ lớn.
Thật tình, tôi cũng chẳng quan tâm tới người nào đang phát biểu trong cuộc họp cổ đông nếu họ chỉ nắm một phần nhỏ.
Thế nhưng, họ lại ở đây, luôn luôn lắng nghe ý kiến của mình, khiến mình cảm thấy biết ơn, cũng như đôi khi tự hỏi họ thật sự là ai.
Khi tôi nghĩ vậy, câu đùa của Ahri về việc tổ đội được chọn vì họ “tốt bụng” có lẽ lại là phân tích lạnh lùng mà đúng đắn.
“...”
Điểm yếu.
Đó là điểm yếu của mình.
Ở Khách Sạn nơi mọi người đều biến thành siêu nhân, mình vẫn kẹt lại với thế giới người phàm, đó là lí do mình có những suy nghĩ yếu đuối như vậy.
Tôi nhìn vào Bàn Tay Dục Vọng, muốn vứt bỏ sự yếu đuối này.
Chiếc kẹp tóc con bướm tôi nhận được khi trước – Tôi vẫn chưa dùng được nó tử tế, nhưng thế vẫn chưa đủ.
Giúp tôi tiến về phía trước.
Giúp tôi không rơi vào những suy nghĩ yếu đuối này nữa.
Cho tôi sức mạnh để không phải cảm thấy thấp kém khi nhìn vào những đồng đội.
Bàn Tay Dục Vọng: 1 → 0
Mong Muốn Đã Được Đáp Ứng.
Hãy tự mình lựa chọn. Cái giá phải trả sẽ không rẻ.
Do nhu cầu của một người chơi, một sự kiện bất ngờ sẽ xảy ra dù cho hiện tại vẫn đang là thời gian nghỉ ngơi.
Sự Kiện Bất Ngờ: Cửa Hàng Thần Bí Open!
Một hình bóng quen thuộc xuất hiện, và một giọng khó chịu vang lên, “Ahaha! Chà chà ~ Các vị đây phải là khách VIP đấy nhỉ! Các vị muốn ta giúp đỡ tới vậy cơ à?”


10 Bình luận