• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 101-200

Chương 161: Phòng 201, Phòng Nguyền Rủa - The Cube (10)

10 Bình luận - Độ dài: 2,635 từ - Cập nhật:

Lần thử thứ hai, Kim Ahri.

Ngay khi chúng tôi nghe thấy cái tên “Thủ Trưởng Nghiên Cứu Han Kain”, mọi người nhất thời đông cứng lại.

Thế là, cho dù anh ta có bị phong ấn nhưng vẫn đóng vai trò trong bối cảnh sao?

Oliver tiếp tục giải thích, “Thật tình, tôi mới chỉ nghe loáng thoáng vài thông tin vụn vặt về đội Arizona thôi, nên tôi cũng không biết chi tiết đâu.”

“Cứ giải thích đi xem nào.”

“Được rồi. Beatrice được phát hiện ở gần North Carolina vào những năm 1990. Cô ta đã sở hữu những năng lực kì lạ của mình vào lúc được phát hiện rồi.”

“Năng lực nào?”

“Đó là thông tin tối mật, nên tôi không thể rõ toàn bộ chi tiết, nhưng tôi nghe đồn rằng cô ta có thể tạo ra quái vật. Thế nhưng, tôi được kể rằng năng lực của cô ta hồi đó còn chưa hoàn chỉnh, nên Cục Quản Trị ban đầu đã định trừ khử cô ta thay vì lợi dụng.”

“Chưa hoàn chỉnh sao?”

“Tôi nghe đồn rằng cô ta không thể kiểm soát được đống quái vật mình tạo ra”

Mình hiểu rồi. Nếu cô ta chỉ có thể tạo ra quái vật mà không thể kiểm soát được thì chẳng khác nào một thảm họa tự nhiên.

Quên chuyện bị lợi dụng làm vũ khí đi, năng lực kiểu đó phải là mục tiêu trừ khử hàng đầu.

Mooksung hỏi với chút hứng thú, “Thế rồi họ đã hoàn thiện được năng lực đó à?”

“Phần đó được coi là thành tựu của Thủ Trưởng Han Kain. Ngài ấy có vẻ đã tìm ra cách để Beatrix có thể kiểm soát được những con quái vật mà cô ta tạo ra. Thế nhưng… dựa vào tình hình sau này, thì có vẻ là đã xảy ra vấn đề gì đó cực kì nghiêm trọng.”

“Thế là họ thành công trong việc khiến Beatrix điều khiển được đống quái vật, nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân Beatrix.”

“Có vẻ là như vậy ạ.”

Songee, chìm trong suy tư, hỏi.

“Có phải năng lực duy nhất của Beatrix là tạo ra quái vật không? Cô ta không có vẻ là sở hữu siêu năng lực để chặt đầu một người bằng tay không, hay trâu bò tới mức coi đạn như đạn nhựa BB đâu chứ?”

“Hả? Tôi chỉ biết là, Beatrix chỉ là một cô gái bình thường, với năng lực tạo ra quái vật thôi.”

“...?”

Lạ thật đấy.

Beatrix mà đánh nhau với chúng tôi là một thực thể bá đạo tới mức làm chúng tôi tự hỏi xem việc sinh ra quái vật có phải năng lực phụ thôi hay không.

Cô ta kéo toạc đầu tôi khỏi cổ bằng tay không, còn sức mạnh của cô ta, coi làn đạn súng trường như cơn mưa sảng khoái, làm tôi phải rùng mình.

Eunsol phủi chuyện đó đi như thể chẳng là gì cả.

“Có khi sức mạnh của cô ta đã được cường hóa. Thủ Trưởng Han Kain của chúng ta chắc phải làm việc vất vả lắm đấy.”

“Ôi xin đấy! Kain-oppa, anh đã làm gì vậy? Khiến kẻ thù của chúng ta mạnh lên sao!”

Trong khi họ trao đổi mấy câu đùa thì Seungyub nghiêm túc hỏi.

“Thế anh Kain khiến Beatrix mạnh lên trước khi vào Khách Sạn à?”

Tôi không thể không thả ra một tiếng thở dài, và đánh Seungyub một cái vào sau đầu.

“Trật tự một lúc đi được không? Oliver, anh còn biết thêm gì nữa?”

“Xin lỗi, đó là tất cả những gì tôi biết.”

“Được rồi, tiếp tục thôi. Chúng ta cần phải tới phòng TV. Và phải tìm ra quy luật của các phòng trong lúc đó nữa.”

Chúng tôi đều đứng dậy để kiểm tra phòng.

Chính xác năm giây sau, thảm họa ập tới.

“Áaaaaaaaaaaaa!”

Trước khi chúng tôi kịp cản anh ta lại, Oliver, vì khát nước sau khi nói nhiều như vậy, đã mở cửa tủ lạnh.

Cái tủ lạnh sống đó đã quyết định nhập kho Oliver luôn.

Chúng tôi nhanh chóng phá hủy nó, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, thì Oliver đã biến thành một cái xúc xích được ủ đông kĩ.

“...”

“...”

Songee thở dài thất vọng.

“Kể cả anh ta có là NPC, thì em cứ hi vọng là anh ta sẽ không chết, sau khi cho mình nhiều thông tin thế mà…”

“Anh ta có hơi bất cẩn nhỉ? Mình còn chưa tìm ra con quái vật trong phòng này nữa.”

“... Anh ta cũng là người đầu tiên chết trong lần thứ nhất nhỉ? Khi đó thì chúng ta cứ ngỡ Elizabeth đã cài bẫy anh ta.”

Mooksung thở dài và kết luận

“Có vẻ là số anh ta không sống thọ được, bằng cách này hay cách khác thôi.”

Eunsol lắc đầu

“Anh ta chọn sai nghề rồi. Làm việc cho Cục Quản Trị không phải là nghề cho những người hay phạm sai lầm bất cẩn. Thôi thì mình cũng đang bận. Phải nhanh chóng tìm ra quy luật của căn phòng thôi. Kain nói đúng đó; chỉ dựa vào Seungyub thì rất rủi ro.”

“Mình có nói qua rồi nhưng cứ phá hủy biệt thự bằng Ngôi Sao thì sao?”

“Mọi người đã quyết định là chiến đấu tử tế với Beatrix lần này rồi. Nếu em phá hủy biệt thự bằng Ngôi Sao thì sẽ mất một lúc lâu, và chẳng cần phải làm bản thân mất sức trước khi trận chiến bắt đầu.”

“Hmm… Em nghĩ phải tìm ra cách khác thôi.”

***

Kim Ahri

Mất khoảng 10 phút kiểm tra kĩ càng biệt thự trước khi chúng tôi nhận ra điều gì đó.

Chúng tôi chẳng biết gì cả.

Ít nhất, thì có vẻ là không thể tìm ra cửa chính, cửa sau hay tầng hầm dẫn tới đâu chỉ bằng cách tìm kiếm bên trong biệt thự.

Dựa vào kinh nghiệm thì tôi nghĩ chúng tôi sắp nhận được tín hiệu di chuyển rồi.

Tôi có tò mò rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi lơ nó nhưng…

Đột nhiên, Eunsol, người ngồi cạnh tôi, lên tiếng.

“Hay là mình có thể tìm ra bằng cách phân tích mối quan hệ giữa cổng vào và cổng ra.”

Cổng vào và cổng ra.

Tôi chưa nghĩ về chuyện đó.

Eunsol và tôi bắt đầu ghi lại những ký ức từ lần thử thứ nhất, cẩn thận không bỏ qua chi tiết nào.

Trong biệt thự thứ nhất, chúng tôi làm theo chỉ dẫn “Go down” và đi xuống tầng hầm.

Sau đó chúng tôi tiến vào biệt thự thứ hai bằng cổng chính.

Trong biệt thự thứ hai, con quái vật đã trốn trong tấm thảm. Elizabeth đã dẫn chúng tôi tới cửa sau, nhưng Seungyub lại chọn đi về cổng chính biệt thự.

Tiếp theo, chúng tôi tới biệt thự thứ ba bằng cổng sau.

Biệt thự thứ ba là phòng TV.

Sau khi Elena tự sát trong phòng TV, Seungyub đã chọn đi qua cổng sau của biệt thự thứ ba.

Tiếp theo, chúng tôi đã vào biệt thự thứ tư thông qua cổng chính.

Đó là nơi những cái cây trở nên dị thường.

Tới lúc đó thì Seungyub đã mất tự tin hoàn toàn.

Elizabeth đã dẫn chúng tôi qua cổng sau của biệt thự thứ tư, và chúng tôi gặp con gorilla.

“...!!!”

Chúng tôi đã phát hiện ra hai quy luật!

Ít nhất, thì chúng tôi đã biết cách phân biệt những phòng có quái vật yếu, và những phòng có quái vật khủng như con gorilla đó - 

Rầm !

Chuyện gì vậy?

“Hahaha! Biết ngay là lối này mà! Mọi người, lại đây đi!”

“Chà, ta bắt đầu thích chú mày rồi đó, Lợn lòi!”

Giật mình, Eunsol và tôi chạy tới nguồn âm thanh.

Jinchul đã trấn lột Bộ Đồ Bảo Hộ của Seungyub và đang vung nó tán loạn xung quanh, phá sập những bức tường của biệt thự.

Tôi nghi là Khách Sạn, nơi đã cung cấp Bộ Đồ Bảo Hộ, đã không lường trước được Cha Jinchul sẽ sử dụng nó để làm một “cây búa tạ bất hoại”.

Đằng sau bức tường đã sụp đổ là một màn chắn trong suốt, và thông qua đó, thì chúng tôi có thể mờ mờ thấy được tình hình của căn phòng bên kia, thông với đây bằng một lối đi.

“Haha! Chẳng phải lão già đây đã gợi ý trước sao? Này nhé, ông có trực giác kiểu vậy sau khi làm việc cho Cục trong thời gian dài à?”

“Chứ còn gì nữa?”

Jinchul và Mooksung đang khen nhau nức nở, trầm trồ trước quyết định sáng suốt của nhau.

Eunsol, có vẻ mặt hoàn toàn sụp đổ, đã gấp tờ giấy nãy giờ vẫn chăm chú viết thành chiếc máy bay, rồi ném đi mất.

***

Lee Eunsol

Rầm! Ầm!

“Không phải cái này rồi. Gì thế? Chị ơi, là gì đấy?”

“... Nhìn giống một con rắn khổng lồ. Chắc là bạn của con gorilla à”

Rầm!

“Ồ! Là lối này. Mọi người ơi, ở đây!”

Nhàn thật đấy.

Tôi nhớ lại chuyện Ahri và tôi rối tung cả lên vì phân tích quy luật của The Cube lúc nãy.

Chúng tôi đã phát hiện ra vài quy luật bằng cách cân nhắc vị trí của lối vào, lối ra, và những lựa chọn của Seungyub và Elizabeth.

Giờ nghĩ lại thì đúng là mất thời gian.

Chỉ cần phá tường rồi trực tiếp nhìn xem phòng tiếp theo là gì sẽ dễ hơn hẳn, còn đáng tin hơn nữa.

Chà, không phải là dễ với tôi, mà là với Jinchul.

Tôi nhớ xem bộ phim The Cube hồi còn bé.

Tôi nhớ loáng thoáng các nhân vật tranh cãi nhau căng thẳng, và phân tích chữ số ghi trên những căn phòng, liên quan đến các quy luật về số nguyên tố.

Nghĩ lại thì vấn đề là họ quá yếu.

Nếu họ mà đấm thủng tường rồi trốn thoát thì đã không chết rồi. Tiếc thật đấy.

Sau khi đi qua bốn căn biệt thự như vậy, chúng tôi cuối cùng cũng tới phòng TV.

“Chờ đã! Chúng ta đến rồi. Jinchul, ngừng đập phá một chút rồi lại đây xem.”

“Ồ, mình đến rồi hả?”

“Ừ. Em không biết vì cứ mải đập tường mà không nhìn ngó xung quanh gì.”

Cái TV sẽ tự bật lên ngay khi chúng tôi tới gần. Chúng tôi chẳng cần phải tiếp cận nó một cách có chủ đích.

Không lâu sau, găng tay của ông bay tới gần và cầm lấy chiếc điều khiển.

Khi chúng tôi lại gần chiếc TV, nó tự bật lên như thể đã rình sẵn.

X-

Ngay khi âm X vang lên, ông đã dùng găng tay bấm phím tắt tiếng.

Màn hình bắt đầu chớp tắt.

Đã đến lúc tách đoàn.

“Ông và chị sẽ vào trong TV như kế hoạch nhé.”

“Unni! Fighting!”

Đáng yêu nhỉ.

Tôi xoa đầu Songee một cái, rồi đi về hướng màn hình với Ông -

“Chờ, chờ chút đã.”

Ahri chặn tôi lại.

“Sao đấy?”

“Em vẫn đang băn khoăn. Câu trả lời của Elizabeth đưa ra lúc nãy có chút không thỏa đáng.”

Câu trả lời của Elizabeth sao?

Cô ta có nói là nhắm mắt và đi thẳng qua màn hình một lúc nhỉ?

Tôi không chắc em ấy tìm ra gì lạ.

Nhưng trực giác của Ahri rất nhạy bén.

Mọi người chờ Ahri lên tiếng.

Sau một lúc, Ahri rút xilanh ra rồi bắt đầu rút máu.

“Ahri?”

Thay vì trả lời, Ahri đưa cái xilanh đầy máu cho tôi và Ông nội.

Ngay khi tôi định hỏi tại sao thì Ông đã nắm tay tôi.

“Có vẻ là bọn ta không nên biết thì hơn nhỉ?”

“Ừ. Chỉ là suy đoán thôi. Nhưng tốt hơn là cả hai người không biết.”

Tôi còn làm gì khác được khi em ấy nói thế?

Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc hi vọng nhận được giải thích sau khi tôi chia sẻ máu của Ahri với Ông.

Thần dược Kain vẫn thường xuyên uống, máu của Ahri, có vị kim loại và đắng ngắt.

***

Kim Ahri

Ngay trước mắt chúng tôi, Eunsol và Mooksung biến mất vào màn hình TV.

Hai người đóng vai “người lớn” trong nhóm chúng tôi đã biến mất.

Mình phải tự tin… nhưng cứ có cảm giác mọi người vừa mới cho bọn trẻ lại gần rìa nước sâu, và mình không thể rũ bỏ cảm giác bất an này được.

Lạ là, Mooksung lại có cảm giác giống trẻ con hơn, và không đáng tin bằng Eunsol.

“Ahriii…”

“Gì?”

“Sao tự nhiên lại cho hai người đó máu?”

“Việc này có liên quan tới cuộc đối thoại của chúng ta với Elizabeth.”

“Lúc nãy em có nói là cuộc đối thoại có điểm lạ nhỉ? Nhưng điểm lạ là gì mới được?”

Những người khác có vẻ cũng tò mò.

Tôi nhìn lên trần nhà và nhớ lại chuyện đó.

“Lúc đầu, bản thân cô ta có nói, ‘Không có nguy hiểm’.”

“Thế à?”

“Đúng vậy. Câu trả lời đó từ đầu đã lạ rồi. Bản thân chuyện đằng sau TV có nguy hiểm không chỉ là suy đoán. Chúng ta đã xác nhận nó thông qua Elena, người đã đi vào và đi ra. Nhưng bản thân Elizabeth lại bảo không có nguy hiểm, và đó lại là nói thật.”

“Lạ thật đấy.”

“Phần tiếp theo còn lạ hơn cơ. Sau khi nói rằng, ‘Không có nguy hiểm’, cô ta lại bảo là, để vào trong TV, mọi người phải ‘Đi thẳng và nhắm mắt’. Đó giống một phương pháp phòng ngừa, một sự đề phòng nhiều hơn. Cô ta cứ nói là không có nguy hiểm, nhưng lại đưa ra chỉ dẫn để tránh né nguy hiểm.”

“Cực kì lạ đấy. Thế này không phải là nhầm lẫn nữa, nó là mâu thuẫn trực tiếp giữa các kiến thức trong đầu của cô ta rồi.”

“Thế nên là em đã có một giả thuyết. Có lẽ, ‘không biết về mối nguy’ chính là một cách để né nó.”

“Vậy là không biết về mối nguy chính là cách để bảo vệ mình? Đó là lí do họ uống máu em à? ”

“Chỉ là một giả thuyết thôi. Chúng ta có thể hỏi họ sau khi ra ngoài.”

Rầm! Ầm!

Trong khi tôi đang nói chuyện với Songee, lại có một âm thanh sập tường nữa.

“Cha Jinchul!”

“Hmm?”

“Nhẹ tay thôi nhé.”

“Đừng lo. Anh đang kiểm soát thể lực rất tốt.”

“Không, không phải vấn đề thể lực. Giờ chúng ta phải phá gương cơ mà. Vì chúng ta đã cử người qua TV rồi thì phải tìm căn phòng có Beatrix chứ.”

“Ồ, ừ nhỉ!”

“Ồ ừ nhỉ!” ấy hả? Thật tình…

Tôi không thể không cảm thấy ngu người, sau khi nhận ra anh ta đã hoàn toàn quên bẵng kế hoạch.

Chà, mình nghĩ là nếu tứ chi đủ phát triển thì đầu óc ngu si tí cũng không sao.

Sau đó, chúng tôi chờ tới khi một cái gương trong biệt thự hiện lên tin nhắn “Move!”, rồi phá gương đó và đi tiếp.

Sau khi tới biệt thự thứ bảy, một “tin nhắn khác” hiện lên trong gương.

Các ngươi đã tìm thấy ta rồi chứ?

Ha! Cuối cùng cũng bắt đầu hả?

Ra mặt đi.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Không dùng não sướng quá mà
Xem thêm
kẻ mạnh đ cần nghĩ
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Có vẻ uy luật là quay ngược lại về lối đi vào của từng phòng thì sẽ ra phòng thường, còn đi tiếp hướng đã chọn trong phòng trước thì sẽ ra phòng bẫy?
Phòng 1 đi xuống tầng hầm
Phòng 2(bth) vào bằng cổng chính, đi ra bằng cổng chính
Phòng 3(bth) vào bằng cổng sau, đi ra bằng cổng sau
Phòng 4(bth) vào bằng cổng chính, lúc này bị Elizabeth lừa đi ra bằng cổng sau (trùng với phòng 3)
Phòng 5 là phòng bẫy
Xem thêm
Thần dược này tôi cũng muốn uống 🤭
Xem thêm
Trước sức mạnh tuyệt đối mọi mưu kế chỉ là rác rưởi:))
Xem thêm
Cảm ơn trans
Xem thêm
đôi lúc suy nghĩ đơn giản như việc phá tường đi cũng hay :))
Xem thêm
sr trans thật ra thì tui cũng skip đoạn suy luận của quy luật cánh cửa =))))
Xem thêm