Chương 101-200
Chương 116: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, Thử Thách Thứ Hai (7)
4 Bình luận - Độ dài: 2,690 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 37
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Arima bắt đầu “điều trị”.
“Arrrgh!”
“Làm ơn, làm ơn cứu tôi!”
“Bỏ ra. Đè nó xuống!”
“...”
Arima ra lệnh cho đám vệ sĩ đè các nô lệ xuống, rồi lột da bọn họ khi còn sống luôn, sau đó ghép da họ vào cơ thể anh Jinchul.
Ban đầu, Songee sốc tới mức em ấy lập tức ra lệnh cho Luca - ừ, em ấy đã đặt tên cho con chó hai đầu là Luca chỉ trong thời gian ngắn đó – tấn công phù thủy.
Nếu tôi không lập tức can thiệp thì ẩu đả đã diễn ra.
Arima có vẻ khá thích phản ứng của chúng tôi.
Songee còn không thể giấu đi sự tức giận.
“Gì thế này? Sao đây có thể coi là trị liệu được? Chúng ta phải -”
Kim Mooksung: Yu Songee! Dùng khung chat ngay!
Vì “Giao tiếp” của ông đã được cường hóa nên số lượng kí tự bị giới hạn đã được tăng lên đáng kể.
Những lúc thế này nó vô cùng hữu dụng, bởi nói năng không cẩn thận sẽ bị đối phương coi là lỗ mãng.
Yu Songee: Chúng ta có nên ngừng lại không?
Kim Ahri: Bình tĩnh đi. Nếu xét tới năng lực của phù thủy thì trị liệu kiểu này là hiển nhiên.
Kim Mooksung: Khá là tàn nhẫn nhưng cứu Jinchul quan trọng hơn.
Yu Songee: Nhưng làm kiểu này ấy ạ?
... Đã một lúc rồi tôi mới thấy sự xa cách giữa team Cục Quản Trị và chúng tôi.
Team Cục Quản Trị, họ đã quen với những cảnh máu me tàn bạo thảm khốc, đang đưa ra các đánh giá vô cùng thực dụng, còn chúng tôi thì thực sự không thể chịu nổi.
Khi Arima bắt đầu lột da các nô lệ, tôi phải đảo mắt đi.
Bình tĩnh nào.
Nghĩ với một trái tim lạnh như băng đi.
Bộ đôi Cục Quản Trị đang nhận định chính xác. Sự tàn bạo có còn quan trọng không?
Chúng ta đã giết vô số NPC trong các Phòng Nguyền Rủa để sống sót rồi mà.
Giờ đây cứu anh Jinchul quan trọng hơn nhiều.
Sau khoảng 30 phút thì trị liệu kết thúc.
Các tiếng kêu của các nô lệ dần ngớt cũng là lúc da của anh Jinchul trông giống người hơn.
Thật sự không cần tới xét nghiệm nhóm máu hay ức chế miễn dịch – chỉ đập mẹ chút da của nô lệ vào là xong. Các bác sĩ nhìn thấy chắc sẽ sốc chết mất.
Tất nhiên, ở một thế giới tồn tại pháp thuật thì bác sĩ là không cần thiết.
Tôi lại gần chỗ Arima.
“Da của anh ta trông khá hơn nhiều rồi. Khi nào anh ta sẽ tỉnh lại?”
“Cái đó không phụ thuộc vào em.”
“...”
“Em không biết thứ gì đã làm da anh ta biến dạng như vậy, thế nhưng cả nội tạng cũng bị đảo lộn rồi. Việc anh ta còn sống quả là phép màu. Thế nhưng, tất nhiên, chữa trị là khả thi...”
Cô ta kéo dài giọng và đưa tôi một nụ cười ẩn ý.
Cô ta không nói thẳng ra nhưng tôi hiểu.
Nếu tôi muốn được trị liệu chu toàn hơn, tôi sẽ phải dạy cô ta pháp thuật.
Giờ trò chơi thực sự mới bắt đầu.
Tôi ra hiệu cho Ahri qua đây.
Arima tò mò hỏi.
“Đây là ai? Quả là một tiểu thư tuyệt đẹp.”
“Đây là đệ tử ta tự hào nhất. Từ giờ nó sẽ dạy cho cô một chút kiến thức ma pháp, nên ít nhất cũng phải chào hỏi cho tử tế.”
Nét mặt của Arima lập tức nghiêm lại.
“Em nghĩ em sẽ được học trực tiếp từ ngài chứ, Pháp sư Han?”
Xin lỗi, nhưng anh đây không có kiến thức gì cả đâu.
Tôi mỉm cười móc mỉa.
“...Ngài có ý gì đây ạ?”
“Lời nói nào cũng ẩn chứa sức mạnh! Ngươi nghĩ ngươi ngang hàng với ta chỉ vì ta nói năng tử tế thôi sao? Ngươi còn không thể chịu được chỉ một nét chữ ta viết.”
“Ngài đang -”
Tôi không ngần ngại mà triệu hồi cuốn Quỷ thư.
Quả nhiên là một phù thủy, dù có cố ý mở mắt ra nhìn chậm rãi, thế nhưng cô ta vẫn lập tức quay mặt đi vì cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Các nô lệ gần bên, đã bị lột da tới phân nửa và rên rỉ, lại không thể phản ứng kịp thời.
Mắt của họ bị nung chảy và sau khi thét lên một tiếng cuối cùng, thì họ lăn ra chết.
... Có khi thế này lại hơn. Cứ tiếp tục sống thế kia cũng chỉ thêm phần khổ đau.
Arima kinh hãi nhìn.
“Ngươi có còn muốn học trực tiếp nữa không? Có vẻ ngươi vẫn còn nhiều mắt lắm đấy nhỉ?”
“...Em sẽ học từ đồ đệ của ngài trước ạ.”
Không tệ.
Lợi thế tâm lý chúng tôi đã đánh mất khi nãy dần trở lại.
Ahri cứ thế lại gần Arima rồi nói.
“Chúng ta phải bắt đầu với nguyên lý. Ma Pháp bắt nguồn từ chính sự vô thường! Vạn vật liên tục thay đổi; cả vật chất lẫn tinh thần đều như sóng biển. Trong suy có thịnh, trong thịnh có suy. Trăng tròn rồi cũng sẽ khuyết, không gì là vĩnh cửu cả. Linh hồn không bao giờ là một phần với thể xác; nó tách ra như từng đợt sóng -”
Con mắm này đang lải nhải về cái gì vậy?
Tôi không thể kìm được mà dùng cửa sổ chat.
Han Kain: Em đang nói cái quái gì vậy?
Kim Ahri: Gâu gâu!
Thật lố bịch, nhưng tôi gượng cười rồi nhả thêm vài câu đạo lý nữa.
“Hmm. Ahri, để ta giải thích phần đó kĩ hơn một chút. Bí ẩn của vô thường bắt nguồn từ sự vô ngã. Làm sao có thể có một ‘cái tôi’ trong vũ trụ được? Vạn vật trong vũ trụ đều hình thành dựa trên điều kiện và thay đổi có điều kiện, như hình với bóng -”
Kim Mooksung: Chú mày đang luyên thuyên cái gì vậy?
Han Kain: Meo meo!
Kim Mooksung: Địt mẹ điên hết rồi! Điên hết cả rồi!
Lee Eunsol: Bác không đi chùa khi còn nhỏ à?
Sau khoảng một giờ đồng hồ lải nhải của Ahri còn tôi chêm thêm mấy câu mèo kêu, Arima bắt đầu hỏi vài câu như thể đã được khai sáng giác ngộ.
“Nghe thầy giảng đạo, con như thấy một bóng tối đè nặng lên đầu con nhiều năm đang dần được giải tỏa. Ngài đang nói rằng tâm trí con người không phải bị não bộ kìm kẹp cứng ngắc, mà phải coi nó là một cơn sóng, như một chất lỏng ạ?”
Giờ thì cô ta lại đang nói về cái gì...?
Han Kain: Giờ thì cô ta đang nói gì vậy?
Kim Ahri: Chắc cô ta đắc đạo sau khi nghe chúng ta sủa bậy rồi.
Han Kain: Thật sự có thể đắc đạo như vậy sao?
Kim Ahri: Nghe đồn Wonhyo đắc đạo từ việc uống nước trong một chiếc sọ người.
Chúng tôi nghỉ ngơi và ngồi xuống.
Bài giảng nhảm nhí đó thật sự ấn tượng tới vậy à?
Arima trở lại chỗ anh Jinchul và tiếp tục chữa trị cho anh ấy.
Sau khoảng 30 phút, cô ta trở lại và nói với tôi.
“Con đinh học thêm kiến thức từ Thầy, nhưng không may là hình dáng con người của con là có hạn, nên con không thể tiếp tục. Con sẽ trở lại vào nửa đêm.”
Cô ta thật sự gọi tôi là ‘Thầy’ đầy ‘tôn kính’ rồi.
Cô ta thực sự coi tôi là một bậc thầy pháp thuật, rồi cúi đầu rời đi.
... Chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau.
“Em thật sự dạy cô ta nội dung cuốn Quỷ thư à?” chị Eunsol hỏi.
“Em bảo chị rồi, cuốn Quỷ thư khác nào cơ học lượng tử viết bằng tiếng Ả Rập. Em chỉ nói bừa nói bậy thôi.”
“Vậy sao cô ta lại cư xử như thế kia?”
“Chịu luôn.”
Ông Mooksung nhàn nhã đưa ra ý kiến.
“Cháu nghe tới marketing đa cấp bao giờ chưa? Cháu mà nghe chúng diễn văn thì cái gì cũng khả thi. Nếu cháu không phải chuyên gia thì cháu không thể phân biệt được đâu là kiến thức chuyên môn và đâu là bánh vẽ tinh vi. Mụ phù thủy kia cũng chẳng khác mấy. Cô ta cũng chỉ tự hiểu trong đầu theo cái cách riêng. Đừng quá lo lắng. Tập trung vào Jinchul đi.”
Chúng tôi tụ tập lại và kiểm tra anh Jinchul.
Lượt trị liệu thứ hai có vẻ đã nhắm tới nội tạng của anh ấy.
Anh ấy có vẻ đã thở đều hơn trước.
Hơi khó miêu tả nhưng anh ấy nhìn như đang ngủ ngon hơn rồi.
Elena kinh ngạc nói.
“Thật sự những lần trị liệu kia có tác dụng này. Anh ấy chắc sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Anh Jinchul cho thấy những dấu hiệu phục hồi rõ rệt nên bầu không khí nhẹ nhõm hẳn lên.
Và vì phù thủy đã đi mất nên mọi người cũng đều thoải mái hơn.
Tôi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
***
Han Kain
Vào ban ngày, chúng tôi chuẩn bị kế hoạch tiếp theo, quan sát tình hình anh Jinchul, và kiểm tra Nắm Bắt Tình huống xem có cập nhật không.
Nửa đêm tới, và phù thủy tới.
Những sự kiện tương tự lại lặp lại.
Phù thủy chữa trị cho anh Jinchul một cách vô cùng ‘thê thảm’.
Lần này, ba nô lệ lặng lẽ bỏ mạng, và nội tạng của anh Jinchul đã bắt đầu ổn định lại.
Cứ đà này, anh ấy chắc sẽ tỉnh lại sớm thôi.
Vậy là, bài giảng bắt đầu.
Tôi chuyển nhẹ chủ đề.
“Cô nghĩ sao về ‘Vận May’, hả quý cô Arima?”
“Sao ạ? Sao thứ đó lại liên quan tới Ma Pháp?”
“Nếu không liên quan thì tại sao ta lại hỏi? Tập trung vào. Những kẻ sống một cuộc đời bình thường sẽ coi vận may là thứ được trời cao ban phước. Chúng không biết cách kiểm soát nó, chỉ biết chấp nhận. Nhưng chúng ta có phải là những người bình thường không? Cô có định sống tiếp như vậy không, cô Arima?”
“Không! Con chọn lối đi này vì muốn vượt qua vận mệnh tầm thường. Con biết cái tên mọi người đặt cho con – ác quỷ, phù thủy. Các thợ săn thường xuyên tìm tới giết con nhưng con không thể dừng lại. Con không muốn sống một cuộc đời tầm thường. Con muốn tỏa sáng như ngôi sao trên trời. Nếu con chỉ nắm được một phần nhỏ bí mật của thế giới -”
Cô ta phản ứng dữ dội.
Màn giáo huấn lúc trước của tôi thật sự khiến cô ta giác ngộ à?
Tôi chỉ hỏi liệu cô ta có muốn sống một cuộc đời bình thường không, nhưng cô ta đột nhiên bột phát và chia sẻ ước mơ của mình.
Tôi hơi bối rối, rồi tiếp tục.
“Nghe câu chuyện của quý cô Arima, ta nhớ tới lúc ta mới bắt đầu nghiên cứu Ma Pháp 80 năm trước. Mọi pháp sư đều có một khởi đầu khiêm tốn.”
Kim Mooksung: Ơ hay nhỉ, giờ chú mày lại là pháp sư trăm tuổi cơ à?
“Quay trở về chủ đề vận may. Vận may là phải tin tưởng! Sống không nghi ngờ, tin tưởng vào cuộc đời, và phải tự tin vào bản thân. Ta hành động, và thế giới tiếp bước. Thế có nghĩa là, không phải vận may dẫn lối con người, mà là con người dẫn lối vận may. Seungyub!”
Như đã định thì Seungyub bước tới và thản nhiên ném một con xúc xắc.
Đương nhiên nó về số 6.
Tự tin hơn, Seungyub bắt đầu một màn trình diễn giải trí hơn.
Cậu ta rút ra một bộ bài, tráo chúng và đưa cho Arima một quân.
Arima hơi xấu hổ và lật nó lên. Một quân Q (Queen).
Seungyub hờ hững rút một quân nữa và đưa tôi một quân khác. Một quân K (King) đương nhiên nằm đó.
Kể cả có biết về Phước lành của em ấy thì chuyện này cũng hết sức ấn tượng.
Nếu cứ vậy mà tới sòng bạc thì chúng tôi sẽ thành thần bài mất.
Arima trợn to mắt và nhìn qua lại tôi lẫn Seungyub.
“Đây có phải thứ học được không ạ?”
Tôi phải hãm phanh một chút.
“Chuyện này rất khó. Nó chịu ảnh hưởng bởi tố chất thiên phú rất nhiều. Ta chỉ muốn phô diễn cho cô Arima những khả năng mà pháp thuật có thể đạt được.”
Ừ nhưng cô không thể đạt được nếu không có Phước Lành nhé.
“Con chưa từng gặp ai giống Thầy cả. Kể cả Pháp sư trưởng của Đế Quốc, hay Ma Vương của Khu Rừng Phía Đông cũng không thể sở hữu các năng lực đa dạng như vậy.”
Thế giới này có đế quốc hay vương quốc gì à?
Những khu vực đó rồi có được sử dụng không?
Cùng với những dòng suy nghĩ trên, tôi kết thúc bài giảng ngày hôm nay.
Arima lại rời cabin trước khi mặt trời ló rạng.
Sau khi Arima rời khỏi, tôi nhớ lại tình huống đã cập nhật lúc trước.
Phần lớn đều không quan trọng, chỉ ghi lại kế hoạch của chúng tôi và chuyện Arima sẽ tới cabin.
Thế nhưng, một câu này khiến tôi cảm giác vô cùng lo lắng.
Phù thủy, kẻ đã tiến một bước gần hơn tới trí tuệ tà ác, tới cabin hôm nay với những kì vọng lớn lao.
Phần sau chỉ nói cô ta sẽ tới cabin, nhưng phần trước mới là đáng lo.
Phù thủy tiến một bước gần hơn tới trí tuệ tà ác.
Cô ta thật sự được những lời vô lí của tôi và Ahri à?
Tôi ra ngoài đi dạo và suy tư.
Thật đấy, nếu cô ta thật sự hiểu được gì thì sao?
Tôi nhớ lại lời của Ahri.
Đại Sư Wonhyo đã đạt được khai sáng sau khi uống nước từ một cái sọ, hiểu rằng ‘tâm sinh vạn vật’. [note75862]
Sir Isaac Newton cũng nảy ra ý tưởng xây dựng thuyết vạn vật hấp dẫn sau khi bị quả táo rơi trúng đầu.
Khai sáng không phải lúc nào cũng tới từ những bài giảng phức tạp hay các chuyên gia.
Một tay mơ sẽ không thể hiểu gì từ một quả táo hay một cái sọ đựng nước lã.
Thế nhưng nếu người đó là kẻ cả đời truy đuổi trí tuệ tà ác thì sao...?
Một mụ phù thủy đứng trước ngưỡng cửa sự thật tà ác chỉ cần thay đổi quan điểm một chút để có bước tiến vĩ đại.
Một cảm giác bất an dần lớn lên trong lòng tôi.
Không đời nào, một địch thủ đang phát triển?
Một kẻ thù đang mạnh dần lên, còn chúng tôi thì lại ngần ngại do phải chữa trị cho đồng minh.
Đây là cốt lõi của thử thách này sao?
Chúng ta phải kết thúc mọi chuyện vào ngày mai.
Rõ ràng là việc giải quyết mụ phù thủy này quan trọng hơn chữa trị cho anh Jinchul.
Chỉ còn một câu hỏi nữa.
Nếu phù thủy thật sự đã đạt được “khai sáng”, thì cô ta đã ngộ ra điều gì?
Chắc chắn là một giác ngộ tà ác tới mức vượt xa trí tưởng tượng của một người bình thường.


4 Bình luận