Chương 101-200
Chương 109: Thời Gian Tiệc Tùng (11) – Chuẩn Bị Cuối Cùng, Tiến Vào Phòng Cửa Ngõ
7 Bình luận - Độ dài: 2,132 từ - Cập nhật:
Bữa Trưa Ngày Thứ 4, Thời Gian Tiệc Tùng
Han Kain
Khi buổi sáng tới, mọi người đều thở phào khi thấy Seungyub ra ngoài.
Em ấy có gầy gò hơn mọi khi, nhưng cũng có vẻ là đã hồi phục đủ để đi lại.
Ông Mooksung lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh em ấy và chất đầy thịt lên đĩa của Seungyub.
Câu chuyện Seungyub kể khi mọi người ăn cũng khá thú vị.
Em ấy có nói Hậu Thuẫn Giả của mình đã xuất hiện trong mơ và hướng dẫn cách sử dụng Phước Lành của mình.
Mày đang nói gì thế hả thằng điên kia!?
Đừng suy nghĩ hay tính toán gì quá nhiều, cứ thế mà làm thôi.
Tin tưởng vào kết quả tốt đẹp và mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.
Đây là một Phước Lành khó hiểu.
Tôi có thể hiểu tại sao ngài ấy lại nói rằng mình ‘chọn Seungyub’.
Nếu Phước Lành đó thực sự hoạt động như vậy thì một ai đó hay suy nghĩ sẽ không thể sử dụng.
Thật tình, tôi cũng không thể tưởng tượng được cái cảnh mình nhảy xuống biển cùng niềm tin một con rùa sẽ cứu tôi.
Thế nhưng, dù cho có tin tưởng vào mọi việc thế nào đi nữa thì cũng phải có giới hạn.
Riêng sự thật rằng skill đó có thể ‘kích hoạt’ nghĩa là tồn tại một giới hạn mà, phải không?
“Seungyub, anh hơi tò mò tí, nhưng em đã thử nó chưa? Giới hạn của Vận May -”
Trước khi tôi dứt lời, Ahri lập tức bịt miệng tôi.
...Mình nói gì sai rồi à?
Sau khi ăn xong, trong lúc bước ra bàn lễ tân, Ahri tới gặp tôi.
“Lúc nãy là gì vậy? Em tự nhiên bịt miệng anh là sao?”
“Từ bây giờ, không được nói về Vận May trước mặt Seungyub.”
“Hả?”
“Anh chắc chắn là đang phân tích giới hạn và nguyên lý của Vận May. Tất nhiên là phải có vài nguyên lý và đương nhiên cũng phải có giới hạn. Thế nhưng, chỉ việc anh phân tích và chia sẻ chúng với Seungyub cũng làm Phước Lành đó yếu đi.”
“...”
“Em hiểu rồi. Em cũng có trải nghiệm tương tự. Đôi khi, một Phước Lành sẽ mạnh lên khi chủ nhân của nó hơi chập mạch. Có vẻ ‘Phước Lành’ sẽ mạnh lên khi chủ nhân nó trong sáng.”
“...Em cũng đừng nên nói những lời vừa rồi trước mặt Seungyub nhé.”
Nhưng tôi hiểu ý em ấy rồi. Tí nữa thì tôi phạm sai lầm.
Tôi chuyển lời của Ahri cho mọi người.
Từ bây giờ, phân tích “Vận May” trước mặt Seungyub là điều cấm kỵ.
Chỉ việc nói hiểu biết của chúng tôi ra cũng có thể làm đầu óc em ấy trở nên phức tạp hơn và làm suy yếu vận may.
Seungyub đã Thức Tỉnh xong, và chúng tôi đã hoàn thành chuẩn bị để tiến vào Phòng Cửa Ngõ.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 37
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Han Kain
Ực.
Tôi vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Chúng tôi đứng trước Phòng 107, Phòng Cửa Ngõ, và không khí tràn ngập căng thẳng.
Chị Eunsol nói với giọng run run.
“Kiểm tra trang bị lần cuối cùng! Chị có kẹp tóc và phù hiệu đây rồi, bác đã có găng tay và khẩu súng, Kain có bút, và mọi người có Di Sản rồi chứ? Songee, đảm bảo là em có Perro lẫn mọi người đều đang mặc quần áo chắc chắn nhé -”
“Chị ơi, chúng ta đã nói qua vài lần rồi. Vào thôi.”
“Ừ, vào thôi. Chờ ngoài này cũng chẳng thay đổi được gì.”
Ông Mooksung bước tới và vặn tay nắm Phòng 107 thì một thông báo hiện lên trước mặt mọi người.
CẢNH BÁO!
Trong Phòng Cửa Ngõ, bạn phải vượt qua vài thử thách trong một lượt mà không được nghỉ, độ khó ở đây là vô cùng cao.
Điều Kiện Tối Thiểu: Trốn thoát khỏi toàn bộ Phòng Cửa Ngõ. Sở hữu ít nhất 1 Di Sản.
Điều Kiện Đề Xuất: Sở hữu 2 hoặc nhiều Di Sản hơn.
...
...
...
Các người chơi đã đạt điều kiện đề xuất.
Bạn có muốn tiếp tục không?
“Chỉ để cho chắc thì, nó nói thế nghĩa là chúng ta không được nghỉ chút nào luôn à?”
Ahri trả lời mà không rõ ràng.
“Cũng có thể là không được nghỉ tí nào, hoặc cũng có thể là không có quãng nghỉ dài như Thời Gian Tiệc Tùng.”
Click!
Chúng tôi đã vào Phòng Cửa Ngõ.
Bên trong là một không gian phát sáng kì lạ.
Chúng tôi kinh ngạc nhìn quanh thì một thông báo hiện ra.
Chào mừng, các người chơi, tới với Phòng Cửa Ngõ.
Các bạn sẽ phải vượt qua tổng cộng 5 thử thách.
Chủ đề của các thử thách là ‘Hạn Chế’.
Các bạn tin rằng Phước Lành và Di Sản là tất cả sao?
Nhớ kĩ, Phước Lành hay Di Sản cuối cùng cũng chỉ là các thế lực bên ngoài.
Hãy thể hiện khả năng thực sự của bản thân khi bị hạn chế đi.
Thử Thách Đầu Tiên sẽ bắt đầu trong vòng 30 giây
“... Có vẻ là chúng ta sẽ không được phép dùng Di Sản hay Phước Lành. Mọi thứ cũng như thế này lúc trước à?”
“Chị chưa từng nghe thấy vụ này bao giờ!”
Ahri nói với một giọng trống rỗng, “Đây là lí do Khách Sạn chết tiệt này cực kì khó chịu! Chuẩn bị cũng không có tác dụng vì mỗi lần một khác!”
“Hahaha... Ta chưa từng nghĩ ta sẽ nghe cô chửi thề.”
Giữa tiếng cười của chúng tôi, Thử Thách Đầu Tiên đã bắt đầu.
***
Thử Thách Đầu Tiên
Xình xịch!
Tâm trí tôi nhòe đi rồi trở lại.
Tôi đang ở trên một đoàn tàu.
Tôi thử đứng dậy và nhìn quanh thì cảm thấy một sự khó chịu không thể giải thích.
Tôi nhìn quanh thì thấy bạn đồng hành của mình cũng đang ngơ ngác.
Không có ai trên toa tàu ngoài chúng tôi ra.
Một thông báo phát ra từ cái loa trên trần.
Xin vui lòng lưu ý. Bạn không thể sử dụng Phước Lành ở trên tàu.
...Quả nhiên, cửa sổ hệ thống không hiện ra.
Theo tự nhiên thì mọi người đứng dậy và trò chuyện.
“Chúng ta phải vượt qua thử thách này thế nào?”
“Có vẻ là chúng ta phải thoát khỏi toa tàu à?” chị Eunsol trả lời.
Nghe vậy, anh Jinchul lập tức định mở cửa.
“Cánh cửa không nhúc nhích tí nào?”
“Vậy có vẻ là trốn thoát chính là mục tiêu rồi. Họ khóa cửa vì chúng ta cần trốn thoát mà, phải không?”
Mọi người liền chạm vào các thứ xung quanh để kiểm tra.
Nơi lạ nhất là lối đi dẫn tới toa kế tiếp.
“Chẳng có gì ở đây cả, nhưng chúng ta không thể đi qua à?”
Quả như lời chị Eunsol, lối đi thì có vẻ rất thoáng và rõ ràng, nhưng chúng tôi không thể đi qua được.
Cứ như có một bức tường vô hình ở đây.
Bên kia lối đi là hình bóng toa tàu kế tiếp lờ mờ.
Ngoài cửa sổ toa tàu là một bãi biển, nhưng cửa sổ không thể bị phá vỡ hay mở ra.
“Ê Lợn lòi, thử đấm nó xem.”
“Cháu không còn thứ sức mạnh đó đâu ông già. Cháu có đấm nó bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi.”
Việc Phước Lành bị phong ấn đã mang tới nhiều thay đổi.
Tôi không thể nhìn được cửa sổ hệ thống, anh Jinchul đã mất đi sức mạnh và chỉ là một vận động viên bình thường, đồng thời thì tab giao tiếp cũng đã biến mất.
“Perro đâu rồi?” Songee kêu lên ngạc nhiên.
Đúng là Perro không thấy đâu cả.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có vẻ chúng tôi cần thoát khỏi đây, nhưng lại không có lối thoát.
Chúng tôi tìm mọi ngóc ngách toa tàu nhưng không thể tìm được lối ra.
Trong lúc tìm kiếm, cảm giác khó chịu lớn dần.
Ahri đưa ra ý kiến.
“Em không nghĩ chúng ta có thể thoát ra theo nghĩa vật lý. Lối đi nhìn có vẻ thông thoáng nhưng lại bị một lá chắn vô hình cản lại. Vì một thế lực siêu nhiên đang cản đường chúng ta nên chắc chắn có một điều kiện gì đấy cần thỏa mãn.”
“Điều kiện đó là gì được nhỉ?”
Mọi người im lặng.
Cuối cùng, mọi người trở nên mệt mỏi và ngồi nghỉ ở những nơi khác nhau.
Tôi ngồi xuống vô thức, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Ít nhất phải có gợi ý gì chứ?
Tôi nhận ra mình đã dựa dẫm vào cửa sổ hệ thống cỡ nào.
Bình thường thì ngay lập tức tôi đã hỏi xin một Lời Khuyên.
Xình xịch!
... Đoàn tàu vẫn tiếp tục lăn bánh, và thời gian vẫn tiếp tục trôi.
Có vẻ 30 phút đã trôi qua.
Mọi người vẫn đang loay hoay nhưng không ai thành công.
Rồi, một âm thanh quen thuộc vang lên.
Piyoooo!
Chúng tôi nghe thấy tiếng kêu của Perro từ phía sau!
Mọi người đứng dậy và quay đầu nhìn.
Perro đã bay tới từ toa phía sau!
Perro không bị ảnh hưởng bởi màn chắn à?
Songee là người vui vẻ nhất khi gặp lại nó.
“Perro!”
Perro bay vút qua.
“...?”
“...??”
“...???”
Chuyện gì vậy? Nó đang đi đâu vậy?
“Oái! Mày đang làm gì vậy!”
Perro thoáng nhìn chúng tôi, khẽ mổ vào Seungyub, rồi bay tiếp tới toa phía trên.
Nó đang làm gì thế nhỉ?
Nó chỉ tới đây để mổ Seungyub một lần rồi bay đi à?
Chị Eunsol ngạc nhiên nói.
“Chuyện gì vậy? Songee? Tại sao Perro làm vậy?”
“Em không biết... Có thể vì ‘Ái Lực’ đã biến mất.”
À! Nếu Songee không có năng lực để tương tác thì em ấy cũng không thể giao tiếp với Perro.
Hơi buồn nhỉ.
Perro từng bám dính lấy Songee mà dụi mỏ vào đầy thân thiết.
Giờ đây không có Phước Lành thì nó chẳng nói chẳng rằng mà bay mất tiêu!
Songee xìu xuống trông thấy.
“Ha! Con vẹt chết tiệt đó! Quả nhiên là không thể trông đợi vào bọn não chim.”
Ông Mooksung an ủi Songee bằng cách chửi bới Perro.
Nhưng tại sao Perro lại bay lên toa trước?
Trên đó có đồ ăn cho chim à?
Một lần nữa, chúng tôi lại không hiểu chuyện gì.
Xình xịch!
Đoàn tàu vẫn tiếp tục hành trình bất tận của nó trên đường ray.
Thời gian như làn sóng chảy đi.
Tôi dựa mình vào cửa sổ mà nhìn ra ngoài.
Đã một lúc lâu rồi tôi mới đi tàu và chỉ ngồi đơ ra như vậy.
Khi tôi còn rất nhỏ, chúng tôi vẫn đi tàu và thăm Ông ở quê...
Hồi đó, các dự án trồng cây gây rừng đang được triển khai toàn lực. Chúng vô cùng có hiệu quả.
Mọi ngọn núi ngoài cửa sổ giờ đây đã được phủ xanh.
À, tôi vừa nhận ra chúng cũng chẳng phải núi thật, nên suy nghĩ vừa rồi cũng vô nghĩa.
“...?”
Cái gì thế này?
Chuyện gì đó rất lạ ở đây.
Aaaaaaa!
Kyaaaaaa!
Đột nhiên, tiếng thét vang lên trong toa tàu.
Mọi người nhảy dựng lên vì bất ngờ.
Tiếng thét tới từ toa phía trước.
Chúng nghe có vẻ... quen thuộc.
Tôi nhận ra cảm giác “khó chịu” và “bất an” lúc nãy là gì rồi.
Tôi triệu hồi Quỷ Thư để xác nhận nghi ngờ của tôi.
Nó đang bắt đầu rồi.
Ai đó đã phát hiện ra nhờ vào Perro.
Mình đã có một dự đoán nhưng phải xác minh trước đã.
Tôi tới gần Seungyub và hỏi.
“Seungyub.”
“Vâng? Anh ạ? Những tiếng thét phía kia -”
“Rank của em trong LOL là gì? Tướng yêu thích là gì?”
“Ơ? Tự nhiên -”
“Trả lời anh.”
“...Em vẫn Bạch Kim thôi ạ. Em sắp lên Kim Cương rồi. Em trước main Yasuo nhưng giờ là Yone -” [note75759]
“Anh chả hiểu em đang nói gì nhưng rõ ràng rồi. Là em.”
“Hả?”
“Về phía sau đi.”
Tôi lặng lẽ nắm chặt cán con dao trong túi áo
Khách Sạn quả thực là một nơi tàn nhẫn.


7 Bình luận