Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 059: Quá Khứ

1 Bình luận - Độ dài: 1,449 từ - Cập nhật:

Một lớn một nhỏ đứng dưới gốc đa. Đứng một hồi lâu, Trương Văn Đạt sau khi đã bình tĩnh lại, lên tiếng: “Quả thực bà nói không sai. Để giải trừ quy tắc mà phải bỏ mạng là không đáng, không đáng chút nào. Nếu ngay đến mạng cũng không còn thì làm sao mà kiếm nhiều tiền được.”

Nghe Trương Văn Đạt đã nghĩ thông suốt, trên khuôn mặt râu ria xồm xoàm của bà dì nở ra một nụ cười hài lòng. “Về thôi, ta với Mimi sẽ cùng mi nghĩ cách.”

“Thật ra sau khi ta đến, phát hiện bên cạnh Mimi có một thằng cu, ta mừng lắm. Trước đây, ngoài lũ mèo ra, con bé chưa từng có bạn.”

“Vậy nó không nghĩ đến việc tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình à? Với cái tính nết ấy, ai mà chịu nổi?” Trương Văn Đạt làm bộ thoải mái xoay người lại, chuẩn bị đi vào trong lớp lông chó.

Ngay khi cậu cùng bà dì một trước một sau bước vào lớp lông chó, liền thấy Tống Kiến Quốc nhảy thẳng đến trước mặt mình, căng thẳng nhìn cậu.

“Làm gì thế?” Không đợi Trương Văn Đạt hỏi xong, đã thấy đối phương dang hai tay che mắt mình lại, đẩy cậu đi ngược trở vào. “Tí, chúng ta đi thôi.”

“Mày lên cơn à?” Trương Văn Đạt gạt tay Tống Kiến Quốc ra. Thần Đèn đang hoảng hốt vội chạy tới, cố dùng thân mình chắn lại, nhưng Trương Văn Đạt vẫn thấy được.

Cậu đã trông thấy chính mình thời niên thiếu đang nằm vật trên đất, bị các quản giáo đấm đá túi bụi. Lúc này bọn họ trông rất cao, cao hơn cậu thời niên thiếu gấp ba lần, thân hình cũng cực kỳ vạm vỡ.

Những người này dùng bàn tay phải xăm trổ đấm mạnh một cú vào bụng, ngay sau đó lại là một cú đá vào mặt.

Đầu bị đánh vỡ, máu chảy dài theo mái tóc đen, cuối cùng đọng lại thành giọt máu ở cằm.

Dưới những đòn đấm đá như vậy, bấy giờ trên mặt và toàn thân cậu ta đều là vết thương, khuôn mặt sưng tấy đến mức chuyển sang màu đỏ tím.

Bắt gặp cảnh này, những trải nghiệm thuở nào của Trương Văn Đạt chợt bùng nổ trong tâm trí. Những thứ chôn sâu trong ký ức, những trải nghiệm mà anh ta đã cố gắng quên đi, những ngày tháng cậu sống không bằng chó ở chốn ấy.

Thấy Trương Văn Đạt đứng chôn chân tại chỗ, Hồng Hạch trên cánh tay luôn sáng rực, mà ba người bên cạnh trông còn căng thẳng hơn cả cậu.

“Đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động. Bọn họ ở đây không dám giết người đâu. Cậu mà qua đó, nói không chừng mới là chết người thật đó.” Thần Đèn nói.

Bà dì cũng khuyên giải: “Đừng bốc đồng. Chuyện xảy ra rồi, đã vậy chúng ta quay về cùng nhau nghĩ cách. Chuyện này xảy ra trong tương lai, sẽ có cách giải quyết thôi.”

“Tí, mi bình tĩnh lại, mi bình tĩnh lại. Mi tuyệt đối đừng quên quy tắc của thế giới Mạng, tuyệt đối không được tiếp xúc với bản thân trong quá khứ và tương lai.”

Trương Văn Đạt lặng lẽ nhìn, nhìn nụ cười trên gương mặt đám quản giáo, nhìn cái gọi là vì tốt cho mình trong miệng họ khi xưa. Mọi thứ từng một thời mơ hồ bỗng lại trở nên chân thực.

Trương Văn Đạt chợt bật cười, tầm mắt cậu dời sang ba người trước mắt. “Các người làm gì thế, tôi cũng có định làm gì đâu. Chẳng qua là chịu vài trận đòn thôi mà, cũng không chết được.”

“Bọn họ không dám giết tôi đâu. Tôi không tức giận. Đều qua cả rồi, chuyện này đối với tôi mà nói chỉ là quá khứ, chứ không phải tương lai. Đã qua rồi thì nên buông bỏ, tôi buông bỏ rồi.”

“Nói không sai, nơi nào cũng phải có quy tắc. Tôi không thể vì bản thân trong quá khứ, mà khiến bản thân hiện tại gặp rắc rối. Đều qua cả rồi, lần này tôi chắc chắn có thể né tránh được.”

Nói rồi, Trương Văn Đạt lại nghiêm túc dòm bản thân mình ngày xưa một lần nữa, rồi quay người rời đi.

Song, ngay khi cậu vừa định đi, sau lưng cậu truyền đến một tiếng khóc bị đè nén, “Mẹ...”

Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi đó, cả người Trương Văn Đạt chết trân như bị sét đánh. Nỗi uất ức và tuyệt vọng ngày xưa chợt ùa về trong tâm trí cậu.

Nghe vậy, các quản giáo đang đánh đập cười ồ lên, rồi lần lượt dừng tay, móc thuốc lá trong túi ra và bắt đầu hút.

Họ dùng giày đạp lên đầu Trương Văn Đạt, đá vào cái mũi đang chảy máu của cậu ta. “Không phải ngông lắm à? Không phải không phục quản giáo sao? Không phải không tuân theo quy tắc sao? Sao lại khóc rồi?”

“Thằng ranh, mày chạy thử nữa xem, tao làm thịt mày, mày tin không?”

Thấy đối phương không động đậy, bà dì điên cuồng ra hiệu cho hai người còn lại. Cả ba vội vàng kéo Trương Văn Đạt đi về phía lối ra.

Ngay lúc ba người luống cuống tay chân đưa Trương Văn Đạt đi, các quản giáo thả ra. Trương Văn Đạt trông thấy người đàn ông mặc áo blouse trắng đeo kính bước ra từ đám đông đứng xem.

Nở nụ cười mỉm trên môi, tay cầm một thiết bị đang phát ra ánh sáng xanh liên tục.

Ngay khoảnh khắc trông thấy thứ đó, mắt Trương Văn Đạt gần như đỏ ngầu. Theo Hồng Hạch lóe lên, sức mạnh kinh người của cậu trực tiếp hất văng ba người ra xa.

Nhưng ngay khi cậu lại xông qua, sau lưng truyền đến lời của bà dì. “Trương Văn Đạt! Mi nghĩ cho kỹ! Mi xông lên bây giờ, có khi sẽ chết đấy!! Chết rồi mi làm sao kiếm nhiều tiền, lái xe sang? Nếu đã qua rồi thì mi nên buông bỏ đi!”

Một bước, hai bước, ba bước, Trương Văn Đạt gượng ép đứng lại, khóe môi run rẩy khẽ nhếch lên. “Bà nói không sai, đều qua cả rồi.”

Cậu quay người lại, từng bước, từng bước đi về phía lối ra. “Đều qua cả rồi... đều đã qua... phải tuân thủ quy tắc...”

Cậu đi từng bước một, cứ như thể đang từng bước thoát khỏi bóng ma ngày xưa, dẫu cho phía sau truyền đến tiếng hồ quang điện và từng tiếng la hét thảm thiết.

“Tôi sẽ không tha cho ông! Ông cứ chờ đấy! Tôi sẽ không buông tha ông!!” Đột nhiên, Trương Văn Đạt nghe thấy tiếng gầm giận dữ nghẹn ngào của chính mình thời niên thiếu vang lên từ phía sau.

Và cũng vào lúc này, một giọng nói khiến cậu khắc cốt ghi tâm lại vang lên.

“Ha ha, lũ trẻ nghiện Internet chúng mày, dù có lớn lên, không phải côn đồ thì cũng là gái điếm, đều là những kẻ bị xã hội đào thải, chỉ xứng sống ở tầng lớp thấp nhất của xã hội. Ta mà sợ chúng mày sao?”

Trương Văn Đạt đau khổ nhắm mắt lại, bắt đầu bước đi nhanh hơn. Ngay khi cậu gần tới cửa, một tiếng gầm phẫn nộ vỡ òa của chính mình như một mũi tên dài bắn tới từ phía sau, ghim chặt cậu tại chỗ.

“Ông nghĩ quyền uy của mình có thể đàn áp tất cả sao? Nghĩ rằng bọn tôi sẽ mãi chỉ là trẻ con sao? Sẽ có ngày! Sẽ có ngày! Sẽ có một ngày bọn tôi trưởng thành!”

“Ông cứ chờ đấy! Sẽ có ngày! Bọn tôi sẽ có sức mạnh của riêng mình, sẽ có tiếng nói của chính mình!!”

“Đến lúc đó! Bọn tôi sẽ dùng game!! Sẽ dùng tiểu thuyết! Bọn tôi sẽ dùng mọi sức lực của bọn tôi! Để biến ông thành như Tần Cối, vĩnh viễn bị đóng đinh trên cột ô nhục của lịch sử! Bọn tôi sẽ để cho hậu thế, dù là một ngàn năm sau cũng sẽ nhớ rõ thứ cặn bả như ông rốt cuộc đã làm những gì!! Sau cùng bọn tôi sẽ dùng ngôn ngữ của mình mà gào thét!! DƯƠNG VĨNH TÍN! ĐỊT MẸ MÀY!!” [note79681] [note79682]

Ghi chú

[Lên trên]
Tần Cối (秦桧): (1091-1155) là một vị Tể tướng của triều đại Nam Tống. Trong lịch sử và văn hóa Trung Quốc, ông ta bị coi là một kẻ đại gian thần, một biểu tượng của sự phản quốc vì đã chủ mưu hãm hại danh tướng Nhạc Phi. Có thể các bạn sẽ nhớ hai bức tượng vợ chồng Tần Cối quỳ gối trước miếu Nhạc Phi để người đời phỉ nhổ.
Tần Cối (秦桧): (1091-1155) là một vị Tể tướng của triều đại Nam Tống. Trong lịch sử và văn hóa Trung Quốc, ông ta bị coi là một kẻ đại gian thần, một biểu tượng của sự phản quốc vì đã chủ mưu hãm hại danh tướng Nhạc Phi. Có thể các bạn sẽ nhớ hai bức tượng vợ chồng Tần Cối quỳ gối trước miếu Nhạc Phi để người đời phỉ nhổ.
[Lên trên]
Dương Vĩnh Tín (杨永信): (1962) là một bác sĩ tâm thần gây nhiều tranh cãi đến từ Lâm Nghi, Sơn Đông, Trung Quốc. Ông là phó viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số 4 thành phố Lâm Nghi và là giám đốc Trung tâm Cai nghiện Internet Dương Vĩnh Tín. Ông nổi tiếng vì đã sử dụng phương pháp điện giật cùng nhiều biện pháp cưỡng chế khác để điều trị các bệnh nhân được cho là nghiện internet. Các hành vi của ông đã vấp phải làn sóng chỉ trích mạnh mẽ từ cả truyền thông lẫn cộng đồng mạng trong và ngoài Trung Quốc.
Dương Vĩnh Tín (杨永信): (1962) là một bác sĩ tâm thần gây nhiều tranh cãi đến từ Lâm Nghi, Sơn Đông, Trung Quốc. Ông là phó viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số 4 thành phố Lâm Nghi và là giám đốc Trung tâm Cai nghiện Internet Dương Vĩnh Tín. Ông nổi tiếng vì đã sử dụng phương pháp điện giật cùng nhiều biện pháp cưỡng chế khác để điều trị các bệnh nhân được cho là nghiện internet. Các hành vi của ông đã vấp phải làn sóng chỉ trích mạnh mẽ từ cả truyền thông lẫn cộng đồng mạng trong và ngoài Trung Quốc.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AI MASTER
...peak!
Xem thêm