Dưới ánh đèn pin, ngay khoảnh khắc hình bóng khổng lồ ấy biến mất, Trương Văn Đạt đã trông thấy một hàng vật thể bay lên.
Đó là một hàng năm quân cờ đen. Hay nói đúng hơn, đó không phải quân cờ, mà là năm con mắt xếp thẳng hàng, chính là những con mắt của Cung Thiếu Nhi.
Bên ngoài cửa sổ dần bị đất đá che lấp, song Trương Văn Đạt vẫn đứng chôn chân tại chỗ, lòng dậy sóng khôn nguôi. Cảnh tượng vừa rồi cứ mãi ám lấy tâm trí cậu: Cung Thiếu Nhi là sinh vật sống, một thứ có sinh mệnh.
Cậu biết thế giới này quái dị, nhưng cậu không thể lý giải nổi tại sao một công trình ngầm dưới lòng đất lại có thể di chuyển.
Tuy nhiên, Trương Văn Đạt hiện chẳng còn lấy làm kinh ngạc nữa. Cậu chẳng còn tâm trí đâu mà kinh ngạc, thế giới này có quái dị đến mấy cũng không còn ý nghĩa, bởi cậu hiểu rõ cái chết đang cận kề.
Cung Thiếu Nhi là sinh vật sống, và nó đang mang theo bọn họ chìm sâu xuống lòng đất. Nhiệt độ tăng cao và tình trạng thiếu oxy đều cho thấy họ đã lún rất sâu, rất sâu dưới lòng đất.
Cung Thiếu Nhi đã hoàn toàn bịt lối thoát. Giả như có cửa, áp lực của khối đất đá bên ngoài cũng đủ để nghiền nát bọn họ. Cái gọi là thầy giáo thỏ cũng không thể cứu được họ. Nếu gã có khả năng, ắt đã ra tay từ lâu, chứ đâu dây dưa đến tận giờ.
Trương Văn Đạt gần như cọ xát vào tường, từ từ ngã khuỵu xuống đất, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng vô biên.
Chợt, cậu cúi đầu cười, một nụ cười tự giễu, “Rốt cuộc thì mình bị giống ôn gì vậy? Mơ mơ hồ hồ xuyên không trở về, rồi lại bị thứ gì đó không rõ đánh cho một trận tơi bời, cuối cùng lại phải bỏ mạng nơi lòng đất sâu mấy trăm mét này sao?”
Cậu cứ ngỡ đây mới chỉ là khởi đầu, nào ngờ lại là hồi kết. Nhớ lại hoài bão hùng tâm tráng chí khi mình vừa mới xuyên không về, cậu không khỏi cảm thấy một sự mỉa mai khó tả.
“Có lẽ khi ấy mình đã chết trong căn nhà trọ rồi. Chắc ông trời thấy mình chết quá êm ái nên đổi cho mình một kiểu chết khác đây mà?”
“Hầy...” Trương Văn Đạt nằm thẳng cẳng ra đất, thở dài thườn thượt.
Con mèo đen bên cạnh giẫm lên người Trương Văn Đạt đi qua đi lại vài vòng rồi chễm chệ ngồi xổm luôn trên người cậu.
“Cảm ơn mày, mèo con. Cảm ơn mày đã cho tao chết một cách minh bạch.”
Trương Văn Đạt bắt đầu cảm thấy hơi thiếu oxy, thậm chí còn cảm thấy mình sắp hôn mê.
Trong cơn mê sảng, cậu bỗng nghe thấy có người đang gọi mình, “Tí!” “Văn Đạt! Đừng sợ, tụi tui đến cứu ông đây!”
Một bàn tay từ trong bóng tối vươn tới, xua con mèo đen đi, rồi bảy tám cánh tay khác tụm lại xốc cậu đang nằm vật vã dậy.
Rất nhanh, chiếc đèn pin trên đất được nhặt lên và bật sáng trở lại, soi rõ những gương mặt lấm lem mồ hôi. Đó là các bạn học của cậu, mỗi gương mặt đều đong đầy sự quan tâm.
“Mập, sao mấy ông lại đến đây? Không nghe lời thầy giáo đợi ở chỗ cũ à?” Trương Văn Đạt hỏi với bộ mặt cắt không còn giọt máu.
“Tụi mình là anh em! Ông từng cứu mạng tui đấy! Sao tui có thể vì một câu nói của cô giáo mà bỏ mặc ông chứ, tui nào phải loại người bạc bẽo như vậy!” Thằng Mập vừa nói vừa cõng Trương Văn Đạt trên lưng chạy ngược trở về.
Các bạn học khác thì vây thành một vòng, mặt đầy sợ hãi vung vẩy cặp sách, xua đuổi con mèo đen đang gầm gừ.
Thấy hành động của đám bạn học, Trương Văn Đạt bỗng thấy lòng ấm áp lạ thường. Đã lâu lắm rồi không có ai thật lòng quan tâm đến cậu như vậy.
Những đứa trẻ vừa nãy còn sợ đến phát khóc, vậy mà giờ đây lại dám mò mẫm trong bóng tối đi tìm cậu. Cậu biết điều này khó khăn với chúng đến nhường nào.
Nhìn những gương mặt non nớt ấy, một luồng sức mạnh bỗng dưng tuôn trào từ sâu trong tâm khảm Trương Văn Đạt.
“Mình không thể bỏ cuộc, mình tuyệt đối không thể bỏ cuộc! Mình chết cũng chẳng hề gì, nhưng còn chúng nó thì sao? Cuộc đời của đám trẻ này mới chỉ chớm nở, tuyệt đối không thể để chúng chết một cách vô nghĩa ở đây!”
Trương Văn Đạt đột ngột nhảy khỏi lưng thằng Mập, làm Phan Đông Tử giật nảy mình, “Tí, không sao chứ?”
“Đi! Tất cả theo tôi! Tôi sẽ dẫn các cậu tìm đường về nhà!” Trương Văn Đạt vung tay dứt khoát. Cậu nghiến răng tiến về phía những căn phòng còn lại. Dẫu biết rõ mình đã ở sâu dưới lòng đất hàng trăm mét, nhưng cậu vẫn phải thử một phen!
Mỗi một cánh cửa được mở ra, mỗi một phòng học đều trở nên kỳ quái và siêu thực hơn trước. Nhưng Trương Văn Đạt không hề bỏ cuộc, ngay cả phòng Mô Hình Hàng Không đầy nỗi đau thể khí, cậu vẫn nghiến răng tiếp tục tìm kiếm.
Biết đâu đấy, biết đâu lại có một cánh cổng dịch chuyển nào đó thì sao. Thế giới này quái dị đến vậy, ai mà nói trước được!
Để tìm lối ra, cậu không từ một thủ đoạn nào, thậm chí còn để con mèo đi theo. Mỗi khi mở một cánh cửa lớn, cậu đều để nó vào trước dạo một vòng, hòng tìm kiếm một tia kỳ tích.
Khi đồng hồ của thằng Mập điểm sáu giờ rưỡi, Trương Văn Đạt bắt đầu thấy khó thở, cuối cùng cũng dừng lại. Không có cổng dịch chuyển nào cả, con mèo đen đi nửa đường cũng không tìm thấy lối ra.
Thấy các bạn học đã dần chới với ngã nghiêng tựa vào góc tường, Trương Văn Đạt vẫn không từ bỏ. Cậu gắng sức lau mồ hôi trên mặt, gượng đứng dậy trở lại, “Mình vẫn chưa nhận thua, mình không thể nhận thua! Mình sẽ tìm kỹ lại một lần nữa.”
“Tí, hay thôi đừng tìm nữa, tụi mình quay về chờ đi. Cứ làm theo hướng dẫn trong cẩm nang là được, thầy thỏ nhất định sẽ đến cứu tụi mình.”
Thằng Mập vừa dứt lời thì thấy Trương Văn Đạt vừa định bước đi bỗng khựng lại. Khi cậu từ từ quay người lại, nhìn thằng Mập, trong mắt cậu lóe lên một tia hy vọng, “Tại sao?”
“Hả?”
“Tại sao chúng ta nhất định phải tuân thủ quy tắc trong cuốn cẩm nang?”
“Bởi vì những gì viết trên đó đều đúng mà. Chỉ có người lớn mới phải suy nghĩ những chuyện này.”
“Vấn đề là tui chính là người lớn đây này.”
Trương Văn Đạt rút cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi của mình ra, rà soát từng quy tắc kỳ quặc trên đó, “Tại sao nhất định phải tuân thủ quy tắc trên đó? Tại sao làm theo quy tắc trên đó thì nhất định là đúng?”
Tại sao ở phòng Cờ Vây nhìn thấy quân cờ đen lại phải vờ như không thấy? Tại sao thấy ba quân trở lên phải rời khỏi phòng học, tại sao năm quân trở lên phải báo cho giáo viên?
Tại sao nói ở phòng Mô Hình Hàng Không có cảm xúc khác thường phải báo cho giáo viên? Tại sao xuất hiện khe nứt phải báo cho bạn học?
Tại sao không được rơi vào cái hố trong phòng Thư Pháp?
Vào thời khắc sinh tử, một ý nghĩ sắp bật ra thành lời không ngừng trồi sụt trong đầu Trương Văn Đạt, song cậu vẫn không thể nắm bắt được nó.
Trước đây Trương Văn Đạt chưa từng nghĩ về vấn đề này, bởi cậu cho rằng thế giới này vốn dĩ đã quái đản, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Tuy nhiên, khi cậu bắt đầu dùng tư duy của người trưởng thành để nghiền ngẫm lại những quy tắc này, cậu nhận ra chúng không hề vô lý, dường như ẩn chứa một quy luật nào, một quy luật mang theo hy vọng.
“Bút? Ai có bút?!”
Nghe Trương Văn Đạt gọi, một cây bút chì bị bỏ quên trong cặp được đưa đến tay cậu.
Trương Văn Đạt mồ hôi nhễ nhại, bắt tay vào tổng hợp nhanh toàn bộ quy tắc trong cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi. Cậu phát hiện các quy tắc của Cung Thiếu Nhi đại khái có thể quy về hai loại.
Một là loại tránh rủi ro, ví như nhắc nhở các bạn học khác coi chừng rơi vào khe nứt trong phòng Mô Hình Hàng Không, và coi chừng rơi vào hố tròn trong phòng Thư Pháp. Những điều này không cần xem xét.
Loại còn lại là báo cáo bất thường, ví như năm quân cờ đen thẳng hàng trong phòng Cờ Vây, nhận thấy cảm xúc kỳ lạ trong phòng Mô Hình Hàng Không, và cuối cùng là bắt gặp sinh vật lạ trong Cung Thiếu Nhi.
Ở độ sâu hàng trăm mét dưới lòng đất này, Trương Văn Đạt dán chặt mắt vào cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi bị mình tô vẽ nguệch ngoạc.
Càng chìm sâu, lượng oxy trong Cung Thiếu Nhi càng vơi đi, tất cả mọi người đều bắt đầu thiếu dưỡng khí, Trương Văn Đạt cũng vậy, môi cậu đã dần tím tái.
Vậy mà, Trương Văn Đạt dường như chẳng màng sự đời, cứ đăm chiêu nhìn vào đống quy tắc trước mặt, cố tìm kiếm một con đường sống.
Bỗng, bàn tay cầm bút chì của cậu chuyển động, khoanh một vòng lớn vào đoạn cuối cùng của các quy tắc được tổng hợp.
Loại trừ toàn bộ quy tắc tránh rủi ro, đoạn cuối cùng của toàn bộ quy tắc còn lại đều có cùng một giải pháp: báo cho thầy giáo thỏ, để gã đến xử lý.
Chợt, linh cảm lóe lên, một câu nói liền bật ra khỏi miệng cậu, “Vô lý!”
“Gì cơ?!” Thằng Mập bất tỉnh bên cạnh vừa tỉnh lại đã ngất đi lần nữa.
“Có mâu thuẫn, không đúng, một vài quy tắc trong này có phần bé xé ra to! Ngay cả việc bị vấp phải cái khe nhỏ trong phòng Mô hình Hàng Không cũng đặc biệt đặt ra một quy tắc để nhắc nhở chúng ta. Gã thỏ kia không tài nào quan tâm chúng ta đến mức ấy.”
“Nếu gã quan tâm chúng ta đến vậy, thì đã không để chúng ta tới một sinh vật sống nguy hiểm như Cung Thiếu nhi để thu thập vật chất. Chuyện này có khác nào dùng lao động trẻ em làm thợ mỏ đâu! Tỷ lệ tử vong quá cao!”
Càng chỉ ra điểm mâu thuẫn, Trương Văn Đạt càng nói hăng hơn, đôi mắt càng lúc càng bừng sáng.
Cậu nhớ lại những quân cờ đen đơn lẻ trong phòng Cờ Vây, và cả hàng mắt của Cung Thiếu Nhi.
“Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là những Cung Thiếu Nhi mà chúng ta đã từng thu thập trước đây đều đã chết! Không phải đang ngủ hay ở trạng thái nào khác, mà là đã chết! Chỉ có Cung Thiếu Nhi đã chết thì mức độ nguy hiểm mới phù hợp cho những đứa trẻ như chúng ta đến thu thập! Và cũng chỉ có những nơi như thế mới được gọi là Cung Thiếu Nhi dành cho thiếu nhi!”
Đến lúc này, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng nắm bắt được ý tưởng trong đầu mình, “Chưa bao giờ có quy tắc nào vô nghĩa cả! Đằng sau mọi quy tắc đều ẩn chứa một logic hợp lý!”
Bấy giờ, cậu bạn Mắt Kính gầy gò bên cạnh, người duy nhất chưa ngất, đẩy gọng kính hỏi: “Vậy điều đó có nghĩa là gì?”
Trương Văn Đạt nhìn lớp đất vẫn đang ì ạch di chuyển bên ngoài cửa sổ, xét theo màu sắc và kết cấu, có lẽ hiện nên gọi là đá thay vì đất.
Cậu nhìn những lớp đá đang trượt qua ngoài cửa sổ, trong đầu lóe lên hình bóng khổng lồ trong hang động và những tập tính chung của Cung Thiếu Nhi.
“Vật sống thì chìm xuống, vật chết thì nổi lên. Cậu có biết không? Tôi từng đọc sách thấy một loài sinh vật hoàn toàn ngược lại, cá voi.”
“Khi cá voi chết, nó sẽ dần chìm xuống đáy biển. Sau khi chạm đáy, máu thịt của nó sẽ nuôi dưỡng các sinh vật dưới đáy biển. Một con cá voi ngã xuống, vạn vật sinh sôi.”
Những quân cờ trắng từng thu thập, niềm vui thể lỏng, và hình ảnh của một Cung Thiếu Nhi khác, vô vàn chi tiết mà trước đây cậu đã chú ý hoặc chưa từng để tâm, giờ đây đều ồ ạt hiện lên trong đầu Trương Văn Đạt. Đôi mắt cậu cũng càng lúc càng sáng ngời.
“Ý tôi là, nếu như Cung Thiếu Nhi cũng là một con cá voi thì sao? Một loài cá voi sống dưới lòng đất? Chúng ngược lại với cá voi, sau khi chết sẽ dần nổi lên mặt đất dưới áp lực, và cuối cùng xác của chúng sẽ nuôi dưỡng những sinh vật trên mặt đất như chúng ta thì sao?”
0 Bình luận