Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 037: Năng Lực Mới

1 Bình luận - Độ dài: 1,573 từ - Cập nhật:

Trương Văn Đạt im lặng nhìn mọi thứ bên trong con quái vật trước mắt này, vẻ mặt có phần nặng nề.

Tại sao bên trong nó lại có một đứa trẻ? Lẽ nào nó thật sự là tương lai của chúng ta? Ở thế giới này, đích đến cuối cùng của tất cả mọi người đều là quái vật sao?

Cậu không chắc đứa trẻ thối rữa này có ý nghĩa gì, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng bất giác cảm thấy có chút nặng trĩu.

Tống Kiến Quốc bên cạnh nắm lấy cánh tay bị siết đến tím bầm của mình, vẻ mặt có phần phức tạp nói: “Đây thật sự là người già sao? Tương lai chúng ta cũng sẽ biến thành thế này ư?”

Trương Văn Đạt thoáng do dự rồi lắc đầu. “Không biết, tao cũng không chắc đây rốt cuộc là cái gì. Có lẽ nó không phải là người già, có lẽ nó chỉ là con quái vật sinh ra cùng với thư viện này thôi.”

Cậu tắt đèn pin, để chuyển hướng cảm xúc, bắt đầu xem xét vết sẹo đỏ trên cánh tay mình.

“Hóa ra thứ này gọi là Hồng Hạch à? Tại sao lại gọi là cái tên này? Ai đặt vậy?”

Nếu đã có cả sách viết về nó, vậy thì xem ra thứ này hẳn là có một hệ thống sử dụng hoàn chỉnh. Vậy thì đây hẳn không phải là dị năng bẩm sinh của cậu.

Thành thực mà nói, vừa rồi cậu đọc lướt nhanh quá, chỉ vội vàng nhớ một phương pháp sử dụng rồi liền dùng để cứu nguy, hoàn toàn chẳng nhớ được mấy cái khác.

Dường như cảm nhận được khát khao trong lòng Trương Văn Đạt, theo một cơn gió thổi qua, càng nhiều tro bụi bay tới, hình thành các loại sách trước mặt cậu.

“Ứng Dụng Trung Cấp của Hồng Hạch.”

“Ứng Dụng Cao Cấp của Hồng Hạch.”

“Ứng Dụng Sơ Cấp của Hoàng Hạch.”

“Tiếp xúc với Lam Hạch…”

“Không được... không được! Tuyệt đối không được xem nữa!” Đối mặt với những cuốn sách đầy cám dỗ ấy, Trương Văn Đạt cố nhịn nhắm mắt lại.

Cậu không chắc sau khi mình đọc hết những thứ này, có biến thành “người lớn” như gã thỏ hay không, hoặc tệ hơn, biến thành “người già” giống như con quái vật này.

Lăn lộn ngoài xã hội bấy lâu, cậu vô cùng tin vào một điều. Ấy là những thứ tự dưng dâng không đến miệng, dù là tiền bạc, lợi ích hay sách vở, tuyệt đối có vấn đề.

Khi Trương Văn Đạt cố nhịn nhắm mắt lại, hòng thoát khỏi sự cám dỗ của những cuốn sách đó, chợt bên cạnh truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Tống Kiến Quốc.

Giây tiếp theo, cậu cảm thấy mình bị một lực cực mạnh đẩy ra, rơi xuống nước.

Đợi Trương Văn Đạt hoảng hốt mở mắt ra, sau đó liền thấy cùng với tiếng gầm rú, con “người già” đó vậy mà lại đứng dậy trở lại! Nó vậy mà chưa chết!

“Đệt! Bụng của thứ này đã rách toác ra rồi mà còn sống được á?!” Trương Văn Đạt lại rút đèn pin ra với sắc mặt khó coi.

“Xẹt” một tiếng, thanh quang kiếm màu đỏ lại hiện ra. Cùng với việc mượn dùng đèn pin, lúc này Hồng Hạch của Trương Văn Đạt đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Trương Văn Đạt một tay cầm kiếm, nghiến răng nghiến lợi nhìn con quái vật bụng rách toang trước mặt, mũi kiếm chĩa thẳng vào sinh vật khổng lồ đã đứng dậy lần nữa. “Tới đây!”

Lần này, hai bên đứng gần đến mức Trương Văn Đạt thậm chí còn nhìn thấy từng dòng chất lỏng nhớp nháp, bốc lên mùi mục nát, đang không ngừng trào ra từ bụng nó, nhỏ giọt xuống mặt nước vẩn đục.

Với tất cả những điều này xảy ra, mùi hôi thối bắt đầu lan tỏa khắp nơi.

Lúc này, đối phương đã hoàn toàn không còn dáng dấp của người già, mà càng giống một xác sống khổng lồ vừa bò ra từ nấm mồ.

Khi thấy hành động của Trương Văn Đạt, con quái vật đó phát ra một tiếng gầm không rõ. Nó trực tiếp vứt bỏ cây gậy đã gãy, giang bàn tay khổng lồ có tám ngón tay dị dạng và vặn vẹo như cành khô, mang theo luồng gió độc xé toạc không khí, hung hãn vồ lấy Trương Văn Đạt.

Trong tay có đồ nghề, Trương Văn Đạt chẳng hề sợ hãi. Cùng với tia Hồng Hạch cuối cùng được dùng hết, cơ thể cậu như mũi tên rời cung, trượt sang một bên lao ra. Ngay sau đó, chiếc đèn pin trong tay cậu hóa thành một vệt sáng đỏ, chém xéo một cách chính xác vào cổ tay con quái vật đang vồ tới.

Không có tiếng kim loại va chạm, chỉ có một tiếng xé rách nghe đến ê răng, tựa như một thanh sắt nung đỏ xuyên qua gỗ nát da rã.

Vệt sáng đỏ lướt qua, cổ tay thô kệch của con quái vật bị chém đứt một nửa. Và vết cắt cháy đen không hề có máu phun ra, chỉ có từng luồng khói đen bốc lên cùng với mùi khét lẹt.

Vết thương này trông rất nghiêm trọng, song đối với con quái vật này dường như không có tác dụng gì. Nó dùng bàn tay trái còn lại, với tốc độ còn nhanh hơn, kéo mạnh mặt nước, trực tiếp khiến Trương Văn Đạt chới với.

Giây tiếp theo, Trương Văn Đạt vừa định đứng dậy, lập tức cảm thấy trên đỉnh đầu tối sầm lại. Dòng nước lạnh lẽo tanh tưởi tức thì ùa vào mũi miệng. Cậu gần như là lướt trên mặt nước, lăn sang bên trái.

“Khụ khụ!” Trương Văn Đạt chật vật ngoi lên mặt nước, trông vô cùng thảm hại. Vũ khí trong tay cậu quả thực có thể dễ dàng chém đứt cơ thể đối phương, nhưng gã này lại y hệt một cái xác, dù cậu có tấn công nó thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.

Đối mặt với thứ không thể đánh bại này, Trương Văn Đạt bây giờ chỉ có thể nghĩ đến việc thử chém đầu đối phương. Nếu thật sự không được thì chỉ còn nước chặt đứt tứ chi, triệt để tước bỏ khả năng hành động của đối phương.

Song đối với cậu, người đã dùng hết Hồng Hạch mà nói, đây không nghi ngờ gì gần như là một chuyện bất khả thi.

Cảm nhận được mùi hôi thối đến nghẹt thở lại ập đến, Trương Văn Đạt vừa ngẩng đầu lên từ trong nước đã thấy ba cái hố đen ngòm.

Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, “Meo—!” một tiếng mèo kêu thê lương chói tai tức thì vang lên.

Đó là lũ mèo của Tống Kiến Quốc. Chúng phớt lờ dòng nước bẩn thỉu và mùi hôi thối nồng nặc, chui vào trong cái bụng đang mở toang của con quái vật, như những con chuột điên cuồng cắn xé cào cấu.

Tuy nhiên, con quái vật đó chẳng hề bận tâm, lại giơ tay lên vồ lấy Trương Văn Đạt.

Theo tiếng huýt sáo sắc bén của Tống Kiến Quốc vang lên, đám mèo đen trong nước bên cạnh lập tức nhảy lên, xếp chồng lên nhau trước mặt Trương Văn Đạt, cuối cùng hình thành một tấm khiên đen xù lông.

Rõ ràng chỉ là từng con mèo, nhưng khi chúng tập hợp lại với nhau, dường như chúng thực sự cứng rắn như một tấm khiên, vậy mà lại chặn được cú đánh toàn lực kỳ dị đó.

Lại theo tiếng huýt sáo của Tống Kiến Quốc, một đám mèo đen khác từ trên giá sách bên cạnh nhảy vọt lên cao, biến thành một ngọn giáo đen trên không, đâm thẳng vào mắt trái của con quái vật.

Tất thảy những điều này khiến Trương Văn Đạt đứng hình. Cậu quay đầu nhìn Tống Kiến Quốc bên cạnh, “Mày còn có chiêu này ư?”

Tống Kiến Quốc đắc ý hừ một tiếng, “Cũng như mày, vừa mới học được.” Trong lúc nói, cô bé tiện tay vứt đi tấm da dê vừa xem xong trong tay.

Thấy cảnh này, Trương Văn Đạt lập tức sốt ruột, “Đã nói rồi, đồ ở nơi này có vấn đề, đừng có xem lung tung.”

“Mày xem được tại sao tao không xem được? Biết rồi, biết rồi.”

Tống Kiến Quốc bực mình nói cho rồi, dùng tay chỉ vào con quái vật đang giằng co với bầy mèo đen ở phía xa. “Thứ này làm sao đây? Nó hình như căn bản không phải là sinh vật sống.”

“Mày xem, đã thế này rồi mà nó vẫn còn cử động được, tao cứ cảm thấy nó không giống một con người chút nào.”

Trương Văn Đạt nhìn con quái vật từ xa với vẻ mặt phức tạp, nắm chặt chiếc đèn pin màu đỏ đã bắt đầu nhấp nháy trong tay và nói: “Đi! Bất kể nó rốt cuộc là thứ gì, cùng nhau ra tay xử lý nó!”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AI MASTER
红核 (Hồng Hạch): tạm dịch "Hạt nhân đỏ" hoặc "Lõi đỏ". Để xem xét thế nào đã, có lẽ sau này sẽ đổi lại thành "Lõi Đỏ"
Xem thêm