Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 024: Mèo

0 Bình luận - Độ dài: 1,503 từ - Cập nhật:

“Chẳng phải cô muốn cướp sao? Tại sao tự dưng lại trả phiếu cho tôi?”

Trương Văn Đạt bàng hoàng nhìn tấm phiếu trong tay, có chút không thể tin nổi mà nhìn bóng lưng của Tống Kiến Quốc.

Tống Kiến Quốc không quay đầu lại, vẫn cắm cúi mân mê thứ gì đó của mình.

Trương Văn Đạt cúi đầu nhìn mình mẩy đầy thương tích, sau đó cất tấm phiếu vào túi.

“Dù sao cũng cảm ơn cô đã cứu tôi. Tuy khoảng thời gian này cô gây cho tôi không ít phiền phức, nhưng tôi rất vui vì cô đã biết quay đầu là bờ.”

Đúng lúc này, Tống Kiến Quốc quay người lại, miệng ngậm một cây kẹo mút đi tới, dùng bàn tay phải chai sần dịu dàng xoa đầu Trương Văn Đạt.

Giờ phút này, giọng nói của cô bé dịu dàng hơn bao giờ hết. “Mày vui mừng quá sớm rồi. Trả lại phiếu cho mày, ý là mày giữ hộ tao thôi.”

Giây tiếp theo, cùng với tiếng “cạch”, một chiếc vòng cổ được đeo ngay vào cổ Trương Văn Đạt.

Nhìn vẻ bàng hoàng trên mặt Trương Văn Đạt, Tống Kiến Quốc trái lại nở một nụ cười như mèo vờn chuột.

“Sao nào, có phải có cảm giác đột nhiên từ thiên đường rơi xuống địa ngục không? Tốt lắm, đây chính là điều tao muốn.”

“Đúng rồi, nghe nói mày tên là Chuột Chết nhỉ? Thật không may, tên của tao là Mèo.” Nói rồi, Tống Kiến Quốc đưa tay tùy tiện vò rối đầu tóc Trương Văn Đạt.

“Mày!!” Trương Văn Đạt hai tay nắm lấy vòng cổ muốn dùng sức, nhưng lại kinh ngạc phát hiện mình vậy mà không thể giật đứt chiếc vòng cổ mỏng như miếng sắt tây này.

“Buông tay ra.” Cùng với một câu nói nhẹ bẫng của Tống Kiến Quốc, cơ thể cậu lập tức không kiểm soát được mà làm theo ý của đối phương.

“Xin lỗi nhé, giờ mày không có cách nào chống lại tao đâu. Thứ này chỉ cần bị người khác cầm lấy đeo vào cổ, thì người bị đeo sẽ trở thành chó săn của người kia, phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối.”

Tống Kiến Quốc ngậm kẹo mút, đi vòng quanh Trương Văn Đạt. “Kể từ giây phút tao chiến thắng, mày đã là chiến lợi phẩm của tôi. Tấm phiếu của mày, tất cả mọi thứ của mày, đều là của tao.”

Nói rồi, cô bé rút từ trong miệng ra cây kẹo đã sắp mút hết. “Thứ này ăn ngon thật, trước đây chưa từng được ăn. Từ bây giờ, mày cần phải chịu trách nhiệm giúp tao mua thứ này từ Hợp Tác Xã.”

“Với lại, tao vừa hỏi rồi, phiếu dị năng còn cần thêm 10 tệ nữa. 10 tệ này mày cũng phải giúp tao kiếm đủ.”

Trương Văn Đạt không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn đối phương. Đây không phải là trẻ hư, đây mẹ nó chính là kẻ thù!

Thế nhưng, khi đã hoàn toàn nhận thức rõ hiện thực này, Trương Văn Đạt trái lại không còn tức giận nữa mà trở nên vô cùng bình tĩnh. Kể từ lúc cô bé đeo vòng cổ lên người cậu, tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi.

“Sao nào? Rơi vào tình cảnh này mà không muốn nói gì à?” Tống Kiến Quốc hứng thú hỏi.

“Tôi lo cho các bạn học của tôi hơn.” Trương Văn Đạt cúi đầu nhìn vết sẹo của mình nói. “Hy vọng họ không sao.”

“Chúng nó không sao, vẫn còn đang lùng sục khắp các phố để tìm mày kia kìa.” Tống Kiến Quốc nghiêng đầu về phía lối ra.

Nghe vậy, Trương Văn Đạt tức thì sững người. Cậu trầm mặc nhìn những vết thương trên khắp cơ thể mình. Thật ra cậu đã sớm có dự cảm, không phải ai cũng phải chịu những quy tắc khắc nghiệt như cậu.

“Mày chỉ muốn hỏi mỗi thế thôi hả? Không muốn hỏi xem sau khi bị tao bắt thì có cảm nghĩ gì à?” Thấy Trương Văn Đạt đã bình tĩnh lại, Tống Kiến Quốc trái lại có chút bực bội.

“Tôi chẳng có gì để nói. Dám chơi dám chịu. Dù cho cô là nhân lúc quy tắc trừng phạt tôi mà đánh lén, nhưng thua chính là thua, tôi nhận.” Trương Văn Đạt gắng sức nhích người, dựa vào bức tường bên cạnh, vẻ mặt hết sức bình thản.

“Tôi biết cô muốn nói gì. Cô dùng vòng cổ khống chế tôi là để tôi giúp cô kiếm tiền. Nhưng giờ trời đã tối rồi, có việc gì thì cũng phải đợi đến ban ngày chứ nhỉ? Mai tôi sẽ đi kiếm cho cô.” Cậu bình tĩnh nói lý với đối phương.

Nếu như trước đây đối phó với một đứa trẻ hư còn có chút khó xử, nhẹ không được mà nặng cũng không xong, thì giờ đây mục tiêu đã rõ ràng hơn nhiều. Bất cứ chiêu trò gì cũng có thể dùng được.

Tống Kiến Quốc muốn phản bác, nhưng lại thấy đối phương nói không sai. Tuy nhiên, cô bé lại không muốn để đối phương chiếm thế thượng phong, liền đá cho Trương Văn Đạt một cái. “Đứng dậy cho tao!”

Trương Văn Đạt không kiểm soát được mà đứng dậy.

“Mày còn muốn ngủ hả? Bây giờ! Ngay lập tức! Lập tức! Đi kiếm tiền cho tao!” Tống Kiến Quốc nghiến răng nghiến lợi nói.

Trương Văn Đạt ngẩn ra giây lát, rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài. “Được, tôi đi kiếm tiền ngay đây. Cô nhắc tôi mới nhớ, tôi quả thực biết có một nơi có thể kiếm được tiền.”

Khi cậu từ nhà cây xuống, Tống Kiến Quốc không ngoài dự đoán cũng đi theo. Rõ ràng đối với Trương Văn Đạt, dù có vòng cổ khống chế cô bé cũng không yên tâm.

Hai người một trước một sau đi dưới ánh đèn đường. Trương Văn Đạt men theo con phố đi đi dừng dừng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đi được khoảng 1 tiếng, ngay khi Tống Kiến Quốc tưởng chừng Trương Văn Đạt đang giở trò và định cho cậu nếm mùi đau khổ, thì cậu dừng lại trước một cổng vòm cầu vồng.

Có điều dường như vì đã là ban đêm, cổng cầu vồng lại không có đèn, những đám mây nhựa trên đó trông có phần âm u dưới ánh sáng mờ tối.

“Cung Thiếu Nhi, bên trong này có thể kiếm được tiền. Một túi quân cờ trắng năm hào, niềm vui thể lỏng thì tôi chưa tính, nhưng chắc cũng khá có giá trị.” Trương Văn Đạt chỉ vào cầu thang đi xuống giải thích.

Tống Kiến Quốc tất nhiên không hề dễ tin Trương Văn Đạt như vậy. Cô bé gọi một con mèo đến, nhanh chóng thì thầm một lát rồi mới xác nhận Trương Văn Đạt nói thật. Cô bé đẩy mạnh một cái để cậu đi vào.

Vị trí của Cung Thiếu Nhi này khác với cái trước, nhưng cách bài trí của tầng hầm thì đều na ná nhau, rất cũ kỹ.

Song, lần này không có thầy giáo thỏ phát cuốn cẩm nang Lão Đinh. Khi Trương Văn Đạt vén rèm lên, một đường hầm bằng da thịt mềm nhũn lộ ra trước mặt hai người.

Trông thấy cảnh này, Tống Kiến Quốc không khỏi ghê tởm bịt miệng, lùi lại hai bước. Không có bộ lọc của Lão Đinh, mùi bên trong thật chẳng dễ ngửi chút nào.

“Bên trong khá bẩn, cô cứ ở ngoài đợi đi, mình tôi vào là được rồi. Tìm được rồi sẽ mang ra cho cô.” Trương Văn Đạt nói một cách rất thấu tình đạt lý.

“Mày đừng có mà mơ. Đừng hòng rời khỏi tầm mắt của tao!” Tống Kiến Quốc đuổi Trương Văn Đạt vào trong, rồi cho bầy mèo đen canh gác ngoài cửa để phòng có người từ bên ngoài đánh lén mình.

Dưới ánh đèn pin của Trương Văn Đạt, mọi thứ bên trong Cung Thiếu Nhi lúc này đều là một mớ máu thịt bầy nhầy, không còn vẻ sạch sẽ và sáng sủa như trước nữa.

Trương Văn Đạt chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào trí nhớ để phán đoán nơi nào là phòng Cờ Vây, nơi nào là phòng Mô Hình Hàng Không.

Vào đến bên trong, cậu cũng không giở trò gì mà ngoan ngoãn đến phòng Cờ Vây trước, bắt đầu cần mẫn làm việc.

Trương Văn Đạt cắm cúi làm việc trong im lặng. Giữa đống máu thịt mà Tống Kiến Quốc không để ý, cậu lén dùng ngón tay chấm lấy màu đỏ trên vệt sẹo ở cẳng tay mình, bôi lên da thịt của Cung Thiếu Nhi này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận