Nghe lời Tống Kiến Quốc nói, Trương Văn Đạt với sắc mặt cực kỳ tệ đưa tay lục túi đồng phục, cuối cùng lại móc ra được cây kẹo mút cuối cùng.
Tuy đã tìm được cách giải quyết, nhưng tiếc là tài nguyên lại không đủ.
Cậu ngẩng đầu nhìn ít nhất mười hai con quái vật trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ. “Tao e là không thuyết phục được bọn họ thay phiên nhau liếm một cây kẹo mút đâu.”
Lúc này, những con quái vật ở phía xa cũng đã nhìn thấy chiếc thuyền mèo đen, mang theo tiếng gầm rú, dần dần vây lại phía này.
“Làm sao bây giờ?” Trương Văn Đạt nhìn Hồng Hạch đã hoàn toàn cạn kiệt.
Bây giờ cậu dường như chỉ còn một cách duy nhất, dù cậu biết tác dụng phụ của cách này rất kinh người.
Cậu từ trên thuyền mèo đứng dậy, đưa tay nắm lấy một giá sách bên cạnh, nhìn những giá sách đó nói: “Cho tao kiến thức, cho tao kiến thức để giải quyết tình hình hiện tại!”
Trong lúc nói, một cuốn sách từ trên giá sách rơi xuống. Trương Văn Đạt đưa tay ra bắt lấy, nhìn thấy tên sách trên đó.
Song, tên sách khiến cậu vô cùng kinh ngạc, “Phương pháp trở thành người lớn sau một đêm”.
Trương Văn Đạt nhìn cuốn sách này mà ngớ người. Giờ phút này, cậu sực hiểu ra điều gì đó. Cậu cầm sách nhìn xung quanh và hét lớn: “Mi cũng là vật sống phải không? Đúng không? Thư viện!”
“Đây từ đầu chí cuối chính là một cái bẫy phải không! Dẫu ta lựa chọn thế nào, dẫu ta đọc sách hay bị những thứ này tóm được, kết quả đều như nhau phải không!!”
Giọng của Trương Văn Đạt vang vọng trong thư viện trống trải, song lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Nhìn những con quái vật đã đến gần, Trương Văn Đạt biết đã đến lúc phải lựa chọn.
Là cả hai người cùng biến thành người lớn, hay là một người biến thành người lớn, dẫn người còn lại ra ngoài.
Vấn đề này dường như rất dễ cân nhắc. Trương Văn Đạt liền hạ quyết tâm, tay phải vỗ một cái, ấn thẳng cuốn sách vào tay Tống Kiến Quốc.
“Cố lên! Dựa vào mày cả đấy, mày làm được mà!”
Tống Kiến Quốc ngẩn người. Cô bé nhìn cuốn sách rồi lại nhìn nụ cười trên mặt Trương Văn Đạt. Dù cô bé không hiểu, nhưng ở thư viện lâu như vậy, cũng hiểu rằng mở cuốn sách này ra chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Cô bé lập tức cau có mặt mày, vừa định chửi ầm lên, nhưng ngay sau đó khóe miệng cô bé khẽ co giật, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. “Tao biết mà, tao biết mà!! Mày mang tao đến đây, từ trước đến nay chưa bao giờ có ý tốt!!”
“Tao đánh không lại mày! Được! Tao dám chơi dám chịu!!” Cô bé hung hăng giật lấy cuốn sách trong tay Trương Văn Đạt, vừa định mở ra thì lại bị một bàn tay giật mất.
“Chà, dọa mày thôi mà. Xem mày sợ đến mức nào kìa, khóc luôn rồi. Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ con.”
Tống Kiến Quốc không thể tin nổi mà nhìn cuốn sách trong tay Trương Văn Đạt, cứ như thể chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Tại sao?”
Trương Văn Đạt nhìn cuốn sách trong tay, hồi tưởng những chuyện đã qua. “Mày dù có ngỗ nghịch đến đâu, cũng chỉ có nghĩa là mày thiếu đòn, thiếu dạy dỗ. Dù có tống mày vào tù, cũng không có nghĩa là mày có thể bị người khác tùy tiện bán đứng, không có nghĩa là nhân phẩm có thể bị người khác chà đạp tùy ý.”
“Vả lại, tao lớn hơn mày biết nhiêu tuổi, thật sự gặp chuyện cũng không đến mức để một đứa trẻ ranh đứng ra gánh vác.”
Động tĩnh đã ngày một lớn. Mắt thấy chúng đã dần dần vây lấy, Trương Văn Đạt với vẻ mặt thản nhiên từ từ mở sách ra.
“Dẫu sao tao cũng đã sớm lớn rồi, giờ chẳng qua là trở lại vị trí trước đây mà thôi. Tao thật ra cũng tò mò, thế giới người lớn ở đây sẽ ra sao.”
Ngay khi Trương Văn Đạt nhìn thấy những dòng chữ đó, toàn bộ nội dung trên cuốn sách nhanh chóng bay lên, và dần phát ra ánh sáng vàng. Cuối cùng, một vết sẹo màu vàng khác xuất hiện bên cạnh Hồng Hạch của Trương Văn Đạt, hệt như một loại dị năng vừa được hấp thụ.
Cảnh tượng này không chỉ khiến Trương Văn Đạt chưa kịp phản ứng, mà ngay cả những con quái vật kia cũng chưa kịp định thần, nhất thời đứng chôn chân tại chỗ.
“Ể?” Trương Văn Đạt nhìn cuốn sách không còn một chữ, rồi lại nhìn cơ thể hoàn toàn chẳng có bất kỳ thay đổi nào của mình. Cậu nhanh chóng suy nghĩ chốc lát, rồi khẽ ho một tiếng và mở miệng.
“Khụ~ cái đó, sách này hết hạn rồi. Mi lấy cho ta cuốn khác xem thử đi.”
Cậu vừa dứt lời, những con quái vật xung quanh tức thì gầm rú xông lên.
Trương Văn Đạt lo lắng nhìn Hoàng Hạch trên cẳng tay. “Thứ này dùng thế nào đây? Thứ này dùng thế nào đây?”
Một cuốn “Ứng Dụng Sơ Cấp của Hoàng Hạch” xuất hiện trước mặt Trương Văn Đạt.
Cùng với việc bầu trời tối sầm lại, hai cây gậy khổng lồ đập về phía đầu cậu.
Mắt thấy sắp đập vào mặt Trương Văn Đạt, cậu dùng sức ấn mạnh lên Hoàng Hạch.
“Bốp bốp” hai tiếng, hai tờ báo cuộn tròn đánh vào đầu Trương Văn Đạt. Ngay sau đó, những âm thanh ồn ào như chợ vỡ không ngừng vang lên.
“Đánh người già này, đánh người già này.”
“Cho kẹo, cho kẹo.”
“Chao ôi, thế thái nhân tâm suy đồi quá, người gì cũng có.”
Trương Văn Đạt phóng tầm mắt, bất kể là quái vật, hay thư viện, thậm chí là Tống Kiến Quốc, tất thảy mọi thứ ban nãy đều hoàn toàn biến mất.
Lẽ ra đã phải là trời tối, nhưng vào khoảnh khắc này lại là giữa trưa.
Cùng với tiếng ve kêu bên tai, cậu, người đã trở lại chiều cao ban đầu, đứng trong một công viên cây cối rậm rạp, trông thấy bảy tám ông lão đang chống nạnh, trừng mắt nhìn mình.
Họ vừa dùng ngón tay và báo chí đánh vào người cậu, vừa lặp đi lặp lại những lời nói.
“Meo~” Một con mèo đen nhỏ đeo vòng cổ không ngừng quanh quẩn bên ống quần Trương Văn Đạt.
“Các vị, các vị đợi một chút đã, các vị.” Trương Văn Đạt đầu óc rối bời, dang rộng hai tay, cố giải thích với những ông lão nghi là hóa thân của quái vật này.
Song, dù cậu có giải thích thế nào, những ông lão bà lão lại tựa như không nghe thấy, không ngừng lặp lại những lời lúc nãy.
Đúng lúc này, một người đàn ông cầm vợt cầu lông chạy qua. Anh ta bắt gặp cảnh này liền nói: “Cậu đừng để ý đến họ, giải thích với họ không thông đâu, họ đều là ‘Người Đúc Sẵn’.”
“Người... Đúc Sẵn?”
Nghe vậy, Trương Văn Đạt tỉ mỉ quan sát thì phát hiện những người này hình như thật sự không phải là người sống. Biểu cảm cứng đờ, lời nói lặp đi lặp lại, thậm chí cả khuôn mặt cũng na ná nhau.
Chẳng còn để tâm đến sự bao vây của những người này nữa, Trương Văn Đạt một tay nhấc bổng con mèo đen dưới đất, dễ dàng đẩy họ ra, rồi đuổi theo người đàn ông cầm vợt cầu lông kia.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cậu cần phải hỏi quá nhiều điều.
“Đây là thế giới người lớn sao? Đây chính là thế giới của người lớn ư?”
Trương Văn Đạt ôm con mèo, nhìn khung cảnh xung quanh, mọi thứ đều đã đổi khác.
“Kiến Quốc? Mày là Kiến Quốc à?” Trương Văn Đạt cúi đầu hỏi lớn con mèo đen nhỏ trong tay, song con mèo đen chỉ kêu “meo meo”, sợ đến run cầm cập.
“Người Đúc Sẵn là gì? Chả nhẽ họ đều không phải là người sao?” Trương Văn Đạt nhìn ông lão đang ngồi trên đất chú tâm ăn kẹo bên cạnh, vừa nghĩ vừa khó tin.
Tất thảy những điều này xảy ra quá nhanh, quá nhiều, khiến đầu óc cậu lúc này như bị tắc nghẽn, không thể xoay sở kịp.
Ngay khi cậu đuổi theo người đó ra khỏi công viên, cảnh tượng trước mắt tức thì khiến cậu sững sờ tại chỗ. Cậu nhìn thấy một thành phố.
Một thành phố công nghệ cao được xây dựng hoàn toàn bởi Người Đúc Sẵn. Những Người Đúc Sẵn như những viên gạch xếp chồng lên nhau, tạo thành từng cây cầu vượt và từng tòa nhà chọc trời tráng lệ.


2 Bình luận