Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 033: Người Lớn

0 Bình luận - Độ dài: 1,495 từ - Cập nhật:

Người vừa xuất hiện trước mặt cậu, ngoài gã thỏ ở Cung Thiếu Nhi ra thì còn ai vào đây nữa.

Lúc này, Trương Văn Đạt mới phản ứng lại. Hóa ra lực cực mạnh đó không phải là cô Âu Dương đang tấn công mình, mà là đối phương vỗ vai mình chào hỏi.

Gã này vẫn cứ không biết nặng nhẹ như vậy.

Trông thấy con thỏ màu tím quen thuộc, dù bên cạnh còn có một cô giáo không biết là người hay quỷ, song bấy giờ áp lực khổng lồ trong lòng Trương Văn Đạt đã biến mất không còn tăm hơi.

Cậu vừa định bước tới, thì gã thỏ đã trực tiếp đưa bàn tay lông lá to lớn nhấc bổng cậu đặt phịch lên chiếc ghế dài cao hơn cả đầu người, rồi cũng kéo một chiếc khác ngồi xuống bên cạnh.

“Ăn kẹo không ạ?” Trương Văn Đạt đưa một cây kẹo mút về phía gã thỏ.

Cùng với việc bàn tay lông lá gạt tay Trương Văn Đạt xuống, cậu thậm chí cảm thấy cổ tay mình suýt trật khớp. “Đừng có mà láo nháo, nghe thầy cô nói chuyện.”

Cô giáo Âu Dương kế bên lập tức cười. “He he he, chuyện của em, thầy giáo thỏ ở Cung Thiếu Nhi đã nói với cô rồi. Thế nên đừng cố giấu diếm nhé. Sau này nếu gặp phải chuyện gì mà bản thân không giải quyết được, nhớ nói với cô, hiểu chưa?”

Trương Văn Đạt nhìn cô Âu Dương, lại nhìn gã thỏ. Sao chuyện này lại khác với những gì mình nghĩ vậy.

Nghe ý này, cô ta gọi mình lên văn phòng, là vì gã thỏ đã nói chuyện với cô ta, biết mình đang gặp rắc rối sao?

Vậy ý cô ta gọi mình đến đây là để giúp mình ư? Chứ không phải muốn ăn thịt mình hay âm mưu gì khác?

“Bốp” một tiếng, đầu Trương Văn Đạt bị vỗ mạnh một cái. “Cô giáo đang nói chuyện với trò đấy.”

Trương Văn Đạt nhăn mặt ôm đầu nhìn gã thỏ bên cạnh, “Thầy không thể nhẹ tay hơn được à?”

Xoa xoa đầu mình, Trương Văn Đạt thoáng lưỡng lự nhìn cô giáo Âu Dương bên cạnh, rồi kéo gã thỏ ra hành lang.

“Thầy ra đây, em có chuyện muốn nói với thầy.”

Sau khi cửa văn phòng giáo viên được đóng lại, đảm bảo bên trong thực sự không nghe được bên ngoài nói chuyện, Trương Văn Đạt ngẩng đầu nhìn gã thỏ nói: “Cảm ơn sự quan tâm của thầy, nhưng thầy tìm nhầm người rồi. Cô Âu Dương không được đâu. Cô ta có vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Trương Văn Đạt lấy máy phân tích tỷ lệ ra, đưa nội dung trên đó cho gã thỏ xem.

“Thầy xem, cô Âu Dương không phải là người, cô ta là một con quái vật hoặc... hoặc là một thứ gì đó không biết, một sự tồn tại mà em chẳng thể hiểu nổi.”

Gã thỏ dùng bàn tay lông lá to lớn nhận lấy, tò mò xem xét.

Khi nhìn thấy dòng dữ liệu phần trăm trên đó, trên khuôn mặt lông lá tức thì có chút kinh ngạc.

Ngay khi Trương Văn Đạt định giải thích gì đó thì thấy đối phương cầm thứ đó lên, chĩa thẳng vào mình rồi đưa màn hình cho cậu xem.

Nước: 13%

Protein: 32%

Quần thể nang bào ký sinh mật độ cao: 42%

Hợp chất mùn hữu cơ tương tự protein: 31%

Khác: Vi lượng

Trương Văn Đạt chết trân nhìn mọi thứ trước mắt. Không chỉ cô Âu Dương, mà ngay cả gã thỏ cũng như vậy?

“Không phải chứ, các người rốt cuộc là gì! Chả nhẽ các người đều không phải là người sao?” Trương Văn Đạt không sao tin nỗi mà hét toáng lên.

“Về đi, nghe lời thầy cô. Dẫu gặp phải rắc rối gì thì nhớ tìm cô giáo Âu Dương. Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của lớp các trò.”

Gã thỏ dứt lời, đập máy phân tích tỷ lệ vào tay Trương Văn Đạt rồi quay người chuẩn bị rời đi.

“Ông đợi đã!” Tiếng hét lớn của Trương Văn Đạt khiến gã thỏ dừng lại.

“Tôi thật sự không thể hiểu nổi. Tôi thật sự không thể nghĩ thông!! Các người rốt cuộc là gì! Tại sao tỷ lệ vật chất trong cơ thể các người lại không giống tôi? Các người có còn là người không?”

Gã thỏ hơi nghiêng đầu, từ tốn nói: “Bọn ta là người lớn.”

“Người lớn?! Người lớn?” Trương Văn Đạt không thể tin được mà lùi lại hai bước. Lời của đối phương đã vượt ngoài tầm hiểu biết của cậu.

Phản ứng của Trương Văn Đạt dường như nằm trong dự liệu của gã thỏ. Gã tiếp tục bình thản nói: “Ta biết có một vài chuyện, đối với trò bây giờ là không thể hiểu nổi. Không sao, đợi trò lớn lên rồi sẽ hiểu.”

“Tôi đã lớn rồi!” Trương Văn Đạt bước nhanh đến trước mặt gã thỏ, giang hai tay ra chặn đường đối phương. “Ở thế giới này, chả nhẽ người lớn đều là những con quái vật như vậy sao?”

Gã thỏ không trả lời, chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn Trương Văn Đạt.

Đôi tay đang giang ra của Trương Văn Đạt chầm chậm hạ xuống, giọng nói dần dần trở nên trầm hơn. “Tôi không phải đang chất vấn ông. Tôi chỉ là... tôi chỉ là thật sự không biết.”

“Thế giới này đối với tôi quá đỗi lạ lẫm. Nhìn đâu cũng thấy mọi thứ thật kỳ quái, thật... chẳng thể hiểu nổi.”

“Tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng giờ đây tôi thật sự rất hoang mang. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào để hiểu và đối mặt với thế giới này.”

Gã thỏ ngồi xổm xuống, đặt cái đầu thỏ khổng lồ của gã trước mặt Trương Văn Đạt. “Trò có tin ta không?”

“Tôi tin.” Trương Văn Đạt nghiêm túc gật mạnh đầu.

“Vậy thì hãy tin ta, ta không nói cho trò biết thực sự là vì tốt cho trò.”

“Nhưng-----”

Trương Văn Đạt vừa lên tiếng đã bị đối phương ngắt lời. “Trẻ con có quy tắc của trẻ con. Người lớn cũng có quy tắc của người lớn. Nếu chúng ta đã định sẵn không thể thay đổi quy tắc, vậy chúng ta chỉ có thể lựa chọn thích nghi với quy tắc.”

Nghe đối phương nói vậy, Trương Văn Đạt lại nuốt những lời định nói vào trong. “Em hiểu rồi. Xin lỗi, đã làm khó thầy rồi.”

Gã thỏ mở cái miệng ba mảnh ra, lại nói: “Những gì ta sắp nói, trò phải nghe cho kỹ. Cô giáo Âu Dương tuy là người lớn, là sự tồn tại mà trò hiện tại không thể hiểu nổi, nhưng cô ấy sẽ không hại trò, có chuyện gì có thể đi tìm cô ấy.”

“Thứ hai, người lớn không phải ai cũng là người tốt. Nếu có người lớn nào tỏ ra có địch ý với trò, nhớ tránh xa họ hoặc đi tìm cô giáo Âu Dương.”

“Cuối cùng, tuy bây giờ trò rất mông lung, muốn nhanh chóng tìm hiểu rõ mọi thứ trên đời, nhưng hãy nghe ta, đừng đi nghiền ngẫm cũng đừng đi khám phá.”

“Quy tắc của người lớn và quy tắc của trẻ con không cùng tần số. Trò tìm hiểu trước, đối với trò lúc này chẳng giúp ích được gì cả. Ta chỉ có thể giúp trò đến đây thôi.”

Nói xong tất thảy, gã thỏ đứng dậy, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.

Trương Văn Đạt quay lại lớp học vào giữa tiết thứ hai. Nghe ông thầy trên bục giảng thao thao bất tuyệt, cậu vẫn còn chìm đắm trong những lời mà gã thỏ đã nói.

“Là mình hiểu sai sao? Thực chất trong thế giới kỳ quái này, là một thế giới mà con người và quái vật cùng tồn tại sao? Là mình đã làm quá lên ư?” Trương Văn Đạt ngây người nhìn máy phân tích tỷ lệ trong tay.

“Tại sao tiếp đó gã lại không cho mình nghĩ ngợi về những thứ mình không thể hiểu? Chả nhẽ ở thế giới này, gặp phải thứ không hiểu thì không nên thấu hiểu nó là gì sao? Chả nhẽ phớt lờ mới là giải pháp tối ưu?”

Lúc này, Trương Văn Đạt thật sự chẳng thể nghĩ thông. Tuy cậu rất tin tưởng gã thỏ, song những lời đối phương chút logic còn chẳng có, thực sự khiến cậu khó mà lý giải được.

“Người lớn là gì? Người lớn trong miệng gã có thật sự là người lớn mà mình hiểu không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận