Cả buổi học hôm ấy, Trương Văn Đạt gần như trải qua trong trạng thái mơ màng.
Cuộc đối thoại với gã thỏ dường như đã xé toạc một góc của thế giới kỳ quái này, song những thứ lộ ra bên trong lại càng khó hiểu hơn.
“Ở thế giới này, người lớn đều là quái vật sao? Nói cách khác, tất cả mọi người đều như vậy?”
Trương Văn Đạt tay cầm bút, ngẩn ngơ nhìn lên tấm bảng đen phía xa. “Thế giới này rốt cuộc là sao? Nếu tất cả người lớn đều là quái vật, vậy thì toàn bộ thế giới này vận hành như thế nào?”
“Bốp” một tiếng, Trương Văn Đạt bị ai đó đụng phải, ngã nghiêng sang trái. Ngay sau đó, bên tai cậu vang lên giọng nói hào hứng của Phan Đông Tử, “Tí, lẹ làng lên! Tan học rồi!”
Nhìn các bạn học khác đang đi cùng nhau, Trương Văn Đạt lấy cặp sách trong ngăn bàn ra. “Các cậu đi trước đi, tôi đợi tìm cô Âu Dương có chút việc.”
“Oa, ông còn chưa làm xong bài tập mà còn dám đi chọc cô á? Dũng cảm thật đấy.”
Trương Văn Đạt nhìn vẻ mặt hồn nhiên của đối phương, khẽ thở dài một hơi. Đôi khi cậu thực sự rất ghen tị với thằng Mập đơn thuần này.
Chẳng cần lo nghĩ gì, thầy cô cha mẹ dạy gì thì tin nấy, dù cho có là chuyện kỳ quái đến đâu cũng có thể thản nhiên chấp nhận.
Liệu nếu mình cũng trở nên vô lo vô nghĩ như nó, trái lại sẽ có thể sống tự tại hơn chăng.
Nhưng Trương Văn Đạt hiểu rằng điều đó là không thể. Xét cho cùng, cậu chỉ có cơ thể trở về thời thơ ấu, còn nội tâm vẫn là của một người lớn.
“Các cậu đi đi, không cần đợi tôi đâu.” Trương Văn Đạt đeo cặp sách lên, đi ra ngoài lớp học.
Khi một lần nữa đến văn phòng giáo viên, không biết vì sao, cánh cửa khổng lồ kỳ quái lúc này đã trở nên bình thường hơn đáng kể.
“Cốc cốc cốc.”
“Vào đi.”
Trương Văn Đạt đẩy cửa vào, liền thấy cô Âu Dương đang cầm một hộp cơm bằng nhôm dùng bữa. Thức ăn bên trong là trứng xào hẹ vàng và tóp mỡ xào ớt.
“Là Văn Đạt à? Có chuyện gì không em?” Cô Âu Dương với cái đầu kích thước bình thường đặt hộp cơm xuống.
Trương Văn Đạt nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, đắn đo chốc lát rồi mới mở lời: “Thầy thỏ nói, cô có thể giúp em. Chuyện gì cô cũng có thể giúp em sao?”
“Chuyện gì thì có hơi rộng quá. Em cứ nói thử xem, nếu cô giúp được thì sẽ dốc hết sức giúp em.” Đối phương lại lấy ra một viên kẹo sữa Thỏ Trắng, trên mặt mang theo một tia khích lệ, dường như đã biết đối phương muốn hỏi gì.
“Em bị tấn công, bởi một loại quy tắc vô cùng đặc biệt.” Trương Văn Đạt bình tĩnh kể lại mọi chuyện mình đã trải qua cho cô Âu Dương nghe.
Nếu nói chuyện của người lớn còn quá xa vời, thì rắc rối từ các quy tắc lại ở ngay trước mắt. Dù thế nào, cậu cũng phải giải quyết các quy tắc trên người mình trước đã.
Nếu gã thỏ đã nói cô Âu Dương có thể giúp mình, vậy thì mình không có lý do gì để không thử.
Sau khi nói xong tất thảy, Trương Văn Đạt im lặng chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Cậu cố phân tích cảm xúc của đối phương qua biểu cảm, song nụ cười như gốm sứ trên mặt cô ta khiến cho kỹ năng của một tên nô lệ tư bản như cậu không có đất dụng võ.
“Cô không giúp được em.” Một câu nói của đối phương khiến trái tim Trương Văn Đạt lập tức chùng xuống. Cũng không thể nói là thất vọng lắm, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Vậy thưa cô, cô có thể cho em biết tại sao lại có chuyện này không ạ?” Trương Văn Đạt có phần không cam lòng hỏi dồn.
Dù đối phương không thể giúp cậu giải quyết quy tắc, nhưng chỉ cần cậu nắm được nguyên nhân xuất hiện của quy tắc này, vậy thì có lẽ có thể tìm được cách đối phó, giống như cách cậu đã đối phó với Cung Thiếu Nhi.
“Dù cho thế giới này có kỳ quái đến đâu, cũng phải có logic chứ ạ? Tại sao nó lại tấn công em? Em đã làm sai điều gì? Tại sao chỉ có mình em phải gánh chịu, còn người khác thì không?”
Đối với câu hỏi của Trương Văn Đạt, nụ cười trên mặt cô Âu Dương biến mất. Cô ngồi đó như một bức tượng điêu khắc.
“Tại sao không trả lời em? Lại là vì quy tắc của người lớn sao?” Trương Văn Đạt với vẻ mặt có chút thất vọng, quay người định rời đi.
“Đợi đã.”
Nghe thấy tiếng nói sau lưng, Trương Văn Đạt không ngoảnh đầu lại mà nói: “Em biết cô muốn nói gì rồi. Cô không nói cho em là vì tốt cho em, đợi em lớn lên sẽ tự khắc hiểu ra. Những lời này em đã nghe qua một lần rồi.”
Ngay khi tay cậu vừa định nắm lấy tay nắm cửa, lời của cô Âu Dương đã khiến cậu dừng lại.
“Tuy cô không giúp được em, nhưng nếu em muốn biết tri thức về quy tắc đó, cô có thể cho em biết nơi để tìm.”
“Ở đâu ạ?” Trương Văn Đạt kinh ngạc quay người lại.
Sau đó, đối phương nói ra một cái tên vô cùng bất ngờ. “Thư viện.”
“Thư viện?”
“Đúng vậy, em đến đó có thể tìm thấy lời giải thích cho mọi thứ trên đời.”
“Tuyệt quá! Nó ở đâu ạ?” Trương Văn Đạt lại nhanh chân bước trở lại, tha thiết hỏi.
“Nó ở ngay trong ngôi trường này. Chỉ cần em mang theo suy nghĩ muốn tìm nó, em sẽ tìm thấy nó.”
Tuy điều kiện kích hoạt này có hơi kỳ quái, nhưng Trương Văn Đạt đã bắt đầu quen rồi. Cậu không cho rằng cái gọi là thư viện này lại là một thư viện thực thụ. Lúc này, sự chú ý của cậu đã ở nơi khác.
“Nơi đó có nguy hiểm không ạ?”
“Có một mức độ nguy hiểm nhất định. Tuy ở nơi đó em có thể tìm thấy mọi tri thức mà em muốn, nhưng đối với em, cô khuyên em chỉ nên tìm kiếm thứ em muốn thôi, những thứ khác chớ có xem lung tung, nếu không em rất dễ biến thành người lớn.”
Nghe vậy, lòng Trương Văn Đạt chùng xuống. Sao nghe ý của đối phương, mình cũng sẽ biến thành quái vật giống như họ sao?
Vừa nghĩ đến nơi đó có nguy hiểm, Trương Văn Đạt tức thì nghĩ cách né tránh. Một cái đùi lớn như vậy ở ngay trước mặt, sao Trương Văn Đạt có thể không ôm cho được.
“Ừm… vâng, cảm ơn cô nhiều. Dạ, nếu cô tiện, có thể dẫn em đi cùng được không ạ?” Nếu có một người lớn ở bên cạnh, ở nơi đó gặp phải rắc rối cũng sẽ an toàn hơn nhiều.
“Cô không thể.”
Lời của cô Âu Dương nằm ngoài dự đoán của Trương Văn Đạt. “Tại sao ạ?”
“Bởi vì cô không nhìn thấy nó.”
“Không nhìn thấy?” Trương Văn Đạt ngẩn người.
“Có một số thứ, người lớn không thể nhìn thấy, thậm chí không thể cảm nhận được. Chỉ có những đứa trẻ như các em mới có thể nhìn thấy. Ví dụ như thư viện, hay là Cung Thiếu Nhi.”
Trong lúc trò chuyện, cô Âu Dương vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Trương Văn Đạt. Tay cô rất lạnh và cứng như gốm sứ, nhưng Trương Văn Đạt không hề phản cảm.
“Cô rất muốn nói cho em biết nhiều hơn, nhưng…” Lời của cô Âu Dương mang theo một tia do dự. “Nhưng có một số thứ cô đã không còn nhớ rõ nữa. Hình như cô đã từng đến đó, nhưng đã xảy ra chuyện gì, gặp phải điều gì ở đó thì đã quên mất rồi.”
“Là… do thư viện? Hay là do người lớn?” Trương Văn Đạt hỏi.
Cô Âu Dương im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu. “Cô không còn nhớ rõ nữa. Nhưng trở thành người lớn quả thực cần phải quên đi rất nhiều chuyện không cần thiết.”


0 Bình luận