Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 027: Thu Hoạch

0 Bình luận - Độ dài: 1,909 từ - Cập nhật:

Làm bài tập á? Thôi miễn đi, nó dám viết tui còn chẳng dám dùng.”

Trương Văn Đạt dứt lời, quay đầu dò xét thằng Mập, phát hiện cơ thể nó trắng trẻo mập mạp, trên người không có bất kỳ vết thương nào.

“Ông... không sao chứ?” Một vết sẹo lại xuất hiện trên người cậu. Trong cái rủi có cái may, Trương Văn Đạt đã bắt đầu quen dần.

“Không sao cả. Sao lại hỏi thế?” Thằng Mập đưa tay định giật lấy chiếc quẩy trong tay Trương Văn Đạt.

Trương Văn Đạt buông tay đưa cho nó. “Ông 6 giờ tối không về nhà không sao hả?”

Tuy hôm qua Mèo Đểu có giải thích, nhưng loại người như cô bé thì cậu không tin nổi một lời nào.

“6 giờ không về nhà thì sao lại bị thương? Là vì không được ăn cơm tối, đói đến đau dạ dày hả?”

Nghe thằng Mập nói vậy, Trương Văn Đạt lập tức hiểu ra. Những hình phạt khắc nghiệt như thế này, hóa ra chỉ có mỗi mình dính.

“Tại sao chứ? Quy tắc này rốt cuộc từ đâu ra?” Trương Văn Đạt vừa nghĩ vừa lấy cuốn Sổ Tay Học Sinh ra, lại ghi thêm một dòng lên đó: Cấm không về nhà lúc 6 giờ.

Sau đó, Trương Văn Đạt xếp mọi quy tắc đã ghi lại ra trước mặt, cố gắng tìm kiếm logic trong đó.

Từ chuyện ở Cung Thiếu Nhi, có thể thấy các quy tắc của thế giới này không phải tự dưng mà có, ắt hẳn đều có một bộ logic ngầm.

Chỉ cần mình tìm ra được bộ logic này, có lẽ sẽ biết cách để thoát khỏi các quy tắc.

Không được đi trễ và trốn học.

Không được hỏi người khác.

Không được cứu người khác.

Không được không về nhà sau 6 giờ chiều.

“Có logic gì đâu nhỉ? Tại sao chỉ mỗi mình bị, còn người khác thì không?” Trương Văn Đạt cau chặt mày.

Thế nhưng nhìn một vòng, cậu vẫn không thể suy luận ra bất kỳ mối liên hệ cần thiết nào giữa chúng.

Nếu nói đây là một bộ quy tắc ứng xử của học sinh trong thế giới kỳ lạ này, thế sao lại không cho mình cứu người khác, sao lại không cho mình hỏi han?

Điều này không hợp logic. Học sinh ngoan nhà ai lại không cho cứu người chứ?

“Mập, tui hỏi xíu, nếu ông phạm lỗi, chẳng hạn mấy lỗi trong Sổ Tay Học Sinh, thì sẽ có hậu quả gì?”

Nghe vậy, thằng Mập mồm đang nhai quẩy lập tức lộ ra một tia sợ hãi trong mắt. “Sẽ... sẽ bị trừ điểm.”

“Chỉ thế thôi á?”

“Trừ điểm mà không đáng sợ hả! Trừ nhiều sẽ bắt ông viết bản kiểm điểm, nghiêm trọng còn bị mời phụ huynh đấy.”

Trương Văn Đạt thở dài một hơi, không khỏi cảm thán đúng là cùng người mà khác số. So với quy tắc của mình, quy tắc của thằng Mập có vẻ dễ thở hơn hẳn.

Không đúng, không phải là dễ thở, của nó chính là nội quy trường học bình thường! Ngay cả hồi nhỏ bình thường của cậu cũng từng như vậy.

“Thế giới này rốt cuộc là sao thế nhỉ?” Trương Văn Đạt nhìn ra ngoài đường tấp nập người qua lại. Đây là tuổi thơ của cậu, song lại có phần không giống.

Ngay cả khi bỏ qua mấy chuyện như dị năng hay Cung Thiếu Nhi, vẫn còn điểm khác lạ. Đầu tiên, hồi nhỏ cậu đâu có dùng tem phiếu, cũng chẳng có Hợp Tác Xã mua bán gì cả, đây rõ ràng là những chuyện mà thế hệ cha chú mới trải qua.

Chuyện diệt tứ hại lại càng là thứ mà họ chưa từng trải qua.

Thế giới này dường như là sự pha trộn giữa một niên đại xa xôi nào đó và tuổi thơ của chính cậu, vừa quen thuộc song lại có chút khác biệt.

“Chậc, thôi kệ, đi bước nào hay bước đó vậy. Trước nhất cứ lấy được dị năng đã rồi nói.” Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu lên người, khiến Trương Văn Đạt bỗng cảm thấy hơi mệt. Dù sao cậu cũng đã cả đêm không ngủ rồi.

“Mập, trông chừng nó giúp tui, tui đánh một giấc đã. Đợi nào tỉnh dậy tui bao ông ăn xiên bẩn.”

“Thật chứ? Yên tâm đi, cứ giao cho tui!” Thằng Mập vỗ ngực bôm bốp.

Sau khi đưa ra một loạt mệnh lệnh cho Tống Kiến Quốc như cấm làm hại cậu, cấm rời khỏi thành phố này, và phải luôn duy trì trạng thái làm việc, cậu còn cẩn thận đưa ra các chi tiết như ký hợp đồng để đảm bảo đối phương không có bất kỳ kẽ hở nào để lách, rồi mới từ từ nhắm mắt lại.

Giấc ngủ này rất ngon. Khi Trương Văn Đạt tỉnh dậy, mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây. Ngoài đống đầu chuột và đầu chim sẻ lại cao thêm một chút, thì thằng Mập đang chán chường ngồi một bên dùng que chọc kiến chơi.

“Ông cuối cùng cũng tỉnh rồi. Tui đói rồi, tui về nhà ăn cơm trưa đây.” Thằng Mập vừa định đi thì bị Trương Văn Đạt kéo lại. “Vội gì, đã nói bao ông ăn xiên bẩn là bao ông ăn thịt xiên nướng.”

Nói rồi, Trương Văn Đạt đi về phía đống đầu chim sẻ. Đầu chim sẻ tuy phải nộp lên, nhưng thân chim sẻ thì có thể ăn được.

Tiếng “lách tách” vang lên, củi mà Tống Kiến Quốc nhặt về cháy rất đượm. Từng thân chim đã được vặt lông được xiên vào que, nướng trên lửa kêu xèo xèo mỡ.

Tuy chim sẻ đều rất gầy, nhưng được cái số lượng lớn. Quan trọng nhất là, thằng Mập không biết kiếm đâu ra bột ớt và gói gia vị mì ăn liền, khiến mùi thơm của chim sẻ thêm phần nức mũi.

“Xì~ hà~ xì~ cay.” Phan Đông Tử ăn đến mồ hôi nhễ nhại, vừa ăn vừa kêu.

“Cay thì ông cho ít ớt thôi.” Trương Văn Đạt vừa nhét thịt chim sẻ vào miệng vừa nói.

Thịt chim sẻ sau khi nướng cho vào miệng, lớp da hơi cháy giòn rụm, cắn một tiếng “rốp”, bên trong là thịt chim vô cùng mềm mịn, mang theo vị ngọt nhẹ đặc trưng của gia cầm, hương vị rất tuyệt.

Trương Văn Đạt vẫn còn nhớ điều này. Hồi nhỏ nhà nghèo, muốn ăn chút quà vặt cho đỡ thèm thì chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Rải một nắm gạo để bẫy chim ăn chính là một trong số đó.

Ngoài ra còn có ra bờ sông bắt tôm hùm đất, lén lấy dầu nhà mình đi chiên, cũng như nhặt hạt dưa hấu mà người khác ăn xong nhổ đi, phơi khô để cắn như hạt dưa. Thậm chí còn có cả trộm khoai lang nhà người ta để nướng ăn.

Qua bao nhiêu năm, Trương Văn Đạt cứ ngỡ mình đã quên hết rồi, nhưng khi bắt tay vào làm thì vẫn thuần thục như vậy.

Trương Văn Đạt có thể cảm nhận được ánh mắt thèm thuồng lấp ló từ xa của Tống Kiến Quốc. Cô bé cũng đã một ngày chưa ăn gì nhưng cậu chẳng hề để ý.

Thật ra, sau khi dây dưa với Tống Kiến Quốc lâu như vậy, cậu cũng xem như đã nhìn ra, con nhỏ này căn bản chẳng có tam quan bình thường của con người.

Thậm chí không thể xem cô bé là người được, cứ trực tiếp coi như động vật là được. Cũng chỉ có chó mèo hoang mới tùy tiện cướp đồ của chó mèo khác.

Người dạy đời không được. Đời dạy người một lần khổ là xong. Nói lý lẽ với loại người này là vô ích, cứ để cô bé phải chịu hậu quả cho những việc làm sai trái là được.

“Nhưng tại sao con nhỏ này lại trở nên như vậy? Người lớn không quản à?” Trương Văn Đạt nhìn làn da hơi ngăm đen vì rám nắng, và bộ quần áo trên người cùng đôi chân trần của cô bé.

“Đúng rồi, tai của nó từ đâu ra? Nói nó hoàn toàn là người hoang dã do chó hoang mèo hoang nuôi lớn cũng không đúng, nó còn biết nói chuyện và mặc quần áo cơ mà. Còn biết dùng vòng cổ để khống chế người khác làm cu li cho mình. Cái vòng cổ đó của nó lại từ đâu ra?”

Phan Đông Tử sau khi ăn no, liền theo lời dặn của Trương Văn Đạt, mang theo một ít xiên chim nướng đến cho các bạn học đã giúp đỡ trước đó nếm thử.

Khi Phan Đông Tử vừa đi, lại chỉ còn lại hai người. Nơi này đã không còn nhiều thứ để bắt nữa, Trương Văn Đạt dẫn Tống Kiến Quốc đổi chỗ khác.

Để có thể hoàn thành mục tiêu của Trương Văn Đạt, Tống Kiến Quốc thật sự rất nỗ lực. Cô bé hầu như không ăn không ngủ, tất bật hơn mười mấy tiếng đồng hồ. Không chỉ người mà cả mèo cũng đều tiều tụy đi đáng kể, thậm chí có không ít mèo con nằm thở hổn hển bên chân Trương Văn Đạt.

Đến khi chiếc đồng hồ vuông lớn ở trung tâm thị trấn lại vang lên 5 tiếng, báo hiệu đã điểm 5 giờ chiều, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng để cô bé dừng lại.

Không phải vì thương xót cô bé, chủ yếu là vì 6 giờ mà cậu không về nhà thì sẽ lại bị quy tắc trừng phạt.

Tống Kiến Quốc không biết từ đâu nhặt được một cái lưới rách, dùng nó bọc tất cả đầu chuột và đầu chim sẻ lại, rồi kéo về phía trạm vệ sinh phòng dịch.

Đầu chuột và đầu chim sẻ trên mặt đất kéo lê một vệt máu dài, hệt như nỗi bi phẫn trong lòng Tống Kiến Quốc.

Rõ ràng, những người ở trạm phòng dịch chưa bao giờ thấy nhiều “tứ hại” đến vậy, khiến ai nấy đang xếp hàng cũng đều bàng hoàng, lũ lượt nhường đường.

Rất nhanh, thành quả sau gần 20 tiếng của Tống Kiến Quốc đã có kết quả: tổng cộng 11 tệ 4 hào 5 xu.

“Mày xem mày xem, rõ ràng lao động cũng có thể tạo ra của cải mà, vậy tại sao phải đi cướp tiền chứ?” Trương Văn Đạt mặt tươi cười vừa nói vừa giật lấy tiền trong tay đối phương.

Thế nhưng, Tống Kiến Quốc lúc này tinh thần đã rệu rã, chẳng còn sức để cãi lại nữa. Cô bé bây giờ chỉ muốn đi ngủ.

Nhìn Tống Kiến Quốc hiện giờ, Trương Văn Đạt không khỏi thấy thuận mắt hơn hẳn. “Có phải rất muốn có dị năng không? Thôi được rồi, dù sao tao cũng không phải mày, không đến mức vô tình như vậy.”

“Vậy thế này đi, lát nữa lúc tao đi đổi, mày cũng đi theo xem một chút, cho mày mở mang tầm mắt một phen.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận